Kim Duệ Thiên hơi có vẻ bất ngờ, liếc mặt nhìn đứa con buộc dây băng trên đầu, nhướn mày nói:
- Có chuyện gì vậy?
- Cha…cái này…
Cả người Kim Tử Hoàn đột ngột run lên, xem ra, áp lực vô hình mà Kim Duệ Thiên đặt lên gia tộc này cũng khá lớn.
- Cái này cái kia gì cơ. Mười năm nay ta không về. Rút cục các người làm những gì? Nếu không, sao mà Phí gia ở Hoa Hạ lại không quản ngàn dặm xa xôi đến gõ cửa nhà. Mặt mũi của Đông Tháp Kim gia đều bị các người hủy hoại hết.
Lão già Kim Duệ Thiên cũng thật là xảo quyệt, giả nhân giả nghĩa, đầu tiên là răn dạy con cháu Kim gia.
Đầu mâu vừa chuyển, chẳng ngờ lại khiến Phí gia xuất hiện. Chắc chắn muốn Diệp Phàm cậu và Phí Nhất Độ không tính toán gì mà đi thì cũng không thể được.
- Ông, việc này đều là do tôi gây ra, ông có trách phạt cháu không?
Kim Tinh Hiền không dám mở miệng. Kim Tử Hoàn khẩn trương ra hiệu bằng ánh mắt cho em gái Kim Mộng Na. Phải biết rằng Kim Mộng Na ở nhà rất được ông cụ chiều chuộng. Dù là làm sai cái gì, tin là ông cũng không trách phạt gì nặng lắm.
- Chuyện gì?
Kim Duệ Thiên liếc nhìn Kim Tử Hoàn, hỏi Kim Mộng Na.
Bởi vì đám người Diệp Phàm đều ở đây, Kim Tử Na cũng một năm một mười, không dám giấu diếm sự thật, đều nói hết ra. Tuy nhiên, Kim Mộng Na cường điệu hành động đánh lén cô của con gái Trương Đạo Lâm, Trương Cầm xem như cô tự mình khóc lóc bắt anh trai Kim Tử Hoàn đi làm.
Kim Mộng Na vội vàng giơ tay ra, Kim Duệ Thiên kiểm tra rồi đột nhiên sắc mặt nghiêm trọng. Thử qua về khí huyết, hỏi phản ứng của Kim Mộng Na, kết quả xem chừng không mấy hiệu quả.
- Con gái cậu đâu.
Kim Duệ Thiên đột nhiên hừ nói.
- Tiền bối muốn chữa bệnh cho cô ấy sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Kim gia ra tay gây ra, tôi sẽ thực hiện lời hứa.
Lời nói của Kim Duệ Thiên có chút lạnh lùng. Diệp Phàm và Phí Nhất Độ đều cảm thấy không ổn. Xem chừng lão già này nhìn thấy phần eo trị không dứt điểm thành bán tê liệt của Kim Mộng Na, hiện nay muốn trút giận lên hai người.
Trương Đạo Lâm vội vã đón con từ khách sạn đến, thật đúng là mau lẹ. Với tay nghề của loại cao thủ cửu đằng như Kim Duệ Thiên, không ngờ chỉ sau vài giờ, sau khi dùng thuốc, Trương Cầm đã có thể đứng lên.
- Nghỉ ngơi khoảng nửa năm, có thể hoạt động bình thường.
Kim Duệ Thiên khoát tay áo.
- Đại sư, trước tiên ông đưa Trương Cầm về khách sạn nghỉ ngơi.
Diệp Phàm nói với Trương Đạo Lâm.
- Vậy tôi đi trước đây, Trương Cầm quả là cũng cần nghỉ ngơi.
Trương Đạo Lâm đáp, thấy Kim Duệ Thiên cũng không cản, vội đưa người đi.
Ông ấy biết, ý của Diệp Phàm là bảo mình nhanh chóng thoát thân. Đối với tình hình trước mắt, xem chừng muốn đi cũng không dễ.
