Thiết Chiêm Hùng lại tỏ ra rất chân thành.
Kỳ thực Thiết Chiêm Hùng cũng có chút ghét cái kiểu cuộc sống đó, cũng muốn điều chỉnh lại cho thích hợp một chút, hơn nữa tuổi cũng đã ba mấy rồi, cũng nên kết hôn thôi. Bằng không, bạn gái sẽ chạy theo người ta hết.
- Anh Thiết nói đúng lắm, tôi thích sự thoải mái. Cảm ơn lòng tốt của lão Lang, tôi biết là anh muốn nghĩ tốt cho tôi.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, tôi biết không có tác dụng gì, việc của Tổ nòng cốt thứ tám, đã làm Thủ trưởng phiền chết đi được, chúng ta không quản nữa, uống rượi thôi, ha ha ha...
Lang Phá Thiên hiếm khi thấy cười.
Cạch...
Ba ly rượi đụng vào nhau.
25 tháng giêng.
Tổng bộ Tổ đặc nhiệm A.
Trong một căn phòng bí mật, cờ Đảng và Quốc kỳ đều dán vào trên tường, thẳng đứng, tỏ ra rất trang nghiêm, trách nhiệm.
Phó Chủ tịch Quân ủy Triệu Bảo Cương và Thủ trưởng Tổ đặc nhiệm Đông Hải để hai người đứng bên cạnh Diệp Phàm, mỗi người một bên, đeo quân hàm Đại tá lên cho Diệp Phàm.
- Đồng chí Diệp Phàm, Tổng bộ tôn trọng lựa chọn của anh, từ nay về sau, anh sẽ là người thuộc Tổ đặc nhiệm A thừa kế Vương bài cuối cùng sau khi Lý tướng quân xuất ngũ.
Trấn Đông Hải vỗ mạnh vào vai đồng chí Diệp Phàm đang đứng thẳng băng.
- Đồng chí Diệp Phàm, ký vào thân phận đặc thù của Tổ đặc nhiệm A không thể tiết lộ bên ngoài. Thông qua sự phê chuẩn của Quân ủy trung ương, quyết định bổ nhiệm anh làm Ủy viên quân sự trung ương nước cộng hòa trực thuộc Tổng bộ tham mưu, Đại tá giám sát phòng giám sát quân vụ trực thuộc bộ quân vụ, chức vụ là Phó chủ nhiệm phòng giám sát. Chủ nhiệm chính là do Thiếu tướng Đinh Tam Căng Phó trưởng phòng thường trực ban Quân vụ đảm nhiệm. Cậu còn kiêm nhiệm luôn Phó trưởng ban Quân vụ Tổng bộ tham mưu. Với thân phận này, ở thời điểm đặc thù có thể sáng giá lên.
Vẻ mặt Triệu Bảo Cương rất nghiêm túc, vừa nói xong lời, phía sau một Đại tá tiến lên trước, tiến hành nghi thức chào kiểu nhà binh với Diệp Phàm, trình lên một túi văn kiện, phỏng chừng là những thứ như giấy tờ chứng minh thân phận ...
- Cái chức Đại tá giám sát này, còn Phó Chủ nhiệm phòng giám sát, Phó Trưởng ban bộ Quân vụ, rốt cuộc là làm cái gì đây?
Diệp Phàm không nhịn được, hỏi.
- Cậu chỉ được có cái danh, không có được bố trí công việc cụ thể.
Triệu Bảo Cương cười nói.
- Thì ra là vậy chỉ cho cái chức suông, đem ra để hù dọa người.
Trong lòng Diệp Phàm ngầm oán thầm lão Triệu, đầu lại ngầm gật gật đầu.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của Diệp Phàm, Triệu Bảo Cương đương nhiên là đoán trúng được những suy nghĩ trong đầu thằng nhóc này, lập tức lại cười nói:
- Muốn sắp xếp công việc cụ thể cũng được, chỉ cần câu đến, để cho cậu làm Phó Chủ nhiệm Thường vụ cũng đều được.
- Được rồi, chỉ sợ tôi làm không được. Tính tôi lười nhác lắm, ngay cả mình cũng giám sát không xong, còn sao đi giám sát người khác đươc, làm mất đi hình tượng người quân nhân không nói, có thể còn làm bôi tro trác trấu vào mặt lãnh đạo nữa. Đương nhiên, cái danh hiệu này thỉnh thoảng lấy ra tỏ oai một chút, dọa người khác cũng không tồi chút nào. Cảm ơn sự nâng đỡ của Chủ tịch Triệu.
