Diệp Phàm vẻ mặt tức giận nói
-Chẳng lẽ ở tỉnh cứng rắn mà nhét vào tay cậu?
Y Cao Vân lạnh lùng hừ nói, người này hiện tại thực nóng nảy
Nghĩ đến gánh nặng trên lưng sau này làm cho người ta hít thở không thông. Còn muốn làm ra thành tích gì khác, phỏng chừng là tương đối khó khăn. Việc này, không có thành tích sẽ ảnh hưởng tới vấn đề lót mũ thăng quan của Y Cao Vân.
-Ngay cả tình huống như vậy, anh cũng không hiểu được sao. Lúc ấy hai vị chủ nhiệm Lưu Thạch và Y Kiệt Minh trên tỉnh đè ép tôi
Anh nói xem, tôi một cán bộ cấp giám đốc sở có thể đỡ được hai người bọn họ liên kết lại sao? Không có cách nào, tôi nghĩ, dù sao không phải chết thì cũng là ngắc ngoải.
Rõ ràng nhân cơ hội này lấy một ít tiền trợ cấp để qua lúc túng quẫn. Cuối cùng, còn phải đắc tội Phóhủ tịch tỉnh Y, mà Chủ tịch Chúc cuối cùng mới ra một quyết định xuống dưới.
Chủ nhiệm Lưu cũng thật lợi hại, ngày hôm sau liền đem tiền lại đây. Cả hợp đồng Chủ tịch Chúc chứng kiến cũng đều đã ký.
Bọn họ đều đang ép tôi, tôi có thể chống lại được sao? Việc này, ngay cả đối với ông mà nói, ông có thể từ chối sao? Huống chi, Ủy ban nhân dân tỉnh đã gửi văn kiện có liên quan xuống, cũng bảo tôi mang trở về.
Diệp Phàm biểu hiện bộ dáng thật đau khổ, nói.
-Lấy ra tôi xem xem
Y Cao Vân thúc giục nói.
Diệp Phàm lấy ra văn kiện của Ủy ban nhân dân do Chủ tịch Chúc ký với mình đưa cho Y Cao Vân
Y Cao Vân cẩn thận nhìn một lần rồi trầm mặc. Thật lâu sau, ông ta dường như tỉnh táo lại
Nói:
-Nếu việc này là do ba người Chủ tịch Chúc và Chủ tịch tỉnh Y, còn cả trợ lý Lưu Thạch quyết định xuống dưới. Chúng ta không còn gì để nói. Tuy nhiên, đồng chí Diệp Phàm, để xem cậu làm gì sau này.
-Xem tôi
Diệp Phàm biểu hiện hơi ngạc nhiên ngại ngùng sau đó nói.
-Bí thư Y, đây là chuyện của thành phố Đông Cống chúng ta, cũng không phải là chuyện riêng của cá nhân tôi phải không?
-Ha ha, Chủ tịch Chúc cho cậu tổng cộng tám mươi triệu, mà trợ lý Lưu cắn răng rút sáu mươi triệu
Còn có Dương Xuân mang năm mươi triệu, này tổng cộng một chút là chín trăm triệu đều vào ngân quỹ tên của Chủ tịch thành phố nhà cậu.
Hơn nữa cấp trên có chỉ thị. Chín trăm triệu này nhất định phải dùng hồi sinh lại nhà máy Dương Đường Dương Xuân. Nếu lãnh đạo ở tỉnh tín nhiệm cậu như vậy, cậu nên gánh vác trách nhiệm, dũng cảm khơi mào chuyện làm sống nhà máy Đường Dương Xuân.
Việc này, Thành ủy chúng ta không có giúp bất luận chân tay gì. Chờ một chút sẽ mở hội nghị thường vụ. Đem việc này quyết định xuống dưới
Tôi quyết định, nhà máy Đường Dương Xuân hoàn toàn do cậu chủ trì việc vực dậy
Y Cao Vân hóa ra không phải người bình thường, sau khi xem xong văn kiện liền phát hiện có điểm yếu trong đó, lập tức có thái độ phủi tay
Mặc dù cũng có chút đỏ mắt vì khoản tiền vài trăm triệu, nhưng việc này rất khó giải quyết. Phỏng chừng, tiền này lấy cũng không tốt. Đến lúc đó nếu nhà máy vẫn đóng cửa, phỏng chừng, mũ ô sa của người nào tiếp nhận sẽ bị thổi bay.
