Trịnh Thượng Minh rõ ràng là đờ người ra, lập tức đứng dậy nói:
- Mau mời đồng chí Thiên Thông vào đây.
Nói xong Trịnh Thượng Minh còn cố ý liếc sang mấy ông thứ trưởng. Thực ra bọn họ cũng đã hiểu ý rồi. Trịnh Thượng Minh vừa nói xong họ cũng vội vã bước ra khỏi phòng.
- Ông chính là Trịnh Thượng Minh?
Thiên Thông nhìn Trịnh Thượng Minh, gọi thẳng tên ông ta luôn.
- Đúng vậy. Chắc anh là Thiên Thông ở văn phòng chủ tịch. Mời ngồi xuống uống trà đã.
Trong lòng không vui nhưng Trịnh Thượng Minh vẫn cười, giơ tay ra định chào hỏi.
Một tiếng “thịch” vang lên.
Mấy ông thứ trưởng có mặt ở đó hoa cả mắt. Một ông kêu lên:
- Nhanh lên, nhanh gọi bảo vệ đến, gọi cả xe cứu thương nữa.
- Thứ trưởng Trịnh...
Thiên Thông ban nãy không nói lời nào, tát mạnh một cú trời giáng khiến Trịnh Thượng Minh ngã ngay xuống bàn.
Khắp cả miệng cả mũi ông ta đều là máu. Mấy con răng còn lại của ông ta cũng đã bị rơi ra một chiếc.
Con răng ấy còn văng vào mặt thư kí Dương Kiệt như một ám khí, khiến cô ta sợ hãi tưởng mình trúng đạn vội vàng né sang một bên. Cô ta giẫm cả lên Trịnh Thượng Minh khiến ông này kêu lên một tiếng “a..”
- Tên đê tiện này, em gái ông phòng vệ chính đáng chứ nếu không đã đá cho nát người thằng con háo sắc của mày rồi. Mày kiên quyết không cho em ông đi học, còn ép trường đại học Bắc Kinh không cho nó chuyển đi. Hôm nay ông đánh mày, mày đúng là con rùa rụt cổ.
Thiên Thông vừa chửi vừa vứt thẳng túi tài liệu vào mặt Trịnh Thượng Minh.
Túi tài liệu đó trong tay người bình thường thì vẫn chỉ là một túi tài liệu. Nhưng sắt vào tay Thiên Thông nó biến thành sắt. Anh ta đập vài cái thì đầu Trịnh Thượng Minh bắt đầu chảy máu.
Trán của Trịnh Thượng Minh bị chảy máu, ấn đường cũng bị xây xát. Tất nhiên là Thiên Thông vẫn còn nhẹ tay chứ nếu không thì với tệp tài liệu ấu anh ta đã tiễn Trịnh Thượng Minh về quê luôn rồi.
Về quê ấy tức là đi Tây Thiên.
- Đừng tay. Anh từ đâu tới? Định làm gì?
Một giọng nói uy nghiêm vang lên. Thiên Thông ngước đầu lên nhìn. Trước mặt anh ta là một người đàn ông trung niên để đầu cua.
- Ông là ai? Tôi đánh người thì liên quan gì đến ông?
Thiên Thông kiêu ngạo hỏi lại.
- Tôi là Phan Bá Dân, là Phó bí thư đảng ủy của bộ Giáo dục. Có việc gì thì thương lượng trực tiếp chứ sao anh lại đánh người bừa bãi như vậy.
Phan Bá Dân nói với vẻ mặt nghiêm túc. Ông ta còn dũng cảm bước lên phía trước mấy bước đỡ Trịnh Thượng Minh dậy.
Thực ra lão Phan như đang được rót mật vào trong lòng. Nhìn thấy đối thủ của mình bị một kẻ hung hăng đánh cho thành ra như thế, làm gì mà không “đã” cơ chứ?
- Tôi muốn tìm bộ trưởng của các ông.