Vẻ mặt Diệp Phàm rất đứng đắn nói, suýt chút nữa chặn ngang họng Phó Chủ tịch Triệu rồi.
- Ừm, cánh cửa Quân ủy luôn mở rộng đón cậu, khi nào muốn đến, thì nói một tiếng, chúng ta có thể trực tiếp sắp xếp công việc, việc đặc biệt thì dùng cách đặc biệt để giải quyết.
Triệu Bảo Cương thân mật vỗ vào vai Diệp Phàm, cố ý liếc nhìn Trấn Đông Hải đang đứng bên, vẻ mặt của lão Trấn, đương nhiên là như sương bốc lên trên tầng cao.
Triệu Bảo Cương vừa đi, Diệp Phàm nhìn Trấn Đông Hải, cái túi văn kiện kia trên tay đưa qua đưa lại.
- Ha ha, thằng nhóc này, được lợi còn làm nũng.
Trấn Đông Hải cười nói.
- Cái này, có cái gì lợi cho tôi đâu chứ, chỉ là một cái chức suông hù dọa người, e rằng ngay cả tên Tiểu cai cũng đều không xem ra cái gì?
Diệp Phàm lắc lắc đầu nhẹ, trơ tráo hỏi mà lại còn gõ gõ vào cái túi văn kiện màu xanh đó.
- Ai nói thế thằng nhóc, cậu thì có gì tốt chứ. Phó chủ tịch Triệu đường đường là một Phó chủ tịch Quân ủy, không phải là cái chức Chủ tịch Công đoàn gì đó ở các Huyện các cậu đâu. Người ta cất công chạy đến là vì cái gì chứ?
Trấn Đông Hải suýt chút nữa cắn cả răng rồi, có cảm giác hận tiếc như là rèn sắt không thành thép vậy.
- Vì sao?
Diệp Phàm nhỏ giọng nói thầm.
- Vì sao à? Có được quyển sách này, thằng nhóc anh sẽ nhìn trộm liền.
Trấn Đông Hải nói, lại liếc nhìn Diệp Phàm một cái, nói:
- Cậu có thể không biết được sự lợi hại của quyển sách này, nói thật cho cậu biết, giống như trong ngành cảnh sát có phải là có cách nói là giám sát đó không? Đương nhiên, bây giờ vẫn chưa chính thức hành nghề, phỏng chừng không lâu sau đâu, Trung ương đã có cái ý nguyện này lâu rồi.
- Giám sát, nghe nói là người quản lý cảnh sát à?
Diệp Phàm cũng hiểu được chút dấu vết gì rồi. Bởi vì Cảnh sát Hoàng gia Hồng Kông thường sẽ nói ra từ giám sát này, nước ngoài thì sớm đã có bộ môn với thân phận này rồi.
- Ừm, ngược lại mà nói, cái chức Phó Trưởng phòng Bộ quân vụ Tổng cục tham mưu quân ủy Trung ương của anh, còn kiêm nhiệm chức Phó Chủ nhiệm phòng giám sát, cũng là suy nghĩ cho anh đến việc cậu không muốn đóng quân lâu dài trong quân đội.
Vì vậy phong cho cậu cái chức suông, thuận tiện choanh sau này gặp phải nghành quân đội khi xử lý về tranh chấp mà dùng.
Nhưng, cậu có bản giấy chứng nhận này rồi, tùy tiện đến bất cứ nơi nào chỉ bộ đội thông thường, người ta không xem cậu là lính để đối đãi.
Nếu dựa vào cấp bậc thì chức Phó Trưởng ban bộ quân vụ này, kiêm luôn chức Phó Chủ nhiệm phòng giám sát của cậu cũng là cán bộ cấp sư. Theo quy tắc, thì Phó Trưởng ban bộ quân vụ Tổng cục tham mưu ít nhất phải là Thiếu tướng mới có thể đảm nhận, cấp bậc là cấp quân.
Tổng cục tham mưu là cấp bậc Đại quân khu, bộ Quân vụ cấp dưới là cấp Phó đại quân khu, đối với cậu mà nói, thì đã là một trường hợp đặc biệt rồi, Phó Chủ tịch Triệu coi như cũng đã tận tâm rồi. Về điểm này mà nói, đối với cậu thì chỉ có lợi chứ không có hại, luận việc mà nói, cậu phải căm ơn sự đề bặt của Phó Chủ tịch Triệu mới đúng.
