Hơn nữa, Hạ Hải Vĩ đã từng bắt rất nhiều cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Danh tiếng đồn xa, dù chưa gặp mặt bao giờ, nhưng Trần Khảo Quốc không thể không nghĩ đến phương diện khác.
- Uỷ ban Kỷ luật cũng phải làm việc theo pháp luật, không thể làm ẩu. Hơn nữa, tôi muốn xin gặp Bí thư Lô. Các anh dựa vào cái gì mà bắt cóc tôi lúc Bí thư Lô không có mặt. Đây là các anh đang phạm tội.
Trần Khảo Quốc giùng giằng.
- Đồng chí Trần Khảo Quốc, bây giờ tôi tuyên bố, ông bị bắt giam.
Diệp Phàm đột nhiên dùng hóa âm mê thuật hừ một tiếng. Sắc mặt Trần Khảo Quốc lập tức sửng sốt, trong nháy mắt đã trắng bệch.
- Những chứng cứ này, nhân chứng vật chứng đều đẩy đủ. Hơn nữa, vợ ông, Lưu Liên đã nhận rồi. Ông còn định chối đến bao giờ.
Ông như vậy chỉ càng làm tăng thêm tội của mình thôi. Thật thà sẽ được hưởng lượng khoan hồng, ngoan cố sẽ bị xử lý nghiêm khắc. Là Đảng viên, ông chắc chắn rất hiểu điều này.
Lập tức nói hết từ đầu đến cuối những việc ông làm, tận dụng lượng quan hồng.
Diệp Phàm tiếp tục thi triển hóa âm mê thuật tiến hành tấn công bằng sóng âm.
- Nói bừa, tôi và vợ vẫn đang ở nhà.
Trần Khảo Quốc trí lực rất vững. Không ngờ có thể chống cự lại hóa âm mê thuật của Diệp Phàm lâu như vậy.
- Thật ư, phát băng ghi âm.
Hạ Hải Vĩ hừ một tiếng, không lâu sau, lời cung khai của Lưu Liên được phát ra. Đằng sau còn có lời của Trần Hùng và vài đồng chí cấu kết lúc trước làm bằng chứng.
- Nếu muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm. Ông cho rằng bằng việc chuyển qua tay người khác, ông có thể lau sạch dấu vết chuyện ông ăn tiền à? Thật buồn cười, Trần Khảo Quốc ông là một cán bộ nhận lương của nhà nước, dựa vào đâu mà có được cả một ngôi biệt thự? Con gái ông đi du học Mỹ, hơn nữa, người nào người nấy lái Mercedes-Benz. Ông lấy tiền đâu ra?
Diệp Phàm hừ nói.
- Anh là ai, anh dựa vào cái gì mà hỏi tôi như vậy. Vợ tôi mở cửa hàng bán vật liệu xây dựng, kinh doanh lớn, kiếm được nhiều tiền cũng không được sao? Bà ấy là tay làm hàm nhai, tôi dùng tiền của vợ chẳng lẽ cũng là phạm pháp. Đây là quy định pháp luật gì vậy?
Trần Khảo Quốc giảo biện.
- Tôi là Diệp Phàm, Bí thư đương nhiệm Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh. Tuy nhiên, tôi còn có một thân phận khác, Phó giám sát trưởng Phòng đôn đốc vụ cảnh sát bộ công an. Vụ án này đã khiến cấp trên chú ý. Tôi xuống đốc thúc việc khai triển công tác của cục Công an địa khu Nam lĩnh và cục Công an tỉnh Nam Phúc.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Trần Khảo Quốc lập tức sắc mặt trắng bệch, ông ta nghĩ tới rất nhiều điều. Trong lòng tự nhủ lẽ nào phía tỉnh định ra tay với mình.
Sau hai giờ tiến vào, dưới hỏa lực và sự tấn công mạnh mẽ liên tục của Diệp Phàm và đám người Hạ Hải Vĩ, Trần Khảo Quốc cuối cùng sụp đổ, nói ra hết thảy.
