Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha ha, thứ bọn họ sốt ruột chỉ là mỏ đồng núi Bối Tây, sợ thất bại. Chuyện bên này xử lý xong thì mới có thể xử lý chuyện bên kia. Đây là điều kiện đầu tiên của tôi với bọn họ.

Diệp Phàm cười nói. Buổi tối, một con chim lớn lặng lẽ bay vào sơn trang Tử Diệp Lâm.

- Thời gian trước, tập đoàn Thước Đông khai thác mỏ đồng bị tấn công, đã làm rõ là ai làm chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Trước kia cho rằng người của Phì lão làm, nhưng lần trước anh đã dặn tôi phải theo dõi người của Phì lão.

Cho nên khi tập đoàn Thước Đông khai thác mỏ đồng tôi đã đích thân đi theo dõi phía Phì lão.

Kỳ lạ là người của Phì lão khi đó cũng không có động tĩnh gì. Nếu như có hành động gì thì ít nhất cũng sẽ khiến tôi phát hiện ra.

Thủ lĩnh núi Ngưu Vĩ – Diều Hâu nói.

- Không lẽ thật sự không phảilà người của Phì lão làm, bọn họ chỉ cách mỏ đồng Kỳ Sơn chỉ khoảng 50km, trừ mọi người ra thì bọn họ là ở gần mỏ đồng nhất.

Diệp Phàm có chút nghi hoặc.

- Đúng vậy, tôi cũng vẫn thắc mắc điều này. Sau khi không phát hiện được điều gì, tôi trở về mỏ đồng Kỳ Sơn bắt một vài công nhân thẩm vấn thử.

Nhưng mấy tên đó quá lợi hại. Trong đó có cái tên đã đánh với chúng tôi một chưởng, làm tôi bay mấy chục mét.

Chỉ chớp mắt đã không thấy tắm hơi hắn đâu. Tuy rằng chỉ chạm mặt nhau 1 chưởng, nhưng tôi cảm giác là tên đó rất mạnh. Toàn thân đầy sát khí, có lẽ là đã giết không ít người.

Diều Hâu nói.

- Chuyện này cũng thật phiền phức, nếu không tìm thấy chủ của mỏ đồng thì căn bản là không có cách nào khai thác tiếp được. Nếu mọi người qua để làm nhiệm vụ bảo về sợ rằng mọi người cũng sẽ bị tổn thất.

Diệp Phàm nói.

- Ừ, chỉ sợ tên đó lợi hại hơn ta. Hơn nữa, tôi cũng không thể ở mỏ đồng lâu dài được, đúng không?

Diều Hâu nhăn mặt.

- Có lẽ nào là công ty cạnh tranh, đối thủ cạnh tranh thuê sát thủ quốc tế gì đó làm. Chỉ cần ngươi khai thác thì bọn chúng sẽ quấy rối, đến khi ngươi phải bỏ cuộc mới thôi.

Lam Tồn Quân nói.

- Đúng là có khả năng này, còn có một khả năng nữa, kẻ hạ thủ chính là kẻ đối đầu hoặc kẻ thù của tập đoàn Thước Đông.

Giống như thù hận của chúng ta và nhà họ Trác không thể hóa giải được. Nhưng dường như lại không đúng

Nếu như quả thật là kẻ thù thì sao không nhắm thẳng vào tập đoàn Thước Đông. Trực tiếp đả kích tập đoàn Thước Đông không phải là hiệu quả sẽ cao hơn sao?

Hủy một mỏ đồng thì cũng không thể phá được tập đoàn của người ta đúng không?

Diều Hâu nói.

- Tôi suy nghĩ có phải là trong mỏ đồng Kỳ Sơn có bí mật gì? Có người biết được bí mật này nên không muốn để người phá hoại cho nên mới ngăn cản không cho khai thác.

Bao Nghị nói.

- Không nói nữa, tối chúng ta đến Đế Hà sơn trang ăn cơm. Sáng ngày mai chúng ta tới nhà họ Trác giải quyết chuyện đó trước rồi mới tính đến chuyện khác.

Hơn nữa, tôi nghĩ, khi thật sự không điều tra ra được thì chúng ta dụ rắn ra khỏi hang, để tập đoàn Thước Đông khai thác mỏ đồng trở lại, chúng ta sẽ mang theo mấy cao thủ bảo vệ.

Đến khi đó nếu có người muốn phá thì bắt lại thẩm vấn là được rồi. Như vậy lại đơn giản nhất.



