Diệp Phàm khí phách lộ rõ.
Vương Long Đông vừa nghe, tinh thần lập tức chấn động, thằng nhãi này đứng dậy, nói:
- Được, trở về tôi sẽ khuyên nhủ y. Nếu thực sự không được thì tôi sẽ chú ý cái gì đó. Đến lúc đó sẽ báo cáo tình hình cho Bí thư Diệp.
- Bí thư Vương, có việc thì cứ nói với tôi một tiếng. So cái đầu thì tôi không bằng anh, nhưng so nắm đấm thì tôi lại hơn đấy.
Bao Nghị tủm tỉm cười, vỗ vai Vương Long Đông nói.
- Cảm ơn người anh em.
Vương Long Đông cũng không chút vui sướng, ngược lại, trên mặt hiện vẻ cảm kích.
- Lạ thật, tổ kiểm tra lúc tới khí thế như vậy. Đặc biệt là lão Tổ trưởng Điền, còn mượn cả cảnh sát vũ trang của Cảnh sát tỉnh. Chắc hẳn là phòng ngừa Bao Nghị làm khó dễ. Không ngờ, hình như lại là đầu voi đuôi chuột.
Đào Cư Lễ tiếc nuối, gõ gõ ngón tay gạt tàn thuốc, lắc đầu nói.
- Chủ tịch thành phố Cao, tôi cũng không hiểu ý của Tổ kiểm tra. Tuy nhiên, hình như tình hình không được lạc quan.
Phó chủ tịch thành phố Ngô Dụng nhấp ngụm trà nói.
- Việc này đoán chừng nắm nặng thả nhẹ rồi. Các người không nghe thấy sao? Lúc bắt đầu Tổ trưởng Điền nói muốn đóng quân trường kỳ, Diệp Phàm còn lớn tiếng ủng hộ.
Đương nhiên, họ Diệp chỉ đang nói mát, cái này, ai cũng nghe ra được. Không thể ngờ mới có mấy ngày mà họ Điền đã phải lẩn đi rồi.
Con mẹ nó, toàn là đồ phá hoại. Tổ điều tra liên hợp cấp bậc cao này cũng chẳng ra gì.
Triệu Nhất Thành nói chuyện khá thô lỗ.
Vì, tên này trình độ văn hóa không cao. Tốt nghiệp trung học, sau đó vì yêu cầu công tác nên mới học thêm cái bằng đại học chuyên tu. Cuối cùng để được đề bạt nên kiếm thêm cái bằng chính quy của trường Đảng, kỳ thực, chẳng là chó má gì cả.
Tuy nhiên, tên này vẫn cai trị quận An Lâu một trong ba quận của Thành phố Đồng Lĩnh. Chuyện luồn cúi trong chốn quan trường tên này cũng rất có trình độ. Xe, ra, văn hóa thấp cũng có thủ đoạn của văn hóa thấp. Làm quan, kinh nghiệm và văn hóa cũng không liên quan trực tiếp với nhau.
- Lão Triệu, khi nói nhớ chú ý cách dùng từ. Dù không ai nghe thấy cũng phải chú ý điểm này.
Cao Thành dạy dỗ Triệu Nhất Thành một câu rồi nói tiếp:
- Tuy nhiên, lão Triệu nói cũng có lý. Mới vài ngày đã về, căn bản là chưa điều tra được gì. Tôi nghĩ, không biết có phải ở trên có biến cố gì không? Tuy nhiên, về nhanh như vậy, chắc hẳn lần này không có kịch gì hay rồi. Nhưng, cũng tốt...
- Cũng tốt, tốt cái gì?
Triệu Nhất Thành sờ đầu khó hiểu.
- Kỳ thực tôi nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy chuyện này không nên để Tổ điều tra xâm nhập quá sâu. Nói cách khác, chắc hẳn, chúng ta đều không thoát khỏi liên quan.
Việc này, cho dù nói thế nào, cũng xảy ra ngay dưới mắt chúng ta. Đến lúc đó, Diệp Phàm xong đời, nhưng bản thân chúng ta chắc hẳn cũng bị lột da.
Còn bên Khổng Đoan sẽ đắc ý. Tôi đây là Chủ tịch thành phố, haizz, chắc chắn sẽ bị dính vào.
Cao Thành thở dài, vẻ mặt khó coi.
- Ờ, tôi cũng cảm thấy thế. Chỉ là lần này không lật được Diệp Phàm, muốn kiếm được cơ hội trời ban thế này cũng khó.
Phó chủ tịch thành phố Ngô Dụng tở dài, Diệp Phàm không gặp xui xẻo, hy vọng của các đồng chí ngồi đây tan thành bọt nước, dĩ nhiên, trong lòng các đồng chí đều không được thoải mái.
- Đợi đã, bên trên còn chưa có kết quả xử lý, chúng ta vẫn còn hy vọng.
Cao Thành nói, tay vô thức đùa chén trà. Thằng nhãi này tâm tình căn bản không thể vui trở lại.
Khổng Đoan tối hôm đó tâm tình rất không tốt, chẳng muốn nói câu nào, cơm cũng chẳng muốn ăn. Làm cho vợ gã tưởng gã bệnh còn vội vàng đi mời bác sĩ. Kết quả bị Khổng Đoan rống ầm lên, vợ gã chẳng hiểu ra làm sao, hết nửa ngày trời vẫn chưa thể nào lý giải được.
Kêt quả, vợ gã trốn vào nhà vệ sinh lén gọi điện cho Tất Vân Lý. Cuối cùng, lão Tất chỉ nói mấy chữ-- Tổ điều tra bỏ chạy rồi. Phu nhân của Khổng Đoan xem như cũng đã hiểu nguyên nhân vì sao lão Khổng nóng giận rồi.
Vì thế, nấu bát canh hạt sen đem lên. Dùng lời lẽ nhẹ nhàng dụ dỗ Khổng Đoan, tuy nhiên, đồng chí lão Khổng chẳng thể nào nuốt trôi được, kết quả chỉ múc một muỗng rồi lại đặt xuống.
- Tình hình này rốt cuộc là sao? Là sao?
Khổng Đoan nằm trên sofa, hai mắt đăm đăm, miệng ngơ ngác ấp úng.
- Anh có chỗ nào không khỏe à?
Lúc này, Tống Trân vợ của Khổng Đoan hỏi.
- Haizz, em lên lầu trước đi, anh thực sự rất phiền não.
Khổng Đoan liếc mắt nhìn vợ, khoát tay.
- Lão Khổng, nghe nói tổ điều tra bỏ chạy rồi đúng không? Em thấy thôi vậy, rút rồi thì thôi.
Tống Trân nói.
- Là Vân Lý nói với em à?
Khổng Đoan nói, hắn phiền nhất là phụ nữ đi nghe ngóng những chuyện này.
- Em lo cho anh, nên mới hỏi, cái này, không thể trách Vân Lý được. Tổ điều tra bỏ chạy không phải tin tức gì lớn ở Thành phố Đồng Lĩnh này.
Tống Trân nói.
- Được rồi, anh đến thư phòng ăn.
Khổng Đoan đứng dậy, cầm chén canh hạt sen bước lên thư phòng.
Vừa vào thư phòng, thằng nhãi này đặt chén canh hạt sen qua một bên.
Sau khi đi qua đi lại mười mấy vòng trong thư phòng, rốt cuộc hạ quyết tâm. Cầm điện thoại lên, không lâu sau, điện thoại kết nối, lưng Khổng Đoan đột nhiên hơi cong xuống, giọng điệu tương đối cung kính, ân cần thăm hỏi:
- Bí thư Tống, chào ngài, tôi là Khổng Đoan ở Thành phố Đồng Lĩnh.
- Là tiểu Khổng à, cứ gọi là chú đi, gọi Bí thư nghe xa lạ quá. Chúng ta là người nhà mà.
Phó bí thư tỉnh ủy Tống Tử Lương giọng điệu ôn hòa, thân thiết.
Kỳ thực, lão chẳng phải chú cháu gì với Khổng Đoan. Mà là chú họ xa của Tống Trân vợ Khổng Đoan. Loại quan hệ thân thích này chắc phải bắc 8 cây tre mới tới.
Tuy nhiên, vì cha của Khổng Đoan với Khổng Chính Húc bộ xây dựng có quan hệ. Trước kia Tống Tử Lương có thể ngồi lên vị trí Phó bí thư tỉnh ủy cũng nhờ Khổng Chính Húc ở Bắc Kinh trợ giúp mới có thể lên được. Cho nên, Tống Tử Lương rất chiếu cố Khổng Đoan.
- Vâng, chú Tống.
Khổng Đoan kêu một tiếng, trầm ngâm xem nên hỏi như thế nào cho phải.
Tuy nhiên, Khổng Đoan còn chưa nghĩ ra ra thì Tống Tử Lương đã mở miệng trước:
- Tiểu Khổng, có phải cháu muốn hỏi chuyện tổ điều tra bỏ đi đúng không?
- Vâng, chú, cháu thực sự không hiểu. Lúc họ tới vô cùng khí thế, nói gì mà chưa điều tra được thì chưa thu binh.
Nhưng, sau đó, mới được vài ngày đã bỏ đi. Chẳng lẽ họ xuống đây chỉ là mánh lới gì đấy. Cháu thực sự không thể nào hiểu được ý nghĩa thực sự của tổ điều tra.
Còn nữa, từ các loại dấu hiệu, Chủ nhiệm Điền xuống đây là muốn điều tra thật. Kết quả, ngay cả ông ta cũng mất đi khí thế, có phải có tín hiệu gì từ cấp trên nên gió mới đổi chiều không?
Hoặc là lãnh đạo cấp trên nhúng tay vào việc này, tạo áp lực khiến tổ điều tra không thể không bỏ đi.
Trước mặt Tống Tử Lương Khổng Đoan khá can đảm, cái gì cũng dám hỏi.
- Chú có thể nói rõ với cháu, lúc đầu bọn họ xuống chắc chắn không phải trò mánh lới gì. Chủ nhiệm Điền không tin người của Diệp Phàm, ngay cả cảnh sát có vũ trang cũng mượn từ trên tỉnh xuống.
Nghe nói năm ngoái vì chuyện Tổ điều tra Giang Đô mà Chủ nhiệm Điền và Diệp Phàm nảy sinh mâu thuẫn. Mâu thuẫn này tương đối sâu, chắc hẳn đến mức không thể nào giảng hòa được.
Lần này Chủ nhiệm Điền xuống, là có ý bắt Diệp Phàm. Chỉ có điều, trong chuyện này có chút phức tạp.
Cháu thấy không, lần này họ xuống không thông qua tỉnh. Cho nên, các đồng chí trên tỉnh phải giả ngu, không có ai xuống phối hợp cả.
Mãi hai ba ngày sau Bí thư La mới sắp xếp Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Đỗ Thanh Linh xuống. Vì, không thể nào giả ngốc được nữa.
Đỗ Thanh Linh cũng chỉ xuống một chút, đại diện cho tỉnh ủy Tấn Lĩnh chào hỏi rồi quay về ngay.
Bí thư Tống nói.
- Bí thư La sắp xếp như vậy là có ý gì?
Khổng Đoan hỏi.
- Haha, rất đơn giản. Tổ điều tra xuống nếu đã biết thì lão không thể không sắp xếp người xuống thăm hỏi. Thứ hai, Trưởng ban Thư ký Đỗ lập tức trở về ngay, điều này chứng tỏ đồng chí La Khảm Thành không hề nhúng tay vào việc của tổ điều tra. Tổ điều tra các anh độc lập điều tra. Chứng tỏ, trong lòng đồng chí La Khảm Thành cũng có băn khoăn gì đó. Bằng không...
Tống Tử Lương nói đến đây thì ngừng lại.
- Bằng không, cơ hội này khó mà có được đúng không? Đối với đồng chí Diệp Phàm này, ai cũng biết là người của Tề Chấn Đào. Bí thư La chẳng lẽ không muốn mượn cơ hội này để đá thằng nhãi kia đi?
Khổng Đoan hừ nói.
- Haha.
Bí thư Tống mỉm cười hai tiếng nói:
- Tiểu Khổng, cháu nhìn được một, không nhìn được hai.
- Hai?
Khổng Đoan thì thầm trong miệng.
- Đúng vậy, chuyện này không đơn giản thế đâu. Có thể nói một hòn đá có thể tạo nên ngàn đợt sóng. Bộ trưởng Khổng mới gọi cho tôi nghe nói chuyện này là được đưa vào Tài liệu tham khảo.
Người đưa lên có mục đích gì? Đồng chí Ngưỡng Thành dĩ nhiên sẽ có băn khoăn của riêng mình. Cháu nghĩ xem, chuyện này, muốn làm lớn lên, ắt hẳn sẽ dính đến tỉnh ủy Tấn Lĩnh.
Đến lúc đó, nếu một vài đồng chí đứng ra nói mấy câu, trong lòng đồng chí Ngưỡng Thành không phải cũng khó chịu sao.
Cho nên, so với nguy hiểm chuyện này đem đến cho mình thì việc bắt Diệp Phàm trở thành chuyện nhỏ xíu.
Làm lãnh đạo muốn xử ai, đầu tiên phải suy xét xem xử trí nó có ảnh hưởng gì đến mình không. Khi bản thân không bị tổn thất hoặc tổn thất cực nhỏ thì mới có thể ra tay.
Cái này gọi là tối đa hóa lợi ích. Tiểu Khổng, cháu phải chú ý những điều này. Người xưa nói, đả thương địch thủ ngàn lần, tự hại mình 800 lần.
Phương pháp này không thể dùng được, bản thân mình cũng bị tổn thương thì còn làm làm gì?
Bí thư Tống chỉ dẫn cho Khổng Đoan.
- Haizz, tiếc thật.
Khổng Đoan thở dài, kỳ thực, đang biểu đạt ý mình đến Tống Tử Lương.
- Không cần ủ rũ, cơ hội luôn có. Mấu chốt là cháu phải luôn sẵn sàng. Cơ hội, trước nay luôn dành cho những người có chuẩn bị.
Huống chi, có nhiều cơ hội đều do chính mình tạo ra. Thiên hạ chẳng có chiếc bánh nào là cho không đâu.
Nhưng, cháu cũng an tâm đi. Không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Lời nói của Tống Tử Lương thâm sau, Khổng Đoan cân nhắc vẫn chưa hiểu được.
Tuy nhiên, gã cũng không tiện hỏi. Không thể khiến cho người ta thấy phiền phức. Dù nói Tống gia người ta chiếu cố mình, nhưng đó cũng vì nể mặt thế hệ trước.
Mấy ngày trôi qua, Thành phố Đồng Lĩnh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức đáng sợ.