Sau khi xử lý xong thì trời đã sáng rõ. Mấy người chợp mắt một lúc rồi lại tiếp tục bận rộn.
Cả ngày hôm sau, thu lưới toàn bộ và bổ sung chứng cứ. Mọi người bận rộn cả một ngày, thu hoạch cũng rất phong phú.
- Anh định làm gì?
Trên bàn, Hạ Hải Vĩ vừa ăn cơm chiều vừa hỏi.
- Lão Hạ, anh nói xem, người đâm dao vào anh vợ tôi lần này có thể là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Từ kết quả điều tra lần này, hẳn không phải là hai anh em Trần Khảo Quốc. Hai người bọn họ còn chẳng che chở nổi cho chính mình, sao có thể dính tới chuyện này. Vậy chẳng phải tự mình chuốc lấy đòn sao? Tuy nhiên, hai người này cũng thật xui xẻo, tự dưng lại gặp tai bay vạ gió.
Hạ Hải Vĩ nói có chút cảm thán.
- Vậy chuyện lần này không phải là Nạp Lan Nhược Phong chỉ điểm rồi.
Diệp Phàm nói.
- Cái này cũng không dám khẳng định, có lẽ, Trần Khảo Quốc chỉ là một con cờ trong tay Nạp Lan Nhược Phong thôi. Sứ mạng của ông ta đã hoàn thành, đến lúc cần vứt bỏ ông ta, tin là Nạp Lan Nhược Phong chắc chắn sẽ không nương tay.
Hơn nữa, nếu có thể mượn việc này chỉnh Kiều Báo Quốc một chút để đạt được mục đích gì đó thì chúng ta cũng không thể đoán ra được đâu.
Tuy nhiên, tôi vẫn cho rằng việc này có một người khác đứng sau điều khiển. Rốt cuộc là ai, rất nhiều đồng chí có khả năng. Ta không nên đoán bừa.
Hạ Hải Vĩ lắc đầu.
- Từ những lời khai của Trần Khảo Quốc cho thấy, ông ta chỉ tặng cho Nạp Lan Nhược Phong một bức tranh sơn thủy. Tuy nhiên, bức “Cửu Mã Đồ” này lại là bút tích của danh gia Lý Tuấn. Nếu đem ra chợ bán đấu giá, chắc chắn không dưới hai triệu. Các anh nói xem, nếu có số tiền này, có phải đủ cho Nạp Lan Nhược Phong uống cả bình rồi không.
Trần Quân cười nói.
- Tôi thấy cũng nên để lão già này uống mấy bình là tốt nhất. Ông ta vẫn luôn đối nghịch với anh Diệp. Trước kia anh Diệp công tác ở tỉnh Nam Phúc, lão già này không ít lần soi mói dòm ngó. Bây giờ nếu chúng ta đã nắm được điểm yếu trong tay, dứt khoát tính sổ với lão già này luôn. Bằng không, động tí lại sinh sự, cũng thật đáng ghét.
Triệu Thiết Hải nói.
- Không nhất định.
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
- Nói gì vậy anh Diệp?
Trần Quân có chút không hiểu, chớp mắt hỏi.
- Nạp Lan Nhược Phong là người già dặn trong quan trường rồi, không thể dễ dàng bị ngã như vậy. Người ta có cách nói của mình. Đến lúc đó nói là bức tranh Trần Khảo Quốc tặng khi đó chỉ là hàng giả hoặc là tranh chép.
Mình chỉ là không nhìn được bút tích thực thôi. Đối với những người làm quan, cũng có một bộ phận là những người tao nhã, bình thường câu cá, nói chuyện dưỡng sinh, thưởng trà, bàn luận tranh chữ, luyện thư pháp cũng là thú vui.
Mặc dù biết là Nạp Lan Nhược Phong đang nói dối trắng trợn, nhưng cấp trên phỏng chừng đều sẽ mắt nhắm mắt mở. Đến lúc đó không những không khiến ông ta ngã, còn chuốc thù oán vào thân. Đương nhiên, chúng ta không phải sợ ông ta, chủ yếu là việc này cứ giải quyết thế là được, giới hạn trong một phạm vi nhất định. Muốn bắt được con cá sấu lớn như ông ta, không thể thiếu chứng cứ đầy đủ. Còn phải đủ năng lực để đá đổ thực lực của ông ta mới được.
