- Ông là ai?
Tuyết Nha Nha tức giận đến mức đứng bật dậy kêu lên.
- Tôi là ai bà không xứng biết, mau cút ngay đi cho tôi. Nhớ kỹ, Diệp Phàm là đệ tử của tôi. Nếu nó thiếu một cọng lông, cả nhà họ Tuyết sẽ bị diệt.
Tiếng nói đó lại mờ ảo vang lên, Tuyết Nha Nha tức giận đến mức xông ra bên ngoài.
Thấy một cái bóng thấp thoáng.
- Sư phụ!
Diệp Phàm đuổi theo gọi.
- Không có gì, không có gì học trò yêu quý của ta. Đảm bảo một lúc sau bọn họ sẽ đi ra an toàn.
Việc này lão phu chỉ dùng một chút mánh khóe đặc biệt, là có thể giải quyết xong.
Ha ha, học trò của ta, sau này nhất định là thành tài. Luyện võ công thành tài nha.
Giọng nói kia nói vài tiếng.
- Từ từ sẽ nói sau, để ta giáo huấn một chút người đàn bà không biết xấu hổ này đã.
- Tiền bối, cầu xin ông đừng xuống nặng tay, bà nội của tôi nhìn qua thì thấy trẻ, nhưng thật sự là rất già rồi, không thể chịu được đâu.
Tuyết Hồng lấy hết dũng cảm kêu lên,
- Ông muốn đánh thì đánh tôi cho hết giận đi, đều là do Tuyết Hồng không tốt.
- Ha hả, cô là em của Diệp Phàm, lão phu không nỡ đánh cô. Còn bà lão kia, đánh cũng không sao cả.
Vừa nghe thấy tiếng nói đã không thấy đâu rồi.
Khoảng nửa giờ sau, Tuyết Nha Nha đã trở lại. Tuy nhiên, hình như có chút hỗn loạn. Tóc tai đều rối tung lên.
Vẻ mặt lão bà tức giận nói:
- Cậu nhóc, coi như ta nể mặt sư phụ của cậu tha cho cậu lần này. Tuyết Nha, con và Xa Thiên hãy sống cùng nhau đi. Dù sao chuyện cũng đã rồi, việc này, là do thằng ranh Diệp Phàm này tự ý quyết định. Lần sau sẽ không có chuyện như vậy nữa! Không sẽ thành lệ mất.
Tuyết Nha Nha nói một câu lỗ mãng, thoáng một cái đã không thấy rồi.
- Ha ha, Tuyết Nha Nha, vẫn còn muốn đánh nhau có phải không? Mau cút mau cút đi, lão phu vào gặp đệ tử tâm sự một chút đã.
Giọng nói lúc trước lại vang lên.
- Hừ, Bức Vương, sẽ có một kết thúc sớm, sẽ có ngày Tuyết Nha Nha tôi tìm về.
Tuyết Nha Nha hừ lạnh một tiếng, đây là những lời cuối cùng trước khi đi.
Không lâu sau, trên ghế phòng khách có một bóng vừa đi vào. Người đó cũng không có che mặt. Nhưng, cũng không nhìn rõ mặt mũi của người đó như thế nào.
Diệp Phàm bắt đầu dùng đôi mắt ưng, nhưng vẫn không thấy rõ lắm, luôn cảm thấy hình như trước khuôn mặt được che bằng một lớp vải tuyn mỏng, nhưng lại không thấy lớp vải tuyn mỏng.
Diệp Phàm đưa con dơi ép vào trán nhìn thẳng đến ông ta.
- A?
Đột nhiên Bức Vương chấn động, nhìn trên không trung, bàn tay di chuyển. Diệp Phàm cảm thấy có một lực mạnh truyền đến, không ngờ con dơi nhà mình bị khống chế bay đến trên lòng bàn tay Bức Vương.
- Đúng vậy, ha ha ha, không tồi…
Vương Bức cười to mở ra, đưa tay ra bức lên người Diệp Phàm, một lực mạnh truyền tới, Diệp Phàm lập tức cảm thấy dường như tràn đầy sức sống.
- Cho cậu ‘rửa’ một chút, vận khí của cậu rất tốt. Vài ngàn năm cũng không có thể đụng vào đại vận của cậu.
Bức Vương cười, buông lỏng tay, con dơi bay vào trán của Diệp Phàm.
- Con xin chào thầy ạ.
Diệp Phàm quỳ xuống, cung kính lễ ba cái.
Bức Vương Nam Lăng Hậu cũng nghiêm chỉnh nhận lễ.
- Để ta xem gần đây cậu có tiến triển gì không?
Bức Vương Nam Lăng Hậu nói xong, tay nhấn vào Diệp Phàm một cái, dường như có một lực rất lớn tràn vào trong lòng lúc đó, Diệp Phàm cảm thấy thoải mái cực kỳ.
- Ha ha, không tệ không tệ, cũng đã ở 12 đẳng rồi. Được, được đấy.
Bức Vương rất cao hứng.
