Đông Phương lắc lắc đầu, căn bản là không tin Diệp Phàm có thể quan sát thấy một con chuột sa mạc ở khoảng cách xa tới ba trăm mét.
Dù cho là ban ngày phỏng chừng cũng có chút khó khăn, bởi vì con chuột và hạt cát màu sắc không khác biệt lắm, nó lại nằm trong cát thì sao cậu ta có thể phát hiện ra được.
Những đồng chí mới tham gia tác chiến cùng như Ngưu Thông cũng mở to mắt ra quan sát phía bàn tay Diệp Phàm vừa chỉ, sau đó ai nấy đều thầm lắc đầu, cho rằng điều đó là không có khả năng.
- Chưa tin thì chúng ta cứ đi xem thử!
Diệp Phàm cười, tay vừa động, bóng ngọn liễu diệp đao đã chợt lóe lên, từ chỗ cách đó ba trăm mét chợt truyền đến vài tiếng kêu xèo xèo thảm thiết, mấy người nhanh chóng chạy lại, liền phát hiện một con chuột sa mạc bê bết đầy máu, bốn chân đều bị mảnh tiểu đao chém đứt. Thân mình mấp máy trên đống cát thật là đáng thương.
- Cậu làm sao thấy được nó?
Trên mặt Đông Phương hiện lên một tia kinh hãi.
- Mắt thần!
Ngưu Thông không khỏi khen thầm một câu, vài đội viên cũng không khỏi lộ ra ánh nhìn khiếp sợ . Một là vì nhãn lực của Diệp Phàm , còn thứ hai đương nhiên là vì kỹ thuật phi đao.
Khoảng cách ba trăm mét vào buổi tối ngay cả dùng ống ngắm của súng thì độ chính xác cũng khó mà đảm bảo có thể đánh trúng con chuột sa mạc này chứ đừng nói đến chuyện dùng mảnh tiểu đao mỏng như cánh ve kiểu đó.
- Ha ha ha!
Diệp Phàm cười thần bí, rồi tiến lên phía trước. Đương nhiên, Diệp Phàm dẫn đầu đi trước, Đông Phương cũng không kiên trì chủ trương của chính mình nữa mà cam tâm theo phía sau. Tuy nhiên, dọc đường đi lão già này vẫn còn suy tư về việc Diệp Phàm có phải là có sở hữu thiết bị đặc chế của tổ A không.
Tuy nhiên, trong lòng Đông Phương cũng thầm cho là không phải. Không có khả năng đó, nếu tổ A đồng ý bán cho Diệp Phàm, vậy ông ta là một trung tướng tổ A, một nguyên lão thì cũng không thể không có phần.
Cuối cùng, đồng chí Đông Phương chỉ có thể quy kết là vì đẳng cấp võ công của Diệp Phàm cao, cho nên, nhãn lực mới tốt hơn mình.
Lão đâu có hiểu được Diệp Phàm có ưng nhãn nhạy bén và khả năng phát ra khí lực để thăm dò. Với sự trợ lực của thiết bị quan sát ban đêm, cặp mắt của Diệp Phàm có thể so với mắt sơn ưng cũng không có gì là lạ. Đồng chí Đông Phương đương nhiên có chút buồn bực, sự việc lần này, với đẳng cấp nhiêu đó của Đông Phương, quả thật là vô dụng.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu được. Đồng chí Đông Phương muốn xung phong, đương nhiên là nhận phần nguy hiểm lớn nhất về phần mình. Súng hay bắn chim đầu đàn, đồng chí đi ở phía trước đương nhiên nguy hiểm hơn ở giữa rất nhiều.
Mà đồng chí Đông Phương tuy là nguyên lão, nhưng trong đội này Diệp Phàm mới là chủ soái, hơn nữa là quân chủ lực đọ sức với cao thủ cửu đẳng của kẻ thù. Đồng chí Đông Phương làm như thế, chủ yếu là để bảo vệ chủ soái là hắn.
Suốt đêm không phát hiện gì đặc biệt, nhưng thần kinh mấy người bọn họ cũng không dám lơi lỏng lúc nào.