Hơn nữa, đến từ Quân ủy, gặp quan lớn lại to hơn một cấp, cho dù là đơn vị cấp quân, giống như Tập đoàn quân thứ hai Thủy Châu, cũng phải cung kính rồi.
Cho dù Đại quân khu cấp dưới, cũng không dám làm gì với cậu. Nếu như cậu không thấy thoải mái, cậu mở miệng ra, nói vài ba câu đại loại gì đấy, người ta cũng phải nghe lời thôi.
Bởi vì, tên tuổi của cậu có chút làm người ta khiếp sợ, sợ cậu không cẩn thận nổi giận truyền đến tai của những người thuộc Quân ủy đó, thì cái đầu đó của lãnh đạo quân đội cấp dưới người ta sẽ có chuyện rồi.
Vì vậy, thằng nhóc cậu cũng phải cẩn thận, đừng có cả ngày cầm cái lông gà coi như lệnh tiễn, gương bắn khắp nơi, làm cho quân đội địa phương hỗn loạn kinh hoàng.
Trấn Đông Hải hình như nói rất nghiêm túc, hình như lại có chút điệu bộ trêu chọc.
Diệp Phàm vừa nghe, lập tức thích thú liền, không ngờ cái hư danh so với cái bảng hiệu của Tổ đặc nhiệm A còn được hơn nhiều.
Bởi vì một bên không nhìn thấy vinh quang, một bên lại có thể quanh minh chính đại xuất hiện. Phỏng chừng cho dù cậu có sáng ra với tấm biển của Tổ đặc nhiệm A, thì đối với những người dân bình thường, cũng không có là cái gì hết, bởi vì, căn bản người ta chưa nghe nói qua cái gì Tổ quốc Tổ đặc nhiệm A.
Cái danh hiệu kia, còn không dễ sử dụng bằng cái danh hiệu của Báo Săn, tuy nhiên, cái danh hiệu đó của Báo Săn tại khu vực mấy Tỉnh xung quanh Nam Phúc thuộc quân khu Lĩnh Nam dễ sử dụng hơn, ở các nơi khác cũng khiến không được.
So sánh như vậy, hay là cái danh tiếng Phó Chủ nhiệm phòng giám sát gì đó vang lên trong đầu thằng nhãi này, đương nhiên là gật đầu thẳng, đáp lại nói:
- Trấn Tướng quân, ngài thấy tôi giống loại người đo sao? Cho đến bây giờ tôi còn chưa bộc lộ ra thân phận quân đội. Nói thật, tôi sợ người khác biết được thân phận này của tôi. Trước đây cũng đã cáo mượn oai hùm trong chốc lát rồi, đều là mượn cái danh bài của anh Thiết người ta nhìn mặt mà làm việc.
- Ừm, tuy nhiên, Phó Chủ tịch Triệu làm như vậy, cậu phải chú ý giữ kẽ chút.
Trấn Đông Hải vỗ vỗ vào vai Diệp Phàm giống như là một trưởng giả. Lời nói đó, rất sâu sắc?
- Chú ý giữ kẽ, là ý gì?
Diệp Phàm lại muốn trơ tráo hỏi, tuy nhiên Trấn Tướng quân lại có chút không vui, sắc mặt cứng lại, hừ nói:
- Tự mình lĩnh hội đi, đừng có lảm nhảm cả ngày.
“ Hừ , đừng tưởng tôi không biết, ông rõ ràng có chút không hợp với Triệu Bảo Cương. Phỏng chừng là nhìn thấy tôi có chút bản lĩnh, lão Triệu cũng muốn chặn ngang một đòn. Mà là một Thủ trưởng của Tổ đặc nhiệm bên này, ông đương nhiên không muốn làm giống như ông ta rồi. Xem ra, tôi vẫn còn là một cái bánh thơm phức, mọi người đều muốn giành...”
Trong lòng Diệp Phàm lộ rõ vẻ đắc ý, tuy nhiên ngược lại thằng nhóc này có chút bắt đầu lo lắng, cái này sau này bị Phó chủ tịch Triệu nhìn chăm chứ rồi, thế thì quả thật có chút phiền phức rồi.
Ngày 1 tháng 3 năm 1997.
Diệp Phàm đi vòng quanh Thủy Châu, trực tiếp dẫn theo Chủ tịch tập đoàn truyền thông Nam Lĩnh ông Mai Phán Nhi, cùng với bọn người như Vạn Đông Tuyền của Sơn trang nghĩ dưỡng Hào Hưng và quỷ thủ La Mại trực tiếp trở về Ngư Dương.
