Nếu Chu Trường Hà bị lật đổ, Phí Mặc sẽ trở nên đơn độc, vậy sau này hội nghị thường ủy huyện sẽ không có người dám chính diện thách thức Cổ Bảo Toàn, không phải sẽ trở thành thiên hạ của Cổ Bảo Toàn.
Sau này mình muốn kiếm được chút quyền lực trong kẽ hở của bọn họ không dễ dàng. Ài! Tất cả đều do Diệp Phàm. Một kẻ tính tình bướng bỉnh, toàn bộ cục diện đều bị hắn làm cho rối loạn. Tuy nhiên sau này có lẽ còn có biến số khác không chừng”
Vệ Sơ Tinh nhanh chóng suy nghĩ.
Cô ta khôi phục bình tĩnh nói:
-Đúng! Chuyện đồng chí Trường Hà làm lần này có chút hấp tấp, khi tình huống chưa rõ ràng, chưa được huyện ủy đồng ý đã trực tiếp áp dụng điều tra với một cán bộ cấp Phó phòng thực quyền đúng là có chút vi phạm quy chế. Chuyện này Bí thư Cổ thấy thế nào? Làm như thế nào cho Diệp Phàm một câu trả lời thỏa đáng?
Vệ Sơ Tinh bước đầu đồng ý sẽ động thủ với Chu Trường Hà, tuy nhiên sẽ nhường quyền chủ động cho Cổ Bảo Toàn.
Nếu Cổ Bảo Toàn muốn động đến Chu Trường Hà, cứ để cho Cổ Bảo Toàn tự đi làm, mình chỉ cần trợ lực là được, cũng tránh bị người Phí gia hận thù, chung quy không phải là chuyện tốt gì cả.
“Người đàn bà này rất khó dây dưa, lại có thể lại đem dao găm ném trở lại trên tay mình. Được rồi, không muốn đắc tội với người khác khẳng định không làm được đại sự, trước mắt chính là thời cơ tốt nhất để bắt giữ Chu Trường Hà, không có cơ hội thứ hai.”
Cổ Bảo Toàn suy nghĩ, sắc mặt rất ngưng trọng, nghiêm túc nói:
-Đồng chí Trường Hà đã không thích hợp giữ cương vị bí thư Ủy ban Kỷ luật huyện, trong hội nghị thường ủy sáng sớm ngày mai mọi người hãy thảo luận một chút, có nên đổi cho y cương vị thích hợp hơn. Nếu hội nghị thường ủy thông qua, chúng ta có thể lập tức đem chuyện này báo cáo lên thành phố.
-Ừ! Vậy chuyện của Diệp Phàm nên xử lý như thế nào?
Vệ Sơ Tinh đồng ý với suy nghĩ của Cổ Bảo Toàn lại nói:
-Mới vừa rồi tôi đã bàn bạc với Phó chủ tịch huyện Tiếu, y cũng cho rằng chuyện đồng chí Trường Hà làm lần này có chút không thỏa đáng
“Tiếu Tuấn Thần và Tiếu Trường Hà không phải nghe nói còn là thân thích, nếu ngay cả y cũng ủng hộ xem ra hội nghị thường ủy ngày mai có thể thông qua đề nghị bãi miễn Chu Trường Hà. Hừ! Chỉ cần chuyện này vừa thông qua lập tức báo cáo lên thành phố, đoán chừng Bí thư Chu cũng có ý tứ kia, cộng thêm quyết định của thành viên nòng cốt Đảng ủy Ngư Dương, phân lượng cũng rất lớn, mặc dù trong thành phố Chu Trường Hà có một hai người chống đỡ, có lẽ cũng khó làm nên việc gì.”
Trong lòng Cổ Bảo Toàn chấn động, âm thầm vui mừng.
-Chuyện của đồng chí Diệp Phàm ngày mai sẽ bàn bạc ở hội nghị thường ủy, bàn bạc làm sáng tỏ, yêu cầu Ủy ban Kỷ luật huyện lập tức gửi công văn đi, cộng thêm quyết định của hội nghị thường ủy huyện chúng ta, mới có thể tiêu tan ủy khuất của đồng chí Diệp Phàm.
