Cho nên, tôi lo lắng, Tiền Thành Quý chết mới là màn đầu tiên. Tôi lo lắng điều tra sâu hơn, còn có đồng chí rơi vào.
Cuối cùng, lỗ thủng này càng ngày càng lún sâu, càng ngày càng lớn, lớn đến nỗi khiến người ta run sợ, ngay cả chúng ta cũng không có cách gì xoay sở tình thế.
Cho đến lúc này, căn bản là chúng ta không có khả năng. Nhưng chúng ta lại phải điều tra.
Bởi vì, đây là vụ án mà trên tỉnh chú ý, không điều tra không được, nhưng mà càng điều tra thì càng bế tắc, giống như nướng nhân bánh bích quy vậy, thật sự rất khó.
Chu Ngọc Hà thở dài, mặt tự nhiên trông rất khó coi.
- Đi từng bước một, bây giờ nghĩ nhiều cũng vô dụng. Cố gắng không để mình vướng phải là được.
Võ Thông Sơn nói:
- Đôi khi, chỉ sợ bản thân không qua khỏi, nhưng tôi qua rồi.
Chu Ngọc Hà dường như quyết tâm, đứng lên, xoay người đi nhanh.
- Anh Chu, bảo trọng.
Phía sau Võ Thông Sơn nói vọng lại một âm thanh trầm xuống.
- Con mẹ nó việc này phải cầu trời.
Đi ra cửa sau Chu Ngọc Hà thật sự muốn nói một câu với ông trời.
Vào lúc đêm, ba người Bao Nghị, Đỗ Vệ Quốc ngồi ở trong đại sảnh.
- Lời đồn ngày càng lợi hại rồi.
Vẻ mặt Đỗ Vệ Quốc lo lắng.
- Hôm nay lại có tin tức gì không, có phải có tin đồn bí thư địa ủy Giang Hoa bị công an tỉnh bắt phải không?
Diệp Phàm cười nói, uống ngụm trà, rất bình tĩnh.
- Không riêng gì tin tức của trợ lý Diệp anh, còn có tin của Chu Gia Sinh. Nói hai người đầu sỏ địa ủy Giang Hoa bị đưa vào điều tra.
Chắc chắc có liên quan đến cái chết của Tiền Thành Quý, ngay cả sở tỉnh cũng ra tay. Nhưng Tiền Thành Quý vì sao mà chết, thật sự là vật hy sinh trong việc tranh quyền của hai người đầu sỏ.
Báo Đô thị Thiên Vân cũng đăng một số tin tức mang tính chất phỏng đoán. Rất kỳ cục, còn có báo như thế, sao lại có thể đăng tin linh tinh như thế. Trên mạng cũng đăng tin linh tinh, tất cả đều làm bừa bãi.
Đỗ Vệ Quốc nói:
- Biến thì biến, nếu đã muốn xác định làm cái gì thì làm. Người thứ ba hoặc người thứ tư nhất định phải thảo luận. Nhưng, một kho chân tướng sự việc đã rõ ràng, lời đồn sẽ bị coi như cái gì?
Diệp Phàm nói:
- Có ảnh hưởng, gần đây nhiều đồng chí ở địa ủy bị lung lay rồi. nếu như những lời đồn này mà biến thành sự thật, thì đều có liên lụy đến hai đầu sỏ của địa ủy Giang Hoa.
Đoán chừng việc này không lâu sau sẽ bỏ tù hoặc là kẻ đứng dau có mạnh như thế nào cũng sẽ bị điều đi hoặc là giáng chức. kế hoạch về việc tách rời thủ phủ trợ lý Diệp anh chẳng phải không cần tiến hành sao.
Điều này khiến cho rất nhiều đồng chí có thái độ hy vọng. chính là điều tra của Lăng Hà Huyền cũng chưa từng có vật cản, nhân viên tổ điều tra làm việc cũng đều không có chút lòng người.
Tâm tư của mỗi người cũng bị lung lay. Tôi thấy, có nên bác bỏ những tin đồn kia hay không?
Đỗ Vệ Quốc hỏi:
- Ha ha, ở trên không có động tĩnh gì, ở dưới có làm đến chết cũng không có tác gì. Chỉ có kẻ thứ ba dùng một chút thủ đoạn thôi mà. Vệ Quốc, anh xem chính phủ tỉnh ủy có gọi điện cho tôi không?
Diệp Phàm cười nói:
- Thật sự có chút kỳ lạ, chính phủ tỉnh ủy đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhưng, đoán chừng cũng có mệnh lệnh mờ ám rồi.
Bằng không, công an tỉnh cũng không thể dễ dàng đến hỏi anh được. dù sao, cấp bậc của anh là ở chỗ nào chứ.
Không có sự đồng ý của tỉnh ủy, công an tỉnh sao có thể hỏi có phải không? Ngày hôm qua có mấy người tới cũng rất hỗn xược.
Đặc biệt là cái tên họ Trịnh kia, chuyên môn của anh ta giống như là đến chỉ trích vậy. Những người này, có phải là vì anh mà đến không.
