Chính vào lúc Diệp Phàm đang suy đoán thì cảm thấy hình như mông của tên áo đen hơi chạm vào thân mình, theo phản xạ có điều kiện nhích ra một chút. Mùi hương quen thuộc lại thoảng lên.
“Hơi giống mùi hương của Giang Hồng Đào, nếu là cô ta, ông đây sẽ không khách sáo nữa, lẽ nào Giang Chủ tịch có chứng cứ gì giấu ở đây, Giang Hồng Đào đến tìm, vừa này đã cố ý bắt tay với Nông Viện Viện, và cả cái cô ở ban Tuyên giáo địa khu ép mình say, thì ra mục đích là vậy.”
Diệp Phàm tự nhủ, giả vờ say đưa tay qua ôm lấy cánh tay của người mặt áo đen, rồi đưa cả bàn tay chụp lấy phần ngực của người này
Thực hiện mưu đồ.
“ Quả nhiên là có hai khối thịt, chắc chắn là nữ rồi.”
Diệp Phàm chứng thực được suy đoán của mình, bàn tay chà lên hai bầu vú, giả vờ làm động tác như người đàn ông say đang đến lúc thèm khát. Bình thường khi không có phụ nữ bên cạnh, đàn ông đều ôm gối hoặc chăn.
Bóng đen nằm phía trước tuy rất muốn thoát khỏi nhưng sợ gây ra tiếng động lớn sẽ làm kinh động đến bọn Mã Tiêu đang tìm gì đó ở gian ngoài.
- Mỵ Nhi, chậc chậc, chỗ này cũng to đấy chứ…
Diệp Phàm cố ý phát ra âm thanh, làm cho ba bóng đen kia hoảng sợ núp xuống dưới gầm bàn.
Một lúc sau, tiếng ngáy vẫn tiếp tục vang lên, không thấy động tĩnh gì, Mã Tiêu mắng nhỏ:
- Mẹ nó chứ, làm tao giật cả mình, tưởng thằng đó tỉnh ngủ, ai ngờ là nó nói mơ, còn Mỵ Nhi, Mỵ Nhi nữa chứ, Mỵ Nhi cái con khỉ ấy.
Diệp Phàm lấn tiếp đưa tay xuống phía dưới tìm kiếm, có cảm giác như nghiện vậy, một tay sờ đến giữa hai chân, nữ nhân áo đen tuy đau khổ thấu trời nhưng ba người Mã Tiêu ở đó nên cô ta không dám lên tiếng, đến nhúc nhích cũng không dám.
Không lâu sau, tay Diệp Phàm như rắn, cuộn chặt lấy bóng đen thần bí nằm trên giường.
Mấy giây trôi qua, Chủ tịch Diệp trong mơ cảm thấy như nghiện việc sờ mò đó vậy, tay đưa vào trong, sắp sửa mở thắt lưng của bóng đen, nhưng thắt lưng của bóng đen đó chắc chắn Diệp Phàm không thể mở được, bởi vò đó là nút thắt, chắc như dây thừng vậy.
Trong luc bóng đen than trách xui xẻo đó, chưa kịp có phản ứng gì thì bỗng giật mình suýt chút nữa kêu lên.
Vì sao?
Bởi vì Diệp Phàm đã lén vận nội công, trong nháy mắt chiếc thắt lưng mà cô ta nghĩ rằng không thể cởi được đã bị đầu ngón tay Diệp Phàm làm đứt.
Hơn nữa, bàn tay kia lại còn không ngần ngại xâm nhập vào vùng đào nguyên, chỗ ‘đám cỏ’ um tùm, rồi thuận tay đến chỗ bí ẩn kia một cách rất thoải mái.
Cùng lúc với việc nữ nhân áo đen kêu trời thì hoảng sợ kẹp chặt lấy tay của Diệp Phàm, không để hắn làm bậy.
Trời bắt đầu hửng sáng.
Thằng nhãi này lại lóng ngóng rút tay ra, để tay mình du lịch quay mông nữ nhân áo đen, lúc thì ghé thăm câu cốc, lúc thì lưu luyến ở gò bồng đảo, chắc rằng nữ nhân áo đen lúc này chỉ muốn chết cho xong.
Nhưng cô ta sống chết kẹp chặt lấy hai chân, cố gắng bảo vệ nơi quan trọng nhất. Nhưng, nữ nhân áo đen cũng đã hạ quyết tâm, nếu tên nhãi này vẫn làm liều thì cô ta sẽ vứt bỏ hết, cùng lắm thì cá chết lưới rách.
- Không có gì cả đại ca ơi, ra tay nhanh thôi, nếu không chờ tên Ngô Đồng về là rách việc đấy.
Rõ ràng là giọng của Mã Tiêu vọng đến tai dơi của Diệp Phàm.
