Vẻ mặt của Diệp Phàm vẫn điềm tĩnh lắc đầu.
Đúng lúc này, khí chém xuống từ chưởng đao của Thu Tử đã ở trên vai Phí Nhất Độ. Phí Nhất Độ đã lùi đến 5 bước lớn mà vẫn nghiêng ngã xuống đất.
- Hay…
Người của Hoành Đoạn gia kêu to khen ngợi, có người dùng cả tiếng Anh.
- Nhìn thấy chưa?
Tri Túc có chút khinh thường liếc nhìn Diệp Phàm.
Đúng lúc này, khi Phí Nhất Độ sắp ngã xuống thì xuất một chưởng bổ về phía Thu Tử. Chưởng này xuất ra chẳng có một chút sức mạnh nào.
Còn Phí Nhất Độ sau khi xoay người vẫn chưa thể khống chế lại được, chỉ có điều đang ngã dúi về phía trước thay vì ngã về phía sau, giống như đang ngã lao về phía Thu Tử.
Thu Tử vừa nhìn thấy chưởng của Phí Nhất Độ thực sự chẳng có một chút sức lực nào. Có lẽ chỉ là một động tác trước khi ngã mà thôi, Thu Tử có chút khinh địch, thuận tay hướng ra sau ngăn lại, muốn giúp Phí Nhất Độ.
Đúng lúc Phí Nhất Độ sắp gục xuống trước ngực của Thu Tử, chưởng không có sức mạnh của Phí Nhất Độ cuối cùng đã bổ vào người Thu Tử.
- A…
Tiếng kêu thảm thiết của Thu Tử vang lên, toàn thân bay về phía sau đến mấy chục mét mông đập xuống đất.
Hơn nữa, ngồi xuống đất rồi còn trượt đi hơn chục mét nữa, cho đến khi mặt gỗ cứng kia bị mông kéo dài một đường thì mới dừng lại.
Còn miệng của Thu Tử thì đột nhiên há ra, phun ra một ngụm máu tươi. Toàn thân dường như bị thương rất nặng, lăn lộn không đứng lên được.
- Hay, hay lắm. Nhất Độ thần uy!
Người bên phía Phí Gia đều kêu lên khen ngợi.
- Thấy chưa đại sư?
Diệp Phàm cười như không cười nhìn Tri Túc, sắc mặt của hoà thượng giả liền đỏ lên.
Tuy nhiên, người này nói:
- Cậu lợi hại, tôi thấy rồi. Tuy nhiên, tôi không hiểu, Thu Tử bát đẳng sao lại bại đến mức thê thảm như vậy, chỉ có một chưởng.
- Bởi vì chưởng đó của Nhất Độ là tôi dạy. Gọi là Khai Bi Chi Thủ, trước khi phát ra không có sức mạnh, nhưng nội công lại vẫn tồn tại trong chưởng đó.
Một khi tiếp xúc mới mục tiêu, toàn lực phát ra, lúc này mới là lợi hại nhất. Chưởng này đánh ra thường là khiến cho đối phương khinh địch.
Đây mới là điểm tuyệt diệu nhất. Còn Thu Tử, tôi có thể khẳng định, cô ta nhất định chưa đạt được đến bát đẳng. Trình độ của người này cũng tương đương Nhất Độ.
Diệp Phàm nói.
- Vậy sao nhìn lại giống như nội kình được xuất ra?
Nhất Diệp sư thái đến từ phái Nga Mi cũng không kìm được hỏi.
- Nếu tôi đoán không nhầm, Thu Tử thi triển chính là một trong những Bí thuật lợi hại nhất của Hoành Đoạn gia, bọn họ gọi đó là “Đoạn Bối Sơn”.
Nghe nói bí thuật này xuất ra có uy lực phá núi. Đương nhiên, dựa vào thực lực của Thu Tử thì không thể nào triển khai được Đoạn Bối Sơn.
Còn Thu Tử chưa thể đạt đến trình độ bát đẳng mà thi triển bí thuật này có lẽ cũng là do Hoành Đoạn gia đã có điều nên mới có thể dùng.