Thiên Thông nói.
- Bộ trưởng Thôi không có ở đây. Anh có việc gì cứ nói với tôi.
Phan Bá Dân trả lời.
- Vậy cũng được. Ông lấy lại công bằng giúp tôi. Em gái tôi là Tuyết Hồng...
Thiên Thông bắt đầu kể. Anh ta phóng đại chuyện của Tuyết Hồng lên. Anh ta được trời phú cho một gương mặt non choẹt với vẻ chất phác nên kể chuyện rất khiến người khác phải tin theo.
- Chuyện này chúng tôi sẽ điều tra sao đó sẽ trao đổi với anh. Thế nhưng chuyện anh đánh người như vậy là không đúng. Đồng chí Thiên Thông ạ, anh làm như vậy là vi phạm luật pháp.
Phan Bá Dân lại nói với vẻ mặt nghiêm túc.
- Răng của tôi bị gãy mất một chiếc, bên này thì bị đánh. Tiểu Dương, báo công an ngay.
Trịnh Thượng Minh sờ lên miệng mình, một bên chảy máu, bên kia cố nói.
- Thứ trưởng Trịnh, tôi thấy chuyện này nên thương lượng giải quyết nội bộ, ông thấy thế nào?
Phó bộ trưởng Phan có vẻ rất thân thiết. Ý ông ta là chuyện này làm lớn lên thì cũng không có lợi gì cho Trịnh Thượng Minh.
- Tiểu Dương, cô nghe rõ rồi chứ?
Trịnh Thượng Minh không để ý đến lời Phan Bá Dân, cứ trự tiếp gọi cô thư kí. Thư kí Dương cũng không còn cách nào khác, đành nhấc điện thoại lên để báo án.
- Ha ha, báo án hả? Vậy càng tốt. Tôi cũng đang muốn báo án đây.
Thiên Thông dứt khoát lôi một chiếc ghế sang, đường hoàng ngồi xuống.
Hắn ta còn gọi cho thư kí Dương:
- Pha cho tôi một ấm trà, đánh một tí cũng thấy khát miệng rồi. Bộ giáo dục này tiếp đãi khách kiểu như thế này, lại còn là bộ phận quản lí việc đào tạo con người nữa, sao lại mất lịch sự như vậy?
Nhưng rồi thư kí Dương lén nhìn Trịnh Thượng Minh, không dám đi pha trà. Thế là Phan Bá Dân phải ra hiệu cho thư kí của mình đi pha trà cho Thiên Thông.
Mười phút sau, cảnh sát viên của cục công an thành phố Bắc Kinh đã tới.
- Chuyện của tôi không đến lượt các ông lải nhải, cầm lấy xem đi.
Thiên Thông rõ ràng là đang giỡn mặt. Anh ta tiện tay vứt một tệp giấy chứng nhận cho một thanh tra cảnh sát bậc một có khuôn mặt gầy gò.
Viên thanh tra cấp một này nhận tệp tài liệu, khuôn mặt bỗng đột ngột biến sắc nhìn Thiên Thông rồi bất đắc dĩ nói:
- Thứ trưởng Trịnh, chuyện này cục công an thành phố chúng tôi không có quyền tra hỏi. Xin hãy báo lại cho lãnh đọa của văn phòng Trung ương, họ sẽ đến để giải quyết.
- Được được. Các anh đúng là một lũ hèn, sợ rồi có đúng không? Trịnh Thượng Minh tôi phải báo lên lãnh đạo văn phòng Trung ương. Dương Kiệt, tra cho tôi số điện thoại của văn phòng Trung ương.
Trịnh Thượng Minh tức giận quá nên đã hồ đồ. Ông ta ra hiệu cho thư kí dương. Không lâu sau, khi số điện thoại đã được tìm thấy, ông ta vừa lau máu vừa cúp điện thoại.
Một lát sau đó, Thiên Thông nhận được điện của chủ nhiệm Khâu Hoa gọi anh ta về gấp. nhưng Thiên thông kiên quyết nói việc này không xử lí xong thì anh ta sẽ san bằng cả bộ giáo dục.
Khâu Hoa cũng hết cách. Ông ta khá là đau đầu về Thiên Thông.
Địa vị của anh ta có chút mơ hồ.
Con người này không biên chế, không chứ vị khiến Khâu Hoa cảm thấy kì lạ. Vậy mà lại thường xuyên thấy anh ta xuất hiện bên cạnh chủ tịch Đường. Không cần phải suy đoán nhiều cũng biết anh ta có địa vị khá cao.
Con người này ông ta không quản được. Tất nhiên những việc mà Thiên Thông phụ trách thì anh ta vẫn làm rất có tinh thần trách nhiệm.
Chuyện này chỉ là do việc riêng tư mà ra. Có điều để tránh cho việc bị xé to ra, chỉ nhiệm Khâu vẫn phải vội vàng đến bộ giáo dục.
Các đồng chí khác đều đã về. Bộ trưởng Thôi cõ lẽ cũng đã nhận được tin nên vội vội vàng vàng về gấp. Tại phòng tiếp khách nhỏ bên ngoài phòng làm việc của bộ trưởng Thôi.
- Cậu xem còn ra cái thể thống gì nữa không?
Khâu Hoa nghiêm mặt nhìn Thiên Thông nói.
- Tôi cũng là bị ép thôi, ông ta bức người quá đáng
Thiên Thông vừa chỉ vào Trịnh Thượng Minh cuốn băng trên đầu, mặt thoa đầy thuốc vừa nói.
- Đồng chí Thiên Thông, có chuyện gì thì từ từ nói. Đồng chí động tay động chân như thế là quá rồi. Có chuyện gì giải quyết không nổi mà phải dùng đến cách ấy.
Cậu xem, đánh đến nỗi bộ trưởng Trịnh bị mất một chiếc răng. Việc này mà đưa ra pháp luật là cậu phải chịu trách nhiệm.
Cậu là công chức nhà nước, dù thân phận có đặc biệt đến đâu cũng phải tuân thủ pháp luật. Hơn nữa tôi tin rằng, chỉ cần đồng ý thương lượng thì chuyện gì không thống nhất được cũng không đến mức phải dùng nắm đấm.
Bộ trưởng Thôi nghiêm nghị phê bình Thiên Thông.
- Vậy lúc trước Thứ trưởng Trịnh lợi dụng chức vụ o ép em gái tôi là Tuyết Hồng thì bộ trưởng Thôi tại sao không đứng lên nói mấy cái chuyện điều lệ, công bằng, chế độ?
Lúc đó đều biến đi đâu hết? Hôm nay tôi không đến đây thế này thì các ông có đứng ra quản lý không? Uy phong gớm nhỉ? Người ta là bộ trưởng Trịnh có chức có quyền, còn chúng tôi là dân thường thấp cổ bé họng đâu dám dây dưa vào.
Em gái tôi đánh tự vệ tên háo sắc sau đó bị đuổi, rồi bị o ép ở giữa, lên không lên được, xuống không xuống được, không cho đi học rồi lại không cho chuyển trường.
Trịnh Thượng Minh ông muốn gây khó dễ cho em gái tôi, muốn lấy mạng của em gái tôi chẳng phải là vì chuyện thằng con Trịnh Thanh Nhạ của ông gây ra sao?
Tự mình không nhắc nhở kiểm điểm hành vi của con trai mình lại còn ngầm hại em gái tôi.
Là người làm gì có ai chịu được chuyện ấy. Suốt thời gian qua tôi không lên tiếng là vì đã nhờ chủ nhà của em gái tôi là Diệp Phàm đi giải quyết.
Thế nào? Người ta chạy lên chạy xuống, sang tận cả Hàn Quốc, mệt sắp chết rồi mà Thứ trưởng Trịnh còn kiên quyết chặn lại.