Chứng cứ của chúng ta chưa đủ, cho dù có muốn đẩy ngã ông ta thì chúng ta cũng phải trả giá đắt và thê thảm, không lợi lộc gì.
Diệp Phàm nói.
- Những tài liệu này tôi cứ giao cho anh, xử lý thế nào anh tự quyết định đi.
Hạ Hải Vĩ nói.
- Được rồi, anh sao một bản cho tôi là được. Đến lúc đó quyết định thế nào là chuyện của tỉnh Nam Phúc. Đương nhiên, hai người Trần Khảo Quốc, Trần Hùng chắc chắn phải bắt. Đối với loại người như vậy, cho dù không phải vì chuyện của anh vợ tôi thì Diệp Phàm tôi cũng không thể để loại người như vậy tiếp tục hại dân.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
Ngày thứ ba, sau khi ăn cơm trưa, Diệp Phàm vội vàng quay về Thủy Châu, đã tối rồi.
Hắn xách theo hai túi đặc sản đi thẳng tới Phí gia.
Tòa nhà số một của người nhà Tỉnh ủy được bao quanh bởi cây cối im ắng, đèn đường chiếu xuống qua kẽ lá, khiến ngôi nhà phủ thêm một tấm màn thần bí.
Diệp Phàm vừa mới tới gần cửa lớn, thấy Phí Hướng Hùng đã đứng ở cửa lớn rồi,
- Anh Diệp tới rồi, mời vào.
Phí Hướng Phi bước mấy bước lớn tới, vẻ mặt nhiệt tình đưa tay ra.
Trước kia Phí Hướng Thiên cũng không chào đón Diệp Phàm. Sau này, với sự trợ giúp của Diệp Phàm, anh ta được thăng từ trung tá lên thượng tá.
Đương nhiên, thiếu gia của Phí gia cũng cảm nhận được năng lượng lớn của Diệp Phàm. Hơn nữa, Diệp Phàm còn hỗ trợ Phí gia đánh bại Hoành Đoạn gia của Nhật Bản. Đương nhiên, đại thiếu gia của tỉnh Nam Phúc này cũng thay đổi cách nhìn với Diệp Phàm.
Bằng không, anh ta sao lại đón Diệp Phàm từ cửa.
Người ta dù sao cũng là thiếu gia đứng đầu của tỉnh Nam Phúc. Không nói mắt cao tựa đỉnh, nhưng cũng là mắt cao hơn người.
- Thế nào, gần đây khỏe chứ?
Diệp Phàm cười nói.
- Cũng ổn, tuy nhiên, cứ cảm thấy làm việc ở quân phân khu này không thích lắm. Lần trước vốn định qua bên kia, kết quả lại không đi, thật đáng tiếc.
Phí Hướng Phi có chút tiếc nuối lắc đầu.
Vốn là lần trước Diệp Phàm hỗ trợ, Phí Hướng Phi có thể đến tập đoàn quân thứ hai, quân khu Lĩnh Nam thường trú tại Thủy Châu. Sau lại vì một số nguyên nhân đặc biệt, quân hàm của Phí Hướng Phi lại tăng lên.
Chỉ có điều, chuyện đi tập đoàn quân thứ hai lại chưa chìm xuống. Tuy nhiên, Phí Hướng Phi là do quân phân khu Thủy Châu điều đi đảm nhiệm thượng tá tham mưu trưởng quân khu tỉnh.
Bây giờ nghe Phí Hướng Phi nói như vậy, Diệp Phàm trong nháy mắt liền hiểu. Phỏng chừng, Phí Hướng Phi đang ngấm ngầm tính toán, không muốn tiếp tục ở lại quân khu tỉnh. Còn chuyện lần trước không thành công, phỏng chừng là thái độ của Phí Mãn Thiên có chút không rõ ràng.