Đương nhiên, uy lực cũng giảm đi rất nhiều. Nếu Thu Tử có trình độ bát đẳng thi triển bí thuật này thì Nhất Độ đã sớm bị hộc máu rơi khỏi đài rồi.
Hoành Đoạn gia cũng đã bỏ ra công sức để nghiên cứu về Phí gia, biết được người đánh trận đấu đầu tiên của Phí gia chỉ có thể là Phí Nhất Độ.
Bởi vì, trong lớp thanh niên của Phí gia thì chỉ có Phí Nhất Độ là công lực cao nhất, không ngờ cuối cùng lại thua, ha ha.
Diệp Phàm cười bí hiểm.
- Tiểu huynh đệ, hôm nay xem như ta đã phục rồi. Cậu còn có gì thần bí nữa thì bày ra đi cho lão ca ta nghe đi. Nếu không, trong lòng ta cảm thấy khó chịu lắm.
Trí Túc cười nói.
- Đây là bí mật.
Diệp Phàm liếc nhìn người này một cái.
Tri Túc bất mãn “hừ” một tiếng, nhưng cũng đành bó tay nhìn Diệp Phàm.
- Người bạn già, mỗi người đều có bí mật riêng. Chúng ta hà tất cứ phải biết, cũng như anh, có phải cũng có bí mật. Hà tất cứ phải làm rối chuyện này.
Phí Thanh Sơn nói.
- Thôi được, chẳng có gì!
Tri Túc lắc đầu.
- Trận tiếp theo là do Hoành Đoạn gia bố trí người ra trận trước.
Thu Sơn Lâm Nhất Phu nghiêm túc tuyên bố.
Bước lên là một người có râu, tên là Hoành Đoạn Nhị Lang. Theo giới thiệu là đệ tử của Hoành Đoạn Thiên Hà, là cháu đích tôn của Hoành Đoạn gia.
Bởi vì có quy định. Hai trận đấu đầu tiên của cuộc tỷ thí phải do đích thân người trong gia tộc của hai bên xuất trận. Người ngoài không thể thay thế. Mà người trong gia tộc hai bên phải đạt được là 5 người, đương nhiên 3 người sau có thể lựa chọn trận đấu để xuất trận.
Nếu Phí gia bảo Phí Thanh Sơn xuất trận thì chẳng phải chính là dùng đại pháo để đuổi muỗi. Người trong tộc xuất trận trước nhất định công lực không phải rất cao, phải để xem phía sau. Hơn nữa, Hoành Đoạn Nhị Lang và Phí Thanh Sơn căn bản không phải là cùng thế hệ. Phí Thanh Sơn xuất trận thì sẽ giảm giá trị.
Còn Hoành Đoạn Nhị Lương là đệ tử của Hoành Đoạn Thiên Hà, nhất định không phải là yếu. Tuy nhiên, trẻ tuổi như vậy, công lực tuyệt đối cũng không thể vượt qua Phí Thanh Sơn.
Đương nhiên, ngoài Diệp Phàm gã biến thái này thì không thể so được, theo quy luật thông thường thì chính xác là như thế.
- Gọi Điệp Vũ lên đi, biểu diễn một chút rồi xuống đài.
Phí Đống nói.
Phí Điệp Vũ ôm Phảng tiêu Vĩ cầm của mình lên đài.
- Ôi, đáng tiếc cô ta chưa đạt được uy lực của Lục Chỉ Cầm Ma.
Nhất Diệp đại sư thở dài, tỏ ra có chút buồn bực.
Thấy một cô gái lên đài, Hoành Đoạn Nhị Lang tỏ ra coi thường.
Người này gào lên như điên:
- Hoành Đoạn Nhị Lang ta trận đấu này chỉ dùng một tay, trong ba chiêu là giải quyết xong.
Đương nhiên, đổi lại là những tiếng xì xào của người nhà Phí gia.
Tuy nhiên, điều khiến cho người ta tức giận chính là Hoành Đoạn Nhị Lang rất ngạo mạn. Tỏ ra càng cuồng vọng hơn, thực sự khiến người của Phí gia tức điên lên.