Kim Duệ Thiên chắc chắn là phải lấy lại thể diện. Phải biết rằng, người Hàn Quốc rất thích sĩ diện. Nghe nói phụ nữ trước khi ra ngoài đều phải dành cà nửa tiếng để chọn trang phục, trang điểm. Nếu chưa trang điểm xong thì sẽ đeo khẩu trang vào để che mặt đi.
Mà công ty tuyển người cũng có lúc sẽ xem tướng mạo. Với kiểu xem trọng hình thức bên ngoài như thế, thể diện cả Quốc gia, Kim Duệ Thiên sẽ không dễ dàng tha cho đám người Diệp Phàm, đó là chuyện không thể xảy ra.
Quả nhiên,
Trương Đạo Lâm vừa bước chân đi, Kim Duệ Thiên thản nhiên hừ nói:
- Cậu tên Diệp Phàm?
- Đúng vậy, Kim tiền bối.
Diệp Phàm chắp tay lại.
- Như này đi, đã đến Đông tháp Kim gia, con cháu ta không chịu thua kém, bị đánh cũng bị đánh rồi. Tuy nhiên, xem thân thủ của cậu chắc cũng vừa qua bát đẳng hả?
Kim Duệ Thiên thản nhiên nói.
- Vâng, vãn bối vừa qua. Vừa rồi cũng là may mắn, nếu không, còn chưa biết kết quả sẽ thế nào.
Diệp Phàm khiêm tốn nói.
Nghe Diệp Phàm nói vậy, Kim Tử Hoàn cuối cùng lộ vẻ mặt kinh hãi. Chính Tề Thiên cũng chút nữa cứng miệng.
Tuy nhiên, trường hợp này không dám hỏi. Mà Phí Nhất Độ mí mắt cũng giật giật vài cái. Mai Diệc Thu mặt thất thần. Mai Thiên Kiệt há hốc mồm, mặt sắt lại. Như vậy chính là công khai cho mọi người biết sư phụ của mình là cao thủ bát đẳng.
- Vậy chắc chắn lệnh sư cũng là cao nhân, có thể dạy dỗ được một học trò xấp xỉ hai mươi tuổi thành cao thủ bát đẳng. Tài năng thiên phú của cậu, có thể chẳng coi ai ra gì nữa rồi.
Kim Duệ Thiên thản nhiên cười.
- So với thế hệ đi trước, cũng không có gì to tát.
Diệp Phàm nói, nịnh nọt lão già này một câu.
- Ôi…lão phu đã lâu không gặp một cao thủ có khả năng như vậy. Như vậy đi, tiểu tử, không ngại nếu chúng ta giao đấu chút chứ, lấy hai mươi chiêu làm hạn định là được.
Kim Duệ Thiên rút cục lòi đòi cáo.
Ông ta đang ép Diệp Phàm, thực ra chính là nếu cậu có thể đỡ được hai mươi chiêu, thì cậu có thể thoát thân.
Phí Nhất Độ vừa nghe, mặt thiếu chút nữa sầm lại. Trong lòng thầm mắng lão già vô sỉ này, miệng vội nói:
- Kim tiền bối, ngài là quốc thuật giới Thái Sơn Bắc Đẩu Hàn Quốc, Diệp Phàm dù sao cũng chỉ mới gần hai mươi tuổi, lại vừa mới qua bát đẳng, sao có thể cũng ngài so tài.
- Tôi bảo so tài sao? Cậu ta còn chưa đủ tư cách. Chỉ là giao lưu chút thôi, chẳng lẽ Kim Duệ Thiên tôi lại không lấy lại được chút thể diện?
Mặt Kim Duệ Thiên trầm xuống, hừ nói. Đây chính là ép buộc, không đấu chắc chắn không xong.
- Vậy hai mươi chiêu?
Diệp Phàm thận trọng gật gật đầu.
Nghỉ ngơi một tiếng.
- Cậu ra chiêu đi.
