- Đồng chí Chí Quân đã nói qua, trong điện thoại có thể thể hiện ý kiến của mình. Anh ấy là người phụ trách Thành ủy, tuy đang công tác ở nước ngoài nhưng đối với chuyện lớn của khu kinh tế anh ấy cũng có quyền được phát biểu có phải không? Kiều Báo Quốc nói.
- Nếu các đồng chí họp vắng mặt chúng ta đều gọi điện thoại hỏi thì hội nghị thường vụ của chúng ta còn có thể tiếp tục triển khai sao?
Việc này không nhất định. Nếu đồng chí Cung Chí Quân ở đây chúng tôi không phản đối. Không ở đây phát biểu ý kiến lung tung cũng không ổn.
Nếu sáu phiếu tán thành sáu phiếu phản đối, vì chưa được một nửa cho nên đề nghị của đồng chí Diệp Phàm nhậph khu Lục Loan vào khu kinh tế Hoành Không không thể thông qua.
Tan họp, đi ăn cơm. Nhậm Thời Mãn vẻ mặt kiên quyết nói xong đứng lên.
- Bí thư Nhậm, đây là đang cướp quyền lợi của ủy viên thường vụ. Biểu quyết trong điện thoại sao lại không được tính? Chúng ta vì sao lại tổ chức hội nghị truyền hình trực tuyến, đây chính là họp từ xa. Để tiết kiệm tài nguyên, sao đến chỗ chúng ta lại không được?
Diệp Phàm cũng đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc phản đối.
- Tôi nói rồi, đồng chí Chí Quân ở đây sẽ có thể sử dụng quyền biểu quyết. Không ở không biết nội dung cuộc họp sao có thể tham gia biểu quyết?
Nếu ra quyết định biểu quyết lệch lại thì sẽ phạm sai lầm. Chúng ta là ai, không phải là lãnh đạo trung tâm của khu kinh tế sao?
Mỗi tiếng nói cử động của mỗi ủy viên chúng ta đều đại diện cho khu kinh tế Hoành Không. Một câu không đúng sẽ mang đến hàng loạt hậu quả.
Nhậm Thời Mãn tôi không phải phản đối hội nghị truyền hình. Nhưng hôm nay chúng ta tổ chức hội nghị tập trung, cũng không phải là hội nghị truyền hình.
Đồng chí Diệp Phàm, hi vọng cậu hiểu rõ, không cần vơ làm một. Việc này cứ quyết định như vậy đi, tan họp. Nhậm Thời Mãn nói xong xoay người đi.
- Đáng tiếc, còn thiếu một phiếu của Chí Quân. Sau khi ăn cơm xong Lam Tồn Quân và Kiều Báo Quốc đến phòng của Diệp Phàm ngồi, vẻ mặt Lam Tồn Quân khá mất mát, Ngũ Vân Lượng cũng đi theo.
- Có được sáu phiếu đã là tốt lắm rồi. Diệp Phàm nói.
- Đồ chó Dương Chấn Đông hiện giờ thực sự muốn cùng một chỗ với Nhậm Thời Mãn. Mất công trước đây Diệp Phàm tốt với y như vậy. Người như thế lúc trước phải làm cho y chết đi
Ngũ Vân Lượng căm giận nói.
- Tâm của y lúc này sống rồi, địa vị của Nhậm Thời Mãn không giống. Người ta chẳng những là Bí thư kiêm quản lý khu kinh tế Hoành Không, còn là lãnh đạo cấp cao, ủy viên thường vụ Tỉnh ủy. Dương Chấn Đông có lẽ muốn dựa vào ông ta, y muốn nhắm đến vị trí Tổng giám đốc Tập đoàn Hoành Không. Kiều Báo Quốc nói.
- Đúng vậy, quyền quyết định về vị trí Tổng giám đốc của Tập đoàn Hoành Không thuộc về Tỉnh ủy Thiên Vân. Có được sự ủng hộ của đồng chí quan trọng trong Tỉnh ủy là quan trọng. Ngũ Vân Lượng nói.
- Ha ha, vị đồng chí này hiện tại có chút không nghe lời. Thật ra, tôi cũng cảm giác được.
Ủy viên tập đoàn Trần Viên Kiều, Trần Nguyên Đông hiện giờ đều có chút tức giận. Dương Chấn Đông cũng muốn khoe thành tích.
Hiện giờ có lẽ đã sớm bàn bạc với hai đồng chí này. Tập đoàn Hoành Không nổi lên sóng gió cũng là điều mà các đồng chí muốn thấy nên cực lực thúc đẩy thôi. Diệp Phàm cười nhạt nói.
