Cổ Phong Sơn ánh mắt sâu xa, dường như muốn xuyên thấu cả vũ trụ vậy.
- Chủ tịch địa khu Vương Triều Trung đề chính là Chủ nhiệm văn phòng Ủy ban nhân dân địa khu Khâu Mậu Thủy, Phó bí thư Lôi Hoài Minh đề xuất chính là Phó bí thư huyện Ma Xuyên Vi Bất Lý. Mà chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật Tề Minh Viễn lại đề xuất Phó bí thư quận Thông Đô Túc
Nhất Tiêu, đây chính là đối thủ đáng gờm nhất của ba người này.
Trương Minh Đường tỏ ra tai mắt nhanh nhạy, lần này y cũng đã tốn tâm sức.
Bởi vì công tử Cố Tuấn Phi của Cố gia hận đồng chí Tiểu Diệp đến xương tủy, không ngờ quốc lộ Thiên Tường ở tỉnh đã được ngăn, mà thằng nhóc này đã chạy lên bộ Giao thông rồi.
Hơn nữa tay sai của Cố gia ở sở Giao thông là Lô Cửu Nhất, cũng bị Quách Phác Dương tống xuống văn phòng Tôn giáo.
Nghe nói đã quản một đám lính, Lô Cửu Nhất tức giận đến nỗi về sinh bệnh, thực sự là quá đau đớn.
Từ một giám đốc sở Giao thông người người ngưỡng mộ bị điều đến văn phòng Tôn giáo để làm một chủ nhiệm, một chỗ thì quá giàu, một chỗ thì đến một chiếc xe rách cũng chẳng có mà đi.
Cho nên, bây giờ y vẫn còn ở bệnh viện Thủy Châu an dưỡng. Thực sự y chẳng có bệnh gì cả, chỉ là quá mất mặt, nên muốn trốn tránh mà thôi. Đến chủ của y là Cố Phong Sơn cũng mất hết, thực sự khó có thể nuốt xuôi cục tức này.
Nhưng lần này là Bí thư Tỉnh ủy Quách mượn hơi của Phó thủ tướng Yến Vân để hạ Lô Cửu Nhất. Quách Phác Dương thì Cố Phong Sơn nhất thời chẳng có cách gì để động vào, đương nhiên là trút giận lên người khởi xướng là Chủ tịch huyện Diệp Phàm rồi.
Dự tính lúc đầu của Cố Phong Sơn là đợi sóng gió qua sẽ đẩy Diệp Phàm vào cục Tôn giáo địa khu Đức Bình, đương nhiên là để lấy lại thể diện cho thủ hạ Lô Cửu Nhất của mình rồi.
Tuy nhiên, nghĩ đến việc Tề Chấn Dào và diệp phàm dường như có quan hệ mờ ám, hai ủy viên trong danh ngạch thường vụ còn chưa định được, Cố gia và Tào gia ở thủ đô đều còn muốn vào, ít nhất có thể điều Tống Sơ Kiệt ngồi vào vị trí phó chủ tịch thường trực tỉnh mà ban đầu Tề Chấn Đào ngồi.
Cho nên, Cố Phong Sơn chịu đựng trước. Bắt đầu là hạ Bí thư Huyện ủy Ma Xuyên Diệp Phàm đã, sau đó tinh sau.
Cũng phải để cho thằng nhóc này phải nếm mùi khổ một chút. Hơn nữa, tâm lý của Cố Phong Sơn đương nhiên là hy vọng người mình điểm trúng càng cứng rắn càng tốt.
Thô lỗ một chút cũng chẳng vấn đề gì, xung đột với Diệp Phàm cũng chẳng làm sao, đến lúc đó, thanh thế càng lớn càng tốt, bản thân mình cũng dễ dàng nhân cơ hội mà tính sổ. Chỉ có điều Tề Chấn Đào đối với Diệp Phàm là thế nào, hiện giờ vẫn chưa rõ.
Cố Phong Sơn ngấm ngầm mưu tính.
- Ba người này, người nào thích hợp nhỉ?
Cố Phong Sơn khẽ gạt tàn thuốc lá, hỏi.
- Vi Bất Lý là cán bộ bản địa Ma Xuyên, nền tảng rất vững chắc. Khâu Mậ Đức là chủ nhiệm Văn phòng Ủy ban nhân dân Địa khu, quan hệ rộng, là người bát diện linh thông, chỉ có điều nham hiểm thì có thừa nhưng lại thiếu khí phách. Mà Túc Nhất Tiêu của quận Thông Đô là người mạnh mẽ, cứng rắn, hơn nữa nghe nói trước kia tranh khoản tiền ở cục Giao thông còn có chút bất mãn với Diệp Phàm, điểm đáng chú ý của người này là hắn là cháu ngoại của Phó chủ tịch tỉnh.
Trương Minh Đường giống như chiếc máy thu thập tình báo, cười nói.
- Tôi nói sao lại thế này, Kiều chí Hòa hôm trước còn nói chuyện với tôi, hóa ra là đặt nền tảng cho Túc Nhất Tiêu. Có chỗ dựa vững chắc, hắn đến Ma Xuyên ‘hái đào’ được rồi.