-Như vậy sao được, tôi đang muốn nói tình hình với anh một chút. Cũng chính là xem một trăm triệu này nên quy hoạch thế nào…. Nhà máy Đường Dương Xuân này tốt nhất vẫn nên để anh chủ trì làm việc. Tôi cho người phối hợp công tác với anh là được.
Diệp Phàm có chút bộ dáng khẩn trương nói.
Ngay cả mồ hôi nhỏ trên trán người này cũng lập tức bức bối bay ra. Làm cho Y Cao Vân trở thành một người nóng nảy, cảm giác muốn kéo chính mình vào chung dòng nước lũ.
Đương nhiên, đồng chí Diệp Phàm này, là đang cố ý trêu đùa lão ta.
-Không thể, văn kiện này là do ba người Chủ tịch Chúc, Phó chủ tịch tỉnh Y cùng trợ lý Lưu tự tay ký.
Bên trên đều xác định nhà máy đường Dương Xuân là do đồng chí Diệp Phàm tiếp nhận toàn bộ. Bọn họ cho cậu mục tiêu là trong hai năm phải cứu sống nhà máy Đường Dương Xuân
Nếu lãnh đạo tỉnh coi trọng cậu như vậy, cậu cũng không thể đẩy cho người khác. Việc này cứ quyết định như vậy đi, để hội nghị thường vụ thảo luận qua một chút là được.
Thành ủy chúng ta nhất định sẽ hưởng ứng mọi việc của Ủy ban nhân dân tỉnh, dốc sức toàn lực. Sau này, việc của nhà máy Đường Dương Xuân bất luận vị lãnh đạo nào của Thành ủy cũng sẽ không nhúng tay vào.
Chỉ cần là chuyện của nhà máy Đường Dương Xuân, đồng chí Diệp Phàm có thể tự quyết định. Thái độ của Thành ủy là dứt khoát ủng hộ, hoàn toàn không tham dự, để một không gian rất lớn cho cậu chủ trì phát triển.
Tin rằng cậu có thể đem nhà máy đường vượt qua khó khăn, Thành ủy tin tưởng vào năng lực của cậu. Đương nhiên, làm lãnh đạo Thành ủy, nhà máy Đường thực cần muốn trợ giúp gì chúng tôi có thể suy xét trợ giúp nhất định
Đương nhiên, sự trợ giúp này cũng là trong phạm vi năng lực của chúng tôi
Y Cao Vân đưa ra đường đi cho Diệp Phàm, về phần nói trợ giúp, cái đó cơ bản là đẩy đi, đến lúc đó ông ta nói không có năng lực trợ giúp thì anh có biện pháp nào để bắt ông ta giúp nào.
Đối với việc này, đồng chí Tiểu Diệp đương nhiên trong lòng đã biết. Thấy mục đích đạt được, Diệp Phàm còn muốn trở bài một chút, lại nói
-Tôi hy vọng Thành ủy sẽ suy xét việc này một chút.
-Không cần, tôi tin tưởng các đồng chí khác chắc chắn cũng đồng ý với đề nghị của tôi
Y Cao Vân khoát tay áo, đó là quyết tâm không tiếp nhận việc này để có thể đem người “phóng hỏa cho chết cháy”. Đó là quyết định đem đồng chí Diệp Phàm cô độc đẩy vào hố lửa hoàn toàn “diệt sát”.
Y Cao Vân tốc độ nhanh không phải mức bình thường, một giờ sau liền ở hội nghị Thường vụ quyết định việc này.
Hơn nữa, lập tức giao cho Trưởng ban thư ký Thành ủy Lý Tinh Tinh làm văn kiện chính thức của Thành ủy phát cho các đơn vị. Việc này, đương nhiên là thủ đoạn của Diệp lão đại sau này không giữ lời sẽ có đường lui để thực hiện.
