- Tên kia đã chết chưa?
- Bất động lâu như vậy, máu cũng sắp chảy hết , chắc là đã chết.
Vương Nhân Bàng xoa xoa cái đầu bị đau nói.
- Mẹ nó chứ, gã này thật là khỏe , có lẽ là bẩm sinh rồi. Nếu không thì bác Hồng Tà nhỉ, hôm nay chúng ta khéo ở lại nơi này .
Ngưu Bá vẻ mặt bị sợ hãi đấm đấm vào ngực.
- Gã này công lực cũng tương đương với ta, đương nhiên là tôi chiến thắng . Có khi còn lợi hại hơn Trương Vô Thần của Võ Đang, ngang ngửa với Hoành Đoạn Thiên Hà của Nhật Bản ấy. Tôi hiện tại không bằng gã, nếu đánh một chọi một, ắt tôi sẽ bại trong vòng 100 chiêu.
Chỉ là do hắn vận khí không tốt. Tôi đã thu hút đại bộ phận khí lực của hắn, mà Diệp Phàm lại ra tay đánh lén, mà cái làm cho hắn bị bại chính là do súng cuả các người.
Đây là bắt đầu, chưởng mà tôi đánh ra sau này chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, nhưng ga này quả thật là rất mạnh, như thế mà vẫn không chết
Chết rồi lại còn đứng thẳng dậy, đúng là anh hùng!
Hồng Tà quả thật rất khâm phục gã này.
- Nếu hắn không bị thương trước, lại bị tiền bối kiềm chế ,súng đạn của chúng ta thậm chí cả thuốc nổ cũng chẳng làm gì được gã. Gã này quả la thân thủ phi phàm, Xa Thiên vừa được dìu lên vừa nói.
- Ừ, đối với cao thủ mà chúng ta vừa tiếp chiêu này thì súng đạn của các anh theo chúng tôi được biết thì cũng không có tác dụng gì.
Hồng Tà liếc mắt nhìn mấy khẩu sung có chút khinh thường nói.
- Mấy khẩu súng này bắn hết đạn, chỉ sợ hắn không chết thì khá là phiền đấy.
Trương Ẩn Hào nói. Hắn có vẻ sợ hãi, sợ gã kia không chết.
- Thôi được rồi, hắn đã chết rồi, không cần thiết phải phải phanh thây hắn ra, cao thủ chính là cao thủ, người đã chết rồi, chúng ta cũng phải tôn trọng họ. Lại nói tiếp chúng ta hơn nữa hôm nay chúng ta chiến thắng không vẻ vang, là ỷ đông hiếp ít, nếu không thì cũng rất khó nói là ai còn sống.
Hồng tà hừ một tiếng nói.
Diệp Phàm phóng ra một chưởng, gã kia ngã xuống.
- Nếu hắn thích đồi đất này thì mai táng cho hắn ở chỗ này đi.
Diệp Phàm nói.
- Chờ đã, tìm xung quang đồi đất này đã, biết đâu lại tìm thấy cái gì có ích, tôi hoài nghi việc gã này chỉ ở cái đồi đất vàng này để luyện công.
Hồng tà đột nhiên nói.
Mọi người nghỉ ngơi một buổi tối.
Nhưng có hai khẩu súng cứ nhắm vào cái thi thể bất động kia trên đồi đất, mấy con chim ngốc ưng bị mọi người đuổi đi.
- Ngươi là ai?
Mãn Thiên Vân tỉnh lại nói.
- Các ngươi giết ta đi, giết đi!
Mãn Thiên Vân kích động hét lớn.
- Nếu thật sự ông không muốn gặp người nhà ông thì chúng tôi sẽ không khách khí nữa. Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Ai...
Mãn Thiên Vân thở dài, thật lâu sau. Mới lên tiếng,
- Ông ấy là chú tôi, là người già nhất trong số Thập Tam Thanh Y chúng tôi. Các ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi giết ông ấy, các ngươi tất cả đều là loài cầm thú.
- Có gì thì ngươi nói hết ra, bản đồ cất giữ kho báu giấu ở đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Chú ta đã chết. Ta sống còn có ý nghĩa gì nữa. Mãn Thiên Vân có phần ngu ngốc nói.
- Để cho hắn nghe một chút, đây là giọng nói của ai vậy.
Diệp Phàm đột nhiên lạnh lùng nói, máy ghi âm đwọc chuyển lại , bên trong truyền tới giọng một người đứa nhỏ,
- Ba ba, ba ba...
- Các ngươi...
Mãn Thiên Vân đột nhiên trừng to mắt, trên mặt hiện vẻ hoang mang.
- Các ngươi đã làm gì bọn họ rồi. Các ngươi làm sao tìm được bọn họ. Không thể nào, không thể nào, bọn họ ở nước ngoài mà.
Mãn Thiên Vân gầm rú nói.
- Chỉ cần họ ở trên trái đất này, chúng ta đều có thể tìm được họ. Chỉ cần người thành thật khai báo, chúng tôi sẽ không làm khó bọn họ. Chúng tôi chỉ quan tâm đến số của cải kia thôi.
Diệp Phàm hừ nói.
Ngày hôm qua bắt được người nhà của hắn từ trong tay của thuộc hạ hắn, Mãn Thiên Vân quả thực là rất thông minh, vốn đã sắp xếp cho người nhà đi Pháp
Nhưng cái Diệp Phàm có là thủ đoạn. Nhóm người đó trực đến đến đón con của hắn về để “chăm sóc”
- Haiz… Bản đồ cất giữ kho báu còn lại ở trong đồi đất vàng này, do chú tôi cất giữ, ông ấy có tài năng bẩm sinh về võ thuật, ông ấy cất giấu chúng trong 1 cái hòm phía dưới có một cái cử bí mật. Các ngươi vào bên trong thì có thể tìm được. Nhưng khi nhấc cái hộp này lên thì phải chú ý, lần này chắc chắn sẽ có bom...
Mãn Thiên Vân nói.
- Chúng tôi tin tưởng ngươi, nếu ông không muốn người nhà của ông có chuyện thì ông đừng có nói bậy bạ là được.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Tôi hiểu, chỉ cần các ngươi buông tha bọn họ. Mãn Thiên Vân gật gật đầu, hắn liếc nhìn Diệp Phàm, nói,
- Nhưng mặc dù là có được tấm bản đồ này, các ngươi cũng chưa chắc có thể tìm được kho báu.
Bởi vì, đã mấy trăm năm không mở ra, đều là do tổ tiên trước kia của mười ba áo xanh lưu lại .
Chính là sau khi chúng tôi có được mấy phần của tấm bản đồ này, nhiều năm như vậy rồi mà cũng không có khả năng tìm được nó. Thời đại thay đổi, sa mạc cũng đang biến đổi. Chính là tôi cũng không biết được chính xác vị trí.
- Đó là việc của chúng tôi, không cần anh phải lo
Diệp Phàm hừ nói
- Đến lúc đó, có thể còn muốn mời ngươi làm tham mưu.
- Tất cả đều do mệnh.
Mãn Thiên Vân có vẻ cô đơn, vẻ mặt đần thuỗn ra.
Sáng hôm sau, mọi người cùng tới đồi đất vàng
Lần này lại chẳng gặp nguy hiểm gì, bên dưới đồi đất vàng này quả nhiên có một cái động. Bên trong đào thành mấy gian phòng. Đồ dùng sinh hoạt có đủ.
- Chẳng có cái cửa sổ nào, chú của ngươi không sợ bị bí mà chết à.
Vương Nhân Bàng lạnh lùng hừ nói.
- Các người biết cái gì, đều tính hết rồi, thêm vào để tặng cho các người à. Đồi đất này thực ra là một nơi luyện công rất là tốt.
Chính là nhờ cái kín đáo của nó, nhưng, vẫn là có không khí vào. Thật ra cũng không thể làm người bí mà chết được.
Mà chú ta nói nơi này là nơi duy nhất ông ấy đột phá đến nửa giai đoạn. Ông ấy nói, vì đồi đất này rất lớn, bao nhiêu năm nay đã hình thành một loại khí thể rất đặc biệt.
Mà phía dưới đồi đất vàng này có đới khí hậu khác nhau ở từng khu vực, khí hậu này thực thích hợp với luyện công. Cái này còn hiệu quả hơn so với việc trực tiếp ăn thịt người
Chú ơi, đều là cháu hại chú rồi. Nếu cháu không đến, có lẽ người có hi vọng đột phá trong vòng vài năm tới.
Hừm... Mãn Thiên Vân tôi là tội nhân của mười ba áo xanh.
Mãn Thiên Vân vẻ mặt đau xót nói.
- Tội nhân, đều là do long tham của ngươi cả. Nếu không phải ngươi, thì mười ba áo xanh đã có cuộc sống khác, đã có thể mở được công ty của mình rồi.
Làm ra vẻ trên sa mạc này, chuyện gì cũng không quản, tự do vui vẻ mà sống, có gì là không tốt.
Ngươi kỳ thật mới là kẻ đầu sỏ gây nên sự diệt vong cho Thập Tam Thanh Y. Mấy trăm năm rồi mà chưa khai quật được kho báu, ngươi nghĩ muốn cái gì, để nó bị chôn vùi bao lâu như vậy thì tốt sao
Hơn nữa, đó cũng là tôn trọng các bậc tổ tông. Ngoài ra. Chúng ta cũng không thiếu tiền xài.
Thủy Mẫu lạnh lùng nói.
- Làm trai đều muốn làm nên sự nghiệp, ngươi biết cái gì.
Mãn Thiên Vân hừ nói.
- Thập Tam Thanh Y bây giờ còn còn lại bao nhiêu người?" Diệp Phàm hỏi
- Tính cả người nhà của họ…
- Còn người, còn cái ấy ý, tất cả không quá trăm người. Ngay cả người già yếu đều tính cả rồi.
Có chút người này còn muốn trùng kiến đất nước Tinh Tuyệt, quả thực là nằm mơ. Thật ra, gia tộc Thập Tam Thanh Y nghìn năm trước đã sớm từ bỏ giấc mộng không hiện thực này.
Bởi vì, một đất nước tưới đẹp sớm đã không tồn tại. Cho tới hiện đại, chúng ta mở ra công ty cho chính mình. Còn vọng tưởng cái gì.
Mở công ty phát tài để có cuộc sống tốt mới là mục đích chúng ta theo đuổi. Mãn Thiên Vân tôi lấy của cải cho mọi người có gì sai? Bằng không, để cho nó bị vùi lấp bao lâu trong long đất không phải là quá lãng phí sao . Cần lợi dụng hết công năng của vạn vật, cần phát huy hết tài năng của mọi người.
Mãn Thiên Vân hừ nói.
Không lâu sau, Trương Ẩn Hào lấy ra kia 8 mảnh bản đồ cất giấy kho báu
- Thêm vào 3 mảnh của chúng ta, tổng cộng mới 11 mảnh, còn 2 mảnh nữa?
Diệp Phàm liếc nhìn Mãn Thiên Vân một cái rồi bồi thêm 1 câu:
- Đại ca, buông tha tôi! .
- Tôi cũng không biết. Năm đó lão ngũ lão lục đều chạy. Chính ta cũng không tìm được bọn họ. Nhiều năm như vậy rồi, làm sao có thể liên hệ với họ được.
Mãn Thiên Vân ra vẻ không giống như là đang nói dối.
- Đều là do ngươi truy cùng giết tận.
Thủy Mẫu hừ nói.
Trở lại lều, trải mười một mảnh bản đồ ra để ghép, tất cả đều khớp nhau.
- Có phát hiện được đại khái phạm vi của của kho báu không?
Diệp Phàm hỏi, ánh mắt nhím khắm tấm bản đồ hỏi.
Da dê sớm biến thành màu đen sì rồi , không có còn sáng chút nào, như kiểu là chạm vào sẽ tan biến ra vậy
- Cái phần trong tay lão ngũ lão lục quả thật rất quan trọng, nếu không có thì rất khó đoán ra được vị trí của nó.
Nhưng tôi vừa rồi thông qua suy đoán về những liên hệ vệ tinh sau khi nhóm chuyên gia phân tích thì cho rằng, nơi cất giấu này chỉ ở trong phạm vi năm mươi cây số.
Trương Ẩn Hào nói.
- Phạm vi năm mươi cây số không phải là nhỏ, đối mặt với sa mạc mờ mịt. Chủ yếu là có hay không những biểu hiện đặc biệt, việc này chẳng khác gì tìm kim đáy bể.
Diệp Phàm hỏi.
- Không có, vừa rồi nhóm chuyên gia mới gửi đến đến bản đồ đặc thù mới nhất về phạm vi năm mươi cây số này
Chúng tôi phát hiện, trong phạm vi năm mươi cây số này có khá nhiều ngôi nhà cổ, còn có một tòa thành cổ. Chính là có điều hơi nhỏ thôi.
Mà những thành cổ và những ngôi nhà cũ kỹ này đại bộ phận bị vùi lấp bời cát vàng mờ mịt.
Trương Ẩn Hào nói.
Cái này có vẻ khó khăn đây, lúc đó không khí như trầm hẳn xuống.
- Tìm trước xem rồi hãy nói sau. Phạm vi năm mươi cây số đối với người có thân thủ như chúng ta thì cũng không phải là lớn.
Diệp Phàm quyết định, chia thành 3 nhóm phân công nhau tìm kiếm.
Một ngày đã qua, mọi người tập trung tìm kiếm nhưng cũng không có kết quả gì.
- Anh Diệp, cứ tìm mông lung như vậy cũng không có ý nghĩa. Dường như chỗ nào cũng đều là nơi cất giấu của cải, một gian nhà rách nát, một cái vòng tròn cũng đều có thể.
Một ngôi mộ cổ cũng có thể. Nhưng nơi nào cũng trông như không phải. Hôm nay anh đào tôi xúc cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ngoài việc nói số của cải này giấu ở dưới nền đất mấy chục thước, chúng ta đào tý chút ở bên trên thì phỏng có ích lợi gì.
Tuy là nói có một dụng cụ nhất định, nhưng tại đây dưới sa mạc này cũng chôn dấu rất nhiều dụng cụ bằng sắt đã hỏng hóc, chúng ta vẫn rất khó có thể phân biệt được.
Trương Ẩn Hào nhăn mặt chau mày nói.
- Cách này cũng không ổn lắm.
Diệp Phàm gật đầu nói
- Đáng tiếc dụng cụ tìm kiếm kim loại chúng ta chỉ có một. Nếu toàn bộ chúng ta đều cùng cố gắng thì sẽ tốt hơn.
- Diệp Phàm, ngày mai ngươi tiếp tục tìm, tôi phát hiện ra một số chỗ khả nghi.
Lúc này, tiếng của Lô Định Tông vọng lại.
- Tiền bối còn chưa nghỉ ngơi à?
Diệp Phàm nói nhỏ, mọi người chỉ nhìn thấy hắn hơi chậc lưỡi, cũng không làm người khác chú ý.
- Lần này sau khi giúp ngươi tìm được kho báu có lẽ tôi sẽ rút lui, có thể trong một khoảng thời gian rất dài không thể giúp anh được. Ở trong khoảng thời gian này anh phải cẩn thận một chút.
Lô Định Tông nói.
Nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau tiếp tục tìm kiếm.
Diệp Phàm thi triển công lực tới tới lui lui nhiều vòng trong phạm vi năm mươi cây số. Ngay lúc Diệp lão đại mệt đến mức muốn buông xuôi tất cả, thì vọng lại lời nói của Lô Định Tông:
- Đứng yên đừng nhúc nhích.