Tôi tin sau khi đồng chí Diệp Phàm giải trừ gánh nặng, nhất định có thể gọn nhẹ xuất quân, nhiệt tình cống hiến cho phát triển kinh tế của Ngư Dương chúng ta.
Ở đây tôi cũng nói thẳng luôn, đồng chí Diệp Phàm đích xác là một nhân tài, Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên cố ý đem hắn điều đến Cục Chiêu thương thành phố nhậm chức phó Cục trưởng, theo khẩu khí của Phó Chủ tịch thành phố Lô có lẽ muốn thu xếp vị trí Phó cục trưởng thường vụ Cục Chiêu thương cho hắn.
Bí thư Thị ủy Chu cũng đề xuất với tôi, tôi hi vọng Chủ tịch huyện Vệ có thể thuyết phục đồng chí Diệp Phàm, nếu không, ngày mai Phó Chủ tịch thành phố Lô lại muốn bắt đầu nghiên cứu tiến hành điều chỉnh kinh tế đối với Mặc Hương.
Thật ra kế hoạch này bắt đầu từ huyện Cổ Xuyên trước, chẳng qua sau chuyện xảy ra với Diệp Phàm ngày hôm qua, Phó Chủ tịch thành phố Lô tạm thời thay đổi kế hoạch, quyết định nghiên cứu điều chỉnh tình hình phát triển kinh tế của Khu kinh tế Lâm Tuyền Ngư Dương trước. Tôi thật sự có chút lo lắng.
-Phó Chủ tịch thành phố Lô thật sự có ý này sao?
Trong lòng Vệ Sơ Tinh trầm xuống, cảm thấy chuyện này trái lại rất khó giải quyết, nếu như có cơ hội cho Diệp Phàm lựa chọn, hắn khẳng định nguyện ý đến Cục Chiêu thương thành phố đảm nhiệm vị trí phó Cục trưởng thường vụ.
Phải biết rằng Cục Chiêu thương thành phố sẽ đối mặt với cả thành phố Mặc Hương, có điều kiện, con người, khu vực có lợi, đối với Diệp Phàm mà nói chính là một không gian phát triển lớn hơn.
Kẻ ngu cũng sẽ lựa chọn tới thành phố , nếu có thể tạo ra chút thành tích là có thể ngồi lên chiếc ghế Cục trưởng của Cục Chiêu thương thành phố, đây chính là cán bộ cấp Trưởng phòng chân chính.
Nếu gặp phải lúc lãnh đạo thành phố cao hứng, có thể trao quyền cho cấp dưới xuống địa phương làm Chủ tịch hoặc Bí thư huyện, bình thường mà nói Cục trưởng Cục Chiêu thương thành phố rất có khả năng xuống dưới đảm đương chức vụ Bí thư huyện ủy, hơn nữa rất có thể trao quyền cho cấp dưới đến thành phố cấp huyện có kinh tế tốt hơn như thành phố Phúc Xuân, nháy mắt đã trở thành một tiểu quan lại.
Nói cách khác nếu ở lại Ngư Dương muốn ngồi lên vị trí cấp Phòng, thì chính là Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy, vị trí như vậy quá ít, cả Ngư Dương chỉ có hai người, cộng thêm hai chủ tịch Hội đồng đại biểu nhân dân huyện và Hiệp thương Nhân dân huyện cũng là cán bộ cấp Trưởng phòng ra, toàn bộ huyện không tìm ra cán bộ cấp Trưởng phòng khác.
Cho nên phạm vi không gian rất nhỏ hoàn toàn bất đồng so với con đường thăng quan của Diệp Phàm.
Hơn nữa chỉ riêng Cục Chiêu thương thành phố hàng năm nhận kinh phí từ Cục tài chính thành phố cao gần mấy trăm vạn. Công tác Chiêu thương rất vẻ vang, tiếp xúc rộng, không phải là cự phú thì là lãnh đạo cấp cao, thậm chí có cơ hội thường xuyên gặp mặt lãnh đạo cùng trong tỉnh.
Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng Vệ Sơ Tinh bắt đầu cảm giác lo lắng, nếu Diệp Phàm thật sự bị Phó Chủ tịch thành phố Lô rút đi, cô ta cũng bất lợi.
Mặc dù nói thỉnh thoảng cảm thấy tiểu tử này tính tình bướng bỉnh, ánh mắt cũng có chút mê đắm, tà vị. Tuy nhiên trong lòng Vệ Sơ Tinh thật sự không hy vọng Diệp Phàm ra đi.
-Đương nhiên! Tôi lo ngày mai Phó Chủ tịch thành phố Lô xuống đây có thể đề nghị chuyện này với Diệp Phàm, hơn nữa hôm nay đồng chí Diệp Phàm chịu ủy khuất lớn như vậy, còn không bằng vỗ mông tới Cục Chiêu thương thành phố nhậm chức phó Cục trưởng thường vụ. ài…phiền toái.
Cổ Bảo Toàn thở dài.
Thật ra trong lòng y mơ hồ cũng có chút lo lắng, nếu muốn giữ Diệp Phàm lại đầu tiên phải giúp hắn tẩy đi tội danh nhà nước điều tra. Thứ hai còn phải kiếm lợi ích cho tiểu tử này.
Nếu không người thật sự bay đi mất sẽ hối hận không kịp, đối với chuyện Diệp Phàm đến Hồng Kông lần này, trong lòng Vệ Sơ Tinh và Cổ Bảo Toàn đều toát mồ hôi.
Vận khí của tiểu tử này cũng thật tốt, trải qua buôn bán của hắn, không những kiếm lời 200 vạn, hơn nữa buộc Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông vội vàng dừng đàm phán với thành phố Phúc Xuân, chuyển sang Ngư Dương.
Cứ như vậy, đối với Ngư Dương mà nói là tương đối có lợi, khi đàm phán cổ họng cũng có thể lớn thêm không ít.
Cổ Bảo Toàn thậm chí đang suy nghĩ, nếu không phải do Chu Trường Hà ngăn cản, có lẽ hiện tại Diệp Phàm đã ký xong ước định với tập đoàn Bố Thăng. Tuy nhiên Chu Trường Hà nhúng tay vào cũng chưa hẳn là chuyện xấu, ít nhất thừa cơ có thể bắt giữ Chu Trường Hà.
Trong lòng Cổ Bảo Toàn mơ hồ nhìn thấy ánh rạng đông thắng lợi. Tuy nhiên khi thị ủy còn chưa xác định, Cổ Bảo Toàn vẫn cảm thấy lo lắng.
Trong lòng Cổ Bảo Toàn sớm đã quyết định. Lần này sau khi Chu Trường Hà bị bắt giữ, mức độ nắm trong tay hội nghị thường ủy huyện của mình sẽ gia tăng chưa từng có.
Diệp Phàm kéo dài không chịu trở lại Lâm Tuyền, ở bên ngoài khách sạn thảnh thơi ngủ một tối, gấp đến độ Vệ Sơ Tinh thiếu chút nữa gọi cháy điện thoại.
Cuối cùng trong cơn tức giận đồng chí Diệp Phàm dứt khoát tắt máy, chỉ nói một câu hết pin là xong việc. Vệ Sơ Tinh đương nhiên giận đến mức nghiến răng trèo trẹo, trong lòng thầm mắng:
- Họ Diệp kia, anh không thức thời như vậy, nhất định phải để anh nhìn thấy, anh là Chủ tịch huyện hay tôi là Chủ tịch huyện?
8 giờ sáng các đại thường ủy Huyện ủy Ngư Dương đều có mặt, kỳ quái là hội nghị vẫn chưa bắt đầu. Tất cả mọi người đều uống trà, nam thì hút thuốc, bên nữ chỉ có một mình Trưởng ban Tuyên giáo Ngọc Nhã Chi, cô ta thỉnh thoảng cau mày thổi thổi khói thuốc từ chỗ Trưởng ban tổ chức Miêu Phong bay sang.