Đỗ Vệ Quốc lại đưa ra một lý do.
- Ha ha, không cần lo lắng, tin là ngày mai bọn họ sẽ lại quay lại thôi. Đến lúc đó, thái độ đoáng chừng là sẽ khác đi nhiều.
Diệp Phàm cười thần bí, nhưng, thật ra Bao Nghị có chút suy nghĩ gật đầu.
- Anh, việc điều tra xe du lịch bên kia có tiến triển rồi.
Lúc này Bao Nghị nói:
- Nói đi.
Diệp Phàm hỏi:
- Xe buýt du lịch là xe của công ty, hơn nữa lữ khách du lịch lại đi qua thành phố Thiên Vân.
Lúc ấy trong xe có rất nhiều người, chuẩn du lịch đến Lệ Giang. Lái xe tên là Nông Hồng Căn, cũng có mấy năm kinh nghiệm lái xe.
Đêm qua chúng tôi ẩn nấp vào bệnh viện bắt anh ta. Anh ta không thể chịu nổi, đột quỵ rồi. Có người bỏ tiền ra bảo anh ta làm như vậy.
Vì phải tới đúng giờ, xe của anh ta dừng ở chỗ sửa xe mất ba giờ đồng hồ.
Đương nhiên, nói với khách du lịch là xe bị honrh đang sửa.
Bao Nghị nói:
- Ai bỏ tiền ra, nói ra đi.
Lông mày Diệp Phàm nhướn lên.
- Anh ta nói chưa gặp người này, chi liên lạc qua điện thoại. hơn nữa, tiền đặt cọc lại để ở đầu giường trong nhà.
Người này để lại mấy chữ, vừa ra tay đã đặtập đoàn hoành không cọc một triệu rồi, con của Nông Hồng Căn phải ra nước ngoài học.
Nhưng phải tự trả học phí, Nông Hồng Căn làm ở công ty xe buýt căn bản là không thể trả nổi tiền học phí.
Vì đứa con, Nông Hồng Căn đã làm liều. Hơn nữa, anh ta cho rằng chỉ là việc lái xe bình thường, mặc dù sau khi sự việc phát giác anh ta cũng không có liên quan gì.
Hơn nữa, Nông Hồng Căn còn ôm một ảo tưởng, muốn đứa con ra nước ngoài du học, vợ cũng đi sang bên đấy chăm sóc.
Đến lúc đó cũng kiếm được ít tiền trở về, không ngờ là cơ hội đã đến. Tiền kiếm được cũng không nhiều lắm, nhưng bản thân anh ta cũng có thể ra nước ngoài.
Đây gọi là bị ma quỷ ám rồi.
Nhưng, chúng ta điều tra điện thoại của Nông Hồng Căn, không phát hiện ra điều gì cả. Người này làm việc rất thần bí, không lưu lại một manh mối có liên quan nào cả.
Bao Nghị có chút buồn bực, nói:
- Xem ra, đối thủ của chúng ta thật không đơn giản chút nào.
Diệp Phàm gật đầu nói:
- Nông Hồng Căn này thật sự chỉ là một kẻ ngốc, chuyện đầu cơ trục lợi của thiên hạ cũng tin. Người như thế nên ngồi tù.
Đỗ Vệ Quốc giận dữ nói:
- Có một số việc con người nghĩ đơn giản quá, nhưng, Nông Hồng Căn đoán chừng cũng là đói ăn nên lấy bừa.
Chuyện của con đè nặng, hơn nữa, còn muốn di dân, tự nhiên cũng mạnh dạn. Người này to gan lớn mật, kết quả là liên lụy đến bản thân.
Diệp Phàm nói:
- Nhưng, nếu Nông Hồng Căn đã đột quỵ rồi, Mộc Lý Cát tài xế lái chiếc xe tải kia chắc chắn có vấn đề.
Cũng không có tiến triển gì bên Nông Hồng Căn, vậy tại sao Nông Hồng Căn lại xuống tay chứ.
- Tôi lo lắng tình huống của Mộc Lý Cát không cũng không khác là mấy, nếu ông chủ là một người, người ta có thể nghĩ ra tất cả được. kế hoạch này, thật sự rất chu đáo chặt chẽ.
Bao Nghị nói, hiện trường rất u ám.
Đúng lúc này, điện thoại của Bao Nghị vang lên.
Sau khi nhận điện thoại sắc mặt Bao Nghị thay đổi mắng:
- Quả nhiên không ngoài dự đoán, vẫn quá lơ là.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Phàm hỏi:
- Ừm, Xa Thiên luôn nhìn chằm chằm Nông Hồng Căn, không thể tin được lại có thể tìm được vấn đề của Mộc Lý Cát. Nghe nói đột nhiên ở bệnh việ la to lên, tâm trạng giống như người điên.
Bao Nghị nói:
- Tôi phái vài cảnh sát đến giám sát, không thể tin được là vẫn như thế.
- Đối phương ra tay rất nhanh.