Diệp Phàm khoát tay áo, nhìn Diều Hâu một cái, cười nói:

- Đúng rồi Diều Hâu, ngươi có đồng ý vào cung làm thủ lĩnh đội cảnh vệ của hoàng thất không?

- Thủ lĩnh đội cảnh vệ hoàng thất là có ý gì?

Diều Hâu hỏi, Diệp Phàm kể lại chuyện gia tộc Lạp Lạc Đế.

- Đội cảnh vệ của hoàng thất tuy là rất vinh quang, nhưng ràng buộc cũng không ít, ta không thích cuộc sống như vậy.

Nhưng nếu có thể làm cho người dân của núi Ngưu Vỹ được sống hạnh phúc, Diều Hâu tôi đồng ý làm công việc này.

Như cậu nói, nếu tôi ở trong độ cảnh vệ của hoàng thất thì có thể làm chương thứ 3712. Mercedes-Benz Ferrari ở đây cũng có vẻ rất bình thường. Audi p7 của đám người Diệp lão đại sắp thành đồ bỏ đi rồi.

Đương nhiên, xe của thân vương Lạp Lạc Đế là Mercedes, chỉ là Diệp lão đại không muốn vừa mới bắt đầu đã thái quá nên mới chọn đi Audi.

Đội ngũ bảo vệ mặc trang phục màu vàng đứng ở cửa, trong tay đều có súng đã được lên đạn. Đương nhiên, cũng còn có mười mấy người đẹp đứng ở cửa đón khách.

Còn con lớn của thân vương Đỗ Đức Lý cùng với quản gia Chu Cổ Lạp đứng ở cổng đón khách.

Bởi vì, thân vương Đỗ Đức Lý rất cưng chiều con gái Thải Nạp nên mới đặc biệt chuẩn bị như vậy. Đương nhiên là làm em trai của quốc vương, thân phận này cũng rất kinh người ở vương quốc Thái Lan.

Đương nhiên, từ phương diện an toàn, khách quý còn phải bị nhận diện mặt. Đám người Diệp Phàm dưới sự hướng dẫn của Lạp Lạc Đế cho nên dễ dàng qua cửa này.

Cả nhóm thuận lợi đi vào trong trang viên Đế Hà.

Chỉ quét qua một góc trang viên, phát hiện ra phật đường, hoa viên, bể bơi, phòng tiệc đều thu gọn trong tầm mắt. Bên trong lại càng lung linh chói mắt.

Phòng tiệc hết sức xa hoa, cao tới hơn 20m, chiều rộng có lẽ phải chứa được tới hai ba trăm khách.

Quanh phòng tiệc là các khu với các chức năng khác nhau. Chẳng hạn như, khu vực quầy bar, một cô gái Thái Lan mặc trang phục lộng lẫy thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Những món đồ vàng bạc đặt trên quầy bar, ngay đến cả những chiếc ly rượu đều có vẻ là đồ cổ, vô cùng sang trọng.

- Mọi người nhìn trên nóc nhà đi, bông hoa sen bằng vàng kia tiêu tốn mấy thùng vàng của thân vương Đỗ Đức Lý. Trên cơ bản mặt ngoài chỉ là một lớp vàng mỏng, bông hoa sen khổng lồ này chính là làm từ một khối vàng phiến.

Lạp Mông chỉ lên trên nóc nhà nói.

- Còn lâu mới tới lúc khai tiệc, chúng ta tới phật đường ngắm cảnh đi.

Lạp Mông cười nói, 90% người ở vương quốc Thái Lan đều tin Phật.

- Nghe nói vương quốc Thái Lan có “hoàng bào phật quốc” nổi tiếng, có hơn 2000 năm lịch sử phật giáo, ở một quốc gia có xinh đẹp giàu có, có hơn 3 vạn ngôi đền cổ tràn ngập sắc thái thần thoại và những cung điện nguy nga tráng lệ.

Chùa chiền của Thái Lan bề ngoài rất to lớn đồ sộ, kiến trúc, trang trí tinh xảo tuyệt vời, được ca ngợi là “bảo tàng nghệ thuật của Thái Lan”, là quốc bảo, tinh hoa văn hóa của Thái Lan.”

Lam Tồn Quân cười nói.

- Đúng vậy, anh xem trong trang viên của tôi cũng có phật đường. Trong trang viên biệt thự của những nhà giàu có hầu hết đều có phật đường. Chỉ là quy mô lớn hay nhỏ thôi. Giống như phật đường của thân vương Đỗ Đức Lý thì chính là cực đỉnh. Phật đường nhà nhà tôi chỉ là quy mô trung bình.

