Quyền Thiên nói, sau đó nhỏ giọng nói chuyện với Thiết Tâm một hồi, Thiết Tâm cười nói
- Thật là khéo, Thái sư thúc anh minh.
Sau đó xuống cây quay về trong phái.
Tám giờ sáng hôm sau, Ngưu Ly cùng Thiết Tâm đưa Diệp Phàm đến trước một tòa vách đá. Hai người cố gắng đẩy vách đá ra, bên trong lộ ra một khoảng tối đen.
- Diệp Phàm, cửa thứ nhất này là trong động rồi. Cậu tự mình đi vào thôi. Nếu như có thể vượt qua, tự nhiên sẽ có cửa thứ hai. Nếu không đi qua được, động này chính là nấm mồ của cậu. Cậu cần phải suy nghĩ cho kỹ, bây giờ hối hận vẫn còn kịp.
Thiết Tâm nói, lão già này vẻ mặt nghiêm túc.
- Không cần, tôi đã quyết rồi.
Diệp Phàm khoát tay áo, lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu nói:
- Chưởng môn, tuy nói tôi không phải là đệ tử thân truyền của phái Lao Sơn nhưng võ công của sư phụ tôi cũng là được kế thừa từ phái Lao Sơn. Năm mươi triệu này là chút tâm ý của Diệp Phàm tôi, dùng để cải thiện cuộc sống của các sư đệ.
- Việc này…
Thiết Tâm còn muôn giả vờ từ chối một chút, Ngưu Ly đã sớm nhận chi phiếu cười nói
- Vẫn là sư đệ nghĩ chu đáo, biết chúng tôi hiện giờ đang lo tiền. Chi phiếu này tôi thay mặt chưởng môn nhận, tôi sẽ nói với các đệ tử, đây là ý tốt của sư đệ Diệp Phàm.
- Ha ha, Diệp Phàm, Tam quan này đã năm trăm năm không có người mở được, cho nên, bên trong thiết lập cái gì đều là hàng ngàn năm trước tổ tông hoàn thành.
Chỗ lợi hại tất cả mọi người đều biết. Ngàn năm trước phái Lao Sơn chúng ta cao thủ nhiều như mây toàn bộ võ lâm Trung Quốc lại có một luồng gió mới.
Hiện giờ thì không được rồi, võ học xuống dốc, tình hình như thế chúng tôi cũng không có cách nào. Chỉ có thể cố gắng hết sức thôi.
Thiết Tâm hình như đang kể chuyện xưa.
- Ha ha, cảm ơn Chưởng môn nhắc nhở.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, chân vừa động đi vào hang sau đó bên ngoài vang lên tiếng động, cửa đá đóng lại ròi.
- Ôi, sư đệ là một người có tình cảm.
Ngưu Ly nhìn cửa đá đóng lại thở dài.
- Ha ha, năm mươi triệu hắn phí không oan.
Thiết Tâm cười thần bí đi về phía đại điện.
Bên trong yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ. Diệp Phàm chỉ nghe được hơi thở của chính mình. Hắn vội vàng mở đôi mắt ưng nhìn bốn phía. Tuy nhiên, hang này rất lạ, dường như có thể nuốt hết ánh sáng vậy.
Đôi mắt ưng phát sóng ra đập vào cơ thể sinh vật giống như đụng phải máy bay tàng hình vậy, đa số đều bị hấp thu hết.
Cho nên, bên ngoài là ban ngày nhưng Diệp Phàm đang trong hang chỉ có thể cảm giác có một bóng hình mơ hồ.
Lập tức luống cuống. Diệp Phàm tất nhiên là cảnh giác. Nếu hắn không đồng ý yêu cầu của Quyền Thiên, ông ấy mượn tam quan đưa mình vào chỗ chết cũng khó nói.
Cao thủ cao ngạo như Quyền Thiên, không ngờ hắn lại từ chối ông ta trước mặt nhiều người. Vậy đối với Quyền Thiên mà nói thật sự là mất mặt.
Tuy nhiên, vẫn phải đi lên phía trước, không đi mãi mãi không có cách nào qua Tam quan. Hơn nữa muốn lui cũng không có đường lui.
Diệp Phàm vẻ mặt kiên quyết cẩn thận đi về phía trước.