Cổ Bảo Toàn mặt không chút thay đổi, mơ hồ có vẻ rất bình tĩnh.
Khi ánh mắt lướt qua Chu Trường Hà dừng lại một chút lại chuyển đến trên người Phí Mặc, thầm nghĩ:
-Trong 11 thường ủy trước mắt, người trung thành ủng hộ mình cũng chỉ có Chánh Văn phòng huyện ủy Trương Tân Huy. Bí thư Ủy ban Tư pháp Vương Xương Nhiên gần đây hình như cũng thành thật hơn nhiều.
Chuyện lần này Tiếu Tuấn Thần cũng đã biểu thị thái độ, Vệ Sơ Tinh cũng mơ hồ tỏ vẻ ủng hộ bắt giữ Chu Trường Hà, vì vậy, cộng thêm một phiếu của mình có thể vững vàng có được năm phiếu. Nếu có thể kiếm thêm một phiếu hoàn toàn có thể đề nghị với thành phố điều chỉnh chức vị của Chu Trường Hà, hôm qua nghe Bí thư thị ủy Chu nói Chủ tịch thành phố La cũng có ý đồ này, cho rằng Chu Trường Hà phá hư đại cục phát triển kinh tế Ngư Dương, không có cái nhìn đại cục, hành động theo cảm tính. Xem ra thành phố cũng quyết định động đến Chu Trường Hà, chỉ cần Ngư Dương đề xuất trước, Bí thư Chu cũng có một lý do giải quyết, công khai bắt giữ Chu Trường Hà.
Nghe nói Bí thư huyện ủy tiền nhiệm Lý Hồng Dương mượn tay Diệp Phàm đã xử lý mấy cán bộ, lần này lại càng thăng cấp, mượn tay Diệp Phàm có thể động đến cái mũ Thường vụ Huyện ủy, năng lượng của tiểu tử này càng ngày càng lớn, nếu cứ để hắn tiếp tục có phải sẽ đến phiên mình.
Cổ Bảo Toàn nghĩ như vậy, trong lòng đột nhiên cả kinh, cảm giác khí thế của Diệp Phàm quá vượng, hình như, mơ hồ đã hình thành uy hiếp tiềm tàng nhất định với mình.
Đương nhiên, trước mắt Diệp Phàm tuyệt đối không thể sản sinh ra uy hiếp gì đối với Cổ Bảo Toàn, nhưng nhìn từ xu thế phát triển này, Diệp Phàm thật sự quá cường hãn, đến mức các lãnh đạo trực tiếp của Diệp Phàm đều không muốn nhìn thấy.
Đối với chuyện này, Diệp Phàm tuyệt đối không nghĩ tới. Lần này gây sự làm ồn ào vốn định nhân cơ hội này xử lý Chu Trường Hà. Tuy nhiên nhìn từ phương diện khác Cổ Bảo Toàn lại kiêng kỵ hắn, điểm này Diệp Phàm tuyệt đối không nhìn thấy cũng tuyệt đối không nghĩ đến.
Bởi vì hắn tạm thời quên mất từ “Công cao sẽ làm chủ ngại”, xuất phát từ coi trọng của Phó Chủ tịch thành phố Lô Trần Thiên đối với Diệp Phàm, lại càng khiến Cổ Bảo Toàn mơ hồ lo lắng.
Đây đương nhiên không phải là dấu hiệu tốt.
Cổ Bảo Toàn dần dần nhìn thấy Diệp Phàm đã mơ hồ ảnh hưởng đến quyền lực của mình, cuộc sống sau này của Diệp Phàm đoán chừng có chút khổ sở rồi.
-Bí thư Cổ, đồng chí Diệp Phàm làm sao vẫn chưa tới. Công tác tản mạn như vậy, để chúng ta đợi gần nửa giờ rồi.
Ngọc Nhã Chi cau mày hỏi.