- Thầy, thầy có thể làm cho Viên Viên sớm tỉnh lại được không ạ?
Diệp Phàm cầu xin.
- Không thể khiến cho nó tỉnh lại sớm hơn được, nhanh cũng phải một tháng nữa. Đến lúc đó, là lúc cháu của ta sẽ ra đời. Yên tâm đi, nó không sao cả, vẫn rất tốt.
Bức Vương cười nói.
- Thầy có thể giúp con điều trị chân cho tiền bối Phí không?
Diệp Phàm quay người lại cầu xin.
- Con nói gì thế, con là học trò của ta, ta có thể giúp con. Còn người khác, thì đừng mơ.
Bức Vương hừ lạnh một tiếng, tuy nhiên, vẫn giơ tay đè lên người Phí Đống.
- Chân này của anh ta không được rồi, đã bị teo quá lâu rồi. Trừ khi có thể tìm được các loại dược liệu cao nùng súc để tăng cường tác động vào, có lẽ còn có thể khôi phục lại một chút. Đương nhiên, lão phu ra tay cũng có thể làm được. Tuy nhiên, phải mất rất nhiều khí lực, lão phu không có hứng thú.
Bức Vương khoát tay áo, gọi Diệp Phàm vào bên trong rừng cây dạy bảo một chút.
- Thầy, thầy xem con vừa mới học này?
Diệp Phàm nói xong, thi triển ra ‘Ngư dược ưng phi’ trong Ngư long thập bát biến. Như một con cá bay trên không trung, Bức Vương vừa thấy, rõ ràng không khỏi ngẩn người.
- Con học được cái này ở đâu?
Bức Vương hỏi, nhịp thở của ông ta có vẻ có chút dồn dập.
Diệp Phàm đem bí mật núi Xương Bối nói ra.
- Đán Phi Tử, ta chưa nghe thấy nói qua về người này.
Bức Vương lắc lắc đầu.
- Hơn nữa, mọi người vừa mới vào bếp liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra nguồn gốc của ‘Thủy công’, chắc chắn biết được điều này. Chẳng qua không biết được đó là vị đó đúng không?
- Nhất định lúc trước vị đó và sư phụ đều là cao thủ có trình độ như nhau, còn Đán Phi Tử, đã bị chết bao nhiêu năm cũng không có ai biết được.
Việc này, sư phụ không biết được cũng không có gì. Chẳng qua, Ngư long thập bát thật sự lợi hại.
Bây giờ con càng luyện càng thấy thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa, con phát hiện ra, nếu đem Ngư long thập bát con vừa chuyển đổi dung hợp được cùng với ‘ Bức công’ của sư phụ, thì thân pháp này sẽ linh hoạt hơn, xuất Khinh Thân Đề Túng Thuật trên không trung giống như một người cá hoạt động trên không trung.
Không khí sẽ biến thành nước. Hiện tại con đã luyện thông thạo chương hai, nếu thông hiểu toàn bộ, con tin rằng việc công kích sẽ rất lợi hại.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, đây đúng thật là một bộ võ công kỳ diệu. Hơn nữa, ta cảm thấy nếu luyện đến tận cùng mình hoàn toàn có thể biến thành ‘Cá’.
Dùng cá để công kích, con tưởng tượng mình là một con cá bay lượn trên không. Phải thật sự giống như là cá mới được, chứ không phải là tương tự.
Như chiêu thức cuối cùng trong võ công của chúng ta có thể kết hợp với kiếm, để có thể nhập vào ra thanh kiếm, phải coi kiếm chính là ta.
Trên căn bản là không nhìn thấy kiếm rồi, mà con biết ‘cá rồng’ cũng như vậy. Hơn nữa, ta cảm thấy, còn tiến hóa hơn đúng không.
Bức Vương đầy kinh nghiệm nói.
- Tiến hóa, tiến hóa như thế nào?
Vẻ mặt Diệp Phàm kinh ngạc, hỏi.
- Không phải gọi là cá rồng sao? Trong truyền thuyết sau khi cá chép nhảy vào Long Môn liền trở thành ‘Rồng’ rồi. Ta nghĩ, trên đời này không có rồng, nhưng, rồng chính là xà ma.
Con có thể luyện thành công cách thức tấn công của con cá này thành rắn hay không. Khả năng tấn công của rắn là rất mạnh mẽ, và điên cuồng, cái đó là do trong phim ảnh tố tạo nên.
Nhưng, nếu con thực sự có thể làm được như vậy, uy lực sẽ rất lớn
Vương Bức cười nói.
- Con đem bí quyết này nói với sư phụ, để sư phụ cũng luyện thành rắn.
Diệp Phàm cười nói.
- Không cần, ta đã già rồi. Một số thứ đã cố định rồi.
Bức Vương nói rất cởi mở.
- Thầy, thầy có thể cho con xem khuôn mặt thầy được không.
Diệp Phàm hỏi.
- Ha hả, không phải con đã nhìn thấy rồi sao?
Bức Vương cười nói.
