Lạc Hồng nhất thời kinh ngạc sau đó lấy lại hoạt bát, cười nói.
- Ồ, thần hộ mệnh, làm tôi ngại quá. Giúp dân chúng Ngư Đồng làm một chút chuyện nhỏ, không ngờ bọn họ đều còn nhớ như vậy. Làm quan bây giờ, phải thực sự làm chút việc cho dân chúng, các anh nói có đúng không?
Diệp Phàm vừa uống canh hải sản nấu củ cải, vừa nói.
- Đúng đúng! Phó trưởng ban Diệp nói quá đúng.
Mọi người trên bàn đều gật đầu, tuy nhiên, nhìn ánh mắt của Đổng Nhiên lại có thêm một chút phức tạp.
Đoán chừng cả bọn đều nghĩ, phó chủ tịch tỉnh Lâm Phong sẽ nhìn trúng Đổng Nhiên, có phải vị trưởng ban Diệp này nói quá lên. Có điều, cảm giác hình như lại không giống. Phó trưởng ban Diệp có năng lực, nhưng cũng chẳng qua là một cán bộ cấp phó sở. Còn Lâm Phong là ai l, người ta là ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch tỉnh, quyền cao chức trọng, ở đất Việt Đông này, vẫn là một nhân vật quan trọng…
- Thư ký Đổng, mồng 1 tháng 2 có đi Kim Mã xem giải đua thuyền rồng hay không?
Lúc này, Lạc Hồng cười hỏi, vẻ mặt đầy hưng phấn. Diệp Phàm nghe xong, giật mình, căng lỗ tai ra.
- Đương nhiên đi, có điều, không biết sếp Lâm có đi không?
Đổng Nhiên trên mặt lúc đầu thì hưng phấn, thoáng cái đã trầm mặc lại.
- Ha ha, Thư ký Đổng là đại thư ký rồi. Thân bất do kỷ, lãnh đạo đi chỗ nào cậu ấy cũng phải đi theo.
Trần Thanh nói đến chỗ này, quay ngươi liếc nhìn Diệp Phàm, hơi có vẻ cung kính, cười nói,
- Phó trưởng ban Diệp, không phải nghe nói giải đua thuyền rồng Kim Mã này là ban tổ chức Tỉnh ủy đứng ra tổ chức hay sao? Đến lúc đó đoán chừng lãnh đạo trong tỉnh đều đến nhỉ?
- Ừ, đúng là trong ban đứng ra tổ chức. Làm sao, có ý kiến gì?
Diệp Phàm thuận miệng cười nói.
- Ý kiến thì không có, chỉ là, nghe nói giải đua thuyền rồng lần này có liên quan đến cái gì đó?
Trần Thanh dường như nói lỡ miệng, lời nói chỉ nói nửa câu, không hề nói tiếp.
- Một cái giải đua thuyền rồng thì có liên quan gì, Trần Thanh, anh chỉ nói nửa câu, muốn chúng tôi nghẹn chết phải không.
Đổng Nhiên giật mình, nhưng gã từ trong miệng bà chị biết rõ giải đua thuyền rồng lần này chính là do Phó trưởng ban Diệp tổ chức, cho nên, cũng muốn giúp Diệp Phàm nghe ngóng ít nội tình.
- Nghe nói có nội tình, có điều, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Trần Thanh tôi chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ, sao có thể biết rõ?
Trần Thanh khóe miệng giật giật, lại liếc nhìn trưởng phòng Nguyễn Minh không lên tiếng. Diệp Phàm đã biết, Nguyễn Minh đoán chừng là biết một chút nội tình.
Văn phòng Tỉnh ủy là bộ phận phục vụ cho lãnh đạo Tỉnh ủy, tai mắt nhanh nhạy, khẳng định biết rõ một ít tin tức có liên quan đến Tỉnh ủy. Tuy nhiên, nguyên một đám miệng đều khá kín, muốn moi ra chút gì đó, ở trường hợp này là chuyện không thể nào.
