Thiết Chiêm Hùng ‘hống hách’ nói
- Ha ha, em có năng lượng như vậy sao?
Diệp Phàm cười gượng, hơi có vẻ tự đắc.
- Cậu cứ khoe khoang đi, tôi đang đen đủi đây, đường làm quan của cậu rộng mở, haiz, tôi sắp phải nhảy lầu rồi.
Lúc sau, Diệp Phàm đem chuyện kể cho Lô Vĩ một lượt, Lô Vĩ hô lớn trong điện thoại:
- Mẹ kiếp! Em nói có chuyện gì xảy ra. Lúc đầu, lúc trước Lâm Thiên Dân là tổ trưởng tổ điều tra, đến Ma Xuyên cho qua loa thôi, đi vài vong đã sắp xếp mọi người về nhà rồi. Cuối cùng án này định tính vì Chủ tịch huyện Giang tự sát. Xem ra giờ có chút manh mối rồi.
- Vĩ Tử, chuyện ở lâm trường Cảnh Dương điều tra đến đâu rồi?
Tâm trạng Diệp Phàm có chút nặng nề hỏi.
- Sắp thấy ánh sáng rồi, phỏng chừng một tuần sau là có tin tức. Mẹ kiếp, nhiều việc quá. Trong đó, án liên quan đến quan lớn cấp Phó giám đốc sở cũng có hai vụ, huyện Ngư Dương thì chằng có cán bộ nào tham dự vào. Bảy tám người của Phó giám đốc Mã của lâm trường Cảnh Dương kia gây án rồi, có lẽ ở thủy châu cũng có đồng bọn. Theo tình hình trước mắt, thì hình như Giám đốc lâm trường Trịnh không biết tình hình.
Lô Vĩ thận trọng nói.
- Quan lớn cấp phó giám đốc sở, bất kể là ai, cậu cứ bắt cho tôi, có gì khó cứ tìm tôi.
Vụ án có liên quan đến cha của Diệp Nhược Mộng, Diệp Phàm không thể bình tĩnh được.
- Hiểu rồi, dám hại chết cha nuôi của chúng ta, tuyệt đối không thể nương tay được, cùng lắm là để cô của em ra mặt.
Lô Vĩ cũng tức giận nói.
- Ừ!
Sau khi dập điện thoại, trong lòng Diệp Phàm càng nặng nề hơn.
Đêm khuya, Lô Trần Thiên đột nhiên gọi điện thoại đến, kêu Diệp Phàm đến Lưu Hương các.
- Haiz! Sợ cái gì thì cái đó liền đến.
Diệp Phàm thở dài, lái xe thẳng đến Lưu Hương các. Lô Trần Thiên đến tiếp nhận vị trí của Chủ tịch Địa khu Vương vị trí, phỏng chừng có thể ‘ở được’ với Trang Thế Thành.
Lô Trần Thiên cũng không phải dạng dễ dàng cam chịu sắp đặt, Trang Thế Thành càng không muốn thấy cảnh tượng như khi Vương Triều Trung cầm quyền.
Hai ‘đầu sỏ’ va chạm nhau nhiều, xảy ra bất hòa chỉ là chuyện sớm muộn. Mà người kẹp ở giữa là Diệp Phàm cũng khó xử.
Giúp Lô Trần Thiên, thì thẹn với sự giúp đỡ của Trang Thế Thành giành cho mình. Còn giúp Trang Thế Thành, thì cũng ngại vì Lô gia đối với mình cũng không tồi, càng không xong chính là Lô Vĩ là anh em tốt của mình. Diệp Phàm tuyệt đối không muốn mất đi người anh em này.
Muốn lấy lòng cả hai thì không có khả năng, không thể lấy được cả cá và tay gấu được. Giờ phút này Diệp Phàm chỉ có thể đến đâu hay đến đó thôi.
Có thể rời khỏi nơi đầy thị phi như Đức Bình này, nhưng Diệp Phàm vẫn có chút luyến tiếc. Mình vất vả lắm mới tạo được cơ sở, giờ đến một địa phương khác, lại phải bắt đầu lại.
Hơn nữa, Trang Thế Thành mịt mờ biểu lộ thái độ, chuyển Diệp Phàm đến cục Xây dựng chỉ là tạm thời, đợi sang năm khi Bí thư thị xã La Châu lui về, thì Diệp Phàm rất có khả năng được ngồi lên ghế ‘vàng’ Bí thư Thị ủy.
Đây cũng là điều mà Diệp Phàm hướng tới. Dù sao một cán bộ muốn được ngồi lên ghế Bí thư Thị ủy thì cũng phải có lý lịch tương đối một chút, đối với việc đề bạt sau này cũng có lợi.
Lô Trần Thiên đang uống trà, trong phòng chỉ có một mình ông ta.
- Ngồi đi Tiểu Diệp.
- Vâng, chủ tịch Địa khu. Muộn thế này rồi, không biết có chuyện gì không ạ? Ha ha.
