Cổ Hoài nhìn Diệp Phàm một cái, thản nhiên nói.
- Ha ha, không có gì, tôi chờ được. Vừa lúc có thể lợi dụng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi một chút, lần trước phá đến giờ vẫn còn mệt mỏi.
Diệp Phàm cười thản nhiên, kỳ thực trong lòng đang mắng.
Lão già này không ngờ đem mình phơi nắng. Tỉnh Việt Đông cấp Phó Giám đốc sở rất nhiều vị trí không có khả năng không có một vị trí cho mình. Rốt cuộc lãnh đạo Tỉnh ủy đang đùa giỡn gì, trong lòng Diệp Phàm thiếu tự tin.
Cổ Hoài nhìnhưng Diệp Phàm một cái vỗ vỗ vai Diệp Phàm, đột nhiên nói thêm:
- Thật ra Ban tổ chức cán bộ đã báo đến chỗ phó Bí thư Quản, nhưng Phó Bí thư Quản cuối năm bận cho nên việc này chậm một chút, cậu cũng đừng vội, sang năm tới có thể sắp xếp được. Dù sao nhanh đến cuối năm, tất cả mọi người đều bận có phải không? Đồng chí Diệp Phàm hi vọng cậu có thể thông cảm cho một chút khó xử của lãnh đạo.
Cổ Hoài nói lời này có ý gì, thằng ngốc cũng hiểu. Chắc chắn là lão già Quản Nhất Mình này làm khó dễ.
Phượng Quốc Hưng trên mặt không ngờ lặng lẽ hiện lên một tia vui vẻ vì người khác gặp họa, mà Tằng Khải vẻ mặt phức tạp nhìn Diệp Phàm một cái, miệngnói:
- Bí thư Diệp, về nghỉ ngơi cũng tốt, xem tôi đây, mới từ trường Đảng trở về vốn định nghỉ ngơi một chút lại bận, ôi trời sinh số lao lực…
Diệp Phàm biết rằng Tằng Khải đang an ủi chính mình mà không phải châm chọc, chợt cười cười nói:
- Cảm ơn!
Đương nhiên, Phượng Quốc Hưng cũng nói vài câu, Diệp Phàm cáo từ đi trước, biết Cổ Hoài còn muốn nói một chút về nguyên tắc tổ chức… với hai người mới được đề bạt này. Hắn ta phẫn nộ trong lòng, muốn đi giải tỏa một chút.
- Bạn học cũ, đứng quên tối nay ở khách sạn Thiên nga đen, không say không về.
Lúc này Phượng Quốc Hưng cố ý lớn tiếng gọi với theo bóng Diệp Phàm. Nhìn thì có vẻ như nhắc nhở Diệp Phàm nhưng thật ra là kích động hắn.
- Không thể quên, yên tâm!
Diệp Phàm trả lời vang dội, sản bước đi rồi. Diệp Phàm không phát hiện trên mặt Trưởng ban Cổ Hoài hiện lên một tian nghiêm trọng, không nói gì.
Đáng tiếc là Kiều Viên Viên cũng về Bắc Kinh.
- Quản Nhất Minh, tôi nhớ kỹ ông.
Diệp Phàm hét lên một tiếng ngút trời, làm cây cối xung quanh đều lay động. Ban đầu định tìm Triệu Xương Sơn nhưng nghĩ lại một chút lắc lắc đầu. Hai buổi tối giả dối ăn ăn uống uống mừng Phượng Quốc Hưng và Tằng Khai thăng chức.
Diệp Phàm đi chuyến bay đêm đến Sở thiên các Diệp phủ ở Thủy Châu.
- Phán Nhi, cô ở đâu?
Diệp Phàm trong lòng buồn bực, cả người toàn mùi rượu.
- Để làm chi, hiện tại anh mới nhớ tôi, hừ.
Mai Phán Nhi hừ nói, xem ra trong lòng không thoải mái.
- Sao thế chị Mai, ai làm chị tức giận, để anh trai ra mặt dạy hắn bài học?
Diệp Phàm lộ vẻ anh hùng nói.
- Ha ha
Liên tiếp tiếng cười truyền đến Mai Phán Nhi cười đến mức nghẹn.
- Cô có phiền hay không, cười khó nghe đến mức vậy?
Diệp Phàm nhíu mày.
- Họ Diệp, anh dám nói tiếng cười của tôi khó nghe, trước kia anh nói tôi cười giống như tiếng chim hoàng anh hót.
Mai Phán Nhi quả thực nổi giận, hét lên trong điện thoại.
- Thôi vậy, không nói, đáng ghét.
Diệp Phàm nói xong đã muốn ngắt điện thoại.
- Anh đang ở Bắc Kinh sao đến được?
Mai Phán Nhi cũng kiềm chế cười nói.
- Cô hiện ở đâu, tôi sẽ đến ngay.
Diệp Phàm hừ nói.
- Hội sở Vàng thị. Có giỏi thì biến thành tôn ngộ không bay đến đây, ha ha.
Mai Phán Nhi cười vang cúp điện thoại.Căn bản là không tin hắn ta có thể từ Bắc Kinh đến đây được. Vả lại, hiện tại không thể nào có chuyến bay
- Hội sở Vàng thị ở chỗ nào?
Diệp Phàm thì thào một câu, hỏi Tề Thiên. Nó không ngờ cũng về nhà, cười nói:
- Anh, đại danh ăn chơi lừng lẫy Thủy Châu Hội sở Vàng thị anh cũng không biết, sống thật uổng phí!
Tề Thiên trên điện thoại châm chọc hắn ta.
- Hả, xem ra Hội sở Vàng thị là có lai lịch có phải hay không?
Diệp Phàm vừa nghe thế không cho là đúng hừ nói.
- Hội sở Vàng thị nghe nói Giả Quỷ Vương mở, người này gọi là Vàng Khăn, tự xưng là con cháu của Hoàng Phi Hồng Bảo Chi ở Việt Đông. Đương nhiên, điều này không thể chứng minh. Người này sau khi đi du học nước ngoài quốc tịch cũng biến thành người Anh.
Nghe nói người này ở trong nước rất có hậu trường, Dựa theo nội thất Hoàng gia Anh để xây nên Hội sở Vàng thị.
Mọi dụng cụ bên trong đều mang từ anh đến, nghe nói là những đồ cổ thật sự.
Em đã từng đến đó hai lần, mẹ nó, chi phí không khác gì ăn thịt người. Em chỉ uống hai chén Brandy không ngờ phải tám ngàn vạn. Tức giận đến mức thiếu chút nữa phá hội sở kia.
Tề Thiên không ngờ có chút tức giận bất bình.
- Cho chết, không phải là đi tìm gái chứ?
Diệp Phàm hừ nói.
- Ha ha, lúc ấy cũng được sờ soạng một phen, cũng không có động tác khác, không phải một cô bé Nhật Bản rót rượu, mông rất to, cũng quá quý có phải không? Trước kia Nhật Bản cướp tiền của chúng ta, giết người của chúng ta, sao có thể cho cô bé đó kiếm tiền, tiền kia em không muốn giao
Tề Thiên ngược lại có tình yêu nước, Diệp Phàm nghe được muốn nôn.
Hỏi rõ địa điểm Diệp Phàm muốn cúp điện thoại, tuy nhiên, trong điện thoại truyền đến giọng của Tề Thiên nói:
- Có phải muốn đi dạo hay không, em đi cùng, tuy nhiên, anh có tiền, anh chi là được.
- Cút, bố sẽ đến chỗ đấy?
Diệp Phàm quát một tiếng cúp điện thoại. Tuy nhiên, đưa mắt nhìn, hắn gọi taxi đến thẳng Hội sở Vàng thị. Nếu để Tề Thiên thấy, đó thật sự là hết chỗ nói rồi.
Hội sở Vàng thị không ngờ xây dựng trên một sườn núi cách Thủy Châu 20 phút đi xe. Dù sao Diệp Phàm cũng không tỉnh táo, trực tiếp xuống xe đi vào cửa.
Hiện có hai người mặc trang phục Hoàng gia anh đứng cửa đón khách. Rôi bên cạnh đó có hai trợ thủ đắc lực giống như tay đấm trông cửa.
- Rất xin lỗi ngài, mời đưa thẻ hội viên.
Một cô nàng dáng vẻ xinh đẹp nói giọng Trung Quốc khô khan hỏi. Nhưng thật ra rất lẽ phép, cúi người thật sâu, hai viên cầu trước ngực giống như đang triển lãm trước mặt Diệp Phàm.
Lo đãng Diệp Phàm cũng có thể nhìn đến bụng cô nàng. Xem ra, mặc đồ nhái Hoàng gia Anh cũng khiến cho quá chó một chút. Cô nàng này thật ra là người Trung Quốc nhưng xem chừng là một Giả quỷ vương.
- Không có thẻ hội viên, bên trong cáo người tên là Mai Phán Nhi mời tôi, ở phòng số 2.
Diệp Phàm nhớ tới Mai Phán Nhi tự nhiên nói dối.
- Mời ngài chờ.
Cô nàng kia cười lập tức lấy điện thoại, xem ra là kiểm tra. Không lây sau, truyền đến một tiếng cười đa tình của Mai Phán Nhi,
- Thật đúng là anh, anh thật sự bay về?
- Không trở về tôi lo lắng, sợ cô chạy theo người khác làm sao bây giờ?
Diệp Phàm rộng miệng cười nói.
- Xì.
Mai Phán Nhi nhìn hắn lườm một cái, thân mật giơ tay kéo hắn nói:
- Chúng ta vào đi thôi, khách hôm này là diễn viên điện ảnh Hồng Kông và giới truyền hình. Hai người có danh tiếng, để cho không giống như anh hét chói tai là được, ha ha ….
- Tôi… thét chói tai… Trên đời này xem chừng không có.
Diệp Phàm dáng khinh bỉ, lắc lắc đầu. Mai Phán Nhi tức giận hung hăng bóp hắn một chút, miệng bất mãn nói:
- Mai Phán Nhi tôi mời khách kém như vậy sao?
- Cô đương nhiên không kém, khách cô mời khó nói.
Diệp Phàm lắc đầu, không nể mặt chút nào. Mai Phán Nhi tự nhiên nghẹn lời, rõ ràng không nói được gì.
- Tổng giám đốc Mai, vị khách quý này họ gì?
Vừa mới bước bào đại sảnh, Diệp Phàm chưa kịp thưởng thức chỗ đặc biệt của Hội sở Vàng thị.
Lúc này, từ sau đi đến một người đàn ông có phong độ, tóc đen, mắt đen, da vàng môi khá dầy.
Người này có vẻ nho nhã lễ độ, khá giống tác phong tri thức. Người đàn ông này chính là người xây dựng Hội sở Vàng thị, Tề Thiên gọi là Vàng Khăn. Người này nhìn Mai Phán Nhi thân thiết kéo Diệp Phàm vào, hơi ngạc nhiên cảm giác có vẻ hơi không ngờ, không khỏi thầm đánh giá Diệp Phàm.
Bởi vì Mai Phán Nhi quản lý Tập đoàn truyền thông Giang Nam của Mai thị ở Bắc Kinh. Trong giới điện ảnh và truyền hình và giair trí khá có danh tiếng.
Nhưng cô này luôn luôn thanh khiết, tuy nói đã gần 30 nhưng vì chăm sóc tốt nên nhìn qua cũng chỉ như cô nàng hai mươi ba tuổi, hơn nữa, trong giới truyền thông trong nước, cũng không lan truyền về người đàn ông nào hay có chuyện xấu gì.
- Ha ha, họ Diệp, là một người bạn tốt của tôi, cũng là em trai mà lão Mai nhà tôi nhận.
Mai Phán Nhi thoáng giữ khoảng cách với Diệp Phàm, ban đầu dựa vào Diệp Phàm hiện tại không dựa vào. Tuy nhiên, Mai Phán Nhi vì dấu người khác, lại còn nói dối, nói Diệp Phàm là em nuôi của lão Mai.
- Hóa ra là Diệp tiên sinh, tôi sao lại cảm thấy hôm nay đại sảnh đặc biệt sáng sủa như thế, hóa ra là có khách quý đến cửa. Cậu Diệp, đây là thẻ bạch kim của Hội sở chúng tôi, mời nhận lấy.
Vàng Khăn nhạy bén cảm nhận được quan hệ không bình thường giữa Mai Phán Nhi và Diệp Phàm, lập tức vẫy vẫy tay một cái, một nữ thư ký xinh đẹp tóc vàng vẫn là người Anh mang tấm thẻ màu vàng tới.
- Không cần, nơi này nói thật, tôi không chịu nổi chi phí, cũng lãng phí, không bằng không cần.
Diệp Phàm trong lòng khó chịu không chút khách khí hơi hơi xua tay.
Bởi vì hắn nhìn thấy người đàn ông kia vẻ mặt đầy tươi cười nhưng trong lòng vẫn là khinh miệt lộ ra. Xem ra coi mình là người đớn hèn, cậy người quyền thế kiếm cơm.
- Anh lại tức giận cái gì, anh có chỗ nào không chịu được chi phí? Nếu không có tiền, về sau anh tới đây toàn bộ đưa vào sổ sách công ty chúng tôi là được.
Mai Phán Nhi hiển nhiên cảm nhận được cái gì, hơi oán giận nói.
- Chị Mai, lời này tôi không rõ. Thật sự đem tôi trở thành một tên đớn hèn để người khác chê cười sao?
Diệp Phàm vốn trong lòng tức giận, giờ giống như bị Mai Phán Nhi đột, khá hống hách, căng thẳng bên cạnh Mai Phán Nhi.