Thời gian này không có ở Huyện, công việc Huyện ủy bên này trong Huyện do Vi Bất Lý chủ trì. Tên này vừa lên thì đã nghiện 'chủ trì', không ngờ Diệp Phàm lại trở về, trong lòng đương nhiên là không thoải mái.
Chính quyền bên này là do Phó Chủ tịch Huyện thường trực Phương Hồng Quốc đang chủ trì, gần đây Phương Hồng Quốc rất tích cực, hình như là bừng lên sức xuân lần thứ hai vậy.
Diệp Phàm vừa trở về đến Huyện.
Các Phó chức thường vụ đều đến thăm hỏi qua, bởi vì nghe nói Bí thư Diệp thay thế bệnh rồi. Vốn dĩ những cán bộ đó ở Huyện nghe nói Bí thư Diệp bệnh rồi, nên đều muốn nhân cơ hội đến thăm dò.
Tuy nhiên, khi đó Trấn Đông Hải thông qua việc Diệp Phàm xin nghĩ phép, nói là trị bệnh bên nước ngoài, vì vậy, những cán bộ trong Huyện cuối cùng cũng dã dập tắc hiềm nghi, cứ than đáng tiếc, Bí thư Diệp sao nhất định phải ra nước ngoài trị bệnh thế?
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Phàm gọi Phương Hồng Quốc trực tiếp vội vàng đi Xã Kim Đào.
Bí thư Thái Tắc Dân Xã Kim Đào là tay sai đắc lực của Diệp Phàm, sớm đã bắt tay vào chuẩn bị rồi. Mà Chủ tịch xã Tề Thuận Thủy là người của Phương Hồng Quốc, bởi vì cũng là do Diệp Phàm đề bặt lên làm, cho nên, Bí thư Chủ tịch xã giai đoạn trước rất là ăn khớp với nhau.
Cây đào bắt đầu đâm chồi rồi, có một vài chồi đã bắt đầu kết nụ ra hoa rồi.
Khi vừa nhìn thấy cây đào khắp núi, thì ngay cả bọn người như Mai Phán Nhi và Vạn Đông Tuyền cũng kinh ngạc một chút. Trên mặt đó, lập tức tuôn ra một tràn cười, xem ra ấn tượng bước đầu vô cùng tốt đẹp.
Đi một vòng xuống.
Thông qua sự điều giải của Diệp Phàm, kết quả là do Mai Phán Nhi Truyền thông Giang Nam và Vạn Đông Tuyền Sơn trang nghĩ dưỡng Hào Hưng cùng với Chính quyền Huyền đại diện cho Xã Kim Đào cùng nhau hợp thành ' Sơn trang điện ảnh truyền hình Bàn Đào'.
Vì sao lại lấy cái tên này.
Cũng là có căn nguyên nhất định, bởi vì núi Thiên Xa là đỉnh cao nhất có độ cao so với mực nước biển là hơn 1300m nên gọi là đỉnh Bàn Đào. Truyền thuyết kể rằng nơi đó còn có một nơi là Dao Trì, vì vậy Diệp Phàm mượn cơ hội khởi thế, tên tuổi của Bàn Đào rất nổi.
Như vậy một lần hành động được nhiều việc, Sơn trang sẽ xây dựng đặc sắc theo kiểu cư dân cổ đời nhà Thanh. Vừa có thể làm nơi quay phim chụp ảnh về các phương diện như quảng cáo điện ảnh truyền hình, bình thường cũng có thể làm nơi nghỉ ngơi giải trí cho các du khách đi nghỉ.
Nguồn tài chính truyền thông Giang Nam lớn mạnh, nguồn tài chính đầu tư giai đoạn đầu đạt đến hai mươi triệu, mà bọn người Vạn Đông Tuyền và La Mại hợp lại đầu tư cũng đạt đến hai mươi triệu.
Người dân Xã Kim Đào thì lấy đất đai và cây đào làm nguồn vốn cơ bản, mỗi hộ làm một đơn vị dựa vào tỉ lệ phân thành những cổ phần nhất định, tiền lời mọi người dựa vào cổ phần để chia hoa hồng.
Đối với điểm này người dân rất hưởng ứng, bởi vì, đầu tiên mỗi hộ người ta sẽ lấy hơn một nghìn phí bảo vệ quản lý cây đào từ Tập đoàn điện ảnh truyền thông.