- Còn có một vị đồng chí, ông ấy chính là Dương Chí Thăng. Ông ấy cũng là phó Bí thư Đảng ủy của tập đoàn. Đến lúc đó bốn người này cùng ở lại một chỗ, hơn nữa cấp trên Nhậm Thời Mãn gây áp lực, cứ như vậy cũng làm cho người ta đau đầu. Ngũ Vân Lượng nói.
- Ha ha, bọn họ muốn gây sóng gió vậy xem bọn họ có sức không nữa. Dương Chấn Đông không nghe lời thì có thể, nhưng muốn ngồi vào vị trí Tổng giám đốc của tập đoàn Hoành Không y chỉ có thể xem Diệp Phàm tôi đi rồi xem có thành công. Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Không phải y không thấy được điểm này, y đã thấy trước. Nhưng y cho là mình không diễn, không trông cậy. Cho nên, vì bi quan nên dựa vào Nhậm Thời Mãn. Diệp Phàm nói.
- Sao thế? Lam Tồn Quân không hiểu cả Ngũ Vân Lượng cũng vậy.
- Hai người các cậu đó. Diệp Phàm cười nói.
- Tôi, không thể nào. Nếu như nói là chủ nhiệm Kiều thì có thể đúng không? Mà tôi, trong ba năm nay cũng chẳng có gì hay ho. Tôi cũng không có khả năng lên đảm nhiệm Tổng giám đốc mà Bí thư thành phố Hạng Nam Dương Chí Thăng lại là phó bí thư. Việc này có vẻ không hợp. Lam Tồn Quân lắc đầu.
- Ha ha, tất cả đều có thể, tất cả đều không thể nào. Biến cố không thể ai nói trước được.
Quan trọng còn phải xem thái độ của Tỉnh ủy. Qua một loạt điều chỉnh nhân sự của Tỉnh ủy cũng có chút thay đổi vận mệnh.
Nhưng chuyện khu Lục Loan nhất định phải thúc đẩy. Việc này xem ra nhỏ, nhưng liên quan đến bố cục của Tỉnh ủy. Diệp Phàm nói.
- Chuyện khu Lục Loan liên quan đến Tỉnh ủy, việc này không thể tưởng tượng nổi. Lam Tồn Quân nói, - Nhưng phương án hiện giờ đã bị phủ quyết.
Chúng ta dù có đem Cung Chí Quân đến cũng chưa chắc có thể thắn được. Dù sao, một thời gian ngắn sau các đồng chí trong hội nghị thường vụ sẽ có thay đổi.
Điểm quan trọng ngay tại trên người Chu Gia Sinh và Bành Nhất Khải. Nghe nói quan hệ của Nhậm Thời Mãn và Bành Nhất Khải không tồi. Lần này lại "phản bội" cũng làm người ta thấy lạ.
- Việc này đúng thật lả lạ, nếu không chúng ta đã bị đánh bại. Có thể bất phân thắng bại cũng không tồi rồi. Nhưng nếu không thể thông qua hội nghị thường vụ thì chúng ta phải nghĩ cách khác. Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Nghĩ cách khác, nghĩ như thế nào? Kiều Báo Quốc hỏi.
- Hội nghị thường vụ không thông qua chúng ta sẽ không trông mong vào họ. Diệp Phàm cười thần bí.
- Làm sao có thể, khu Lục Loan muốn nhét vào khu kinh tế Hoành Không không có hội nghị thường vụ làm sao có thể thông qua? Ngũ Vân Lượng hỏi, vẻ mặt của Kiều Báo Quốc và Lam Tồn Quân cũng không khác là mấy.
- Các anh đã quên bố cục thành lập khu kinh tế Hoành Không trước đây? Diệp Phàm cười hỏi.
- Hay! Không thể tưởng tượng được Lam Tồn Quân đột nhiên vỗ đùi cười phá lên.
- Anh thấy manh mối trong đó? Diệp Phàm cười hỏi.
- Tôi nói các anh đừng cười. Có phải anh Diệp muốn dùng cách quản lý khu vực hành chính. Ví dụ như trước kia Tập đoàn Hoành Không muốn nhúng tay vào hai huyện Hoành Cương của Địa khu Giang Hoa và huyện Lăng Hà. Lam Tồn Quân nói.
- Đúng là có thể, chúng ta hoàn toàn có thể đem khu Lục Loan nhét vào Tập đoàn Hoành Không.
Đến lúc đó, thường vụ quản lý khu kinh tế sẽ không có chuyện gì. Đây là chuyện trong nhà của Tập đoàn Hoành Không chúng ta thôi.
Đến lúc đó, lấy danh nghĩa của Tập đoàn chúng ta quản lý cải tạo khu Lục Loa là được.
Không được hội nghị thường vụ thông qua nhưng ở Tập đoàn Hoành Không Diệp Phàm có thể để nó thông qua. Ngũ Vân Lượng cười nói.