Diệp Phàm cũng không hỏi lại những chuyện này, về sau, mọi người chỉ nói một vài chuyện vô vị. Sau khi ăn xong mọi người mời Diệp Phàm đi hát Karaoke, tuy nhiên, Diệp Phàm lấy cớ có việc để cáo từ rời đi. Mà Đổng Oanh Oanh lại không cùng đi, sau khi hát karaoke mới đi, chủ yếu là để tránh hiềm nghi.
Tuy nhiên, vừa quay ra, Đổng Oanh Oanh gọi điện thoại ngay cho Diệp Phàm. . .
- Thư ký Đổng, cậu và vị trưởng ban Diệp này rốt cuộc có quan hệ gì. Ở trước mặt anh đừng giả bộ ngớ ngẩn để lừa gạt, trước kia anh đối với cậu thế nào hả?
Lúc này, Nguyễn Minh cầm một ly rượu đỏ, đến gần bên tai Đổng Nhiên nói.
- Anh Nguyễn nói đùa rồi, anh Nguyễn đối với em đương nhiên là tốt rồi. Chuyện lần trước nếu không phải anh Nguyễn, em đoán chừng đã bị người ta đá vào xó xỉnh nào đó rồi.
Đổng Nhiên vẻ mặt cảm kích, nói ra.
Lại nói Nguyễn Minh tuy cũng không giúp Đổng Nhiên được đại ân. Chẳng qua, một năm trước Đổng Nhiên phạm vào một sai lầm không lớn không nhỏ, lúc ấy bận bịu, đem tài liệu đưa nhầm chỗ. Mà vừa lúc gặp một vị bộ trưởng ở Trung ương xuống kiểm tra. Lúc ấy phó tỉnh trưởng di cùng xem tài liệu trong tay, thiếu chút nữa tức điên. Kỳ thật, phó tỉnh trưởng cũng có chút qua loa.
May mắn là Nguyễn Minh nhanh tay nhanh mắt đổi tài liệu, bằng không thì, Đổng Nhiên đoán chừng kết cục sẽ rất bi thảm. Từ đó, Đổng Nhiên gọi Nguyễn Minh là anh Minh, quan hệ hai người coi như không tệ.
Tuy nhiên, Nguyễn Minh cũng sắp đến tuổi 40, mà vẫn chỉ là một trưởng phòng nhỏ trong văn phòng. Liên tục tranh thủ vị trí phó chủ nhiệm. Có điều, bởi vì sau lưng không có chỗ dựa đáng tin cậy, cho nên đành phải giương mắt nhìn người khác ngồi lên vị trí phó chủ nhiệm.
Biên chế văn phòng Tỉnh ủy Tỉnh Việt Đông có 260 người. Trong đó: trưởng ban thư ký 1 người (kiêm chủ nhiệm văn phòng), phó trưởng ban thư ký 5 người (trong đó 1 người kiêm phó chủ nhiệm văn phòng), chủ nhiệm văn phòng 1 người (do trưởng ban thư ký kiêm nhiệm), phó chủ nhiệm 5 người (trong đó 1 người do phó trưởng ban thư ký kiêm nhiệm), cục trưởng cục cơ yếu Tỉnh ủy, chủ nhiệm phòng tổng hợp điều tra nghiên cứu, chủ nhiệm phòng giám sát, cơ quan thư kí đảng uỷ, chuyên viên kỷ luật kiểm tra do Tỉnh ủy quy định phân phối, ở trong 260 người này cán bộ chính thức cấp phòng cũng phải 70 người.
Từ đó có thể thấy, văn phòng Tỉnh ủy là nơi cán bộ chồng chất. Nguyễn Minh là một trưởng phòng, ở trong đó quả thực chẳng là cái gì. Tuy nhiên, Nguyễn Minh phụ trách chính là phòng thư kí, cho nên, vị trí của hắn cũng là quan trọng.
Chỉ là Nguyễn Minh vận số không tốt, không tìm được đại thụ để dựa vào mà thôi. Đại thụ đúng là nhiều, chỉ là người ta không chào đón y mà thôi.