Diệp Phàm cười hỏi. Hắn có quan hệ với Lô Vĩ cho nên ăn nói cũng ‘tùy tiện’ hơn.
- Không hoan nghênh tôi có đúng không? Muốn tìm cậu uống chén trà cũng không được sao?
Lô Trần Thiên tức giận, hừ nói
- Không phải, chú Lô, gần đây cháu đang phải cải tạo thôn Đại Vũ, bận quá, lại còn đi nuos Võ Đang tìm Trương Đạo Lâm đại sư nữa.
Diệp Phàm giải thích cười, nói.
- Thôn Đại Vũ, nói nghe chút xem nào. Nghe nói đây là một trong những công trình quan trọng của Địa khu. Bí thư Trang đã chuyển toàn bộ những tài liệu có liên quan cho chú rồi.
Và cũng nói một số quan điểm cá nhân, thằng nhóc, dã tâm của cháu thật không nhỏ. Còn muốn thành lập tôt kiến thiết liên hợp nữa, liệu có lôi cả công an, thuế vụ…vào không?
Nếu thật như vậy thì đó là phạm vi chức trách của phó chủ tịch địa khu.
Lô Trần Thiên vẻ mặt nghiêm túc nhưng thật ra khá thoải mái. Lộ ra một sự thân thiết.
- Cháu chỉ đề nghị thôi, phương châm lớn thì do lãnh đạo các chú quyết định. Hơn nữa, chức tổ trưởng cũng chưa chắc là cháu làm, các chú có thể sắp xếp một phó chủ tịch địa khu làm. Vả lại, nếu thành lập thì sẽ rất có lợi cho việc cái tạo thôn Đại Vũ.
Phải biết rằng, thôn Đại Vũ rất rối loạn, dựa vào cục Xây dựng chúng ta, không có khả năng nắm bắt được. Còn nữa, vấn đề chủ yếu nhất đấy chính là tiền.
Muốn kiến thiết thì chỗ nào cũng cần tiền, làm một con đường phải mất vài triệu, dỡ một ngôi nhà để xây một ngôi nhà mới thì phải mất mấy trăm ngàn, thậm chí là trên một triệu.
Thôn Đại Vũ rộng đến 5 dặm, hồ Nguyệt Nữ là nơi hôi thối nhất, giờ căn bản là trở thành một hồ đựng rác, muốn cải tạo, không có vài triệu thậm chí là chục triệu thì không thể làm được trò trống gì.
Đương nhiên, dựa vào cục Tài chính của Đức Bình chúng ta thì khoản tiền này cũng là không thực tế, làm thế nào để lấy nước nuôi cá mới là quan trọng nhất là, hoặc là có thể nói mượn gà đẻ trứng cũng đúng.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, cũng cảm giác đau đầu thật sự.
- Lấy thủy nuôi cá, nói rất hay. Chú cũng biết qua về hiện trạng của Đức Bình, đối với việc cải tạo thôn Đại Vũ thì cũng chẳng giúp được cháu bao nhiêu.
Càng đừng nói đến mười triệu. Mười triệu cũng là một con số rất lớn, nhưng đổ vào việc cải tạo thôn Đại Vũ, thì không có khả năng. Nói như việc làm đường mới mà cháu vừa nói, thì việc sửa đường ở thôn Đại Vũ là việc đầu tiên.
Lập quy hoạch xong, thì phải làm hàng loạt những việc cơ bản giải phóng mặt bằng, bồi thường, thi công đường, điện, nước…Nếu không có điện, nước thì kiến thiết thế nào được.
Cháu có ý tưởng tốt, cháu mạnh dạn đề nghị. Nếu Ủy ban nhân dân Địa khu có thể tiếp thu, trên cơ bản được hội nghị thường vụ Địa ủy thông qua một lần là được.
Phải nắm chắc, trước tết phải cho ra được phương an quy hoạch, đây mới là công tác trọng điểm. Quy hoạch chỉ là một khung xương, một ít ý nghĩ, ý tưởng mới là máu thịt. Chỉ có khung xương không thì cũng vô dụng.
Chỉ có ‘máu và thịt’ mới có thể làm đầy đặn thôn Đại Vũ được. Máu thịt này, chính là biện pháp mượn gà đẻ trứng này. Địa khu hiện trạng thế nào thì cháu cũng rõ, cháu phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Phải nhờ nhiều vào kinh tế từ bên ngoài để cũng khai thác, phát triển thôn Đại Vũ. Cháu hiện giờ phải coi mình là một người khai hoang mới được.
Lô Trần Thiên cũng có chút tán thưởng:
- Tiểu Diệp, mới hơn một năm không gặp, cháu trưởng thành lên nhiều rồi. Ha ha.
- Biện pháp mượn gà đẻ trứng thì có, chỉ có điều có thể dẫn được một con gà vàng đến thì có chút khó khăn. Thôn Đại Vũ là một hiện tượng hiếm thấy, toàn bộ thôn do tám thôn nhỏ hợp thành. Tên của các thôn này đều rất kỳ lạ.