Hành động ban ngày thì thong thả hơn nhiều, bởi vì, mục tiêu ban ngày rất rõ ràng. Trời nắng to với bức xạ thẳng đứng thế này, rất dễ phát hiện nếu có kẻ tiếp cận trong phạm vi mấy dặm.
Giữa trưa là thời điểm nóng bức nhất, mọi người liền tạm nghỉ ngơi ở cồn cát.
Khoảng tầm ba giờ chiều, đám người Diệp Phàm lại bắt đầu dấn bước, không có cách nào khác, thời gian không chờ đợi. “Chỉ cần đám người bên mình tới trễ một phút, Lão Vương sẽ lại thêm phần nguy hiểm.”
- Vách đá phía trước hình như có ký hiệu?
Lúc này, Diệp Phàm nói với Đông Phương qua bộ đàm.
- Tất cả ẩn nấp, tạm quan sát đã rồi nói sau.
- Đông Phương đề nghị.
- Diệp Phàm hạ lệnh xong rồi chính mình cũng tìm một tảng đá để ẩn nấp, dùng kính viễn vọng quan sát vách đá kia. Diệp Phàm cách xa chỗ Đông Phương tới khoảng 500 mét.
- Cậu có phát hiện gì không?
Đông Phương hỏi.
- Hình vẽ kí hiệu trên đó có chút mơ hồ, lung tung lộn xộn lắm, hình như có chỗ hơi giống vẽ trâu bò, búa rìu cung tiễn cũng có thì phải.
Diệp Phàm đáp.
- Không có gì kỳ quái, Sahara có những bức nham họa có từ thời kỳ sử dụng trâu nước, ước chừng từ năm 3500 .
đến 8000 trước công nguyên. Những bức tranh đá này chủ yếu là ở Đông Nam Algeria, Cộng hòa Chad và Libya.
Áng chừng những bức tranh này được tạo ra vào khoảng năm 1000 đến năm 8000 trước công nguyên, sử dụng hỗn hợp sữa động vật và thuốc màu đem vẽ lên vách đá.
Những động vật trong tranh bao gồm trâu, voi, hà mã và tê giác. Bức tranh người trong vật thường xuyên mang mũ đội đầu hình nồi, sử dụng côn bổng gậy gộc, búa rìu, cung tiễn, cầm côn bổng ném mạnh ra tấn công con mồi, tuy nhiên, không phát hiện bức tranh nào có cảnh ném lao.
Hơn nữa, cậu vạn lần không được sơ suất. Thủ đoạn tấn công của kẻ thù là vô cùng vô tận. Có khi, cậu mới phát hiện phía xa xa có bức tranh đá, bọn họ đã lợi dụng vách đá để ngụy trang bản thân từ đầu rồi.
Chờ cậu đến gần, nằm trong tầm ngắm của người ta, lúc đó cậu có muốn trốn cũng không kịp.
Đông Phương thận trọng giải thích, tác chiến trên sa mạc, Diệp Phàm quả đúng là không có nhiều kinh nghiệm.
- Để tôi quan sát lại kỹ một chút, nếu không có gì đặc biệt thì tôi sẽ lên trước thử xem.
Diệp Phàm nói. Ưng nhãn xuất toàn lực dò xét, ước chừng một tiếng trôi qua, Diệp Phàm không còn kiên trì được nữa.
Bởi vì, thi triển ưng nhãn cũng cần nội tức. Phải đem nội lực dồn vào mắt mới thi triển được, cho nên, nếu dùng trong thời gian dài cũng sẽ tương đối mệt mỏi.
Diệp Phàm đang muốn tiến lên thì cũng là lúc phát hiện một biến đổi rất nhỏ. Hắn phát hiện trong một bức tranh trên vách đá, có một dã nhân hình như hơi động đậy.
Diệp Phàm điều chỉnh kính viễn vọng đến mức cực đại, nửa giờ sau rốt cuộc cũng phát hiện ra manh mối. Trong bụng chửi thầm, địch nhân chó chết, cũng không biết là người nước nào. Không ngờ lại có thể dán mình lên vách đá, bọn người kia cũng thật là lợi hại, không ngờ có thể kiên trì trong thời gian dài như thế.