Lạp Mông cười nói, mấy người đi thẳng đến phật đường.

Phật đường của thân vương Đỗ Đức Lý có thể nói là cực đỉnh, chỉ chiều dài cũng đã năm sáu mươi mét, chiều rộng cũng đến ba mươi mét, nguy nga lộng lẫy đủ khiến cho người ta hoa mắt.

Đi vào căn bản đều là một màu vàng rực rỡ, ngay cả sàn nhà cũng là dát bằng vàng lá.

- Đây không phải là tượng mười tám vị La Hán sao?

Lam Tồn Quân chỉ vào những bức tượng La Hán cười nói.



- Đúng vậy, đây là La Hán Bố Đại, anh xem, trên vai không phải là đang đeo một cái túi sao? Đó là La Hán Trường Mi, lông mi của vị này đều sắp dài chạm đất rồi, còn có La Hán Trầm Tư giống như người đang suy nghĩ…

Bao Nghị ra vẻ như hiểu rất rõ về 18 vị La Hán, giới thiệu như học thuộc lòng.

- Truyền thuyết phật Thích Ca Mâu Ni để có thể lưu truyền phập pháp lại cho đời sau, khiến cho chúng sinh có thể có cơ duyên nghe phật pháp.

Người đã dặn dò 16 vị La Hán vĩnh viễn ở lại trần gian, phân bố ở khắp nơi truyền phật pháp, giúp đỡ chúng sinh.

Sao khi phật pháp truyền tới Trung Hoa chúng ta, 16 vị La Hán trở thành đề tài sáng tác của các nhà nghệ thuật, lại thêm hai vị nữa, trở thành 18 vị La Hán.

Phí Thanh Sơn cũng tỏ vẻ hứn thú với vấn đề này.

- Kỳ lạ, tại sao thân vương lại thờ phụng 18 vị La Hán? Đây rõ ràng là có mang sắc thái văn hóa Trung Hoa.

Diệp Phàm nói. Đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên ngây người, mấy phút sau cũng không phản ứng gì.

- Ngây ra vậy, không phải bị màu vàng làm hoa mắt chứ?

Hồng Tà cười, đùa Diệp Phàm.

- Ông xem, La Hán Khánh Hỷ này có phải có gì đó đặc biệt không?

Diệp Phàm hỏi.

- Có gì đặc biệt, hình như là không có gì lạ cả, không phải chỉ là đất sét mạ vàng thôi sao?

Hồng Tà sờ sờ đầu nói.

- Có gì lạ hơn không?

Diệp Phàm hỏi.

- Có gì? Không có gì cả. Mọi người thấy có gì không?

Hồng Tà quay đầu hỏi mọi người. Nhưng tất cả mọi người đều lắc đầu nói không phát hiện ra điều gì.

- Có lẽ là ta hoa mắt.

Diệp Phàm lắc lắc đầu như tự giễu.

- Có phải cậu nhìn thấy cái gì?

Lệ Vô Nhai truyền âm nhập mật nói. Bở vì ở trong phật đường này không chỉ có mỗi mình người của Diệp Phàm, còn có cả khách khứa vào thăm. Đặc biệt còn có một vài phu nhân và các tiểu thư đang quỳ lạy.

- Ừ, tôi phát hiện ra La Hán Khánh Hỷ trên lưng dường như có một đôi cánh. Đôi cánh này gần như cánh của Hùng Ưng.


Gần giống với đôi cánh diều hâu mà ta mới dung hợp hồn khí thành. Nhưng mọi người đều nói là không nhìn thấy.


Nhưng, tôi dùng mắt ưng có thể nhìn thấy hình dáng mờ mờ của đôi cánh khẽ động. Hơn nữa, có thể khẳng định tuyệt đối không phải là làm từ nước Xử Nữ.


Diệp Phàm nói.


- Có lẽ chỉ có thể dùng mắt ưng đặc biệt của cậu mới có thể phát hiện ra, còn chúng tôi thì không có cách nào cảm nhận được. Đôi cánh này nhật định là không thể nhìn được bằng mắt thường. Mặc dù tôi và Hồng Tà có công lực cao như vậy nhưng cũng không phát hiện ra.


Lệ Vô Nhai nói.


- Chờ đến nửa đêm tôi lại qua đây tìm hiểu một chút, hiện tại quá nhiều người không tiện tìm hiểu. Nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ phiền toái cho nhà Lạp Lạc Đế.


Diệp Phàm nói. Đăng bởi: admin

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK