Diệp Phàm nghe đến đó thì kích động trong lòng, vào lúc hợp nhất hỗn loạn này có thể đến làm chủ nhiệm một ban quan trọng như vậy thì quá vui mừng, không muốn cao hứng cũng không được.
Thật ra thì Tần Chí Minh cũng không phải là hoàn toàn nhìn vào thành tích gần đây của Diệp Phàm mà nghe đâu là do Xuân Thủy mới có ý định này. Đoán chừng y còn có một chút tâm tư là làm mối cho Xuân Thủy và Diệp Phàm. Nếu như như việc giữa Diệp Phàm và Xuân Thủy thành công thì y có thêm một đệ tử đáng tin, việc này chỉ có Diệp Phàm không biết mà thôi.
- Ừ! Tin tức của em cũng nhanh nhạy đấy chứ. Lão quỷ Tần đã đánh tiếng với anh, tuy nhiên tạm thời anh chưa đồng ý. Vương Nguyên Thành cũng muốn đi lâu rồi nhưng cho dù cho Diệp Phàm lên thì cũng phải đổi lại bằng mấy vị trí khác mới được. Hiểu được chưa bảo bối, em cầm chắc vị trí chủ nhiệm của ban sinh đẻ rồi, ha ha! Anh vào sâu đây!
Một cây gậy của Thái Đại Giang mãi không mò thấy đáy, cố nén giọng cười.
- Sao anh không cho luôn em làm chủ nhiệm bang Đảng – Chính được sao?
Trịnh Tuyết Muội làm nũng.
- Không được! Em cho rằng chỉ riêng Tần Chí Minh là có thể quyết định được vị trí đó sao? Nếu là lúc trước thì còn có thể, nhưng sau khi hợp nhất xã Khanh Hương vào thì có khá phức tạp, nghe nói vị trí kia là do hai vị lão đại của huyện quyết định.
Trước kia hai vị lão đại có từng hứa hẹn, giờ do hợp nhất nên không thể thực hiện nên phải tìm một vị trí tương đối dể trấn an thằng ranh Diệp Phàm, vì thế nên Vương Nguyên Thành mới được điều đi để nhường vị trí đó cho Diệp Phàm .
Tuy nhiên thằng ranh đó gần đây cũng rất may mắn, tiền kiếm được không ít, ngay cả bí thư thị ủy Dương cũng thích hắn, nghe nói vừa rồi còn dám quát tháo với cả bí thư Dương. Tuy nhiên cũng chỉ là lời đồn, không biết có thật không. Anh nghĩ cho thằng ranh đó ăn gan cóc tía cũng không dám quát tháo bí thư Dương. Mẹ kiếp! Bịa đặt chuyện gì mà ngay cả chuyện liên quan đến bí thư Dương cũng dám bịa đặt.
Thái Đại Giang dường như hơi tức giận dộng mạnh xuống làm Trịnh Tuyết Muội đau điếng hét toáng:
- Anh chết đi, làm sao dám dùng tay chứ, ngứa chết á!
- Không dùng tay! Không dùng tay thì làm sao con giun nhỏ của anh đi vào được một nửa sơn động của mày, đúng là đuôi chuột ngoáy lọ mỡ mà.
Thái Đại Giang tức giận mắng thầm, mặc niệm cho con giun nhỏ của y một lát.
- Kỳ quái! Sao mình dám quát tháo với cả bí thư Dương, lão quỷ Thái này cũng nói bậy rồi.
Diệp Phàm lắc đầu cảm thấy không có chuyện gì hay nên lê bước về giường ngủ.
Lúc ấy Diệp Phàm vì cái chết của Diệp Nhược Mộng nên có nói gì cũng đâu nhớ.
Khoảng 10h sáng hôm sau, Trương Gia Lâm đã lên học khu làm việc còn Diệp Phàm cũng chạy đến bí thư Tần báo cáo chi tiết công tác gần đây ở thôn đập Thiên Thủy công tác.
- Nghe nói cậu phân ra ba vạn kinh phí sửa đường đưa cho chủ tịch Thái lên huyện tìm người vẽ bản quy hoạch thiết kế sửa đường có phải hay không?
Tần Chí Minh ra vẻ vô tình hỏi.
- Đúng vậy bí thư Tần, cháu cũng không quen biết về phương diện này trên huyện nên phiền đến chủ tịch Thái. Cháu nghĩ đường vào thôn đập Thiên Thủy đã được bên quân đội làm ra hình dáng sơ bộ rồi thì dứt khoát phải sửa cho hoàn chỉnh, cũng coi như không phụ lòng những người dân thôn đập Thiên Thủy đã chết, ai!
Diệp Phàm cẩn thận trả lời, lén liếc nhìn Tần Chí Minh, không biết trong lòng y nghĩ như thế nào.
- Ừ! Phải sửa chữa cho tốt, tuy nhiên có 10 vạn đồng mà muốn làm hoàn chỉnh thì không đủ nên phân ra ba vạn để làm quy hoạch có chút...... Bỏ đi, cậu tự có chủ ý của bản thân! Gần đây trong thị trấn sẽ có thể thay đổi nên cần phải bám sát công tác! Ai! Vì đợt mưa lần trước mà đường sá ở thôn Đàm Đình, thôn Khê Khanh cũng hỏng hết cả, ngay cả xe lam cũng không vào được, e là hơi phiền......
Tần Chí Minh vẫn thản nhiên nhìn không ra hỷ, nộ, ái, ố, tuy nhiên Diệp Phàm cũng đoán ra y mất hứng vì mình đưa cho Thái Đại Giang ba vạn, xem bộ cũng muốn có phần.
Y nói cái gì mà đường sá ở Đàm Đình, Khê Khanh bị hỏng không phải là có ý này sao, mẹ kiếp! Có 10 vạn đồng mà phân ra như thế thì còn sửa cái *** gì nữa, may mà còn có Nam Cung Hồng Sách quyên góp 100 vạn bằng không thì phải kiếm một chút chỗ công tử Lô Vỹ, nếu không thì vị trí chủ nhiệm ban Đảng – Chính nguy rồi.
- Bí thư Tần, cháu muốn báo cáo chú một chuyện, tuy nhiên việc này cháu cũng không dám chắc chắn.
Diệp Phàm hơi ngập ngừng.
- A! Nói nghe một chút, không thành cũng không việc gì.
Tần Chí Minh nói nhẹ, thật ra thì vừa rồi y chỉ định nhắc nhở Diệp Phàm đừng đi lại quá thân mật với Thái Đại Giang.
- Bí thư Tần, hôm qua có một vị chủ tịch tên là Nam Cung Hồng Sách từ Hồng Kông tới, nói là muốn cảm ơn cháu vì đã báo thù cho con ông ấy nên có lòng tốt muốn quyên góp 100 vạn để sửa đường cho thôn đập Thiên Thủy, tiền nào việc ấy. Tuy nhiên vì có việc gấp nên đi trước, nhưng giọng rất chắc chắn, nếu khi ấy không có chuyện thì đã thành rồi. Chuyện này ngay cả chủ tịch Thái cháu cũng không dám nói, sợ làm không được thì mang tiếng. Giờ cháu chỉ nói riêng với chú .....
Diệp Phàm nói một hơi.
- Một trăm vạn! Thật không?
Tần Chí Minh đứng phắt dậy, trên mặt dù che giấu rất khéo nhưng cái miệng vẫn run rẩy bán đứng sự kích động trong nội tâm của y.
Số tiền 100 vạn vào năm 95 dù là đối với một bí thư thị trấn cũng là một con số trên trời, huyện nào nghèo tài chính thu vào một năm cũng chỉ mấy trăm vạn, một trăm vạn có thể làm bao nhiêu chuyện a! Thị trấn Lâm Tuyền tuy nói là thị trấn lớn nhưng vẫn hết sức khó khăn, nghe nói tiền lương giáo viên ba tháng gần đây đều chỉ phát trước một nửa.
- Tiểu Diệp, chú hỏi thật cháu, cháu nắm chắc được mấy phần?
Tần Chí Minh rõ ràng đã kích động, sau khi vất bao Phù Dung Vương cho Diệp Phàm thì cứ đi lui đi tới trong phòng.
- Năm! Không, là sáu phần!
Diệp Phàm đưa ra sáu ngón tay.
- Tốt! Thật tốt quá! Số tiền kia nhất định phải có được, chú đại diện cho đảng ủy thị trấn giao nhiệm vụ cho cháu. Vào ba giờ chiều ngày mai, cháu chờ chú ở quán Tử Vân, chú sẽ dẫn cháu tới một nơi.
Tần Chí Minh cao hứng nói:
- Một trăm vạn chính là trọng điểm, công việc của cháu phải lấy nó làm trung tâm. Nếu người của thôn đập Thiên Thủy không đủ thì cứ nói. A! Có muốn dùng xe Mitsubishi của chú hay không thì cứ dùng.
- Không cần bí thư Tần, cháu có mượn được xe của một người bạn trong một thời gian ngắn rồi.
Lúc ấy Lô Vỹ có nói rằng đừng đem chuyện ở thôn ở đập Thiên Thủy tiết lộ ra ngoài, chắc là sợ mấy quan huyện hóa duyên đòi hỏi gã đầu tư gì đó thêm phiền toái. Mấy ngày hôm trước, chuyên gia văn vật chứng thực cho Lô Vỹ cũng đã đi rồi, hiện tại chuyện khai quật là chuyện riêng của nhà người ta, cũng không muốn ai dòm ngó đến.
Sau khi ra khỏi trụ sở chính quyền, Diệp Phàm đi gặp Trương Gia Lâm như lời hẹn. Hai người đi bộ về quán cơm :
- Anh Diệp, anh tới rồi!
Phạm Xuân Hương nhiệt tình ra đón dẫn Diệp Phàm vào phòng VIP .
- Mang thức ăn lên đi chị Xuân Hương, đói bụng lắm rồi.
Diệp Phàm nháy mắt với Thái Tây Thi, cô nàng cũng khẽ gật đầu ra vẻ đã hiểu, chạy ra gọi Liễu Tuyết Liên. Hôm nay vì để tạo hiệu quả đặc biệt nên Diệp Phàm bảo Liễu Tuyết Liên phải thắt bím đuôi ngựa, mặc một cái áo màu vàng, quần nhung, hoàn toàn giống như bức ảnh của Lý Tuyết Hoa để tạo cảm giác sống lại cho Trương Gia Lâm.
Quả nhiên là kinh ngạc lòng người.
Liễu Tuyết Liên mặt mũi hơi đỏ bưng mấy món ăn đi vào phòng VIP. Trương Gia Lâm trong nháy mắt đã hóa đá, mồm miệng há hốc, đôi môi lập bập không biết nói cái gì.
Vài giây sau.
Trương Gia Lâm đột nhiên như mê sảng, không hề có phong độ của một giáo viên, bắt lấy cổ tay của Liễu Tuyết Liên hô lớn:
- Tuyết Hoa! Tuyết Hoa! Thật là em sao? Anh không phải nằm mơ chứ, ô...... Ô...... Thật sự là em sao......
Trương Gia Lâm cứ lẩm bẩm vậy rồi nắm chặt lấy bàn tay trắng trẻo của con gái nhà người ta khóc rưng rức như một đứa trẻ.
Liễu Tuyết Liên cũng ngẩn ra, khuông mặt càng lúc càng hồng rực như quả cà chua. Cô muốn rút tay lại nhưng Diệp Phàm bên cạnh cứ nháy mắt ra hiệu để yên.
Một lúc lâu sau!