- Chặt đứt hai tay hai chân, cẩn thận đừng để ra máu nhiều sẽ toi mạng đấy, tốt nhất là dùng gối chắn lại rồi chặt, phải nhanh gọn, phải chặt đúng khớp để không thể đứng dậy được.
Mã Tiêu nhỏ giọng kề tai hai tên kia căn dặn.
Ba người cầm gậy sắt đến bên giường Diệp Phàm.
Nữ nhân áo đen nằm phía trước giật mình chuẩn bị nhảy ra, nhưng bị cánh tay thép của Diệp Phàm ghì chặt, không cử động được.
Sau khi ba bóng đen tiến lại gần, thì có hai bóng đen lập tức ra tay, nhanh chóng rút chiếc gối ra khỏi đầu Diệp Phàm để đè chặt miệng, hòng biến Diệp Phàm thành kẻ tàn phế.
Nhưng đối thủ mà tối nay bọn chúng gặp lại là Diệp Phàm.
Sau mấy tiếng động phành phạch.
Trên sàn nhà có ba bóng đen đang nằm.
Tất nhiên, trên giường còn có một người nữa, nhưng do quần đã bị Diệp Phàm cởi ra nên có muốn trốn cũng không thể trốn được.
- Chủ…Chủ tịch Diệp.
Dưới lầu vọng lên giọng nói pha chút hốt hoảng cảu Xa Hồng Quân, cậu ta tưởng Diệp Phàm đang trong cơn say, nửa đêm dậy đập phá đồ đạc.
- Không sao, tôi rất tỉnh táo, chỉ là đi lại một chút cho giãn gân giãn cốt, cậu về ngủ đi, đừng quấy rầy tôi nữa.
Diệp Phàm lên tiếng.
Sau khi nghe thấy Diệp Phàm trả lời, Xa Hồng Quân biết Diệp Phàm không sao. Chờ cho tiếng chân đi xa, Diệp Phàm mới bật đèn lên.
Ba bóng đen nằm quằn quại dưới sàn nhà chính là bọn Mã Tiêu.
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi:
- Ai sai các người đến đây?
- Là chúng tao tự đến, hôm nay ba anh em bọn tao đen đủi, rồi mày sẽ gặp báo ứng.
Mã Tiêu thật ngang tàng, đến giờ phút này còn dám mắng người.
Phạch phạch phạch.
Mấy cái tát tai liên tục giáng xuống, mặt Mã Tiêu thâm tím cả một vùng.
- Nói hay không?
Diệp Phàm liên tục đá, dùng chân đạp lên lưng bọn chúng, nghe tiếng xương cốt kêu răng rắc.
- Tao đây chẳng có gì phải sợ, chỉ là muốn trộm một ít đồ thôi, ngươi có thể làm gì ta chứ, mấy năm sau tao ra tù thì lại vẫn là một hảo hán thôi.
Mã Bình quát lớn, nhưng căn nhà này quá rộng, lại thêm các tảng đá, tường dày, cửa sổ đóng kín, có la hét đến đâu bên ngoài cũng không nghe thấy.
Hơn nữa, trong nhà chỉ có một mình Diệp Phàm, Xa Hồng Quân sống ở một khu nhà khác, chắc không thể nghe thấy được gì.
- Thật sao, nói cho các người biết, chỉ cần tôi đây báo lên cấp trên, các người chính là hung thủ mưu sát Chủ tịch huyện , đến lúc đó e rằng không chỉ ngồi tù mấy năm đơn giản vậy đâu.
Diệp Phàm cười bí hiểm, nhổm người dậy, rồi lấy ra một chiếc máy quay phim đặc chế.
Chiếc máy quay phim này là hàng không bán mà Báo Săn chuyên dùng, đó là một loại đồ chơi cao cấp, trong bóng tối chụp vẫn như ban ngày, đương nhiên có hơi mờ, nhưng người thì vẫn có thể phân biệt được.
Diệp Phàm với tư cách là phó soái Tổ đặc nhiệm thứ tám, lần trước nhìn thấy Thiết Chiêm Hùng dùng chiếc máy này khi ở phòng Công an huyện Ngư Dương, Diệp Phàm lấy làm thích thú và đã tậu cho mình một chiếc, không ngờ hôm nay lại có cơ hội sử dụng nó.
Nữ nhân bóng đen mình trần như nhộng trong chăn xấu hổ đến nỗi muốn cắn lưỡi, chửi thầm:
“Tên họ Diệp này quả là một cao thủ, trang bị cả loại máy công nghệ cao này nữa.
Đài truyền hình địa khu vốn cũng muốn trang bị một chiếc máy quay có cài đặt chế độ chụp đêm, nhưng không có nơi nào bán, hơn nữa nếu đặt mua ở nước ngoài giá cả cũng đắt vô cùng.”
Nữ nhân bóng đen đột nhiên nghĩ tới việc Diệp Phàm đến một chiếc máy cao cấp như vậy còn có, nói không chừng thật sự có nhân vật bí mật đứng đằng sau.