Trận này thực sự không có tính kịch liệt, dù tiếng đàn của Phí Điệp Vũ như đao kiếm, nhưng công lực chỉ tương đương với nhị đẳng.
Chỉ đến chiêu thứ hai đã bị trúng chưởng lực của Hoành Đoạn Nhị Lang. Cuối cùng đàn bị gãy, người bị thương phải rời khỏi trận đấu.
- Không sao chứ Điệp Vũ?
Diệp Phàm đưa tay kiểm tra cô ta một chút, phát hiện nội thương rất nặng.
- Sao cô lại phải khổ thế, chẳng phải đã bảo cô khi thấy hắn xuất chưởng thì phải né sao.
Diệp Phàm thở dài, vận nội công trị thương cho cô ta.
- Tôi là người nhà họ Phí.
Phí Điệp Vũ vừa mở miệng liền phun ra máu, Diệp Phàm không nói gì nữa.
- Trận đấu thứ ba do Phí gia chỉ định người lên đài trước.
Tri Dã đại sư tuyên bố.
- Đại sư, hãy chờ một chút. Tôi…
Hoành Đoạn Nhị Lang nói đến đây cố ý dừng lại một chút, liếc nhìn mọi người một lượt.
Gã cười phá lên, nói:
- Trận đấu thứ ba này tôi vẫn muốn đánh, tôi muốn khiêu chiến với tất cả thanh niên dưới 30 tuổi của Phí gia có mặt ở đây.
Chỉ cần chưa đến 30 tuổi đều có thể ứng chiến. Người vừa rồi tuy là xinh đẹp, nhưng quá kém.
Tôi vẫn chưa khởi động mà. Nếu Phí gia toàn là loại yếu đuối như thế thì Hoành Đoạn gia chúng ta thực sự đã quá coi trọng bọn họ rồi.
- Nhị Lang xuống đi.
Hoành Đoạn Hạc Cửu nghiêm nghị nói.
- Gia chủ, người hãy để Nhị Lang đánh một trận nữa. Tôi không tin Phí gia còn có thể chọn ra được một cao thủ thập nhất đẳng dưới 30 tuổi để đánh bại Nhị Lang tôi.
Nhị Lang tôi không dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất kỳ tài duy nhất, nhưng cũng có thể cuồng vọng nói, thiên hạ chẳng tìm được người thứ ba thiên tài lợi hại hơn Nhị Lang tôi đâu.
Nếu thực sự gặp người này, Nhị Lang tôi thua cũng chẳng oan.
Hoành Đoạn Nhị Lang thực sự cuồng vọng quá mức.
Còn trong những đệ tử của bạn bè của Phí Thanh Sơn mời đến tuy cũng có không ít dưới 30 tuổi, nhưng người có công lực cao nhất cũng chỉ đột phá đến thập đẳng. Đương nhiên tuy trong lòng có phẫn nộ đến cực điểm, nhưng biết nếu lên thì cũng bị làm nhục thôi.
Hoành Đoạn Hạc Cửu vẫn muốn nói, lúc này, Hoành Đoạn Thiên Hà trợn mắt nhìn, nói:
- Thì để Nhị Lang đánh tiếp trận nữa đi.
Hoành Đoạn Thiên Hà ta cũng muôn xem xem nước Hoa Hạ có đệ tử tiên tài giống như Nhị Lang hay không. Ta đã tự tay bồi dưỡng cho Nhị Lang 25 năm rồi, Hoành Đoạn Thiên Hà ta không tin.
Hoa Hạ có thể tìm ra được đệ tử thiên tài như thế. Đương nhiên, Hoành Đoạn Thiên Hà ta cũng tin rằng Phí gia tuyệt đối không thể phái ra được một thanh niên trên 30 tuổi lên đài.
- Sư bá, tôi lên thử xem.
Diệp Phàm biết không lên đài thì không được, thế là ôm quyền hành lễ với Phí Thanh Sơn.
Vốn là muốn giữ Diệp Phàm đến trận sau cùng để đối phó với cao thủ như Không Trạch Bản Tú, bây giờ tình thế ép buộc, Phí Thanh Sơn cũng đành phải gật đầu.