Cố Phong Sơn trên mặt lộ ra sự nham hiểm, nói.
- Tuy nhiên, trong bụng Trang Thế Thành không biết tính toán thế nào. Chỉ sợ ông ta chọn người khác. Trước mắt phe phái trong hội nghị thường vụ Địa ủy Đức Bình rất không rõ ràng, dường như quyền lực Trang Thế Thành nắm trong tay ngày càng tăng lên.
Đến lúc ba người đều bị dội nước nóng, thì kế hoạch của chúng ta coi như thất bại.
Trương Minh Đường nhíu mày, nói.
- Không đâu!
Cố Phong Sơn có vẻ nắm rõ, nhưng thực ra lại làm cho Trương Minh Đường càng nghi hoặc, nhưng lại không dám hỏi, nên có chút khó chịu.
Nhìn Trương Minh Đường một cái, Cố Phong Sơn cười nói:
- Điều này rất đơn giản, vừng và dưa hấu thì ông sẽ chọn cái nào?
- Đương nhiên là dưa hấu rồi.
Trương Minh Đường gật gật đầu trả lời, có chút không hiểu ý lắm.
- Ha ha! Ủy viên thường vụ Phó chủ tịch Địa khu Đường Diệu Dông đi rồi. Trang Thế Thành đề cử chính là Phó chủ tịch Địa khu Ôn Tín Niên Đường Diệu Đông vào hội nghị thường vụ.
Cố Phong Sơn cười quỷ dị nói.
- Tôi hiểu rồi.
Trương Minh Đường như bừng tỉnh.
- Ôn Tín Niên nếu là đề cử của Trang Thế Thành, thì đương nhiên đó là cốt cán của ông ta rồi.
Phỏng chừng Trang Thế Thành cũng tiến thêm một bước trong việc nắm trong tay hội nghị thường vụ Địa ủy Đức Bình. Tuy nhiên, ủy viên thường vụ Địa ủy còn phải qua hội nghị thường vụ Tỉnh ủy nữa. Ông chỉ cần hừ một tiếng, phỏng chừng con thuyền của Ôn Tín Niên sẽ bấp bênh thôi.
Để bảo đảm Ôn Tín Niên vào thường vụ, thì phải dùng vị trí Bí thư huyện ủy Ma Xuyên đổi lại. Ông chủ thủ đoạn cao minh, tuy nhiên, như vậy, nếu Trang Thế Thành nắm được trong tay hội nghị Thường vụ Địa ủy, thì sự ủng hộ cho Diệp Phàm không phải càng lớn hay sao?
- Huyện quan không bằng hiện quản, Trang Thế Thành nắm trong tay quyền lực lớn rồi, thì mũi nhọn chĩa về Đảng ủy Đức Bình, chẳng có liên quan gì đến chúng ta.
Ít nhất sau khi Túc Nhất Tiêu đến Ma Xuyên rồi, thì Trang Thế Thành trong thời gian ngắn không thể chuyển hắn đi được.
Người là do ông ta đồng ý, mấy tháng mà đã cho chuyển, thế không phải là tự vả vào miệng mình sao. Hơn nữa, Kiều Chí Hòa lần này có khả năng sẽ vào hội nghị thường vụ tỉnh. Một khi ông ta ngồi lên ghế ủy viên thường vụ, Trang Thế Thành muốn động vào cháu trai Túc Nhất Tiêu của ông ta cũng phải suy nghĩ.
Huống hồ, Túc Nhất Tiêu nhậm chức, tôi cũng chào hỏi qua, hai vị thường vụ chào hỏi qua, Trang Thế Thành sẽ chọn ai?
Cố Phong Sơn ý nghĩ rõ ràng, bước di đều nắm trong lòng bàn tay, ông ta có vẻ khá hài lòng với kế hoạch mình vạch ra, cảm giác như một người ‘môi giới chứng khoán’, thật dễ chịu.
- Hay, đúng là ý hay! Đến lúc đó tám mươi phần trăm Diệp Phàm trở thành kẻ đáng thương. Đứng trước lợi ích lớn trước mắt, kết cục của Diệp Phàm chẳng cần nói cũng biết.
Trương Minh Đường khen ngợi nói.
- Không phải tám mươi phần trăm, mà là một trăm phần trăm. Trang Thế Thành ở tỉnh cũng không có mấy người ủng hộ, đâu dám đắc tội với người trên tỉnh. Mục tiêu của chúng ta không chỉ thế mà còn lớn hơn nữa, ha ha…
Cố Phong Sơn không nói nữa.
“Mục tiêu lớn hơn, chẳng lẽ là ép Trang Thế Thành phải nhập vào môn hạ của chúng ta?”
Trương Minh Đường trong lòng thầm nghĩ, nhưng không dám nói ra, tâm trạng của ông chủ phức tạp, Trương Minh Đường có lúc cảm thấy như ngắm hoa trong sương vậy.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối tháng năm.
Đường phố huyện Ma Xuyên nơi nào cũng lộn xộn, vì đang cải tạo, mở rộng mặt đường, toàn bộ rải xi măng, cây cầu Thần Nữ ở ma Xuyên cũng đang được khởi công.
Nhà khách Ma Xuyên đi trước một bước, đã xây đến tầng thứ hai, tổng giám đốc của công ty Vũ Thánh rất quyết đoán, làm việc hiệu suất rất cao, làm cả ngày lẫn đêm
Bởi vì xã Kim Đào, Ma Xuyên tương đối cao so với mặt nước biển, cho nên, cuối tháng năm hoa đào đang nở rộ, chuẩn bị kết quả rồi.
Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang kết cấu dàn giáo toàn bộ đã ra rồi, đang gấp rút tiến hành trang hoang, để đến mùa đào đón những du khách đầu tiên.
- Thay đổi lớn rồi, thay đổi lớn rồi.
Một cụ già phấn khởi thốt lên như vậy.
- Thay đổi hay quá.
Một cụ già khác thốt lên.
- Diệp Phàm, cậu phải chuẩn bị tư tưởng trước.
Vẻ mặt Trang Thế Thành nghiêm trọng nói. Bên cạnh còn có Hạ Hải Vĩ và Trưởng ban thư ký Địa ủy Trịnh Chí Minh, cùng với người mới vào thường ủy là Phó chủ tịch Địa khi Ôn Tín Niên.
Đây là người trong ‘vòng tròn trung tâm’ của Trang Thế Thành, Diệp Phàm có thể trở thành khách, cũng được coi như là gặp vận may.
Hội nghi thường vụ trước mắt, Trang Thế Thành đã chiếm bốn phiếu, cho nên, hội nghị thường vụ gần đây, Trang Thế Thành tiến mạnh, sự ‘bại hoại’ đến lượt Vương Triều Trung rồi, đây gọi là ‘phong thủy luân lưu chuyển’.
- Bí thư Trang, tôi đã chuẩn bị trước rồi. Ông có thể kéo dài thời gian nhậm chức Bí thư Ma Xuyên đến bây giờ là đã là quá tuyệt vời rồi. Tuy nhiên, không biết người đến là ai vậy?
Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh mặc dù biết rõ đây chỉ là chuyến sớm muộn.
Nhưng ngày này đến quả thật cũng có chút không thoải mái, trong khoảng thời gian này làm nhân vật số 1, có thể chỉ điểm giang sơn, nay bỗng chốc mất đi nên thật sự có chút không quen.
- Túc Nhất Tiêu.
Trang Thế Thành nặng nề nói ra ba chữ này, đưa tay ra khẽ vỗ vào vai Diệp Phàm.
- Là hắn, yên đâm đi Bí thư Trang, tôi sẽ phối hợp làm tốt công việc.
Diệp Phàm vẻ mặt chua xót, không ngờ người đến chính là Túc Nhất Tiêu, thật là xui xẻo. Trước kia ở cục Giao thông làm cho y mất mặt, giờ lại đến Ma Xuyên, phỏng chừng muốn đấu với mình một phen đây.
- Thật có thể như vậy sao?
Trang Thế Thành nhìn chằm chằm Diệp Phàm, nói.
- Vâng.
Diệp Phàm phun hai mấy chữ này, nhưng vẫn cảm thấy có chút lo lắng.
- Không có việc gì đâu Diệp Phàm, đừng để ý đến Túc Nhất Tiêu làm gì, ông anh này sẽ mãi ở bên chú.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Chủ nhiệm Hạ, không phải anh muốn khơi mào chiến tranh chứ? Ha ha…
Vừa vào Phó chủ tịch Địa khu Ôn tâm trạng khá tốt, liền pha trò cười.
- Không thể khiến chú em bị chèn ép chứ?
Hạ Hải Vĩ cười nói.
- Cảm ơn anh Hạ, không sao đâu…
Diệp Phàm ưỡn ngực nói, vẻ mặt đầy bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng đâu thể bình tĩnh được.
- Haiz…! Đáng tiếc là tuổi cậu quá nhỏ, bằng không, lần này có cơ hội lớn rồi.
Trang Thế Thành có chút tiếc nuối, sau đó lại nói tiếp:
- Không sao đâu, cậu cứ làm đi, rồi cũng có cơ hội thôi. Đức Bình sau khi quốc lộ Thiên Tường khai thông sau, sẽ mở ra thời kỳ phát triển nhanh. Các khu huyện lâu rồi cũng không thay đổi, xem ra cũng đến lúc phải thay đổi rồi.
Những lời này của Trang Thế Thành vừa được nói ra, đám Hạ Hải Vĩ mở tròn mắt. Biết Trang Thế Thành nắm được hội nghị thường vụ, không lâu sau sẽ tiến hành điều chỉnh nhân sự. Điều đó mang đến một cơ hội. Bản thân mình là một người trong ‘vòng tròn’ của Trang Thế Thành, cũng có thể nhân cơ hội này cũng xây dựng một bộ máy nhỏ của mình, kiếm lấy mấy mũ quan, đề bạt mấy cấp dưới…