Phỏng chừng lúc trước đã phát hiện đoàn người Diệp Phàm tiến lại đây, cho nên, bọn người kia nghĩ đến việc xuất kỳ bất ý mà mai phục tấn công.
Nghe Diệp Phàm nói xong, Đông Phương bảo:
- Cao thủ này phỏng chừng là đội viên chiến đấu đặc biệt của Ả rập.
Bọn họ thường xuyên huấn luyện ở sa mạc, cho nên mới có thể kiên trì lâu như thế dưới ánh mặt trời, âu cũng là chuyện bình thường.
Sa mạc đối với bọn họ mà nói quen thuộc hơn chúng ta nhiều lắm. Nơi đây giống như nhà của họ vậy, cho nên, nếu chúng ta đối đầu với bọn họ thì sẽ không có ưu thế.
Tôi thấy vẫn cứ nên chờ đợi, đấu trí với bọn họ, ai không kiên trì được thì sẽ xong đời trước.
Đông Phương đề nghị.
- Không thể đợi thêm nữa, vừa rồi tôi có nhận được tin tức do Tình Thứ gửi đến. Nói là đã phát hiện được tín hiệu cho thấyLão Vương vẫn còn sống.
Hình như tình hình tương đối không ổn lắm, Lão Vương cùng đối thủ tỷ đấu lâu như vậy, vốn đã bị thương, chỉ sợ không trụ được bao lâu.
Yêu cầu chúng ta nhanh chóng tiến vào khu vực số 3. Tôi lo lắng, nếu “Thiên trùng”, bọn họ thật sự vì cứu Lão Vương mà mạo muội tới gần rồi bị cao thủ cửu đẳng của đối phương tấn công.
Đội ba tuy nói có tám người, nhưng, bản lĩnh cao nhất cũng chỉ là “Tình Thứ” là người đạt đến bát đẳng tầng thứ hai.
Thêm vào đó chỉ có Thiên Trùng là bát đẳng, các đồng chí khác chỉ là ngũ hay lục đẳng. Như vậy cả tổ có hợp lại thì khi thực sự gặp phải cao thủ cửu đẳng, phỏng chừng chỉ cần hai người là có thể thoải mái thu phục rồi.
Diệp Phàm có vẻ hơi lo lắng nói.
Còn “Tình Thứ”, kỳ thực chính là Vương Nhân Bàng. Người này ham thích phụ nữ, ngay cả ngoại hiệu cũng mang theo một chữ “tình”. Lúc đầu Diệp Phàm nghe xong thực sự cũng hết chỗ nói.
- Vậy cậu nhớ cẩn thận một chút.
Đông Phương bất đắc dĩ nói.
Diệp Phàm quan sát địa hình xung quanh, phát hiện bức họa trước mắt cách chỗ hắn khoảng một ngàn năm trăm mét. Nếu kẻ thù sử dụng súng trường uy lực lớn để bắn tỉa e rằng chính hắn sẽ bị bắn rụng như nút chai.
Tuy nhiên, nếu mấy tên đó dán mình trên bức họa để ẩn nấp. Trong tay bọn họ nếu có súng trường ngắm bắn thì hẳn cũng không cầm trên tay. Rất có khả năng là giấu trong đống cát.
Nếu có thể nắm lấy cơ hội này, đột phá xông tới đằng trước bọn họ. Liễu diệp phi đao của hắn có thể đạt được phạm vi khoảng cách tấn công trên dưới 500m.
Chỉ cần có thể vọt đi như sét đánh tới khoảng cách 500m và dùng phi đao đánh chết bọn họ. Rất có khả năng sẽ đối phó được với tất cả.
Diệp Phàm vậntức điều khí một hồi, lại lặng lẽ phủ một ít cát lên che chắn cơ thể. Bộ dáng có vẻ vô cùng cẩn thận bắt đầu cong lưng chậm rãi trườn lên.
