- Về sau còn dám thế, tôi sẽ giết anh.
Vệ Sơ Tịnh giọng lạnh như băng, như muốn cắn người ta, nói rồi liếc mắt về phía cô thư ký đã chuồn đi khỏi.
- Có muốn được ngồi ghế của Cổ Bảo Toàn không?
Diệp Phàm ngó qua, môi suýt chạm vào vành tai Vệ Sơ Tịnh.
Vốn dĩ nhìn thấy bản mặt đáng ghét của hắn, Vệ Sơ Tịnh đã định đá cho hắn một cái. Tuy nhiên, lời nói của hắn đã khiến cho cô thấy rất kinh ngạc. Ngơ ngác quay đầu nhìn Diệp Phàm, thực sự kinh ngạc.
- Đừng có nói linh tinh.
Vệ Sơ Tịnh quả quyết tên thằng nhóc này đang nói những lời mê sảng. Bị Cổ Bảo Toàn ức hiếp đến mức nổi điên.
- Tôi hỏi cô có muốn không?
Diệp Phàm lặp lại câu nói lúc trước, kìm lại vẻ mặt tươi cười, trở nên thâm trầm.
Tuy nhiên Vệ Sơ Tịnh đã lấy lại bình tĩnh, nhìn Diệp Phàm không hé răng. Điều này chứng tỏ cô cũng không tiện nói ra. Nếu Diệp Phàm anh có bản lĩnh leo được lên ghế của Cổ Bảo Toàn, cô thể hiện thái độ còn được, nhưng liệu Diệp Phàm có khả năng như vậy không?
Vệ Sơ Tịnh cho rằng sẽ không có khả năng đó. Bằng không, hắn cũng không bị tên họ Cổ ức hiếp đến thảm hại như thế. Hơn nữa, Cổ Bảo Toàn làm vậy rõ ràng có ý đồ khiến cho Diệp Phàm chịu nhục.
Vệ Sơ Tịnh quyết không thể thể hiện thái độ gì, hệ lụy quá lớn. Nếu để truyền đến tai Cổ Bảo Toàn chắc bản thân phải rời khỏi Ngư Dương mất.
- Thôi bỏ đi. Chỉ là tự tôi đa tình.
Diệp Phàm thản nhiên cười lắc đầu quay người bước đi. Đương nhiên, hắn đi khá chậm, dù sao cũng phải cho Vệ Sơ Tịnh một cơ hội hòa hoãn.
- Anh có cách gì, thử nói nghe xem nào.
Mấy phút qua đi. Phía sau nghe tiếng Vệ Sơ Tịnh hỏi có vẻ dồn dập. Xem ra nhắc đến Cổ Bảo Toàn đúng là có sức cám dỗ quá lớn.
Hơn nữa, Vệ Sơ Tịnh cũng đã bình tĩnh trở lại sau nỗi “kinh hoàng” lúc trước. Ngẫm lại Diệp Phàm cũng không thể không có phương cách gì hoặc nhất thời nổi nổi điên mà ăn nói nhảm. Hắn nhất định đã có cái gì đó để ép Cổ Bảo Toàn hay có cách để leo lên được vị trí của ông ta.
Nghĩ đến đây, Vệ Sơ Tịnh thấy một luồng khí lạnh tràn ra. Ánh mắt mơ hồ nhìn Diệp Phàm.
Cô thầm nghĩ: “Người này gan cũng không nhỏ, cũng là có khí phách. Chuyện lần này Cổ Bảo Toàn rõ ràng là làm hơi quá rồi.
Người ta có công mà ông không thưởng, người ta đã không nói gì thì thôi, ông lại còn quay lại đánh cho người ta một vố, đưa Mâu Dũng vào Thường vụ rồi, thật là khiến người khác khinh bỉ.
Nếu Diệp Phàm đi rồi, Ngư Dương chính là thiên hạ của Cổ Bảo Toàn. Họ Cổ định thành lập hiệp nghị gì đó với Ngọc gia. Bằng không, làm sao lại đồng ý ra sức giúp cháu ngoại của Ngọc Hoài Nhân được vào Thường vụ.
Phí gia tạm thời mất thế. Tạ gia khẩu Phật tâm xà kia xem chừng cũng đã cấu kết với họ Cổ rồi.
Dự đoán bước tiếp theo chính là Mâu Dúng thoát thân. Tạ Đoan con trai Tạ Cường ngồi trên ghế Bí thư Đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền. Họ Cổ có Tạ gia cùng Ngọc gia toàn lực ủng hộ, chủ tịch huyện như mình đây sắp cũng thành đồ trang trí rồi. ôi…”
“ Hoặc là làm con rối, hoặc bỏ quách đi. Thắng làm vua thua làm giặc. Đây chính là lí do của việc Vệ Sơ Tịnh hạ quyết tâm chỉ trong mấy phút ngắn ngủi. Kế sách và khí phách của người phụ nữ này cũng đủ lớn. Xem ra dã tâm cũng không nhỏ”.
Diệp Phàm âm thầm cảnh giác.
Hắn lại ngó qua, nói:
- Biện pháp, tạm thời vẫn chưa có. Tuy nhiên, chắc không lâu nữa đâu. Cô cứ chờ xem.
Bởi vì vửa rồi Triệu Thiết Hải đã nói tình hình khu kinh tế cho Diệp Phàm. Trương Quốc Hoa kia mồm miệng cũng khá lớn. Lại có thể một tay đưa cả bốn người Đoàn Hải, Trang Hồng Ngọc, Cổ Dương và Đinh Hương Muội vào học ở trường Đảng.
Đương nhiên, Trương Quốc Hoa ngụy trang bẳng lớp vỏ là bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, tăng mạnh việc nghiên cứu lí luận gì đó. Tuy nhiên, người sáng mắt vừa nhìn là biết, bởi vì bốn người này đểu là do chủ nhiệm tiền nhiệm, Diệp Phàm đề bạt.
Trương Quốc Hoa này còn giở trò tung hỏa mù này phỏng có ích gì. Có mấy cán bộ đâu phải là thằng ngốc . Đoán chừng chỉ với một mình Trương Quốc Hoa kia còn không đủ khả năng. Phía sau rõ ràng có bóng dáng Cổ Bảo Toàn.
Tình hình xoay chuyển thế này khiến Diệp Phàm phải hạ quyết tâm, nhất định đã làm là phải làm lớn.
Không động đến Cổ Bảo Toàn thì xem chừng bọn Trang Hồng Ngọc sẽ khó thoát thân. Muốn động đến Cổ Bảo Toàn thì phải tìm người hợp tác. Vệ Sơ Tịnh đương nhiên là lựa chọn hàng đầu.
Phí gia ở Ngư Dương là lựa chọn thứ hai. Chắc chắn Phí Mặc cũng muồn ngồi vào vị trí kia. Chỉ có điều, tiếng tăm của Phí gia không bằng La Hạo Thông, người đứng phía sau Vệ Sơ Tịnh. Diệp Phàm nghĩ trước nghĩ sau, quyết định hợp tác cùng Vệ Sơ Tịnh.
- Hừ
Vệ Sơ Tịnh lạnh như băng, rất mất hứng, cảm giác bị Diệp Phàm lừa gạt.
- Không tin phải không? Cứ chờ xem. Tuy nhiên, tôi có mấy yêu cầu. Để ý quan tâm đến mấy người đó chút cho tôi là được. Thật lòng mà nói, tôi thì muốn đến thành phố cơ, mấy người này giao lại cho cô đấy, haha,,
Diệp Phàm nói xong đưa qua một tờ danh sách.
Vệ Sơ Tịnh nhìn lướt qua, không lên tiếng, cũng không tỏ thái độ gì. Tuy nhiên, cũng lặng lẽ bỏ tờ giấy vào túi.
Bữa tối cũng khá náo nhiệt, canh thịt chó thui có vẻ cũng khá ngon.
Phí Ngọc, Vệ Sơ Tịnh và cô thư ký kia đều rất thích món thịt chó này, ăn thịt rất nhiều, canh cũng húp mấy bát.
“Ăn đi, uống đi, lát nữa sẽ có chuyện vui.”
Diệp Phàm âm thầm nghĩ, đợi đến tối rồi, ba người phụ nữ này nghiêng trời lệch đất trên giường, cảnh tượng cố gắng đổi quần đùi, Diệp Phàm liền muốn cười. Xuân Cung Hoàn của Xuân tiêu làm ra hẳn còn có hiệu quả.
Buổi tối, Triệu Thiết Hải và Trịnh Khinh Vượng biết điều đi trước. Triệu Thiết Hải đi lâm trường Cảnh Dương trước. Đương nhiên là dành chút thời gian cho Diệp Phàm, phỏng chừng Phí Ngọc có chuyện giao cho.
Còn cô thư ký đeo kính thì vì đột nhiên gia đình có việc nên Vệ Sơ Tịnh sắp xếp lái xe đưa cô về trước.
Một ngôi nhà cũ, chỉ còn lại ba người, Diệp Phàm, Phí Ngọc và Vệ Sơ Tịnh. Cũng không biết mẹ nuôi Diệp Kim Liên có tâm sự gì, nói là nhà họ Diệp có người chết, buổi tối phải qua đó, không về được.
- Chị Phí, Chủ tịch Vệ, buổi tối nghỉ ở ngôi nhà đơn sơ cũ nát này, không biết hai vị có thấy không quen không?
Diệp Phàm nhìn hai cô gái vừa tắm rửa xong, trên người mặc đồ ngủ rộng rãi, bộ ngực căng đầy, số đo có lẽ không nhỏ, thuận miệng nói.
- Haha. Có gì không quen đâu. Lúc nhỏ tôi thường ngủ ở những ngôi nhà gỗ như này, bây giờ ra thành phố rồi, ở trong ngôi nhà toàn thép với xi măng, thật là cũng có chút nhớ ngôi nhà gỗ như này.
- Đúng thế, tôi trước đây cũng từng ở. Thực ra, phòng làm toàn bằng gỗ như này còn chắc chắn hơn so với những tòa nhà cao tầng, có cảm giác gần gũi với thiên nhiên.
Như ở nước ngoài, rất nhiều người thích loại nhà kiểu này. Đương nhiên, họ đều dùng gỗ nguyên cây xẻ nửa ra để dựng nhà.
Có lúc còn không lột bỏ vỏ cây. Trên mặt thô ráp, thật tình trông rất nghệ thuật.
Vệ Sơ Tịnh không phải khoe khoang việc đã từng đi nước ngoài, mà chính là ủng hộ việc trở về với thiên nhiên.
Mấy người nói chuyện phiếm một hồi. Hai cô gái này đã ăn hết mấy đĩa hạt dưa.
Trong lòng Diệp Phàm ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “ Mẹ ôi, thật là có cảm giác gia đình. Chị Phí là vợ cả, Vệ Sơ Tịnh vợ hai, một nhà mấy người cùng ở trong ngôi nhà cũ này, thật là…có vẻ cũng không tồi. Diệp Phàm mình xem ra cũng đủ tư cách đấy. Trưởng ban thư ký Thành ủy làm vợ cả, Chủ tịch huyện vợ hai, nếu thêm cả cô thư ký đeo kính kia nữa thì hay quá. Đúng là xung quanh toàn phụ nữ. haha.”
Cảm giác như trên mặt có dính cái gì, giơ tay lên sờ mới biết là vỏ hạt dưa.
- Làm gì vậy?
Diệp Phàm hốt hoảng bừng tỉnh, mắt nhìn chằm chằm hai cô gái phong thái cao nhã, đang khúc khích cười, thầm nghĩ: “ Cả Trưởng ban thư ký, Chủ tịch huyện, cũng đã học cách dùng vỏ hạt dưa ném người ta?”