Kim Duệ Thiên đứng giữa sân, khí thế tràn ra, như Thái Sơn, khiến người khác cảm giác được một loại áp lực vô hình rất mạnh. Cao thủ cửu đẳng, thật đáng sợ.
- Hừ.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hai tay loạn vũ một trận, lập tức đem ra hơn mười Phi đao, toàn bộ bao vây lao tới phía Kim Duệ Thiên.
- Hừ, chỉ có bản lĩnh bé nhỏ thế thôi sao?
Kim Duệ Thiên thản nhiên cười, cũng không biết làm thế nào. bàn tay to của ông ta hướng lên không trung, lập tức, một vòng tròn khí xoáy tụ trên không trung hình thành dòng xoáy tròn.
Phi Đao quỷ dị cảu Diệp Phàm đều bị vòng mãnh khí xoáy tụ này bay lả tả trên không trung như những chiếc lá héo úa. Không lâu, lần lượt rơi cả xuống đất. Đương nhiên chưa đụng tới người Kim Duệ Thiên tí nào.
- Diệp Phàm trong lòng trầm xuống, thầm nghĩ không ổn. Qủa nhiên là cao thủ siêu cửu đẳng, Phi Đao không gì địch nổi của mình ở trước mặt ông ta đều biến thành món trò chơi của con nít.
Nếu là đánh lén thì còn có thể có chút tác dụng. Đối mặt trực diện thì căn bản là đùa giỡn. Hôm nay mình xem chừng kết thúc không thể đấu lại được Kim Tinh Hiền được mấy. Xem ra, năng lực kém thì vũ khí gì cũng không có tác dụng.
- Tính một chiều.
Kim Duệ Thiên thản nhiên cười, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói.
- Được.
Diệp Phàm đành phải kiên trì đến cùng, huy động quyền cước đá hướng về phái Kim Duệ Thiên. Lập tức cuốn theo sức gió linh hoạt đã sang.
- Haha. Kim Duệ Thiên tiện tay vừa xé, cước quyền với sức nặng ba bốn ngàn cân của đôi chân không ngờ bị biến thành vô hình. Hơn nữa, bởi vì quán tính quá lớn, lảo ðảo suýt nữa ngã trên đất.
- Tiếp đi, mới hai chiêu.
Kim Duệ Thiên thản nhiên cười nói, từ đầu đến cuối giữ vẻ dửng dưng.
Mẹ nó, lão già này đang đùa mình. Diệp Phàm trong lòng lập tức trào dâng một cảm giác bi thương. Khoảng cách đẳng cấp quá lớn, cao thủ bát đẳng như mình không ngờ thành đồ chơi trong tay ông ta.
- Táp
Diệp Phàm nổi giận, khí thế toàn thân bùng nổ tuôn ra, bắn lên ba cao ba thước. Trên không trung lại xuất hiện phi đao, bên này, hai quả Lạc Bảo Tiền xoay tròn bay ra.
- Biện pháp cũ không có tác dụng rồi.
Kim Duệ Thiên thản nhiên cười một tiếng, lại là kế cũ diễn lại, hai tay xoay tròn, dòng khí xoảy tụ hùng mạnh thoáng xuất hiện. Phi đao vẫn rơi hết xuống đất, thuận tay ném một quyền về phía đùi Diệp Phàm
Băng một tiếng.
Diệp Phàm cảm thấy như bị thiết chùy nặng mấy vạn cận đập vào, toàn bộ thân mình lùi lại như bị đâm vào hỏa tiễn.
Diệp Phàm lúc này bị đập vào ngã bay vào trong một bồn hoa, lập tức, cỏ dại hoa dại bám đầy người.
- Hừ
Kim Duệ Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhún người thả đạn về phía Diệp Phàm. Dáng người như chiếc lá bay.