Dù sao, tới quân dã chiến cũng khá vất vả. Hơn nữa, về phương diện thăng tiến lại không bằng ở quân khu tỉnh.
Bởi vì, quân khu tỉnh chịu sự lãnh đạo của hai bên Tỉnh ủy và đại quân khu Lĩnh Nam. Còn Phí Mãn Thiên vẫn kiêm chức chính ủy thứ nhất quân khu tỉnh.
Cái này, gần quan được ban lộc. Con đường thăng tiến của Phí Hướng Phi đương nhiên cũng nhanh hơn không ít. Nếu đi tập đoàn quân thứ hai thường trú ở Thủy Châu, đó là cơ quan bộ đội trực thuộc đại quân khu Lĩnh Nam, căn bản không phải nơi mà Phí Mãn Thiên có thể ảnh hướng hay nhúng tay tới.
- Haha, có phải muốn chuyển chỗ làm phải không?
Diệp Phàm vừa đi vừa nói.
- Đổi thì cũng muốn đổi, chỉ có điều, chỗ đó không dễ vào.
Phí Hướng Phi nói.
- Hả, có chỗ mà Phí đại thiếu gia không vào được sao?
Diệp Phàm lại có chút kì lạ, dừng bước, nghiêng đầu nhìn Phí Hướng Phi.
- Nghe nói anh Diệp trước kia từng ở đó?
Phí Hướng Phi ấp úng nói ra, hai người đã tới cạnh cửa.
- Bí thư Phí, đang đọc báo à?
Thấy Phí Mãn Thiên đang ngồi đọc báo trong phòng khách, Diệp Phàm liền chào trước.
- Sao rồi, về quê chơi phải không?
Phí Mãn Thiên đặt tờ báo trong tay xuống, nhìn Diệp Phàm cười hỏi.
- Đúng vậy, mấy tháng không về. Nên muốn đến chỗ Phí thúc thăm hỏi.
Diệp Phàm cười nói.
- Ngồi đi tiểu Diệp, mấy tháng không gặp, cậu càng ngày càng hoạt bát. Tiểu Diệp, nghe nói cậu tới làm Bí thư Thành ủy Đồng Lĩnh? Rất giỏi.
Vợ Phí Mãn Thiên, Lâm Hồng rất nhiệt tình mời Diệp Phàm ngồi xuống.
- À, mới được mấy tháng, chào dì Lâm.
Diệp Phàm vừa ngồi xuống vừa chào hỏi.
- Ôi, đứa nhỏ này, đúng là giỏi. Mới từng ý tuổi, đã là Bí thư Thành ủy thành phố Đồng Lĩnh. Cậu xem đi, Hướng Phi, đã ba mươi tuổi đầu rồi, bây giờ vẫn lăn lộn chỉ đủ cơm ăn ở quân khu tỉnh.
Lâm Hồng nhìn Diệp Phàm, lại nhìn con mình một chút, vừa pha trà vừa cười nói.
- Dì Lâm, Hướng Phi cũng đã là thượng tá tham mưu trưởng rồi, sao có thể là lăn lộn chỉ đủ cơm ăn? Nước cộng hòa chúng ta có được bao nhiêu thượng tá trẻ tuổi như vậy nào. Thêm vài năm nữa là thành đại tá, thậm chí có thể là tướng quân.
Diệp Phàm cười nói.
- Nó không bằng cậu, đừng dát vàng lên mặt nó. Nếu không phải người ta nể mặt Phí gia, tiểu tử này còn muốn lăn lộn làm thượng tá tham mưu, phỏng chừng đến trung tá còn khó. Hơn nữa, cũng chỉ là Phó tham mưu thôi.
Phí Mãn Thiên hừ nói.
- Cha, cha cũng không nên quá hạ thấp con thế. Khi trước con ở quân phân khu Thủy Châu, cũng không mấy người biết thân phận Phí gia của con. Chẳng phải con đã lăn lộn đến trung tá sao.