Thiên Thông vẻ mặt cay đắng nói, Diệp Phàm thấy hắn không giống như đang nói dối.
- Nhà các anh thật cao thượng nhỉ, chỉ cống hiến mà không cần báo đáp, được mở mang kiến thức rồi.
Diệp Phàm tức giận hừ nói, trong lòng vẫn thầm bội phục không thôi.
- Cũng … cũng không phải, nhà chúng tôi cũng không cao thượng như vậy. Cái này, chỉ là một cuộc giao dịch mà thôi. Quốc gia đã cung cấp cho nhà chúng tôi một loại vật chất cũng đặc biệt như thế.
Thứ này các anh cầm thì vô dụng, nhà của chúng tôi cầm thì rất hữu dụng.
Đương nhiên, thứ này cũng rất hiếm thấy.
Thiên Thông lại không hề giấu giếm.
- Ồ, rốt cuộc là thứ gì nhỉ, nếu chúng tôi cầm mà vô dụng thì nói ra cũng không sao. Không chừng vận khí tôi tốt có thể gặp được, đem đến cho anh không phải là rất tốt sao.
Hai mắt Diệp Phàm chợt lóe sáng, lập tức hứng thú. Trong lòng tự nhủ nhất định có liên quan đến việc luyện công rồi.
- Đây là bí mật của nhà chúng tôi, cậu lại không phải người nhà của chúng tôi, không thể nói ra được.
Thiên Thông lắc đầu, quyết đoán dập tắt lòng hiếu kỳ của Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Thiên Thông lại nói có vẻ khá quái lạ:
- Tuy nhiên, nếu cậu có thể cùng em gái tôi, ha ha… Vậy thì cậu cũng có quyền được biết rồi.
- Thôi đi, em gái anh còn là vị thành niên. Đồng chí Tiểu Thiên, lời này mà anh cũng dám nói ra miệng.
Diệp lão đại thiếu chút nữa bị sặc, nước trà nghẹn trong họng ho vài cái mới thông.
- Ai nói nó còn vị thành niên? Năm nay nó tròn 17 tuổi rồi, qua mấy tháng nữa là được 18 tuổi. Chỉ là bị thiếu mấy tháng nên bị giảm thành một năm, nếu không cũng đã 18 tuổi rồi.
Hơn nữa, nhà chúng tôi cũng không thịnh quy củ vớ vẩn này lắm. Con gái cổ đại 14 tuổi là có thể lấy chồng, 16 tuổi có khi đã là mẹ của hai đứa trẻ rồi.
Mà em gái tôi cũng đã 18 rồi, gì mà còn nhỏ nữa? Diệp Phàm, cậu suy nghĩ một chút, cưới em gái tôi rất có lợi đấy.
Riêng một thân tài nghệ của mẹ nuôi tôi cũng đã có thể cho cậu hưởng dụng không hết rồi. Cậu không phải muốn đột phá thập đẳng sao, ha ha…
Thiên Thông vẻ mặt đứng đắn, mặt không đỏ tim không đập nói.
- Được rồi, nói những lời này làm gì? Tôi đã có vợ rồi.
Diệp Phàm phất phất tay, không muốn nghĩ nhiều về việc này nữa.
- Thôi vậy!
Thiên Thông cũng phất phất tay, hỏi:
- Việc này cậu có giúp không?
- Tôi muốn giúp, nhưng không giúp được. Anh xem xem, điểm thiếu nhiều như vậy.
Diệp Phàm lắc đầu, thái độ kiên quyết.
- Không giúp cũng được, em gái tôi nói, lần này hành lý nó đều mang đến hết rồi, không định trở về nhà nữa.
Hơn nữa, nó không sống ở chỗ tôi, chê chỗ tôi không vui, quá bẩn. Tôi liền mang nó đến âm thầm đi dạo một vòng dưới căn biệt thự cổ của cậu, nó rất hài lòng.
Nói là lớn như vậy, còn có thể luyện quyền cước. Hơn nữa, nhiều người, rất náo nhiệt. Việc này nó nói quyết định như vậy đi, sống lâu dài ở biệt thự Hồng Diệp.