Tuy nhiên, đột nhiên có tiếng sát, Kim Duệ Thiên vội thu người. Nhưng cũng hình như đã chậm một chút, không ngờ mái tóc dài gần hai mươi mét bị Lạc Bảo Tiền của Diệp Phàm xoay tròn cắt đứt một nhúm.
Lạc Bảo Tiền còn có điểm tốt này, có thể xoay tròn một vòng lớn khi tấn công đối thủ. Kim Duệ Thiên cũng chưa chứng kiến Diệp Phàm đấu với con trai Kim Tinh Hiền, cho nên, chỉ tập trung đánh rơi Phi Đao, nhưng lại không phát hiện ra Lạc Bảo Tiền.
Sắc mặt Kim Duệ Thiên trông hơi khó coi. Tuy nói không bị thương thân thể, nhưng nhúm tóc bị cắt mất này, đối với một nhân vật hàng đầu trong giới võ thuật Thái Sơn Bắc ở Hàn Quốc, cũng được xem là một nỗi nhục lớn.
Diệp Phàm đương nhiên không bỏ qua cơ hội này, nhún người lên, tay vừa động, lại bắn ra mấy Phi Đao, toàn bộ vây quanh bắn về phía Kim Duệ Thiên. Một đường linh dài bí mật bay ra. Đây đương nhiên chính là sao băng linh do sư phụ của Kiều Viên Viên dựa vào “Huyết Trích tử” chế ra.
Sao băng linh kia trên không trung như một đáo hoa sen nở ra, hướng về phía đầu Kim Duệ Thiên chụp lại. Huyết Trích Tử thời Ung Chính chuyên chụp đầu, hơn nữa, ra tay là chuẩn, lại thêm dùng tay túm lại, đầu của đối phương liền chuyển vị. Là biện pháp xé hạ đầu đối phương rõ như ban ngày, quả thực vô cùng độc ác.
Nói là chậm nhưng đó là nhanh.
- Hừ.
Kim Duệ Thiên nổi giận, tùy tay nắm lấy cây búa trên đất phi ngư đâm cây búa lại.
Thình thịch sát một tiếng nổ, một vầng ánh sáng chói mắt như đóa sen nổ tung. Sao băng linh và phi ngư đâm nhau dữ dội. Diệp Phàm cảm giác miệng hổ một trận đau đớn, biết rằng miệng hổ đã mở.
Sao băng linh dùng hợp kim thép của tổ Khoa học năng lượng Tổ đặc nhiệm A chế tạo nên, không ngờ bị vặn vẹo biến thành hình xoắn quẩy, căn bản là thành sắt vụn. Đôi mắt chim ưng hình như phát hiện phi ngư đâm hình như cũng biến hình. Xem ra, là hai hổ cắn nhau, con bại con bị thương.
Đang lúc hoảng hốt, một đạo bóng người đạn đến, vội vàng nghênh chiến, không còn kịp nữa, thân mình như bị cây cột thép ném mạnh vào, trong đầu chỉ thấy cảm giác ong ong, cả người bị ném ngã cách mấy chục mét.
- Đại ca.
Tề Thiên và Phí Nhất Độ đồng thanh kêu lên thảm thiết, vội đi như bay về phía Diệp Phàm.
Phi ngư đâm của Kim gia bị hủy. Hơn nữa, tóc của Kim Duệ Thiên bị cắt mất một nhúm. Lão già này rốt cục nổi giận, căn bản là không để ý tới thân phận, dùng mười phần công lực hướng về phía Diệp Phàm. Kim Duệ Thiên có ý nghĩ phải kết liễu Diệp Phàm.
Đối với một cao thủ trẻ tuổi đáng sợ như vậy của Hoa Hạ, Kim Duệ Thiên chắc chắn sẽ không để Diệp Phàm dễ dàng thoát thân. Chẳng lẽ lại vì Kim gia mà chôn đi kẻ thù dũng mãnh rồi đợi ngày hắn khôi phục lại công lực sẽ đến báo thù sao? Không thể không công nhận, Kim Duệ Thiên đúng là hạng người lòng dạ lang sói.