- Hừ, cái cặp mắt nhìn người ta kìa, sớm nên đổi đi. Đường đường là Phó chủ tịch huyện. cũng không ngại mất mặt sao?
Phí Ngọc tức giận hừ nói.
- Haha, biết lỗi rồi, nhất thời có chút thất thần.
Thằng nhãi này cười nhạt nói, liếc mắt nhìn hai cô một cái, phát hiện buổi tối hai người có chút uy phong của nữ nhi.
Ánh mắt quay đi, có vẻ dung tục, cười nói:
- Ôi…Chúng ta một nhà ba người đúng là thật tuyệt. Nơi này yên tĩnh như vậy, thật là muốn mãi mãi không đi ra ngoài.
- Hahaha
Thằng nhãi này tâm sự vừa xong, hai cô gái cười rung cả người, bộ ngực không nhỏ kia cũng rung lên góp vui, khiến Diệp Phàm đăm đăm nhìn.
- Muốn cùng lúc có được chị Phí và Chủ tịch Vệ sao, cậu…
Phí Ngọc đột nhiên cũng trêu, nhìn Diệp Phàm một cái, điệu bộ có vẻ khinh miệt.
- Con người tôi thế này xin chị Phí minh xét cho, cũng là có một mục tiêu tốt. Đàn ông có mục tiêu là được rồi, vì mục tiêu đó mà cố gắng thôi.
Hắn ưỡn bộ ngực gầy dơ xương ra, tỏ vẻ phong độ.
- Đợi đến khi cậu ngồi được lên ghế Chủ tịch tỉnh thì còn tạm được. Hiện nay ý à, cậu đi theo xách nước rửa chân cho Chủ tịch Vệ cũng không xứng.
Phí Ngọc vừa thốt ra những lời này, Diệp Phàm lập tức há hốc mồm
Mà Vệ Sơ Tịnh cũng cảm thấy mấy lời này hình như có chút thân thiết quá, khuôn mặt trắng như trứng gà bóc ẩn hiện một tia đỏ ửng. Tuy nhiên vì là lời Phí Ngọc nói, nên cũng không tiện phản bác.
“Khinh thường mình hả? Mình nhất định phải sờ cho kỳ được cặp má trắng nõn kia. Cái gì là Trưởng ban thư ký, chẳng phải bị mình giẫm lên chân đó sao. Xuân tiêu kia cũng đến lúc phát huy tác dụng rồi…” Thằng nhãi này trong lòng so đo, liếc Phí Ngọc một cái, cười nói:
- Chị Phí, có muốn bôi thuốc không. Bây giờ 8 giờ rồi, 9 rưỡi thuốc sẽ phát huy tác dụng.
- Bôi thuốc…
Vệ Sơ Tịnh vừa ngạc nhiên rồi chợt hiểu ra, không nói nữa. Cô còn tưởng đây là bí mật giữa Diệp Phàm và Phí Ngọc, ngượng ngùng hỏi.
- Em trai, Chủ tịch huyện Vệ cũng đã đến rồi, cậu cũng thử bôi thuốc cho Chủ tịch Vệ xem sao.
Phí Ngọc nhỏ giọng cười nói.
- Cũng được, vừa vặn đủ hai người. Không biết Chủ tịch Vệ có muốn thử không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi, còn thổi phồng hiệu quả gì gì đó của thuốc, chút nữa thành linh đan thần dược.
- Thử xem sao cũng được.
Vệ Sơ Tịnh cũng là phụ nữ, đương nhiên cũng không thể thoát khỏi sự hấp dẫn của sự xinh đẹp. Hơn nữa, trưởng ban thư ký Phí Ngọc cũng đã thử qua, mặc dù không muốn cũng phải thử xem. Vệ Sơ Tịnh vốn là không tin thằng nhãi Diệp Phàm này có thể phô trương mãi được cái thứ tuyệt thế dược phẩm gì đó.
Diệp Phàm và Phí Ngọc cùng vào căn nhà gỗ. Vệ Sơ Tịnh đi chỉnh lý lại tài liệu mà Phí Ngọc vừa đưa.