Ông có con là một công chức nhà nước nữa hay không? Ông có phải là một đảng viên hay không? Ông có còn chút liêm sỉ nào không?
Thiên Thông vẫn xlaij chút thể diện cho bộ trưởng Thôi. Anh ta liên tiếp chửi Trịnh Thượng Minh.
- Nói thế nào nhỉ? Đồng chí Thiên Thông, ăn nói phải phù hợp với từng hoàn cảnh.
Khâu Hoa nghiêm nghị nhắc nhở Thiên Thông.
Tuy nhiên bộ trưởng Thôi lại thấy chủ nhiệm Khâu bao che cho cấp dưới quá. Thuộc hạ của ông ta bị đánh thành ra như thế mà chủ nhiệm Khâu cũng không thể hiện thái độ rõ ràng.
Đến ý phê bình, xử lí một cách cứng rắn cũng không có. Thực ra bộ trưởng Thôi đã hiểu nhầm chủ nhiệm Khâu. Thực ra là ông ta không phù hợp để thể hiện tác phong lãnh đạo trước mặt Thiên Thông. Có lẽ là vì bộ trưởng Thôi vẫn chưa hiểu được thân phận đặc biệt của Thiên Thông.
- Tôi làm vậy là vì công việc. Còn đại học Bắc Kinh có cần em gái của anh hay không thì đó là việc của các lãnh đạo trường đó, chẳng liên quan gì đến tôi cả.
Cậu vô duyên vô cớ hành hung tôi còn xỉ nhục con tôi là Trịnh Thanh. Hành vi này của cậu phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.
Thế giới này vẫn còn thị phi công lí. Tôi tin rằng chủ nhiệm Khâu và bộ trưởng Thôi sẽ xửa lí chuyện này nghiêm khắc và công bằng.
Trịnh Thượng Minh lên tiếng, tất nhiên là ông ta cũng không chịu yếu thế rồi.
Vì thể diện hôm nay nhất định phải cho tên ngông cuồng ngạo mạn Thiên Thông vào ngục nếu không thì Trịnh Thượng Minh có còn chỗ đứng ở đất Bắc Kinh này nữa hay không?
- Đúng rồi. Việc này là do Diệp Phàm xử lí đầu tiên. Vậy Diệp Phàm là ai? Lại còn dây dưa đến cả đại học Bắc Kinh nữa. Vậy thì gọi bọn họ đến. Chủ nhiệm Khâu, ông thấy thế nào?
Bộ trưởng Thôi chau mày nói.
- Được. Nếu giải quyết thì cùng nhau giải quyết dứt điểm luôn. Chuyện này kéo dài cũng phiền phức lắm.
Khâu Hoa nghĩ ngợi một chút rồi gật đầu. Vậy là có ngay người đi thông báo.
Trong nháy mắt Khâu Hoa đã hiểu ra mọi chuyện. Đứng sau mọi chuyện này chắc chắn là Diệp Phà chứ còn ai vào đây nữa. Nếu không làm sao Thiên Thông biết được mà đến bộ giáo dục làm loạn thế này.
Chủ nhiệm Khâu thấy đau đầu. Ông ta cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết.
Nửa tiếng sau, Diệp Phàm, hiệu trưởng trường đại học Bắc Kinh Trần Bạch Hậu và Vũ Quang Trung đều đến bộ giáo dục.
- Đồng chí Diệp Phàm, mới anh nói xem rút cuộc là có chuyện gì?
Diệp Phàm kể lại mọi chuyện. Hắn ta vừa kêt vừa đưa ra các tài liệu liên quan. Diệp Phàm dường như đã chuẩn bị sẵn, các tài liệu đều được in thành nhiều bản, mỗi người một bản. Cả đĩa CD ghi âm cũng đều không thiếu. Có Vương Triều ở đó thì có việc gì mà không làm được.