Buổi tối, ở chỗ Diệp Phàm
-Chủ tịch Diệp, hai trăm triệu này cầm không tốt đâu. Tôi như thế nào lại có cảm giác lửa thiêu mông vậy?
Lam Tồn Quân thản nhiên cười nói
-Đối với bọn họ mà nói, số tiền này chính là một núi lửa có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, đối với chúng ta mà nói, chúng chính là dập lửa bằng băng trên núi. Người này, việc này, tất cả đều có số cả.
Diệp Phàm tràn ngập tin tưởng cười, có hương vị phật tham thiền. Hắn liếc mắt nhìn Vương Triều một cái, hỏi
-Chuyện Tập đoàn Vinh Quang nợ nhà máy Đường Dương Xuân chúng ta đã điều tra xong chưa?
-Tôi dùng thủ đoạn đặc thù đã tra được gần như vậy, tin rằng số liệu này là đúng. Tháng 1 năm 1998, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Vinh Quang bà Cam Vũ ThuầnThuần đã dùng lãi suất kếch xù hàng năm là bốn phần để mượn tiền bán đất của nhà máy Đường Dương Xuân cả thảylà 430 triệu. Tuy nhiên, vẫn chưa đủ. Phỏng chừng, Cam Vũ ThuầnThuần cùng đám người Lý Khê Mãn của nhà máy Đường Dương Xuân có giao dịch ngầm. Bằng không, Lý Khê Mãn không có khả năng cho mượn nhiều tiền như vậy mà không thúc giục đòi trả. Trong đó khẳng định là có nội tình.
Vương Triều vừa đưa tài liệu cho Diệp lão đại vừa nói.
-Bốn phần lợi tức, quả thật có chút dọa người, có mấy người có thể đạt tới cái đỉnh này. Mấy trăm triệu này thì lợi tức một năm trên dưới một trăm bảy mươi triệu. Tháng 1 năm 1998 đến tháng 1 năm nay đã được năm năm.
Nếu tính đến hiện tại đã năm năm rưỡi. Một năm 170 triệu, năm năm đạt tám trăm triệu.
Trong đó còn không có tính lãi mẹ đẻ lãi con, nếu tính cả cái này, phỏng chừng mà nói, Tập đoàn Vinh Quang còn nợ gần một tỷ.
Khoản tiền này nếu có thể lấy được, nhà máy Đường Dương Xuân chúng ta lập tức sẽ nóng lên. Còn lo lắng vấn đề đóng cửa gì, cơ bản là không cần lo lắng.
Lam Tồn Quân đầu óc như một cái bàn tính, ngay lập tức đã tính ra.
-Tiền này, tiếng thì khủng nhưng sợ lấy lại không được. Bằng không, vài năm gần đây tình trạng nhà máy Đường Dương Xuân như vậy, vì sao Lý Khê Mãn không thúc giục Cam Vũ Thuần trả tiền?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ nói
-Trong đó chắc chắn có bí mật, Cam Vũ Thuần này không đơn giản, chẳng lẽ trong đó còn có liên quan gì phải không? Ví dụ như, Cam Vũ Thuần quen một số lãnh đạo ở tỉnh. Việc kia là tại các vị lãnh đạo kia can thiệp xuống, Lý Khê Mãn bất đắc dĩ phải cho Tập đoàn Vinh Quang vay. Mà Tập đoàn Vinh Quang cơ bản là không còn khoản tiền trên. Phỏng chừng là có ý bùng nợ. Hoặc là, Cam Vũ Thuần cùng Lý Khê Mãn là một bè. Lấy tiền nhà nước cho vào túi nên không còn cái rắm gì nữa.
Vương Triều liên tưởng khá mạnh mẽ.
-Chứ không phải là Phó chủ tịch tỉnh Y?
Lam Tồn Quân tỏ vẻ đáng khinh cười nhạt.
-Gần đây Phó chủ tịch tỉnh Y cùng thành phố Đông Cống chúng ta quan hệ dường như rất chặt chẽ, ông ta cùng Lý Khê Mãn quan hệ rất thân thiết.
Với Cam Vũ Thuần, thật ra chưa chắc. Lý Khê Mãn vì sao muốn cho Cam Vũ Thuần vay tiền, phỏng chừng là có ý đồ gì. Nguyên nhân thứ hai cao hơn.
Ví như, như Vương Triều nói ông ta cùng Cam Vũ Thuần là đồng bọn. Hoặc Cam Vũ Thuần cùng ông ta hợp tác ngầm chiếm hữu tài sản.
Bằng không, Cam Vũ Thuần là phụ nữ, cô ta lập lên tập đoàn Vinh Quang làm sao có khả năng phát triển nhanh như thế, cũng không phải vay ngân hàng, vài năm vừa rồi nghe nói tổng tài sản đã đạt mấy tỷ.
Tập đoàn Vinh Quang sản xuất về y dược, ô tô và các nghề khác. Tuy nói ngành sản xuất kiếm được tiền, nhưng không có khả năng thành món lãi kếch xù như vậy
Diệp Phàm phân tích nói.
Tồn Quân gật gật đầu, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
-Theo tư liệu tin cậy biểu hiện, tháng 1 năm đó, Cam Vũ Thuần đem thay đổi nhà máy tơ lụa Dương Xuân, thành lập công ty hữu hạn vật liệu Vinh Quang ở thành phố Đông Cống.
Vật liệu này cũng không rõ ràng chỉ là chế phẩm đá phiến, mà phổ biến tương đối rộng rãi, như đá phiến, gỗ dán, phiến cách nhiệt, vật liệu trang trí bọn họ đều sản xuất.
Từ đó về sau, Cam Vũ Thuần tinh thần hăng hái lên, vài năm gần đây, thành lập 12 công ty gia đình, do xí nghiệp Vinh Quang cai quản.
Nên xí nghiệp trở thành nhà khai thác bất động sản, phát triển, chế tạo ô tô, thương mại, vật liệu xây dựng cùng công nghiệp chế biến thủy tinh tập hợp thành xí nghiệp tổng hợp
Mà Cam Vũ Thuần lại làm việc thật, từng được bầu làm “Tây lâm tỉnh, nhân vật tiêu biểu vinh danh ngày 8-3, là một trong mười thanh niên kiệt xuất thành phố Đông Cống, được hội nữ doanh nghiệp tây lâm lần thứ tư bầu làm phó hội trưởng, thành viên Mặt trận Tổ quốc lần thứ ba thành phố Đông Cống, năm trước không ngờ được tuyển làm đại biểu Hội đồng nhân dân cả nước.
Lam Tồn Quân nói
-Sạp đủ thứ vậy, hiệu quả và lợi ích công ty con như thế nào?
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng hỏi.
-Không rõ lắm, còn chưa kịp điều tra. Dù sao chúng ta âm thầm điều tra, có chút tư liệu và chứng cớ chỉ có thể dùng thủ đoạn không theo quy tắc thông thường .
Rất là phiền toái. Hơn nữa, mấy tỉ của tập đoàn lớn, các tư liệu nhiều lắm.
Ngay cả xem toàn bộ một lần cũng phải đau đầu choáng váng. Tuy nhiên, các công ty bất động sản con của Tập đoàn Vinh Quang mấy năm trước xây dựng một tiểu khu Vũ Nguyệt ở thành phố Đông Cống
Có bảy tám tòa nhà cao tầng, hoàn cảnh tiểu khu cũng được, nhưng thật ra chỉ đạt tiêu chuẩn thành thị vùng duyên hải.
Chỉ có điều, tiêu thụ phòng ở cũng không lạc quan, đến bây giờ nghe nói chỉ bán được hơn mười phòng. Ôi, dân Đông Cống nghèo như vậy, ai lại ở phòng xa hoa diện tích từ 140 đến 280 mét vuông.
Mà giá cả phòng ở cũng vượt qua phạm vi chịu đựng của người dân Đông Cống, đương nhiên không ai mua
Lâm Tồn Quân thở dài, nói.