- Ừ, đã vậy còn không thành thật nói quan hệ của cậu với Phó trưởng ban Diệp. Đừng nói với anh là hai người chỉ là đồng hương Ngư Đồng nhé. Trưởng ban Diệp với người trong nhà cậu có chút giao tình, chỉ là một chút giao tình. Thì nói thật, hắn không có khả năng đến đây tối nay.
Nguyễn Minh bức bách, lúc này, cũng chỉ có thể mặt dày, ỷ vào quan hệ khá tốt với Đổng Nhiên mới dám ép. Bằng không thì, Đổng đại thư kí mà tức giận thì Nguyễn Minh đúng là trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo.
- Ha ha, giao tình coi như cũng được. Trước kia mẹ em có cung cấp một ít bằng chứng chính xác giúp Phó trưởng ban Diệp căn cứ vào để phá án, cho nên, cứ như vậy mà kết giao. Anh ấy rất chiếu cố anh em chúng em, chúng em đều coi anh ấy là đại ca.
Đổng Nhiên đương nhiên sẽ không để lộ ra quan hệ của Diệp Phàm và em gái, chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn để gạt.
Vậy cũng ăn khớp một ít tình hình, hơn nữa, trong lòng Đổng Nhiên cũng có ý nghĩ. Nguyễn Minh quản lý phòng thư kí ở văn phòng Tỉnh ủy, bình thường dùng làm một tai mắt cũng không tệ.
Đương nhiên, tai mắt này là chuẩn bị cho Diệp Phàm, bản thân trước mắt còn chưa đủ phân lượng. Chỉ là, Đổng Nhiên đã quyết định đi theo Diệp Phàm lăn lộn, Diệp Phàm sau này có lên chức, đối với bản thân cũng mới có lợi.
- Ồ! Xem ra giao tình cũng rất sâu mà! Đổng Nhiên, thằng nhóc cậu giấu kỹ thế, một cao nhân ở sau lưng như vậy mà cậu chưa từng lộ ra một chút nào. Nếu không phải tối nay xuất hiện, tôi còn không biết.
Nguyễn Minh ánh mắt khẽ động, đã có tính toán.
- Anh Minh nói gì vậy, cái này, cũng không tính là che dấu gì, nếu thật muốn che dấu mà nói thì tối nay cũng đâu có ra mặt có phải không?
Cái miệng Đổng Nhiên vẫn tương đối ngọt, thằng cha này trải qua vài năm gặp trắc trở, cũng bắt đầu thành thục.
- Nói cũng phải.
Nguyễn Minh khẽ gật đầu, quay người, nhìn Đổng Nhiên...
Tối hôm sau, Đổng Nhiên gọi điện thoại đến, nói là muốn đến thăm Diệp Phàm để được Diệp Phàm nhắc nhở một chút. Tên này ngữ khí thành khẩn, luôn luôn cái giọng xin chỉ bảo ở trong điện thoại.
Nghĩ đến ánh mắt chờ đợi của Đổng Oanh Oanh, Diệp Phàm cũng liền đồng ý.
Khó khăn nhất của việc chịu ơn người đẹp, đúng là cái này.
11 giờ, trời rất tối.
Đổng Nhiên đến nhà Diệp Phàm, khó hiểu chính là cũng không nói chuyện gì, lại kéo trưởng phòng Nguyễn Minh đến. Diệp Phàm thoáng cái đã hiểu, thằng nhãi này là tới làm thuyết khách, hóa ra có dụng ý khác.
- Đại ca, Nguyễn Minh trước kia đối với em có chiếu cố khá nhiều. Chỉ là, vận số của anh ấy cũng không tốt. . .
Đổng Nhiên đem tình hình đại khái của Nguyễn Minh thao thao nói ra.
- Cậu nói là anh ta nhìn trúng chức phó chủ nhiệm văn phòng?
Diệp Phàm hờ hững hỏi.
- Ừ, gần đây vừa lúc có một chỗ trống. Anh ấy cũng đã 40, nếu không suy nghĩ chút biện pháp, cứ chậm trễ ở cấp phòng, thì đời này cũng cứ như vậy.