Ô á … Ô á…
Từng âm thanh phát ra giống như trong địa ngục. Diệp Phàm lắng nghe, theo tiếng động mà đi. Rầm, một cái búa bổ từ trên xuống. Diệp Phàm chấn động phát hiện là một cái búa cao đến ba thước bổ xuống.
Hắn vội vàng tránh sang bên cạnh hang, búa bổ xuống nền hàng rầm một cái liền tách ra một tảng đá to bằng cái đầu.
Nếu bổ vào đầu người thì không phải nghiền nát thành thịt vụn sao. Xem ra, lời Thiết Tâm nói không phải là giả, thực sự là không làm tốt có thể đánh mất mạng.
Búa lại đến nữa.
Diệp Phàm giận, nhảy lên trên vật này. Thật đúng là hoảng sợ, vật này là giả
Một quyền kích ở trên đầu vật này khiếp Diệp Phàm thiếu chút nữa nuốt đầu lưỡi. Đầu con vật giống như một quả hồng hõm vào.
Diệp Phàm trong lòng vui vẻ, trong lòng tự nhủ là đầu dưa đủ mềm đấy, vì thế, tay nhanh như chớp thu lại chuẩn bị quyền thứ hai lại đến.
Tuy nhiên, cảnh tượng lúc này mới khiến Diệp Phàm thiếu chút nữa nuốt đầu lưỡi. Bởi vì vật này hình như là một quả bóng cao su lại trở lại hình dạng ban đầu.
Mẹ kiếp, bố không tin mày là cái đánh không chết con cháu rùa. Diệp Phàm nảy sinh ác độc, hai chân lập tức mở ra.
Từ xa một quyền ác độc đến, có lẽ một tảng đá cũng có thể bị lực kinh ba bốn nghìn cân của Diệp Phàm kẹp nát.
Nhưng, vật này lập tức dẹt thành bánh kem. Diệp Phàm giơ tay kéo ra đầu lại như kẹo kéo thay đổi hình dáng. Tuy nhiên, nếu cứ kéo nó cứ dài mãi.
Tay vừa rụt về, hai chân buông lỏng, đầu nó lại khôi phục nguyên trạng, ra vẻ vừa rồi không xảy ra cái gì.
Mà đầu búa lớn lại lướt qua trên đầu, Diệp Phàm vội vàng cúi sát xuống đất. Lưỡi búa kéo gió lướt qua đầu xoay tròn quay lại.
Diệp Phàm lấy dao găm đâm về phía bụng của nó. Dao găm sâu hõm vào, nhưng cũng không có cách nào đam rách bụng.
Cái bụng sâu như vậy, dao găm của Diệp Phàm rút ra, bụng lún sâu lại khôi phục nguyên trạng.
Diệp Phàm lại thử chân tay, còn cả phần rốn, khuôn mặt và bộ vị, hình như vật lớn này không có điểm yếu vậy.
Diệp Phàm thiếu chút nữa hộc máu, cứ đánh tiếp như vậy, tuy nói vật lớn này không gây tổn thương cho hắn.
Nhưng lâu dài chờ thể lực hắn hao kiệt vật lớn có thể thoải mái thu thập hắn.
Dù là không thu thập thì cũng làm cho hắn chết mệt. Vật này có lẽ không phải là vật sống, cũng không phải là thật.
Có vẻ giống với người cảnh cửa ở núi Xương Bối thần bí kia, hẳn là cao thủ ngẫu nhiên tạo ra.
Mà bóng dáng lúc trước xuất hiện ở núi Xương Bối chỉ là bóng dáng, không mang theo đồ vật này nọ, chỉ có thể hù dọa người đi vào. Còn vật này rõ ràng là người thiệt, là thực vật, không phải là ảo ảnh.
Diệp Phàm buồn bực thật sự trong lòng nhìn vật kia vung búa. Đột nhiên hiểu ra, dùng chính búa của nó để giết nó.
Hắn nghĩ thầm trong lòng, đột nhiên nhảy lên đầu vật này. Sau đó hai tay hai chân giống như bạch tuộc bám lên mặt của nó, như là nặn đất dẻo cao su vậy.
Vật to lớn này đúng là vật mẫu, không có trí tuệ, vung búa bổ vào mặt Diệp Phàm.
Đúng lúc này Diệp Phàm đang từ cá biến thành chim ưng vọt ra bên ngoài. Búa vẫn hung hăng bổ một cước.