- Mới xem qua thôi, không có nhìn kỹ, con nhớ là thầy luôn luôn chơi trò thần bí.
Diệp Phàm lấy hết dũng cảm nói.
- Ha hả, thiếu chút nữa là con khiến Thiên Mi mắc bệnh suy nghĩ. Con còn nói chưa nhìn thấy là ta sẽ đánh đòn đấy.
Bức Vương cười, phất tay trên mặt một cái, các loại sương mù mông lung vẫn cảm giác thấy đã không còn, lộ ra tướng mạo vốn có của ông ta.
Diệp Phàm vừa thấy, nhất thời ngẩn người ra, ấp úng không nói lên lời.
- Có phải là giống bức tranh vẽ khuôn mặt cùng Thiên Mi trong phòng không?
Bức Vương cười nói, vẻ mặt hiền lành.
- Vốn lúc đầu con đã cảm thấy có chút kỳ lạ, dường như đã cảm giác gặp ở nơi nào đó. Giờ thì đã rõ rồi.
Diệp Phàm nói, vẻ mặt xấu hổ, hỏi,
- Nhà thầy chính là nhà Nam Vân Kim Lăng phải không?
- Đã biết rồi còn hỏi làm gì?
Bức Vương cười nói.
- Xin lỗi, con với bọn họ có chút mâu thuẫn. Hơn nữa, ‘Thiên tương’ của con đến bây giờ vẫn còn đang trong tay bọn họ. Phi Đao này dùng rất thuận tiện.
Diệp Phàm nói.
- Cái đó đi lấy về là được mà.
Bức Vương dường như không cần món đồ.
- Có thể là bọn họ sẽ không để con lấy, hay là sư phụ đi lấy cho con. Bằng không, con sợ lại sẽ nảy sinh xung đột. Hiện tại con đã biết là nhà của sư phụ, con nào dám xuống tay đúng không ạ?
Diệp Phàm nói.
- Ha hả, con đừng có giả vờ ngốc ngếch ở trước mặt ta. Con không dám xuống tay sao? Không phải con không dám xuống tay, mà bởi vì, con không đánh lại được Thiên Mi. Đi tới đó mặt mũi còn bị bầm dập đấy.
Bức Vương mỉm cười.
- Ha hả… Việc này…
Vẻ mặt Diệp Phàm xấu hổ.
- Con nhóc Thiên Mi này luyện công bằng phương pháp mới, ngay ở trong bụng mẹ ta đã bắt đầu bồi dưỡng nó rồi.
Bây giờ nó đã tốt hơn, hơn nữa, trải qua rất nhiều thời gian được ôm ấp, bây giờ nội tức của nó đã tốt hơn, Thiên Mi có thể luyện công nhanh hơn.
Cho nên, bây giờ nó có thể tiến vào bán tiên yêu, đó là bởi vì từ nhỏ nó đã được xuống cơ sở.
Con cũng không cần nghĩ là mình không giỏi, so với Thiên Mi mà nói, con đã là kỳ tài kiệt xuất rồi.
Hơn nữa, con phát triển như vậy là tốt lắm. Thiên Mi là con gái, đã bị ta hạn chế về phương diện sinh sản.
Và con có một động lực mạnh mẽ để phát triển, phỏng chừng, sẽ bước nhanh hơn Thiên Mi một chút.
Bức Vương ngồi ở trên cây Nha Thượng nói chuyện với Diệp Phàm.
- Không thể nào, hiện tại con đã ở trình độ 12 đẳng. Muốn bước vào bán tiên yêu khó hơn lên đăng yêu. Mà Thiên Mi đã sớm vào bán tiên yêu rồi, con làm sao có thể đuổi theo cước bộ của cô ấy. Hơn nữa, cô ấy đã có căn cơ trong bụng mẹ rồi.
Diệp Phàm có chút không tin.
- Ta không nhìn vào đôi mắt cũ, vừa rồi con cũng đã nhìn thấy con dơi kia biến bức. Con dơi mới kia là sát chiêu lớn nhất của con.
Đó là một thứ nội tức dung hợp không trông thấy. Gần như là một bộ phận trên thân thể của con, cái này so với Phi Đao đều dùng tốt.
Hiện tại nội công của con không đủ, còn muốn dùng nội khí để khống chế con dơi trên trán. Ta nghĩ, một khi con đột phá đến tiên yêu Đại Năng Giả, là không thể dùng suy nghĩ để khống chế con dơi nữa rồi.
Cũng chính là cấp độ công kích của cao thủ, chỉ với một suy nghĩ của con, con dơi có thể thay thế con hoàn thành những gì con muốn đấy.
Hiện tại, con có thể bắt đầu huấn luyện theo cách đặc biệt này rồi. Hơn nữa, vị Đán Phi Tử lại có thể biết dung hợp năng lực đặc biệt bên trong suy nghĩ con dơi của con.
Còn công lực nhập vào kia, khi còn sống hẳn là sâu không lường được.
Bức Vương nói.