Ước chừng nửa ngày bốn tên mới dựng lại được, mà trong mắt ưng của Diệp Phàm đường cong kỳ lạ cũng dần dần bị Diệp Phàm hút vào con dơi.
Bốn người ngất xỉu nửa ngày mới tỉnh lại.
- Thế nào, có phải các cậu cũng cảm giác được chút gì có phải không? Chạy đi chạy lại điên cuồng Diệp Phàm cũng không mệt mỏi, ngược lại tinh thần tăng lên mười phần.
- Ông chủ, đây chẳng lẽ là một loại võ công huyền diệu?
Trương Ẩn Hào không nhịn được hỏi trước tiên.
- Ha ha, đúng vậy, các cậu cảm nhận được nhiều hay ít? Diệp Phàm hỏi.
- Lĩnh hội là chiêu thức ban đầu của chúng tôi linh hoạt hơn, thủ pháp vận dung linh hoạt hơn. Hơn nữa trước kia có chỗ nào không hiểu liền hiểu ra. Thân pháp này giống như có tác dụng trợ giúp chúng tôi luyện công. Trương Ẩn Hào nói vẻ mặt khâm phục.
- Tôi cũng không nói rõ được cái này, tuy nhiên, bây giờ trước tiên chúng ta nghĩ cách đi ra ngoài, nếu không sẽ bị chôn sống vì chết đói. Diệp Phàm nói nhìn lướt qua bên trong vẻ mặt kinh sợ.
Kinh ngạc hỏi: - Cái này hình như là bị mở?
- Việc này chúng tôi nhịn không được dùng thuốc nổ. Tuy nhiên, hình như chỉ nổ tung cái lồng ngoài, quan tài đồng thau bên trong hẳn không bị tổn thương gì. Chỉ là vừa rồi áp lực nổ lớn, có chấn động phá hư chủ nhân bên trong hay không cũng khó nói. Vẻ mặt Trương Ấn Hào ngượng ngùng nói.
- Việc này không trách các cậu được. Chúng ta kiểm tra quan tài bằng đồng này một chút, không chừng có đường ra ở bên trong. Diệp Phàm nói.
Diệp Phàm đầu tiên cung kính hướng về phía quan tài lạy chính cái, Ngư Long thấp bát biến chắc chắn là chủ nhân trong quan tài lưu lại. Học được tuyệt học của người ta đương nhiên phải cảm tạ rồi.
Hơn nữa, Diệp Phàm thực tại kinh hãi, vừa rồi đem hết toàn lực cảm giác cũng mới đụng đến cánh cửa của Ngư long thập bát biến. Dường như là chiêu đầu tiên cũng chưa học được.
Một chiêu như thế nếu học xong toàn bộ còn chịu nổi sao?
Thấy Diệp Phàm như thế ba người Đới Thành đương nhiên cũng không dám châm trễ, tất cả đều dập đầu lạy quan tài chín lạy.
- Tiền bối, cảm ơn tuyệt kỹ của ông. Tuy nhiên, con đường ra ngoài không biết ở đâu cho nên, vì mạng sống chúng tôi chỉ có thể mở quan tài ra trước rồi. Nếu mạo phạm ngài, hậu bối trước tiên thỉnh tội với ngài. Đương nhiên, nếu ngài có thể chỉ cho chúng tôi con đường ra ngoài, chúng tôi sẽ không mở quan tài ra. Diệp Phàm nói ba người Đới Thành nghe xong muốn phì cười.
- Tôi nói nhé ông chủ tiền bối này chết có lẽ đã mấy nghìn năm rồi, anh nói với cái bóng sao? Vương Nhân Bàng cười.
- Đứng đắn một chút. Diệp Phàm nghiêm mặt hừ nói.
- Tật xấu. Vương Nhân Bàng có chút không phục nhỏ giọng nói một câu, nhưng cũng không dám lớn tiếng.
Việc này, chỉ có Diệp Phàm biết được năng lượng thần bí của cao thủ cổ đại. Trước kia trong động tổ của nhà họ Tuyết đã gặp việc lạ như thế này.
Tổ tiên của nhà họ Tuyết không ngờ có thể lưu lại suy nghĩ hành động của mình bằng sóng âm.
Sau đó hắn kích động họ bằng sóng âm họ sẽ xuất hiện. Đương nhiên, bọn họ thật ra đã chết rồi, chỉ có điều qua chấn động sóng âm sẽ cho thấy một ít tư tưởng cùng suy nghĩ của họ.
Trình tự này khác với máy tính nhưng kết quả giống nhau đến kỳ kiệu. Có lẽ thủ pháp này chỉ có cao thủ trong truyền thuyết có thể làm được.
Đương nhiên, đây hết thảy đều là có liên quan đến nội tức.
Đương nhiên, hiện giờ hắn như vậy ba người Vương Nhân Bàng sẽ nghĩ Diệp Phàm có phải là có chút vấn đề về thần kinh không?
Cho nên, giải thích cũng không thể giải thích rõ ràng. Diệp Phàm cũng không giải thích, miễn phải nói dông dài không dứt.
Tuy nhiên, quan tài bằng đồng này cũng không có cửa.
Dường như là một chỉnh thể, dưới đôi mắt ưng thậm chỉ một khe hở như sợ tóc cũng không có.
- Tôi đoán trước kia hạ táng đã dùng đồng đổ lại, tổ tiên của tôi cũng tương tự vậy. Dùng đồng để rót vào các khe hở, cứ như vậy, trừ phi dùng cưa, nếu không không có cách nào rồi.
Trương Ấn Hào nói.
Diệp Phàm lắc đầu tiếp tục dò xét, cuối cùng phát hiện chút manh mối. Dường như ở sự kết hợp đồng phát hiện có chút thay đổi.
Diệp Phàm hoảng hốt, con dơi tự động bay ra, không ngờ bay thẳng đến chỗ thay đổi này. Con dơi đi xuống chỗ trúng không ngờ thật sự đi vào được.
Thời gian cứ trôi qua, tuy nhiên, điều khiến Diệp Phàm kinh ngạc là đúng lúc này lại thấy đoạn quanh co khúc khuỷu không ngờ giống như những nét phác thảo mà điểm sáng lúc trước dẫn đường.
Chẳng lẽ là đây là tiền bối trong quan tài mở động chỉ dẫn chiêu thức Ngư Long thập bát biến? Vừa rồi vị tiền bối kia không phải nói chuyện rằng ngộ Ngư long thập bát biến có thể theo Thoát sanh hòm quan tài đi ra sao?
Diệp Phàm bỗng hiểu ra, vừa rồi nét phác thảo trên vách đá dung hợp với những thứ trên quan tài.
Bên trong hơi động chính là đường cong, hơn nữa phức tạp hơn so với những nét vẽ trên quan tài lúc trước. Tuy nhiên, cũng linh hoạt hơn. Dường như tạo thành những đường cong giống như mạch máu vậy.
Theo con dơi theo vào cảm giác này càng ngày càng kỳ diệu. Dường như chính là mình tự đi vào vậy.
Cũng không biết bao lâu, đúng lúc này, trước mặt xuất hiện một điểm nút con dơi dừng lại.
Bên trong một tiếng A vang lên, tựa hồ như kinh ngạc đối với con dơi Diệp Phàm. Con dơi đột nhiên bị một luồng gió dũng mãnh cuốn xé. Diệp Phàm cảm thấy không thể đối kháng.
- Ha ha ha Ai thiên tài như vậy, lạo có thể biết làm ra một con dơi như vậy. Không ngờ có thể cho biết suy nghĩ của chủ nhân, thú vị. Theo tiếng cười, một chút ánh sáng nhạt dần xuống dưới, không lâu, thông qua con dơi, Diệp Phàm phát hiện một bóng người.
Người này không ngờ mặc một bộ đồ Tây Chu vương tộc, đầu đội dây xích, cổ quân khăn lụa màu lam.
Chẳng qua, trên chân không phải là đi giầy vỉa mà là đôi giầy rơm nhiều màu. Giống như chư hầu Vương trong truyện thần tiên.
Trông có vẻ thần bí, cách hóa trang này cùng với diễn viên đóng Như Lai Phật Tổ trên ti vi thật ra có chút giống nhau.
Tai to, mũi cao thẳng, mặt góc cạnh, mặt rất có có ấn tượng.
- Người này là ai? Diệp Phàm thầm nghĩ, con dơi rõ ràng cũng không giãy dụa, biết giãy dụa cũng uổng phí khí lực bởi vì khí cơ của người này có thể đè nén làm cho người sống cảm giác như chết rồi.
- Ha ha ha, Khương Công câu các anh tình nguyện mắc câu. Người nọ cười sang sảng, vuốt con dơi màu tím nhạt trong tay nói - Nếu đến đây chính là có duyên, cậu đã ngộ được chiêu thức thứ nhất Ngư dược ưng phi của Ngư long thập bát biến chứng tỏ cậu có duyên với Đán Phi Tử tôi. Cậu nhóc, chưa đủ thành sư phụ sao?
Người nọ rống lên một tiếng, rống lên khiến Diệp Phàm lập tức không thể chủ động tam bái cửu khấu.
Con dơi bên trong bái, mà bên ngoài Diệp Phàm hướng quan tài lạu. Vương Nhân Bàng nhìn thấy thầm thắc mắc, tự nhủ khi nào thì Diệp Phàm thấp hèn như thế. Hôm nay lạy không ít.
Cái gì làm cho như thế?
Anh ta nghĩ vậy tuy nhiên cũng lôi Đới Thành quỳ xuống, dù trong lòng không phục nhưng không có cách nào, đành phải lạy theo.
Trong lòng đầy thắc mắc với Diệp Phàm. Có lẽ Đới Thành và Trương Ẩn Hào cũng thầm nghĩ thế.
- Ha ha ha
Tiếng cười kia lại vang lên đầy hào khí.
Cậu đã bái Đán Phi Tử tôi làm sư phụ, sư phụ như tôi cũng phải cho cậu lễ gặp mặt, người nọ nói, trong tay đột nhiên một đạo nội tức, không thể nói là nội tức, căn bản là một đứa bé bay ra.
Lập tức bị người này ném từ không trung. Trong nháy mất phân tán thành mười mấy điểm sáng chui vào bên trong con dơi.
Diệp Phàm lập tức cả người rung lên, ánh tím nhạt trên người càng ngày càng đập, cuối cùng là màu tím.
Cơ thể Diệp Phàm cũng có thay đổi, màu tím quẩn quan thân thể hắn, dường như hắn đang được tắm mây tím vậy.
Không lâu bàn tay người nọ thu lại, mấy tím chui vào con dơi và cơ thể Diệp Phàm.
- Cậu nhóc, cho cậu 50 năm công lực, cùng con dơi này dung hợp đi. Người nọ trầm ngâm nói, sau đó dường như hạ quyết tâm lớn nói: - Ôi bản lĩnh của cậu quá kém, tránh để cậu làm mất mặt Đán Phi Tử trước mặt những người khác.
Lão phu quyết định dùng nội cơ bên trong cưỡng ép cậu dung hợp với con dơi.
Lợi dụng nội tức để chấn động suy nghĩ của cậu có thể khống chế con dơi này. Đương nhiên, độ thuần thục của khống chế này với trình tự nội tức của cậu cũng không liên quan. Công lực càng cao, càng khống chế rõ ràng.
Nói xong, bàn tay người nọ phát ra ánh sáng nhiều màu đặt trên đầu con dơi.
Diệp Phàm lập tức cảm thấy đầu đau muốn đứt, dường như có vài tỷ con sâu đang gặm nhấm cơ thể mình. Loại thống khổ này không phải người bình thường có thể chịu đựng được.
Diệp Phàm kêu thảm thiết tới mức ba người Vương Nhân Bàng sợ không biết làm sao, ba người muốn đè Diệp Phàm lại.
Tuy nhiên bị hắn vung chưởng lên nhất đá ba người ngã không bò dậy nổi.
- Người này, mẹ ôi, ra tay với cả anh em mình. Vương Nhân Bàng vừa lau máu mũi vừa nói.
- Không phải là điên rồi sao? Trương Ẩn Hào lo lắng nói.
- Điên cái rắm, tôi thấy người này căn bản là đang luyện loại võ công gì đó. Vương Nhân Bàng hiểu biết rộng.
- Có thể, ngay cả hắn cũng không chịu nổi thống khổ, thống khổ này căn bản không phải người bình thường có thể chịu đựng được. Ôi mặc cho số phận đi, chỉ mong hắn có thể chịu đựng được. Đới Thành vẻ mặt lo lắng.
Một lúc lâu, Diệp Phàm vặn vẹo một hồi dần khôi phục bình tĩnh, tiếng kêu thảm thiết cũng dần biến mất.
Ba người nhìn nhau nhẹ nhàng thở ra.
Mở mắt ra, Diệp Phàm đột nhiên rung cả người con dơi bay trở vè, lúc này cảm giác mình cùng con dơi dung hợp chặt chẽ hơn nhiều.
- Lão phu mất công lực một trăm năm mới làm được việc dung hồn sóng chấn động, cậu nhóc, hình biết. Vật quan tài là để cho cậu, nhớ kỹ có liên quan chặt chẽ đến Thiên tinh tinh cung. Nếu cậu có thể tìm được gã, đột phá thành công cảnh giới Tiên thiên tôn giả, làm cơ sở cho giai đoạn rất cao. Đán Phi Tử hừ nói.