- Không phải Tập đoàn Hoành Không mà là đại quy hoạch Hoành Không. Diệp Phàm cười nói.
- Nếu dùng danh nghĩa của Đại quy hoạch Hoành Không có thể lại phát sinh quan hệ với khu kinh tế không? Bởi vì, khu kinh tế là do đại quy hoạch Hoành Không làm trụ cột để xây dựng nên. Nhậm Thời Mãn có thể nhắc đến không? Lam Tồn Quân có chút băn khoăn.
- Không giống thế, trước kia huyện Hoành Cương và huyện Lăng Hà do Tập đoàn Hoành Không quản lý không có chút không thuận lợi nào. Sau đó tôi mới danh chính ngôn thuận có đại quy hoạch Hoành Không. Trên thực tế đại quy hoạch Hoành Không là cách nói khác của Tập đoàn Hoành Không thôi. Cũng là một món ăn trên một cái chảo thôi. Diệp Phàm nói.
- Hiện giờ ban giám đốc tập đoàn hình như cũng có nhiều thay đổi. Như tỉnh Điền Nam ngoài đồng chí Tôn Thành Trương thì Trương Tương Hòa và Chu Khải Trung đều đi rồi, thay vào đó chính là Mộc Hùng Phi và Mộc Thành Chương.
Hai vị đồng chí là hai người kiên quyết phản đối nhét thêm khu Lục Loan vào trong này. Mà buổi họp hôm nay đồng chí Chu Gia Sinh của tỉnh Điền Nam cũng không tệ lắm, ủng hộ đề nghị của anh.
Chỉ sợ đồng chí khác của tỉnh Điền Nam không có thái độ giống Chu Gia Sinh thì phiền toái.
Cứ như vậy thì ba người của tỉnh Điền Nam đều phản đối đề nghị của anh. Ngũ Vân Lượng nói.
- Ôi, Bành Nhất Phong có lẽ sẽ ủng hộ. Nhưng không hiểu thái độ của Dương Văn Minh thế nào. Nếu Dương Văn Minh cũng phản đối thì ban giám đốc Tập đoàn Hoành Không chỉ có mười thành viên, đến lúc đó lại hình thành năm mươi năm mươi. Lam Tồn Quân nói
- Không phải năm mươi năm mươi mà là 4/5. Vì đồng chí Cung Chí Quân không ở đây. Ngũ Vân Lượng bổ sung.
- Đúng vậy, nếu đồng chí Cung Chí Quân không tính thì chỉ có chín người, muốn lấy được năm phiếu cũng khó. Lam Tồn Quân nhăn mặt nói
- Lần này không giống thế, Che Thiệu Trung là chủ tịch Hội đồng quản trị. Cho nên, ông ấy đồng ý cho đồng chí Cung Chí Quân biểu quyết qua điện thoại là được. Ngược lại Nhậm Thời Mãn chủ trì hội nghị lại có vận mệnh khác. Ngũ Vân Lượng nói.
- Không nhất định, đến lúc đó người ta sẽ có làm bàn tán. Lam Tồn Quân nói.
- Tạm thời gọi đồng chí Cung Chí Quân về là được, một phiếu này nhất định phải nắm được. Diệp Phàm đưa ra quyết định.
- Vậy việc này phải nhanh chóng sắp xếp thúc đẩy? Ngũ Vân Lượng hỏi.
- Không thể, ít nhất chờ đến khi khoản tiền này được phân phối xong mới có thể sắp xếp chuyện khu Lục Loan. Diệp Phàm lắc đầu.
- Đúng vậy, nếu thúc đẩy chuyện khu Lục Loan có lẽ khi phân phối khoản tiền này phe của Nhậm Thời Mãn sẽ tăng sức mạnh.
Đến lúc đó khoản tiền phân cho Tập đoàn Hoành Không chắc chắn sẽ bị cắt giảm đi một ít. Mà không thúc đẩy Ninh Thì Mãn sẽ không có nhiều lý do để cắt giảm khoản tiền này.
Hơn nữa, phân phối khoản tiền vốn này Diệp Phàm có quyền lực, nếu Nhậm Thời Mãn nhúng tay thì Diệp Phàm cũng có thể phản đối ông ta mạnh mẽ. Lam Tồn Quân nói.
- Đi từng bước một, cũng không thể kéo dài. Bắt đầu cải tạo khu Lục Loan chúng ta phải tranh thủ khoản tiền khởi công này để cải tạo tập đoàn mới được. Diệp Phàm nói.
- Anh còn có mặt mũi đến đây? Bành Nhât Khải vừa mới bước vào Nhậm Thời Mãn nhăn mặt nói.
- Thời Mãn, tôi không có cách nào, ôi Bành Nhất Khải vẻ mặt cay đắng bất đắc dĩ nói. Đăng bởi: admin