Một trăm mét, hai trăm mét, ba trăm mét, bốn trăm mét, đối phương vẫn chưa có động tĩnh. Phỏng chừng, bọn họ muốn mình tới khoảng cách 500m mới ra tay.
Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, vẫn là chọn phương pháp đi tới từ từ. Làm như vậy sẽ tốt hơn vì dù bọn họ đột nhiên lấy súng công kích, hắn chỉ cần náu mình xuống cát cũng có thể an toàn.
Tiến tới khoảng cách 800m, ưng nhãn Diệp Phàm phát hiện. Bóng dáng trên vách đá hơi giật giật, phỏng chừng chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, Diệp Phàm đột nhiên dùng lực cất một bước lớn. Triển khai thế chim ưng, mượn lực dưới chân, bốc lên, lập tức liền trở mình vọt tới một tảng đá có độ cao trên năm thước .
Sau đó, trong nháy mắt Diệp Phàm lại đạp thẳng xuống tảng đá để mượn lực bay vọt lên trời. Thi triển hổ ưng công của nhà họ Phí, như một con chim hăng hái bay vọt đi, trong nháy mắt đã đến trước vách đá.
Bàn tay lão Diệp bốc sẵn một nắm cát ném ra, lập tức, cát bụi mịt mù che trời phủ đất bắn về phía vách đá.
Đối phương quả nhiên kinh hãi, lập tức từ vách đá bắn ra. Súng lục trong tay nhắm vào Diệp Phàm ở trên không trung.
Tuy nhiên, bọn họ hiển nhiên không có bản lĩnh giết chết Diệp Phàm, động tác không có nhanh như vậy. Chỉ cảm thấy vầng dương lóa lên, trước mắt một luồng sáng bay vụt qua.
Veo…Veo veo
Mấy âm thanh chói tai rít lên, liễu diệp phi đao của Diệp Phàm đã sớm đã ẩn mình trong đám cát bụi phóng ra.
Vài giây trôi qua, phía dưới truyền đến vài tiếng trầm đục. Chắc chắn trúng đao, mà Đông Phương nhân lúc Diệp Phàm tung ra nắm cát cũng nhanh chóng dẫn theo mấy người tiến lên mấy trăm mét
Ba ba ba…
Diệp Phàm bồi xuống thêm mấy quyền cước.
A, một “ưng câu quyền” đánh ra lập tức khiến cho một người Ả Rập mũi to nát bét cả cằm.
Ngay cả khóe miệng cũng nứt toét ra một nửa. Người này há hốc nửa phần mồm miệng còn lại rồi ngã xuống.
Phía bên kia cũng được hắn “chăm sóc” ngay không chậm trễ bằng một cước đi xuống. Diệp Phàm đã tung cú đá thật lực vào chỗ đũng quần của tên kia. Máu tươi phía dưới lập tức bắn ra, ngay cả quần đặc chế cũng bị xé ra một nửa. Phỏng chừng, trúng chưởng này chắc chắn là “có món trứng ốp la”.
Bịch!
Diệp Phàm đã ra thêm một cú đá hậu kiểu bọ cạp, một tên phía sau đang mò lấy súng lãnh trọn cước này trực tiếp dính bẹp vào vách đá. Trên đầu tên đó lập tức nở hoa, hai con ngươi bay ra như hoa rụng, bép một tiếng bay thẳng vào phần mặt hình một dã nhân trên vách đá, bỗng lại khiến dã nhân đó rụng xuống như sung.
Còn về phần hai gã đã lấy được súng, Diệp Phàm khoát tay tung phi đao ra, súng liền rơi phịch xuống. Hơn nữa, bàn tay hai tên này cũng máu chảy ròng ròng rơi xuống cạnh đó.
Đợi khi Đông Phương dẫn theo năm đội viên tới trước vách đá. Phát hiện phía trước bức bích họa là năm thân người đang giãy dụa.
Trên mình mỗi tên đều là máu tươi. Mà tay chân toàn bộ đã bị chặt đứt. Có tên còn bị phạt đứt lìa cả cánh vai.