Diệp Phàm ra hiệu cho Bao Nghị tiếp tục với vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Nếu lấy tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc làm đầu mối thì đó chẳng khác gì một tấm lưới trời. Các mối quan hệ và quyền lực đan xen vào nhau tạo thành một tấm lưới vô hình.
Tấm lưới đó quá lớn. Những con cá trong tấm lưới ấy là người từ thị trấn Oa Lâm đến huyện Nam Đường đến thành phố Chương Hà rồi cho đến cả Đồng Lĩnh, đến tỉnh.
Các lãnh đạo cấp bậc nào cũng có. Mà một trong số những người bảo vệ cả mạng lưới ấy là giám đốc sở công an thành phố Đồng Lĩnh, Đồng Quân Phong.
Hơn nữa, để văn phòng tỉnh có thể nhanh chóng đưa ra quyết định như vậy thì việc này ắt hẳn có liên quan đến một vài đồng chí lãnh đạo của sở tỉnh và lãnh đạo trong tỉnh.
Không dấu gì Bí thư Diệp, tôi từng ba lần bị bọn họ ám sát. Một lần có người cài bẫy vào xe của tôi.
Tất nhiên là họ ra tay âm thầm để mình nhất thời không phát hiện ra được. Một lần thì trực tiếp hơn, dùng sung bắn tỉa tôi, cũng may mà tính cảnh giác của tôi cao nên chỉ bị trầy xước ở bắp chân thôi.
Lần thứ ba bọ họ mạnh bạo đến nhà tôi tính sổ. May mà tôi chưa vợ chưa con gì.
Bố mẹ tôi vốn ở cùng tôi, tôi đã phải gấp gáp đưa họ đến trú ở nhà người bạn tốt nhất. Tôi chết đi thì cũng chẳng hề hấn gì chỉ lo hai bậc song thân đau lòng.
Có điều họ cũng sợ tôi bị ép quá sẽ gửi tài liệu lên cấp trên, vì thế mấy tháng nay tình hình đỡ căng hơn một chút. Họ chỉ điều tôi làm việc này.
Dù sao cũng chỉ còn một đường chết. Nếu Bí thư Diệp dứt khoát muốn điều traa chuyện này, Bao Nghị tôi quyết làm tay sai cho Bí thư.
Những chuyện nguy hiểm cứ giao cho tôi. Mẹ kiếp! Một đám người cặn bã!
Bao Nghị hung hãn nói.
Đột nhiên anh ta quỳ gối xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Diệp Phàm. Ánh mắt ấy chứa đầy lửa phẫn nộ. Diệp Phàm có thể cảm nhận được sự căm phẫn trong lòng Bao Nghị.
- Chắc hồi nhỏ anh cũng luyện qua võ nghệ. Bản lĩnh thực không tồi.
Diệp Phàm đỡ anh ta dậy rồi nói.
- Tôi cũng có luyện qua chút ít nhưng còn chưa được lợi hại.
Bao Nghị khiêm tốn đáp lại.
- Anh có lòng tin làm việc cho tôi không?
Diệp Phàm nghiêm túc hỏi.
- Tôi đã nói rồi, chỉ cần làm rõ việc này thì tôi nguyện làm tay sai cho Bí thư.
Bao Nghị lại nhắc lại câu ban nãy.
- Tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc ngoài chuyện lớn lần này ra thì còn vụ việc nào nghiêm trọng nữa không?
Diệp Phàm hỏi.
- Thế là đủ rồi. Ví dụ ép giá mua đất chiếm nhà người ta, hoặc lúc thiếu công nhân bọn họ dùng mấy biện pháp lôi kéo người ta đến mỏ làm việc.
sau đó không cho họ về. Có người tìm cách về thì bị họ đánh cho tàn phế một bên chân. Người ta muốn về là vì điều kiện công việc khổ quá, mà độ nguy hiểm lại cao.
Thứ hai là lương thấp quá. Tiền xương máu mồ hôi của công nhân bọn họ đều ăn chặn cả. Con người Phượng Thảo Thiên cũng đầu gấu, giang hồ.
Ở công ti không ít người bị ông ta cho ăn tát. Hơn nữa ông ta lại rất háo sắc. Thấy gái đẹp là mê ngay, đầu tiên dùng tiền mê hoặc, nếu không được thì âm thầm làm bừa.
Bao Nghị kể.
- Những gì anh nói có chứng cớ không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi có một ít chứng cớ. Cái này không phải là do tôi không nỗ lực mà do năng lực bản thân có hạn. Hơn nữa lại phải bí mật điều tra.
Sắc mặt Bao Nghị có chút khó coi.
- Bằng chứng đâu?
Diệp Phàm hỏi.
- Nếu Bí thư Diệp có thể cầm chắc được Lư Hoan của thành phố Đồng Lĩnh thì tôi sẽ giao lại hết toàn bộ tài liệu tôi nắm giữ cho chủ tịch.
Bao Nghị bỗng nhiên đưa ra điều kiện.
- Xem ra anh vẫn còn chưa tin tưởng tôi.
Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào Bao Nghị, giọng nói có chút bực bội.
- Không phải là tôi không muốn tin anh nhưng vì bọn họ cũng đoán là trong tay tôi có tài liệu nên trước giờ luôn tìm nhiều cách gài bẫy hòng lấy được tài liệu trong tay tôi.
Nào là mĩ nhân kế, nào là cho tiền cho quyền, tặng vật...cách nào cũng dùng hết rồi. Nhưng may là tinh thần cảnh giác tôi cao nên tất cả đều bị lật tẩy.
Tôi muốn nói là Bao Nghị tôi tuy nghèo nhưng còn có lương tâm. Tôi cũng không phải là người đầy nghĩa khí mà nhìn chung tôi t
Nhưng lương tâm đã không cho phép tôi làm ngơ chuyện này, mà hơn nữa nó còn có quan hệ đến họ hàng của tôi.
Dù lương tâm có mất hết thì cũng không thể bỏ qua được. Tôi cũng vốn định là một khi thu thập được đủ tài liệu để khiến bọn chúng chết tôi sẽ trực tiếp đi Bắc Kinh.
Nói đến đây ánh mắt Bao Nghị bỗng sáng lên.
- Được. Tin tưởng cũng cần một quá trình. Tôi không trách anh. Anh muốn tôi bắt được Lư Hoan thì cũng phải cho tôi biết Lư Hoan là ai và trước nhất cũng phải đưa ra chứng cứ có liên quan đến Lư Hoan mới được.
Diệp Phàm nói.
- Bí thư Diệp đến thành phố Đồng Lĩnh chưa lâu nên không biết. Lư Hoan là Phó ban thư kí thành phố kiêm Chánh văn phòng ủy ban nhân dân thành phố. Thực ra ông ta chính là một con chó hung hãn trong tay Cao Thành. Nghe nói không lâu nữa ông ta sẽ ngồi lên cái ghế Trưởng ban thư kí. Chẳng nhẽ chuyện này Bí thư Diệp lại không biết sao?
Bao Nghị cảm thấy có chút nghi ngờ, nhìn Diệp Phàm.
- Cái gì? Lư Hoan?
Diệp Phàm giật nảy mình. Không lẽ ứng viên mà đồng minh của Tề thúc giới thiệu lại chính là Lư Hoan?
Trong giây lát hắn bỗng thấy mừng rỡ trong lòng. Nếu Bao Nghị đưa ra được bằng chứng nhân cơ hội này tóm được Lư Hoan thì ứng viên thích hợp mà bên đó giới thiệu coi như tiêu rồi.
Lúc đó, Tề Chấn Đào nhân cơ hội giới thiệu luôn Mễ Nguyệt như vậy chẳng phải Mễ Nguyệt đã có hy vọng rồi hay sao...
- Giao lại cho tôi chứng cớ về Lư Hoan và cho tôi thời gian là hai ngày.
Diệp Phàm nói với giọng rất kiên quyết.
- Tôi sẽ chỉ giao cho Bí thư chứng cớ về Lư hoan.
Bao Nghị trả lời.
Một tiếng sau Bao Nghị đã đưa tới bằng chứng về Lư Hoan.
- Chuyện này không dễ làm chút nào. Nếu bắt ngay Lư Hoan sợ rằng sẽ đánh rắn động cỏ. Chi bằng như thế này, Lư Hoan đang cố ngồi lên cái ghế Trưởng ban thư kí Thành ủy, chúng ta làm hỏng chuyện này của anh ta trước. Sau đó khi tiếp tục điều tra về tập đoàn khia thác mỏ Thiên Mộc, chúng ta sẽ tóm gọn anh ta, như vậy có phải sẽ hợp lí hơn không?
Diệp Phàm hỏi lại Bao Nghị.
- Không được. nhất định phải bắt bằng được Lư Hoan. Đây là điều kiện duy nhất của Bao Nghị tôi, nếu không thì coi như không có cuộc nói chuyện ngày hôm nay.
Bao Nghị một mực cương quyết không từ bỏ điều kiện đó.
- Thôi được. Chuyện này cứ quyết định vậy đi.
Diệp Phàm có chút tức giận, lạnh lùng đáp lại. Hắn quay xe phóng thẳng đến chỗ Tề Chấn Đào.
- Cậu lại đến làm gì? Chẳng phải đã nói với cậu rồi sao, đừng có làm phiền ông già này nữa. Chuyện lần này của Mễ Nguyệt không có cách nào khác. Cậu thật là cứng đầu!
Tề Chấn Đào vừa nhìn thấy Diệp Phàm đã thốt ngay ra những lời ấy.
- Chẳng phải Tề thúc muốn chỉnh đốn lại ngành khai thác mỏ của tỉnh Tấn Lĩnh sao? Chẳng phải Tề thúc muốn tôi chú trọng chỉnh đốn mặt kinh tế, đưa kinh tế của tỉnh mình phát triển theo một quỹ đạo đúng đắn sao?
Mấy câu hỏi chất vấn của Diệp Phàm khiến Tề Chấn Đào có chút nghi ngờ. Ông nhìn Diệp Phàm, hỏi:
- Cậu quay lại để hỏi tôi mấy câu này hả? Nói mấy lời nhảm nhí như vậy thì có tác dụng gì?
- Tề thúc, lần này ứng viên mà người đã hợp tác với Tề thúc giới thiệu có phải là Phó ban thư kí Lư Hoan không?
Diệp Phàm bắt đầu “ném bóng”.
- Làm sao cậu biết được thông tin này?
Tề Chấn Đào có chút ngạc nhiên nhưng đã gián tiếp thừa nhận.
- Tề thúc xem cái này đi.
Diệp Phàm nhẹ nhàng giơ tập tài liệu Bao Nghị vừa cung cấp ra trước mặt Tề Chấn Đào. Ông ta cầm lấy tập tài liệu bắt đầu xem, càng xem đến những phần sau, khuôn mặt lại càng nghiêm túc căng thẳng hơn.
- Những tài liệu này đã xác minh qua chưa?
Tề Chấn Đào hỏi.
- Tôi vừa mới có được nên chưa xác minh qua. Nhưng đến tám mươi phần trăm là thật. Người cung cấp tài liệu này đang điều tra về tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc.
Diệp Phàm kể lại rõ ràng chuyện của Bao Nghị thêm một lần nữa.
Tề Chấn Đào trầm ngâm.
- Cậu định tính sẽ điều tra việc này?
Ông ta đắn đo một hồi lâu mới hỏi bởi vì chuyện này có liên quan đến rất nhiều người.
Mà thực ra chính là vạch trần ô dù từ trên tỉnh Tấn Lĩnh.
Đến lúc đó khiến một số các quan chức phải về vườn thì sẽ ảnh hưởng lớn đến sự phát triển và ổn định của tỉnh Tấn Lĩnh.
Tề Chấn Đào về Tấn Lĩnh cũng chỉ vài tháng. Thời điểm này là thời điểm rất nhạy cảm. Chốn quan trường Tấn Lĩnh không bình ổn cũng không tốt. Hơn nữa việc này cũng không có lợi cho sự phát triển của ngành khai thác than của Tấn Lĩnh.
- Tôi nghĩ, chuyện không nên để lan rộng ra, không được làm như vụ việc ở Giang Đô. Nếu không thì có lẽ Tề thúc cũng sẽ gặp phải phiền hà, chỉ cần bắt được những nhân vật chủ chốt, có lợi cho chúng ta là được rồi.
Diệp Phàm nói.
- Đúng thế. Điều này cho thấy cậu cũng có cái nhìn đại cục rồi đấy. Với một người làm chủ, một Bí thư của một thành phố lớn, không có cái nhìn đại cục là không được.
Những chuyện bất bình trong xã hội quá nhiều, dù chúng ta có muốn can thiệp thì cũng không thể can thiệp toàn bộ được. Có những chuyện phải biết phân biệt nặng nhẹ, lâu dài hay gấp gáp, hơn nữa cũng phải xem xét đến ảnh hưởng của nó trên mọi phương diện.
Bỏ qua cái bé để túm được cái lớn, tùy cơ mà ứng biến. Điểm xuất phát của chúng ta là phải để cho nhân dân được hưởng những thứ mà họ đáng được hưởng.
Tuy nhiên cũng không nên gây sức ép để rồi cuối cùng làm tổn hại đến “huyết mạch gân cốt”. Vì thế lần này nhất định không thể giới thiệu Lư Hoan được. Loại người đó, lão già này không cho một đòn thì thôi chứ giới thiệu gì.
Tuy nhiên việc này chắc cậu tạm thời cũng không muốn tiết lộ chứ?
Tề Chấn Đào nói.
- Với tính cách của tôi thì tất nhiên là tôi muốn tóm gọn rồi. Nhưng tôi cũng hiểu như thế không được. Với lại chuyện này lại xảy ra ở chính thành phố Đồng Lĩnh, tôi lại mới đến. Tuy nhiên, những người như Đồng Quân Phong ở cục công an thành phố hoặc Phó ban thư kí Lư Hoan thì chắc chắn phải tóm được.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, cậu đã nhắm được cái cậu Bao Nghị nào đó rồi đúng không?
Tề Chấn Đào đột nhiên cười.
- Cậu Bao Nghị đó quả thực rất được. Nếu mà cậu ta ngồi lên được cái ghế Cục trưởng cục công an thành phố Đồng Lĩnh thì chắc chắn sẽ là trợ thủ đắc lực cho tôi. Vai trò to lớn của cơ quan chuyên chính tôi hiểu rõ chứ.Có một số chuyện đúng là không thể thiếu được mấy đồng chí ấy.
Diệp Phàm nói thẳng ra luôn.
- Cậu đến lần này chắc không phải chỉ để thảo luận về vụ án đâu nhỉ?
Khuôn mặt Tề Chấn Đào bỗng mất hẳn vẻ tươi tỉnh.
- Tề thúc. Nếu Lư Hoan đã bị tiêu rồi thì hay là....
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu và Mễ Nguyệt không có gì thật chứ?
Tề Chấn Đào nghi ngờ hỏi lại.
- Thực là không có gì ạ. Tôi chỉ muốn tìm một trợ thủ tốt.
Diệp Phàm vội ngồi ngay ngắn, đáp lại bằng giọng rất nghiêm túc.
- Chuyện này chẳng phải tôi đã nói với cậu là có rắc rối rồi sao? Hơn nữa nếu tôi mà kiến nghị thì sợ người ta sẽ không để Mễ Nguyệt yên thân đâu. Cậu có hiểu ý của tôi không?
Tề Chấn Đào lại hỏi.
- Có phải ý của Tề thúc là tìm một người khác giới thiệu cô ta rồi thúc sẽ hậu thuẫn một chút sau lưng?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu cũng có ngốc đâu.
Tề Chấn Đào cười.
- Xong đời. Đi tìm ai đó. Ở cái tỉnh Tấn Lĩnh này, tôi cũng chỉ mắt nhắm mắt mở. Ngoài quen biết Tề thúc này ra, những lãnh đạo khác ở tỉnh ủy, thì cũng không quen biết mấy.
Hôm đó tư lệnh viên Trương Quả của quân khu tỉnh cũng đến Đồng Lĩnh một chuyến. Với Mễ Nguyệt thì vì chú cô ta là Mễ Tu Lâm từng là cấp dưới của tư lệnh viên Trương nên Trương Quả đã ngầm ý sẽ ủng hộ Mễ Nguyệt.
Nhưng mà nếu ông ta mà đề cử thì tuyệt đối không được. Tư lệnh viên quân khu dính dáng đến vấn đề nhân sự là không hợp lí.