Nếu theo sát anh ta, có lẽ nguyên nhân cái chết cua cha ta Giang Hòe Mạo sẽ có hy vọng tìm ra được.”
Giang Hồng Đào đưa tay sờ soạng thân hình của mình, oán hận trong lòng:
“ Đã bị tên khốn đó làm nhục thế này, sau này mặt mũi đâu mà nhìn ai nữa, vừa nãy may mà hai chân kẹp chặt, nếu không chỗ đó mà bị hắn ta xâm phạm thì chỉ có nước nhảy lầu.”
Tuy nhiên, Giang Hồng Đào hiểu rõ Diệp Phàm đang xử lý ba tên nhà họ Mã, nên nằm chờ đến lượt mình, dù sao cũng không thể chạy thoát, heo chết không sợ nước sôi.
Nếu tên họ Diệp thật sự muốn làm to chuyện thì cứ làm, cũng không có gì để mất nữa, lấy tấm thân nay ép Diệp Phàm làm rõ vụ án, cũng xem như bù đắp được nổi đau thương của mẹ và anh trai.
Diệp Phàm đưa tay bật máy, tức thì cảnh tượng ba tên nhà họ Mã tay cầm hung khí hiện lên.
Hơn nữa, những lời dặn dò lúc này của Mã Tiêu đều bị ghi lại. Bởi vì, dưới gầm bàn còn có thiết bị nghe trộm cao cấp, nếu không, âm thanh nhỏ như thế thì với một thiết bị bình thường không thể ghi lại được.
Chiếc máy này Diệp Phàm lắp đặt vốn để bắt con mèo của Mã Vân Tiền, vốn dĩ muốn chụp lại thói quen đi lại của con mèo, sau khi nắm bắt xong sẽ nghiên cứu cách để xử lý con mèo, ngờ đâu tối nay lại được dùng vào việc hữu ích thế này.
Tuy không bắt được mèo nhưng lại bắt được ba con mèo to, thật là muốn trồng hoa, hoa không nở, không muốn trồng liễu, liễu mọc thành rừng.
- Thế nào? Các người có gì để nói nữa không. Đến thứ này tôi đây còn có, nói thực để các người còn liệu, có biết quân đội Báo Săn không? những người lãnh đạo ở đó là anh em kết nghĩa với tôi. Chỉ cần đem chứng cứ này ra, ba anh em các người chết chắc, tin thì chịu khó phối hợp nghe lời tôi, còn nếu không tin thì chỉ còn cách kêu Ngô Đồng đến, cho các người vào đại lao rồi tính tiếp.
Chủ tịch Diệp nhếch mép cười nhạt, còn bắt chéo hai chân lên ghế, ra vẻ vô cùng nhàn nhã. Nhưng trong mắt bọn Mã Tiêu, cậu ta là một ác ma, còn đáng sợ hơn ma quỷ.
Còn đối với Giang Đào Hồng thì cô ta cảm thấy kỳ lạ, bởi tiếng tăm của Báo Săn cô ta đã từng nghe qua.
Quả nhiên là có thực
- Báo Săn, có phải là đội quân được nhà nước cho phép giết người đó không?
Mã Phi không nhịn được, hiếu kỳ hỏi. Con người mà, có thể hiếu kỳ vào bất cứ lúc nào, tính hiếu kỳ có thể hại chết mèo.
- Ha ha, không ngờ ngay cả ngươi cũng biết. Tất nhiên không thể người người lung tung, nhưng để giết những kẻ đáng giết giống như lũ các người thì không khó.
Diệp Phàm đổi sắc mặc nói với ba tên nhà họ Mã.
- Không thể nào, lãnh đạo của Báo Săn nghe nói cùng ngang với Chủ tịch tỉnh tỉnh chúng ta, mày làm sao có thể quen biết họ được. Lão tam, đừng mắc lừa của hắn, thằng nhóc này đang đùa chúng ta đó, giống như lắp đặt thiết bị ban đêm vậy, trên truyền hình cũng thường xuất hiện, nước Mỹ khi đánh giặc cũng thường xuyên dùng, chỉ cần có tiền là mua được.
Mã Tiêu ra vẻ có kinh nghiêm, nói to.
- Khà khà, mày biết cũng nhiều đấy chứ? Để cho mày xem, không còn đường sống luôn.
Diệp Phàm đưa một thiết bị đặc biệt đến trước mắt ba tên nhà họ Mã, tay vừa chuyển thì nghe thấy tiếng kêu răng rắc vang lên, còn có một ký hiệu đặc biệt, Báo Săn ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn ba con hổ nhà họ Mã.
- Thật là…
Mã Phi toàn thân rã rời, cả ba tên nằm chẹp trên sàn nhà. Bởi vì, chưa hề nghe qua loại đồ này có nhãn hiệu Báo Săn, chỉ có xe hơi thì hình như có nhãn hiệu Báo Săn này.