Bụp một tiếng vang lớn truyền đến, vật lớn lập tức thành hai mảnh. Diệp Phàm đánh mấy chục cái không chết nó, không ngờ một búa của nó chém đầu thành hai mảnh.
Tuy nhiên, cũng có máu tươi phun ra, cũng không biết là được tạo ra hay là vật này có suy nghĩ.
-Mẹ nó chứ, cuối cùng thì chết rồi.
Diệp Phàm đá vào vật này một cái lại cầm lấy búa nhìn nhìn, cũng không có gì kỳ lạ, hình như là chế tạo từ một loại gỗ.
Đúng lúc này Diệp Phàm khiếp sợ phát hiện, vách tường đá của hang động không ngờ hõm vào. Mà nền đá ban đầu không ngờ biến thành bùn lầy.
Cách thi thể vật lớn không xa, đá núi dường như bị máu tươi của vật này làm cho mục nát vậy, tạo ra một vòng xoáy bùn lầy.
Thi thể của vật lớn này không lâu đã bị bùn lấy cuốn đi rồi. Mà lúc này hang động lại vặn vẹo thay đổi hình dạng, ngay cả vách đá trên đầu dường như cũng có xu thế mềm hóa.
Không tốt, thật sự nếu không đi ra ngoài, sơn động này mềm hết thì chẳng phải sẽ sụp xuống chôn sống mình sao. Diệp Phàm thầm nghĩ trong lòng, thấy vách núi mềm đi rất vui vẻ.
Đá núi không lâu biến thành bùn dày đặc bắt đầu xoáy xuống dưới, mà từng tầng đá bị mềm hóa. Diệp Phàm phát hiện, cả hang động cũng vặn vẹo.
Không thể đợi thêm nữa Diệp Phàm cắn răng một cái lấy bình dưỡng khí loại mới nhất của Tổ đặc nhiệm A nhấn lên mũi sau đó lặn vào vòng xoáy như người cá.
Bình dưỡng khí này đem dưỡng khí cao áp rút lại sau đó hóa lỏng thành tinh thể rắn. Tinh thể rắn này phải qua hóa lỏng mới thành khí. Một miếng thể rắn to bằng hai đầu ngón tay đã có thể khí hóa thành không gian dưỡng khí lớn.
Cho nên đừng nhìn dưỡng khí này chỉ là một cái chụp mũi nhỏ, nhưng có thể giúp Diệp Phàm sống được năm tiếng.
Thật đúng là đừng nói, vách đá mềm hóa bùn lầy là thực đấy, cũng không phải là giả hoặc ảo giác.
Tuy nhiên, này bùn lầy này không làm khó được Diệp Phàm. Bởi vì, Ngư long thấp bát biếncó thể làm lỗ hổng nhỏ thành biển rộng, cây cỏ thành dòng nước. Còn khi bước vào nước thật sự, cảm giác này thật sự rất tốt.
Diệp Phàm giống như một người cá xuống đầm nước mãnh liệt chui vào, toàn bộ vẫn trầm đi xuống.
Có lẽ ước chừng nửa tiếng, cảm giác phía trước không còn, rầm một tiếng, Diệp Phàm tiến vào một hồ lớn đen ngòm.
Trong hồ có từng khối tảng đá nhô lên, như là những hòn đảo nhỏ. Diệp Phàm vội vàng muốn bơi tới trên đảo nhỏ, mới phát hiện Hắc thủy này rất kỳ quái.
Hình như không có sức nổi. Diệp Phàm đã đẳng cấp mười hai rồi, không ngờ không thể bơi đứng mà đi, nggay cả có Ngư long thập bát biến cũng giống như rơi vào nhựa cao su vạn năng, rất khó bước đi.
Mà nước luôn có gì đó ngứa tấn công đến. Diệp Phàm ứng phó mệt mỏi vội vàng phóng con rắn nhỏ ra thật là có điểm dùng, trong nước hình như sợ nó, ngứa tấn công không có nữa.
Nhanh đến đảo mấy mét vuông rồi, Diệp Phàm trong lòng vui vẻ. Tuy nhiên, chỉ còn vẻn vẹn khoảng ba thước, Diệp Phàm ngẩn người, kêu lên
- Mẹ kiếp, rùa lớn như vậy?
Thật sự rất lớn, đảo nhỏ này căn bản chính là mai rùa, có lẽ là con người tạo ra, trông rất sống động. Diện tích có thể đến bảy tám mét vuông.