Thiên Thông không ngờ lại trêu chọc.
- Không được…
Diệp Phàm cảm giác giọng nói mình kêu ra có chút giống như đang khóc.
- Hai lựa chọn, cậu hiểu tính tình của mẹ nuôi tôi rồi đấy. Ha ha, nếu như không được, đến lúc đó em gái tôi khóc lóc ầm ĩ. Mẹ nuôi tôi mà hỏi nguyên nhân, cậu cũng biết được chuyện hồi trước của Thang Đế rồi phải không? Nếu như không phải mẹ nuôi đột nhiên từ tâm, có lẽ Thang Đế đã sớm mất tích ở thủ đô rồi. Ngày đó chỉ là bị trừng phạt một chút thôi.
Thiên Thông uy hiếp nói.
- Còn trừng phạt một chút, Thang Đế bị người ta đập hết hơn nửa. Nghe nói ngay cả nhà cũng suýt nữa bị đập sụp. Như vậy mà còn là một chút à. Căn biệt thự rách của tôi làm sao có thể chịu nổi sự phá hoại của cô ấy chứ.
Diệp Phàm ngồi xuống ghế, cái này xong đời thật rồi.
Trong lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Kiều Viên Viên và Tuyết Hồng đụng mặt nhau sẽ xảy ra chuyện gì, Diệp Phàm quả thực không dám tưởng tượng ra tình cảnh đáng sợ đó.
- Thực ra, cậu nghĩ xem, em gái tôi ở lại trong biệt thự Hồng Diệp Bảo của cậu cũng có cái lợi đúng không? Cậu nghĩ đi, nếu như em gái tôi ở tại biệt thự Hồng Diệp Bảo.
Mẹ nuôi tôi còn phái hai cao thủ đến bảo vệ nó. Vô hình trung không phải là tiết kiệm chi phí bảo vệ cho các cậu rồi hay sao?
Cái này cũng không quan trọng lắm, tôi biết cậu không thiếu tiền. Cái này vẫn chưa phải điều làm người ta hưng phấn nhất đâu.
Thiên Thông nói đến đây, tay ra vẻ đang làm ảo thuật sờ vào trong ngực, một tấm da dê mang theo mùi mồ hôi xuất hiện trên tay anh ta.
Thiên Thông còn đặt trong tay đưa qua đưa lại. Diệp Phàm vội vàng quét đôi mắt chim ưng tới. Phát hiện trên mặt giấy có rất nhiều chữ nhỏ, dường như còn viết bằng thể chữ triện.
Có điều chứ quá nhỏ, ngoài chữ ra còn có những đường hoa văn uốn lượn như rắn, giống như một tấm bản đồ da dê. Hơn nữa, Thiên Thông chỉ cho Diệp Phàm liếc nhìn một lát rồi lại nhét vào trong ngực.
- Cùng lắm cũng chỉ là một bí kíp võ công, chẳng có gì lạ cả.
Trong lòng Diệp Phàm muốn xem chết đi được, nhưng, tên này ngoài miệng vẫn bình tĩnh nói.
- Bí kíp võ công, đấy là cậu nói. Chuyện tôi đánh nhau trong nhà tù Hổ Sơn chắc cậu cũng đã nhìn thấy rồi?
Thiên Thông bắt đầu khoác lác.
- Nhìn thấy rồi, mấy tên đội viên phòng chống bạo lực làm sao có thể so được với anh, có gì kỳ lạ đâu?
Diệp Phàm giả như chuyện không đáng nhắc tới, hừ nói.
- Cậu có khả năng chiến đấu bền bỉ đến như vậy không?
Thiên Thông hỏi.
- Đó là bởi vì đắng cấp của anh cao hơn tôi thôi, nghe nói nội tức của cao thủ thập đẳng lâu hơn so với cao thủ cửu đắng rất nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Ai nói tôi đã thập đẳng?
Thiên Thông trách móc.
- Anh chẳng lẽ còn chưa tới thập đẳng, không thể nào. Tôi cảm thấy anh mạnh hơn tôi rất nhiều.
Diệp Phàm nói.
- Đấy không phải là nguyên nhân, mà chính là nhờ bí thuật này. Gọi là “Sinh tức thuật”. Cái gọi là “Sinh tức thuật” cũng chính là kỹ thuật tuyệt mật của Tuyết gia chúng tôi.
Ngay cả đệ tử Tuyết gia muốn học cũng khó có cơ hội, bình thường, loại bí thuật này chỉ truyền cho vài người quan trọng có thực lực đột phá thập đẳng trong tộc.
Thiên Thông nói, hơi có vẻ đắc ý liếc Diệp Phàm một cái, biết tên này đang thả mồi câu, nhưng Diệp Phàm cuối cùng không chống cự nổi sức hấp dẫn, vẫn hỏi:
- Thuật sinh tức này giải thích thế nào?
- Sinh sôi không ngừng thôi! Thật ra là một phương pháp vận động nội tức. Khoa học kỹ thuật hiện đại không phải là sự tuần hoàn trọn vẹn.
Cậu xem, vì sao mưa trên trời không bao giờ hết. Hôm nay mưa rồi, mấy hôm sau lại có, đó chính là kết quả của sự tuần hoàn trong thiên nhiên.
Mà thuật nội tức cậu không muốn có thể sinh sôi không ngừng trong một thời gian ngắn như vậy sao. Cậu xem tôi ngày đó có phải là đặc biệt đánh nhau rất giỏi hay không, đấu quyền dữ dội mấy giờ liền còn có khí lực.
Nếu đổi lại là cậu thì đã sớm mệt mà gục rồi. Chính là do sinh tức thuật này mà thành đó. Nội tức của tôi có thể dùng kỹ thuật này để không ngừng sinh sôi.
Cậu có bảo tôi đánh nhau suốt ba bốn giờ cũng không thành vấn đề, hơn nữa còn làm những động tác rất kịch liệt. Ngẫm lại, trong chiến đấu, nếu có được phương pháp này, chẳng khác nào cậu thoát chết mấy lần. Hơn nữa, phương pháp này cực kỳ hữu dụng trong giai đoạn đột phá.
Những người luyện công như chúng ta trong giai đoạn đột phá cần một lượng lớn nội tức chống đỡ. Nếu nội tức không đủ, nhẹ thì khiến đột phá bỏ dở giữa chừng, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, bán thân bất toại, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Thiên Thông nói.
- Cái này….
Diệp Phàm thì thầm trong miệng, đúng có có chút dao động. Ánh mắt không khỏi quét về phía ngực của Thiên Thông. Trong lòng chỉ hận mình có chút không hăng hái tranh giành.
- Kỳ thật, nếu cậu muốn, chỉ cần giúp em gái tôi vào đại học là được. Hơn nữa, em gái tôi học đại học cũng chỉ mất nhiều nhất có bốn năm.
Không chừng vợ cậu vừa thấy em tôi liền thích ngay ấy chứ. Tôi nghĩ, giữa hai người phụ nữ vẫn luôn có biện pháp điều hòa phải không?
Diệp Phàm cậu bình thường không phải vẫn luôn tự xưng là Hoa trung quân tử, cao thủ sát gái hay sao? Con người mà, thực ra thi…. ha ha.
Đám đàn bà con gái, chỉ cần lên giường với cậu, chuyện gì cũng có thể thương lượng được phải không?
Thiên Thông nói rất vô sỉ.
Diệp Phàm dường như không quen biết người này, trợn mắt nhìn anh ta, thiếu chút nữa nghẹn họng, nói:
- Anh… anh giật dây tôi lên giường với Tuyết Hồng sao?
Vậy mẹ nuôi anh còn không lột da tôi sao? Anh biết tôi đã có vợ, hơn nữa, nước ta cũng không giống như nước nào đấy có thể tam thê tứ thiếp đâu đấy.
Hơn nữa, trước tiên tôi phải nói rõ, Kiều Viên Viên là bà xã duy nhất của tôi. Đừng ai có ý nghĩ thay thế được cô ấy.
- Tôi cũng không nói anh phải bỏ Kiều đại tiểu thư mà! Thực ra, người nhân sĩ võ lâm chúng ta kính trọng chính là anh hùng. Tuy nói nước ta không khuyến khích tam thê tứ thiếp, nhưng cậu xem đi, cán bộ bao bồ nhí đầy ra đấy còn gì?
Ai có tiền lại không nuôi vài vợ bé ở ngoài. Việc này cũng chẳng có gì lạ cả. Tất nhiên tôi cũng chỉ ví dụ thế thôi.
Cụ thể làm thế nào là chuyện của cậu, chỉ cần cậu có thể điều hòa chuyện của em gái tôi với Kiều đại tiểu thư là được.
Cậu đừng cho Thiên Thông tôi là một tên quái vật, là một tên có thể đẩy em gái mình vào hố lửa. Thiên Thông tôi coi trọng cậu lắm nên mới nói như vậy đấy.
Bằng không, người luyện võ bình thường, dám động vào em gái tôi ấy à, đưa chân thì chặt chân, giơ tay thì chặt tay, cho liệt luôn. Tuyết Hồng là em gái của Thiên Thông tôi mà.
Thiên Thông nói rồi nói, đầy vẻ lưu manh.
- Việc này, mẹ nuôi anh đã ngầm đồng ý rồi sao?
Diệp Phàm trong lòng thấy lạ mà hỏi.
- Ha ha, mẹ nuôi đồng ý để ta đưa sinh tức thuật này cho cậu. Cậu cũng biết đấy, cao thủ đều mến tài, đặc biệt là một thiên tài tuổi trẻ kiệt xuất như cậu.
Mẹ nuôi nói, dựa vào tốc độ luyện công này của cậu, đột phá 12 đoạn cũng có thể. Hơn nữa, không chừng còn có khả năng đạt tới cảnh giới “Tiên Thiên Đại Năng Giả” nữa ấy chứ.
Tuyết gia chúng tôi không thiếu những cao thủ đứng đầu, nhưng cũng chỉ có hai ba người. Con cháu hậu bối rất kém khiến mẹ nuôi thất vọng.
Ngay cả đệ tử hậu bối muốn đột phá thập đẳng dường như cũng không tìm thấy. Mẹ nuôi thất vọng đành phải ký thác hy vọng lên con gái.
Tự thân Tuyết Hồng không được, chỉ có thể tìm một người có quan hệ mật thiết với nó. Tất nhiên việc này, tôi cũng chỉ đoán vậy thôi.
Mẹ nuôi cũng không nói rõ ràng, hơn nữa, Tuyết Hồng chuyện gì cũng không hiểu.
Thiên Thông nói, sắc mặt rất nghiêm túc.
- Thôi được rồi, giúp người thì giúp cho chót vậy. Sinh tức thuật tôi cầm, còn Tuyết Hồng, tôi không có phúc khí đó. Về phần cô ấy có thể chung sống hòa bình với vợ tôi không, tôi sẽ nghĩ xem, chắc sẽ có cách thôi.
Diệp Phàm nói, vươn tay ra.
- Thế mới đúng chứ, không nói sớm, tốn bao nước miếng của tôi, khô cả họng rồi đây này.
Thiên Thông vẻ mặt vui mừng, cầm lấy chén trà uống dở trên bàn của Diệp Phàm ừng ực một hơi hết sạch.
- Ôi, tiền tài động nhân tâm. Tôi mềm lòng mất rồi, không thấy được người anh em anh làm khó phải không?
Diệp Phàm tiện tay lấy tấm da dê, cẩn thận cuộn lại, đợi lúc nào có thời gian rảnh thì nghiên cứu.
Kỳ thực, Diệp Phàm còn có một mục đích khác. Tháng sáu sang năm vị “Trúc lão” đó không phải muốn đến đập phá biệt thự Hồng Diệp Bảo hay sao?
Đến lúc đó nếu như Phí Thanh Sơn không khôi phục được công lực, mình lại không phải đối thủ của người ta. Gia tộc của tên Thiên Thông đó thành ra có thể lợi dụng được.