Thế là Diệp Phàm thản nhiên bước lên đài, liếc nhìn Hoành Đoạn Nhị Lang.
- Ngươi tự xưng là thiên tài của nước Nhật, hơn nữa, thổi phồng quá đáng mình là trong thiên hạ không có thiên tài thứ ba như mình.
Ngay cả Hoành Đoạn Thiên Hà tiền bối cũng cuồng vọng như vậy,ha ha, Diệp Phàm ta là đệ tử của Phí Phương Thành nhà họ Phí, Phí Thanh Sơn chính là sư bá của ta.
Hôm nay tôi thay mặt cho Phí gia mà cuồng vọng rằng, ta chỉ cần một ngón tay để giải quyết Hoành Đoạn Nhị Lang ngươi.
- Hu…
Lời của Diệp Phàm vừa dứt, đương nhiên là gặp phải sự châm biếm của Hoành Đoạn gia.
- Không phải chứ, lần trước thi đấu không phải cũng có một đồ đệ của Phí gia là Diệp Phàm sao. Hai người?
Lúc này Y Bỉ Đế Đức kêu lên.
- Bà nhìn tôi có giống vị Diệp Phàm lần trước hay không?
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh cười, người đứng thẳng.
Y Bỉ Đế Đức nhìn trái nhìn phải, cuối cùng rất ủ rũ, lắc đầu nói:
- Chính xác không phải là cùng một người.
Tuy nhiên, sư phụ của ngươi chẳng nhẽ lại nhận hai người Diệp Phàm, cũng thật là kỳ lạ. Phí Thanh Sơn vừa nghe thiếu chút nữa thì bật cười, biết Diệp Phàm dùng Súc Cốt Công, không giống so với cách thay đổi khuôn mặt lần trước bằng Dược Thuỷ của Tổ A.
Súc Cốt Công của Đán Phi Tử gọi là Thiên Huyễn Trừu Cốt Pháp. Không chỉ có thể hoá giải được xương cốt, còn có thể kéo co giãn được da, làm cho cơ thể tạm thời cao lên một chút.
Vì thế dù là Y Bỉ Đế Đức cao thủ cũng không nhận ra được. Đây chính là sự lợi hại của Đán Phi Tử.
- Ha ha, sư phụ tôi thích như thế. Vốn là muốn chọn một cặp sinh đôi, sau đó không thành công, thế là chọn hai người có tên giống nhau làm đệ tử. Việc này, sư phụ cứ muốn như thế, chúng tôi là đệ tử còn có thể nói được gì nữa phải không nào?
Diệp Phàm cười nói.
- Tật xấu.
Y Bỉ Đế Đức “hừ” một tiếng, cảm thấy rất bực tức.
- Tiểu tử, ta thấy ngươi đã cuồng vọng đến mức thái quá rồi. Lại dám nói dùng một ngón tay để giải quyết đệ tử của Hoành Đoạn Thiên Hà ta. Hoành Đoạn Thiên Hà ta không phải là vật trang trí, đệ tử của ta càng chẳng phải là con tò he, dùng lời lẽ như người TQ các người chính là “Ni Bồ Tát”.
Hoành Đoạn Thiên Hà tương đối tức giận.
- Trước mặt tôi, hắn cũng chẳng khác gì thứ đó.
Diệp Phàm tiếp tục cuồng vọng.
- Hay, hay lắm, Hoành Đoạn Thiên Hà ta rất khâm phục khí phách của ngươi. Tuy nhiên, khí phách này cần phải có năng lựchương. Bắt đầu đi, Nhị Lang, hạ thủ không cần phải lưu tình. Đối với những hạng cuồng vọng như vậy thì Hoành Đoạn gia tộc chúng ta sẽ dựa vào thực lực để nói với bọn họ, thế nào là cuồng vọng, thế nào là thực lực.
Hoành Đoạn Thiên Hà nói.
- Ha ha, đa tạ tiền bối giúp Phí gia nói lời này.
Phí Thanh Sơn thêm vào.