Chẳng qua, anh ấy là người tương đối trung thành. Lúc trẻ lại theo một lão lãnh đạo, cho nên, được đề bạt đến vị trí cấp phòng.
Tuy nhiên, vị lão lãnh đạo kia lại bị bệnh chết. Anh ấy ở vị trí trưởng phòng cũng năm sáu năm mà không theo ai nữa. Đương nhiên, đoán chừng là có một số lãnh đạo trong lòng cũng có điều cố kỵ gì đó.
Đổng Nhiên nói ra.
- Ừ, việc này, sau này xem lại.
Diệp Phàm cố ý nói ra, kì thực có phần động tâm. Nếu như có thể đem Nguyễn Minh cài vào, ở văn phòng Tỉnh ủy cắm một cái đinh, với mình thêm một tai mắt. Thời đại bây giờ là xã hội gì, xã hội thông tin. Biết rõ tin tức sớm một chút là mày đã nắm được quyền chủ động.
- Trưởng ban Diệp, việc này, Nguyễn Minh không đợi được. Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, đợi lần tới cũng phải năm sáu năm, mọi người sắp đến 50 thì còn có hát hò gì nữa.
Đổng Nhiên có phần nôn nóng.
- Ha ha. . .
Diệp Phàm cười nhạt, bản thân đương nhiên không thể biểu hiện mình qua nôn nóng, quá thấp kém.
- Trưởng ban Diệp, kỳ thật, Nguyễn Minh ở ngay phía dưới cây đại thụ đang chờ. Anh xem, có thể hay không. . .
Đổng Nhiên nói ra, có chút lo lắng, chỉ sợ Diệp Phàm trách hắn tự chủ trương.
- Trời lạnh như vậy, gọi hắn đi vào sưởi ấm trước đã.
Diệp Phàm như lừa xuống dốc, khẽ gật đầu.
Nguyễn Minh vào rồi, trong tay mang theo hai bao Trung Hoa với hai bình rượu ngon, đặt bên cạnh, cả người mất tự nhiên, ngồi nửa mông trên sa lon.
- Chuyện của anh, Đổng Nhiên vừa rồi đã nói với tôi, có điều, phó chủ nhiệm văn phòng là chức vị cấp phó sở. Hơn nữa, trong cơ quan Tỉnh ủy cũng có ít nhiều ánh mắt dán vào, đi lên không được tốt.
Diệp Phàm hờ hững nói ra. Lời nói của Diệp Phàm rất có nghệ thuật, cũng không chặn hết con đường. Chỉ nói là đi lên không được tốt, cũng không nói không có khả năng đi lên.
Cái này là nghệ thuật nói chuyện của lãnh đạo, loại lõi đời như Nguyễn Minh nghe xong đương nhiên sẽ hiểu. Biết rằng bản thân không đưa hàng ra người ta sẽ không trợ giúp mình.
- Trưởng ban Diệp, nghe nói giải đua thuyền rồng là anh phụ trách hay sao?
Nguyễn Minh rốt cục phải ném ra con át chủ bài.
- Ừ, chuyện này, cũng không phải bí mật gì.
Diệp Phàm hờ hững khẽ gật đầu
- Tôi là nghe nói giải đua thuyền rồng này có ít nội tình, đương nhiên, chuyện này, tôi cũng là nghe nói.
Nguyễn Minh vẻ mặt thận trọng, lời này ra khỏi miệng thì không thể thu trở lại. Thằng cha này là cắn răng phun ra những lời này. Nếu không thể được Diệp Phàm đồng ý, vậy tối nay to đầu rồi.
- Nói nghe một chút.
Diệp Phàm nghiêng nhìn Nguyễn Minh, vẻ mặt giả bộ lạnh nhạt. Tuy nhiên, Nguyễn biết rõ, mình đã gãi trúng chỗ ngứa của trưởng ban Tiểu Diệp. Đối với bất cứ một vị đồng chí nào phụ trách giải đua thuyền rồng mà nói, cái nội tình này đều là rất hấp dẫn ánh mắt của họ. Nguyễn Minh đã đánh cuộc, hắn biết rõ bản thân sẽ thắng.