Diệp Phàm cười nói.
- Tên kỳ lạ ư, cháu nói nghe xem nào.
Lô Trần Thiên dường như có chút hứng thú nói.
- Tên của tám thôn lần lượt là Càn Thiên, Khôn Địa, Trường Chấn, Khảm Trung, Cấn Thiếu, Tốn Nữ, Ly Dương, Đoái Trường. Chú có ngờ được không? Ha ha.
Diệp Phàm cười nói.
- Càn Thiên, Khôn Địa…
Lô Trần Thiên lẩm bẩm nhắc theo, cười nói:
- Đây không phải là tám phương bát quái của Trung Quốc chúng ta sao?
- Đúng vậy. Thời gian trước qua khảo sát tỉ mỉ, phát hiện thôn Đại Vũ ám hợp thành Bát quái thành hổ.
Cháu đến núi Võ Đang mời vị xem phong thủy nổi tiếng là Trương Đạo Lâm đại sư đến để xem qua phong thủy. Đại sư rất thích thôn Đại Vũ chúng ta.
Nói là nơi kiếm tiền rất tốt. Cháu còn bảo đại sư vẽ một bản, mà chúng ta xây dựng phương án quy hoạch cũng dựa vào bản vẽ này.
Diệp Phàm có chút hăng hái, cười nói.
- Cháu muốn mượn uy danh của Trương đại sư để thu hút các thương gia? Ý tưởng này rất mới lạ.
Bất luận là thương nhân trong hay ngoài nước thì họ cũng đều chú trọng phong thủy. Có rất nhiều công ty nước ngoài thậm chí còn thờ một vị thần gia mà mình tin ở công ty nữa cơ. Chẳng qua là để tác động tinh thần để khiến tâm mình an mà thôi.
Cho nên, có Trương đại sư xuất mã, thì rất dễ kêu gọi.
Lô Trần Thiên liếc nhìn Diệp Phàm một cái, thầm khen ngợi.
- Tuy nhiên, việc mời Trương Đại Sư cũng mất công sức chứ? Nghe nói cổng lớn của bộ Tài chính cũng là do Đại sư chuyển cho. Có Trương đại sư thì số thương nhân tuyệt đối sẽ không nghi ngờ gì.
- Haiz! Cũng khá là khó. Để gặp được đại sư, cháu phải mất 1 tệ tiền hương ở Thấu Nguyệt quan đấy. Tuy nhiên, đại sư thực sự rất khó mời, nghe nói ông ấy có một cô con gái bị bệnh, cháu đồng ý chữa trị cho cô ấy, nếu không làm sao đại sư đồng ý đến đây chứ? Cháu đã phải dùng việc tư như vậy đề mời ông ấy đến đây. Chú Lô, cán bộ Đảng viên như cháu cũng hiếm gặp đấy chứ? Chỉ cống hiến mà không cần báo đáp. Ha ha.
Diệp Phàm cười gượng. Biết Lô Trần Thiên cũng biết mình biết một chút về y thuật, cho nên, cũng không giấu diếm.
- Chỉ cống hiến ư? Thằng nhóc, cháu là người như vậy sao? Chứ không phải vì ghế quan của mình à?
Một câu của Lô Trần Thiên khiến kẻ nào đó bị lột mặt nạ, làm cho hắn cảm thấy có chút ngượng ngùng.
- Cháu chuẩn bị một chút, ngày mai Địa ủy Ủy ban nhân dân Địa khu họp, cháu chuẩn bị tốt tư liệu để trình bày ý tưởng của mình. Còn nữa, Tiểu Diệp, chú mới đến Đức Bình, nên một số tình hình của Địa ủy, quan hệ…cũng chưa rõ lắm, cháu nói cho chú một chút.
Đây mới là mục đích mà Lô Trần Thiên gọi mình đến. Diệp Phàm trong lòng thầm than một tiếng, đành nói:
- Chú Lô, cháu chỉ là một cục trưởng tép riu, chuyện của ủy viên Địa ủy cháu làm sao biết được. Đây là vấn đề tầng cấp. Chú hỏi cháu, cháu cũng không biết trả lời ra sao. Những tin nghe được thì đều là tin vỉa hè, không đáng tin cậy, nếu nói sai thì chú lại gặp phiền phức.
Diệp Phàm muốn ù ờ cho qua, nhưng Lô Trần Thiên cũng chẳng phải kẻ dại, lập tức nghiêm mặt, hừ nói:
- Thằng nhóc này, muốn qua mặt chú mày à. Phó bí thư Hạ Hải Vĩ kia làm sao, chú đây biết thừa cậu ta có quan hệ rất tốt với cháu. Cháu tuy nói là chưa thể tiếp xúc với tầng Địa ủy, nhưng Hạ Hải Vĩ chắc chắn là biết được một số tin tức trong đó. Chẳng lẽ cháu chưa nghe qua hay sao mà còn e dè không dám nói. Nếu coi chú Lô này là người ngoài thì cháu không cần phải dông dài như vậy đâu. Hừ!