Diệp Phàm nhăn mặt lại:
- Đợi một chút anh đi điều tra trước đi, trực tiếp gọi Vương Triều phái người đi điều tra chính xác cán bộ công an, chúng ta không thể ẩn nấp mãi một nơi được, phải trực tiếp ra mặt điều tra. Đương nhiên, mục tiêu hàng đầu vẫn là hỗ trợ công an tỉnh Điền Nam phá án rồi.
- Vâng, tôi lập tức xem.
Bao Nghị nói:
Chín giờ sáng ngày hôm sau, giám đốc công an tỉnh Chu Ngọc Hà lại đến, vẫn là bốn những hôm trước.
- Các anh lại tới đây làm gì, không phải tôi đã nói rồi sao, gọi Giám đốc sở Võ trực tiếp đến đây. Diệp Phàm tôi là thành viên của gánh hát tỉnh, chẳng lẽ Giám đốc sở Võ không tự đến được sao?
Diệp Phàm cố ý làm bộ như thế, chính là muốn chỉnh cho bốn tên này một chút.
- Trợ lý Diệp, lúc trước chúng tôi không đúng, lần này chúng tôi đến riêng là để giải thích.
Thái độ của Chu Ngọc Hà rất thành khẩn.
- Đúng vậy trợ lý Diệp, lần trước thái độ của tôi rất xấu. Sau khi trở về Giám đốc sở Võ đã phê bình mạnh mẽ rồi, tôi cũng biết lỗi của mình. Phá án thì phá án, không được thô bạo như thế. Cho nên, tôi đến riêng đây giải thích với anh.
Mặt Trịnh Đông cũng đỏ lên nói:
Hơn nữa Dương Ngọc Thanh và Tần Quốc Trung nói cũng không khác lắm.
Cũng không khác gì như mất thể diện hay bị đánh bại, Diệp Phàm cũng chấp nhận, nói:
- Ừ, các anh biết như thế, tôi rất vui.
Đương nhiên, nhất định phải phá rồi. Cái chết của đồng chí Tiền Thành Quý cũng là một vụ án lớn của địa khu Giang Hoa chúng ta.
Nhưng, thái độ phá án phải tốt trong quá trình phá án. Không thể muốn làm cái gì thì làm, sau này nhớ kỹ đấy.
Cứ như vậy đi, chúng ta bắt tay, các anh muốn hỏi cái gì thì hỏi trực tiếp đi là được. Tôi biết cái gì sẽ nói cái đấy.
- Vậy được, cám ơn trợ lý Diệp đã hiểu cho.
Chu Ngọc Hà nói, mấy người ngồi xuống, cùng Diệp Phàm nói chuyện về việc của Tiền Thành Quý.
Sau khi đi ra Trịnh Đông không chịu nổi vẫn nói:
- Nhìn thấy không, chúng ta đã mất mặt đến đây, hắn lại còn làm càn. Tố chất cái gì chứ?
- Nói ít thôi, Trịnh Đông, sau này nhớ kỹ, phải thận trọng từ lời nói đến hành động. Có một số việc, họa chính là từ miệng mà ra đấy.
Không thể tin được là vẻ mặt của Giám đốc sở Chu lại nghiêm túc, trực tiếp phê bình Trịnh Đông.
- Tôi lại nói sai cái gì sao, nói ít thì nói ít, sau này nhất định sẽ không nói.
Trịnh Đông dỗi.
- Đồng chí Trịnh Đông, có một số việc tôi nói nặng lời với anh, tôi tuyệt đối là muốn tốt cho anh. Bằng không, tôi cũng sẽ không nói với anh có phải hay không?
Chu Ngọc Hà nói, lời nói dịu đi một chút, bất đắc dĩ vỗ vai Trịnh Đông.
- Sếp Chu, thật ra trợ lý có lai lịch thế nào?
Tần Quốc Trung không nhịn được hỏi một câu.
- Aiya… Có một số việc hiểu qua là được. Hơn nữa, không phải là vấn đề thể diện hay sao, tất cả đều tốt hơn việc mất chiếc ghế sao.
Chu Ngọc Hà thở dài.
Những lời này vừa nói ra, Tần Quốc Trung và Dương Ngọc Thanh đều lộ ve khiếp sợ. Nhưng Trịnh Đông lại có vẻ không để ý.
- Mộc Lý Cát đột nhiên bị điên rồi, thiên hạ thậm chí có chuyện trùng hợp như thế sao?
Trịnh Đông xoay người nói, nhìn Chu Ngọc Hà có chút mất hứng, vì thế cũng muốn hòa hoãn một chút. Dù sao, Chu Ngọc Hà cũng là người lãnh đạo trực tiếp của anh ta. Nếu mà đắc tội với thủ trưởng, mặc dù có là chú mình, nhưng huyền quan cũng không bằng hiện quan.
- Chuyên gia đến kiểm tra thần kinh đã đến chưa?
Chu Ngọc Hà nhướng mày, hỏi:
- Sắp đến rồi, nhưng, vừa mới nhận được tin mới nhất. Phó cục trưởng cục trinh sát bộ công an tỉnh Vương Triều phái người đến, nói là hộ trợ chúng ta tiến hành điều tra.
Lúc này Dương Ngọc Thanh nói: