Trương Ẩn Hào cũng có phần khó hiểu.
Đúng lúc này, có một tiếng giòn vang truyền trong không trung. Dẫn đầu hình như là một con ngao điểu rất lớn, nó phát ra hiệu lệnh, nhóm thi ngao sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, giống như là đang chạy trốn.
- Thi ngao đều bị dọa chạy hết, phỏng chừng ngay tức khắc sẽ có động tĩnh, chúng ta cũng mau chóng rời đi thôi. Chạy!
Diệp Phàm kêu lên.
Mọi người đều co chân chạy theo sau Thi ngao.
Đúng lúc này, có vẻ như cuộc diễu hành nổi lên. Xung quanh quan tài tiếng nổ vang lên không ngừng, mọi người còn không chạy ra ngoài, quan tài nứt ra giống như bị mũi tên nhọn đâm vào.
Mọi người đành phải dừng lại để ngăn cản những cuộc tấn công quan tài, thân thủ Vương Long Đông yếu, Diệp Phàm phải luôn kèm bên anh ta.
- Cậu cứ ở bên cạnh tôi, cho dù xảy ra chuyện gì, đừng rời đi.
Diệp Phàm nói, chỉ về hướng quan tài bị công kích, cảm thấy nhiệm vụ này hết sức nặng nề, hình như quan tài này là cao thủ 11 đẳng dùng nội khí mới đập vỡ được.
Ở trong đêm tối, quan tài mở tung bay đầy trời, hơn nữa trong đó còn có xương cốt người chết lẫn lộn, nhìn cảnh tượng đó, nó còn khủng khiếp hơn so với những truyền thuyết hư cấu.
Lúc này mọi người cũng quên mất sợ hãi, chỉ biết làm thế nào để tất cả tấn công tới được quan tài ở trên mặt đất.
- Không được rồi, không thể được rồi. Chỉ có thể chợt hiện lên!
Thất gia đột nhiên kêu lên, Diệp Phàm cũng nhanh chóng kêu dừng tay.
Bởi vì, đập bể những quan tài trên mặt đất này không lâu thì trong đó xuất hiện một luồng khói đen, giống như là khói đốt.
- Đeo mặt nạ chống độc vào, có độc đấy.
Diệp Phàm kêu lên, mọi người nhanh chóng đeo mặt nạ chống độc vào.
Tuy nhiên, nếu động thủ sẽ không tốt.
Đúng lúc này. Âm thanh xèo xèo lại vang lên. Nhóm thi ngao lại đang trở lại.
Trong khoảng thời gian ngắn, hơn nữa quan tài bắn ra rất kỳ lạ, mọi người mệt nhoài.
Một giờ qua đi, tất cả mọi người đều có chút tuyệt vọng. Bởi vì, Thi ngao ùn ùn tiến vào một cách dũng mãnh, dường như không thể giết hết được. Mà đôi cánh của thi ngao lại hung tàn hơn ở trong không trung. Tất cả mọi người đều bị thương.
Mà trong quan tài lại không phát hiện ra mặt thứ ba, càng có vẻ kỳ lạ khác thường.
Đúng lúc này, Huyết Cương bên hông Diệp Phàm dường như có động tĩnh. Bản thân mình như là gió đứng lên.
Chẳng lẽ nàng ta nghĩ ra được là đã gặp ở đâu. Trong lòng Diệp Phàm nghĩ, lùi về phía sau lén thả Huyết Cương ra.
Sau đó kiểm soát nàng từ từ đi từ trong quan tài ra.
- Huyết Cương, chúng ta chết chắc rồi.
Hùng Bàn Tử vừa thấy Huyết Cương, sợ tới mức giọng nói run rẩy lên.
- Nổ súng đi, dù sao cũng là chết, trước khi chết sẽ hủy hoại nó.
Hồ Xỉ kêu lên.
- Đừng vội, nhìn này. Dường như huyết cương và Thi ngao có thù oán. Chúng ta quan sát một chút đã. Nhất định là đến đây để giúp đỡ.
Diệp Phàm nói. Huyết Cương chạy ào vào giữa đàn thi ngao, vừa đá vừa giết.
Hình như Thi ngao rất sợ huyết cương, có một con trốn nhưng bảy tám con xông tới. Tuy nhiên. Huyết Cương dường như hưng phấn lến.
Thường chỉ là một cước giết chết một con thi ngào, sau đó thi ngào thổi ra một làn khói nhẹ. Còn Huyết Cương vẫn căng mũi lên hít khí vào.
Giống như là ma túy, Huyết Cương càng giết càng hăng. Việc trước khi chết thi ngao phát ra khói độc giống như có tác dụng tăng thêm sức lực cho nàng.
Không lâu sau, trên mặt đất có rất nhiều xác của thi ngao. Còn ngao điểu trên trời cũng sớm bị dọa cho chuồn mất.
Mối nguy tạm thời đã xua tan.
Cuối cùng Thi ngao không có xuất hiện lại nữa, tuy nhiên, tất cả mọi người đều không dám xả hơi, mọi người trợn to mắt nhìn Huyết Cương, dường như so với Thi ngao nàng còn đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Huyết Cương đứng bất động ở trước mặt mọi người, chỉ có Vương Nhân Bàng là đã gặp qua Huyết Cương. Tự nhiên trong lòng Diệp Phàm oán thầm làm cái gì không làm, lại làm ra cái không phải người đến dọa người.
- Thất gia, Huyết Cương đáng sợ như vậy sao?
Hùng Bàn Tử không nhịn được hỏi.
- Đương nhiên, cậu không thấy sao, chúng ta nhiều người như vậy còn không thể đối phó được với Thi ngao, thế mà một mình nó có thể giải quyết được hết.
Thất gia nhỏ giọng nói, sợ kinh động đến Huyết Cương.
- Rốt cuộc là nàng lợi hại đến mức độ nào, cô ấy có thể làm điều ấy với Thi ngao nhưng chưa chắc đã làm được điều đó với người sống.
Hổ Xỉ hỏi lão bà.
- Để đối đầu với Huyết Cương mà vẫn còn sống chứng tỏ phải có công lực của Thần Tiên.
Thất gia nói một câu, ngoại trừ Diệp Phàm và Vương Nhân Bàng, tất cả đều biến sắc.
- Vậy… Vậy… Thần tiên, chúng ta làm gì còn con đường sống. Mẹ của tôi ơi, chỉ có thể cầu xin cô ấy buông tha cho chúng ta. Chúng ta thử dập đầu xem sao, nghe nói Huyết Cương còn có chút lương thiện đấy.
Trong lúc này Thất gia hơi nhát gan một chút, giọng nói run rẩy.
- Ông đi dập đầu sao, cô ấy cũng không phải người, cũng chỉ như người chết thôi, ông có dập đầu cô ấy cũng không hiểu đâu. Gõ một cái vào tinh hoàn.
Ngoài ra lúc trước có một tên bị một cái tát khiến máu trong mồm chảy ra.
Một tiếng kêu to, kẻ đánh người bị Huyết Cương tát một cái cả người bắn vào trong quan tài.
Đột nhiên, mọi người trợn tròn mắt.
- Cô… Hình như cô gái có thể nghe hiểu được những lời chúng ta nói.
Bị Đả Giả vuốt đầu của mình, vẻ mặt hoảng sợ, nói.
Không hiểu Diệp Phàm đang làm trò quỷ gì, khống chế Huyết Cương kiểu gì mà lại xảy ra chuyện này, chính Thất gia cũng không hiểu được. Bởi vì, cái Diệp Phàm dùng là thuật khống cương.
- Nhìn thấy không, có thể cô gái không phát lực, đó tuyệt đối là Tiên thiên cường giả. Chúng ta cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đã, chớ có chọc cô ấy. Chỉ có thể mong nàng đi trở lại vào trong quan tài. Như vậy tất cả chúng ta đều có chỗ ngồi.
Giọng Thất gia lạnh lùng, đây là đang nhắc nhở những người ở dưới đừng có lộn xộn.
- Ông nội Huyết Cương, không, bà nội Huyết Cương, bà là người rộng lượng, hãy buông ta cho kẻ tiểu nhân vô dụng chúng tôi đi?
Ngưu Bá nghĩ là Huyết Cương có thể hiểu được, nhanh chóng chạy tới chắp tay cười nịnh nọt nói.
Huyết Cương vừa nghe, tự nhiên là từ từ đi đến phía Ngưu Bá, khiến sắc mặt anh ta nhất thời trắng bệch ra, kêu lên:
- Tôi không có trêu chọc bà đâu, bà nội, vừa rồi là tôi chào bà, thật sự không phải là thất kính đâu. Lão bà muốn tiểu nhân tôi làm gì, tôi sẽ làm theo được không, chỉ cầu xin bà đừng tới đây.
Thiếu chút thì Diệp Phàm cười ra tiếng, còn Vương Nhân Bàng liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, biết là hắn đang giở trò quỷ.
Huyết Cương đi chầm chậm đến trước mặt Ngưu Bá, còn sờ lên trên trán anh ta một cái. Ngưu Bá sợ tới mức té xỉu, cứng rắn chống lại, nhìn Diệp Phàm.
- Đừng sợ, xem ra cô ấy đối với anh không có ác ý gì đâu. Tuy nhiên, tốt nhất anh đừng có nhúc nhích. Nếu cử động e rằng…
Diệp Phàm cười cười an ủi.
- Tôi… Có thể bị cô ấy ăn sống không?
Ngưu Bá run rẩy nói.
- Việc này có thể hay không cũng không rõ, nghe nói có nhiều khi Huyết Cương cũng rất thích người sống. Như Ngưu Bá lại to con, rất thích hợp.
Vẻ mặt Vương Nhân Bàng vui vẻ thêm lời.
- Các anh có phải là người hay không. Tôi bị như vậy các anh còn cười được. Đúng là đồ chó, để cho em gái Huyết Cương ăn các anh đi. Lột da móc tim, nuốt trọn lấy.
Ngưu Bá tức giận trừng mắt, nhưng mà lại không dám hoạt động.
Lúc này. Huyết Cương xoay người đi về phía Hổ Xỉ. Người này thấy Huyết Cương bước tới gần, trên thái dương đầy mồ hôi.
Anh ta chuẩn bị tư thế công kích, càng ngày Huyết Cương càng đến gần. Mồ hôi Hổ Xỉ toát ra, vẻ mặt Thất gia nghiêm túc, tuy nhiên, không dám cử động.
- Người anh em chịu đựng một tí đi, đừng cử động, vừa rồi Ngưu Bá không cử động cũng không sao, cho nên. Cứ mặc kệ cô ấy làm gì thì làm. Ngàn vạn lần anh đừng có nhúc nhích.
Hùng Bàn Tử nói để động viên tinh thần cho Hổ Xỉ.
Tuy nhiên. Huyết Cương đi vài chục bước sau đó lại dừng lại. Nguyên nhân là ở giữa nhóm Thi ngao mà đám người của Diệp Phàm có một khoảng cách trống, lúc này, ở chỗ trống đột nhiên có một hình ản quỷ dị. Giống như một người.
Diệp Phàm dẫn đầu đi theo, phát hiện hình như là bóng dáng của một người.
Huyết Cương tiến lên đi trước. Cùng hướng về phía bóng hình kia. Tuy nhiên, ở trên không trung. Vừa xoay người lại đã thấy cái bóng đứng ở trên đầu Huyết Cương. Tuy nhiên, từ đầu đến cuối lưng của cái bóng kia đều hướng về phía bọn người Diệp Phàm.
- Chúng ta giúp cô ấy đi.
Diệp Phàm kêu lên, tất cả mọi người đều để chú ý đi đến cái bóng.
Ra sức tấn công, tiếng gió truyền đến, khiến tất cả quan tài nằm ở dưới đất đều bay lên.
Cái bóng kia di chuyển kỳ lạ, tất cả phi tiêu ở trên quan tài đều giống như đang hướng về phía mọi người. Diệp Phàm hiểu được, quan tài này cùng hợp sức tấn công, phỏng chừng hắn cũng không thoát khỏi liên quan.
Băng…
Tiếng đao truyền lại, mọi người đều bị quan tài đán cho phải lui lại mấy chục mét. Còn Huyết Cương và cái bóng chiến thành một đoàn.
Diệp Phàm thực sự cố hết sức để khống chế, biết Huyết Cương có phần không ngừng được. Vì thế khi khống chế được, Diệp Phàm thu Huyết Cương quay trở về.
Tuy nhiên, phát hiên cái bóng kia hình như đang xuyên qua mình. Tự nhiên lưng lại quay lui về phía mình.
Trong lòng Diệp Phàm đang kinh hãi chết khiếp, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cái bóng kia từ từ đi tới, cho đến khi chỉ cách Diệp Phàm khoảng ba thước.
Cuối cùng hắn cũng xoay người lại.
Mẹ của tô ơi, xấu quá, thảm quá. Trong lòng Diệp Phàm kêu thảm thiết một tiếng, căn bản là không phải là khuôn mặt của người, trên mặt giống như là con giun.
Một con vờn ở xung quanh, hơn nữa, hình như còn đang bò xung quanh, là một sinh vật sống. Một mùi khó chịu bay đến khiến người ta buồn nôn.
Tự nhiên ngón tay của người nọ chỉ vào Diệp Phàm, một người dừng lại, còn bọn họ hoạt động.
- Chúng ta không đi, sẽ cùng nhau chết ở đây.
Vương Nhân Bàng kêu lên.
Bá bá bá..
Tất cả những người ở bên này Diệp Phàm đều thấy một cái bóng ngã lăn xuống đất, mà Thất gia vừa thấy, đã vội vàng nháy mắt ra hiệu, tất cả người của ông ta đều chuồn mất.
Lúc này, Thất gia không nói gì đến đạo đức, cùng với cái bóng thần bí khó lương, cũng không khác so với chết là mấy. Chính Huyết Cương cũng không có bản lĩnh để có thể chịu đựng.
- Chúng ta vây giết nó nó đi.
Vương Nhân Bàng kêu lên, từ mặt đất bắn lên để giết.
Bá bá bá…
Lúc này cái bóng thần bí kia xuống nặng tay, toàn bộ người của Diệp Phàm ngã xuống đất không có động tĩnh gì.
Tuy nhiên, Diệp Phàm biết, bọn họ còn chưa có chết, trong lòng có phần cảm thấy tốt hơn một chút. Tỏ vẻ cái bóng này cũng không hề có dụng ý xấu gì. Nếu không, với thân thủ của anh ta, phỏng chừng đám người Vương Nhân Bàng đã sớm đến âm phủ báo tin.
- Gì vậy?
Rốt cuộc Diệp Phàm nhịn không được, Huyết Trích Tử két một tiếng tựu ra đến đây. Lần này công lực của Diệp Phàm tăng nhánh, cánh hoa sen càng mở ra càng lớn, không khác gì chân bó bồn lắm.
Cánh hoa sen Huyết Trích Tử càng lớn, đương nhiên càng có thể trú ngụ ở đó nhiều. Tự nhiên, càng ngày lực công kích càng tăng.
Tuy nhiên, đây là cuộc tấn công các dây thần kinh rất khốc liệt nếu như chỉ là xiếc ảo thuật bình thường căn bản là không có tác dụng.
Người ta vung tay lên, Diệp Phàm kêu to môt tiếng thiếu chút nữa Huyết Trích Tử bay một ảnh. Diệp Phàm không có cách nào, đành phải thu hồi Huyết Trích Tử trở về.