Diệp Phàm gật gật đầu, trong lòng mới yên tâm một chút, nhưng mà, hắn cũng đã phòng hờ cả hai trường hợp, nếu như mà bị quay trúng thì cũng không sợ, bởi vì lúc đó hắn có chích một thứ thuốc khiến khuôn mặt trở nên méo mó, là vũ khí bí mật của đội A, nhưng mà vì sự an toàn…
Hắn lúc đó cũng là mặc nguyên bộ đồ đen lướt qua trong chớp mắt, nhưng mà hắn hỏi như vậy, thì cũng xem như là hiểu rồi, thời điểm mà cái kẻ thế thân tên là Trịnh Thiên này hạ độc còn sớm hơn mình.
Chắc là đầu bếp bị hắn ta làm cho hôn mê một lúc rồi, phản ứng ở đằng sau cũng chậm chạp hẳn. Nhưng mà, bị gây tê bởi chất etylic này thì cũng cần phải từ từ mới hoàn toàn phát huy hết tính thuốc được.
Mà lúc hắn lần thứ hai đi hạ độc, phản ứng chậm chạp của đầu bếp cũng đã giúp hắn một tay. Nhưng mà, trong lòng hắn luôn thầm kêu may mắn.
May là hôm đó thuốc bỏ vào không phải mạnh lắm, nếu như hôm đó mà bỏ thuốc mạnh hơn nữa, hai lần hạ độc liên tục, thế chẳng phải là làm cho các thành viên trong đội điều tra đều chết cả sao.
- Chủ nhiệm Diệp, còn muốn hỏi hắn nữa không? Nếu như không hỏi nữa chúng tôi phải áp giải người đi xuống. Chỉ đành từ từ tra xét hắn ta, tôi không tin hắn là một tảng đá, khui không ra cái miệng sắt của hắn. Chúng ta còn nhiều biện pháp chưa xài nữa mà.
Ngư Đông nói đến đây thiếu chút nữa là nghiến răng.
- Không phải là người câm lại không nói chuyện, haha, Trịnh Thiên, xem ra anh là một con bò mang hình dáng con người , không không không, anh không phải tên là Trịnh Thiên.
Diệp Phàm ha hả cười một cách thoải mái, giống như là nói chuyện nhà với Trịnh Thiên vậy, đột nhiên, Diệp Phàm thay đổi giọng điệu, thi triển mê thuật hóa âm, một luồng âm thanh lớn bị Diệp Phàm buộc thành những sợi tơ mỏng, sóng âm trong thoáng chút công kích đến thẳng Trịnh Thiên, rên rằng:
Mày tên gì?
- Hoàng Đằng!
Trịnh Thiên trong thoáng chút không phản ứng gì, nhất thời bị mê thuật hóa âm của Diệp Phàm hớp lấy hồn, “Hoàng Đằng” hai chữ này thuận miệng tuôn ra.
Trịnh Thiên vừa mở miệng, mấy cảnh sát như Ngư Đông đều ngơ ngác cả. Bởi vì, họ đã hỏi cung hết mười mấy tiếng đồng hồ đều không hỏi được cái gì cả, người ta cứng miệng, giả làm người câm nhất định không chịu mở miệng.
Không ngờ rằng cái vị chủ nhiệm Diệp của văn phòng trung ương chỉ là thuận miệng hỏi một câu thôi, cái tên này lại mở miệng nói rồi, hơn nữa “Hoàng Đằng’ hai từ này rất có khả năng là tên thật của người này.
Vì thế, đám người của Ngư Đông sau khi ngơ ngác kinh ngạc một tí, đều tỏ vẻ rất khâm phục Diệp Phàm bởi vì đối với Thuật bạo âm công bậc của Diệp Phàm ngày càng nâng cao, nắm càng lúc càng chắc.Sóng âm chỉ hướng đến Trịnh Thiên, những người khác không hề bị ảnh hưởng nên đương nhiên là không cảm thấy gì.
- Hóa ra anh tên là Hoàng Đằng à? Haha!
Diệp Phàm cũng rất ưng cái ánh nhìn của đám người của Ngư Đông, tươi cười điềm đạm.
Nhưng mà, sau khi bị âm thanh mê hoặc trong thoáng chốc, Hoàng Đằng lại bắt đầu giả câm nữa, tức là không nói chuyện nữa..
- Anh tưởng là anh không nói chúng tôi sẽ không điều tra ra sao, anh không phải tên là Hoàng Đằng sao?
Giám đốc Ngư hừ một tiếng, lập tức dặn dò một anh cảnh sát đứng phía sau đi điều tra kẻ tên là “Hoàng Đằng” này.
- Không cần đâu, tôi kêu bạn tôi qua giúp đỡ các anh.
Đột nhiên Diệp Phàm khoát khoát tay nói.
Chỉ chốc lát sau,Vương Triều chạy tới.
- Tốt nhất vẫn là đến phòng Thẩm vấn của Cục công an thì hơn.
Diệp Phàm nghĩ một hồi cảm thấy vẫn là chính quy một chút thì tốt hơn. Nếu như người này cũng hạ độc, thì chắc chắn là ai đó ở bên khu vực Vân Phong mời đến đây. Chỉ cần điều tra ra được người chủ mưu sau lưng, vậy vụ án này so với việc trực tiếp điều tra ra sổ sách thì dễ dàng hơn nhiều. Vì thế, Diệp Phàm cần chứng cứ xác thực. Vậy thì đến phòng thẩm vấn sẽ chính quy hơn.
Không lâu sau thì đến phòng thẩm vấn hình sự của Cục Công an khu vực Vân Phong.
Dưới việc xoa nắn gân cốt tay nhéo tay bóp, Hoàng Đằng lúc đầu còn ngoan cường chịu đựng kiên trì không chịu lên tiếng. Nhưng mà, thời gian trôi qua một lúc lâu, cái mặt của hắn ta dần dần méo mó biến dạng rồi. Hơn nữa, kêu gào thê thảm từ nhỏ tiếng đến lớn tiếng. Cuối cùng, cũng chịu không nổi nữa, hét lên:
- Tôi nói!
Đám người của Giám đốc Sở Ngư lại thêm một phen bất ngờ nữa, giống như là không hề thấy cái người đồng chí tên là Vương Triều này tay đấm chân đá, chỉ là nhẹ nhàng giơ tay sờ lên người của Hoàng Đằng, nhéo nhéo y như là xoa bóp mạnh tay vậy. Thế mà tên này lại chịu không nổi chiêu này.
- Mày tên là gì, người ở đâu, nghề nghiệp…
Giám đốc Sở Ngư bắt đầu hỏi cung, người ngồi nghe đương nhiên là chủ nhiệm Diệp rồi.
Tuy nhiên, để thể hiện sự tôn trọng với chủ nhiệm Diệp, Diệp Phàm lại được Giám đốc Sở Ngư đẩy đến ngồi ở vị trí trung tâm, còn đồng chí Ngư thì lại ngồi sang một bên hỏi cung.
- Hoàng Đằng, là người ở trấn Ngưu Đầu thành phố Kim Đàn ở bên cạnh nứi Mao Sơn, không có đi làm. Ngày thường thì giả làm đạo sĩ bày một cái hàng quán vỉa hè lừa ít tiền kiếm sống qua ngày. Tôi cũng hết cách, lúc còn nhỏ thì chỉ học đến lớp 3, cần trình độ thì không có, các vị lãnh đạo, các ông xem cái thân gầy gò ốm yếu của tôi này, làm việc nặng nhọc thì cũng không được, mà Nhà nước thì không bố trí việc làm. Vì thế, tôi cũng cần phải tiếp tục sống đúng không?
Hoàng Đằng nghiến răng nói, tỏ vẻ rất oan ức.
- Lừa ít tiền thì lừa ít tiền, thế tại sao anh lại gây ra cái vụ hạ độc này hả? Lần này bỏ là thuốc bã đậu, có thể lần sau anh sẽ bỏ cả thuốc chuột. Cái vấn đề này của anh , so sánh với việc lừa phỉnh ít tiền, hoàn toàn là hai chuyện.
Giám đốc Sở Ngư đằng hắng một tiếng, nhìn Hoàng Đằng một cái, nói:
- Nói! Là ai đã ra lệnh cho mày?
- Người đó tôi cũng không hề quen biết, tối hôm qua tôi đang bày hàng thì có một người trung niên ốm ốm, lùn lùn đến tìm tôi, nói là đưa tôi 5000 đồng kêu tôi làm một chuyện.
Hắn ta đưa trước cho tôi 2000 đồng, nói là sau khi làm xong việc sẽ đưa tiếp cho tôi 3000 đồng, lúc đó nhìn thấy tiền, tôi đã động lòng.
Thưa lãnh đạo, ông có lẽ không biết, các ông xem 5000 đồng không ra gì, nhưng đối với tôi mà nói là một số tiền khổng lồ.
Điều quan trọng nhất là thuốc mà bỏ vào lại không phải là thuốc chuột hay gì đó, chỉ là bột thuốc bã đậu thôi, thuốc đó đâu có chết người đâu, vì thế, tôi liền làm.
Hoàng Đằng nói.
- Người đó tên là gì?
Vương Triều hỏi
- Hắn nói hắn tên là Ngô Đông, để cho tôi tin, hắn ta cũng lấy CMND cho tôi coi, nhưng mà, hắn ta đã có thể giúp tôi làm một CMND giả, tôi nghĩ, tên của hắn ta cũng không nên tin, nhất định là giả đó, tôi cũng bị lừa rồi.
Hoàng Đằng tỏ vẻ hối hận tức tối nói.
- Mày muốn gạt con nít 3 tuổi hả? Giúp mày làm CMND giả thì cũng không thể chỉ một buổi tối hôm qua là làm xong.
Hơn nữa, bọn tao cũng đã điều tra qua, tờ CMND này của mày đích thị là hàng thật do Cục Công an cấp, tuyệt đối không phải là do nhà máy ngầm nào đó sản xuất ra.
Hơn nữa, CMND là làm từ mấy năm trước rồi, làm sao mà có thể tối hôm qua hắn ta làm cho mày được.
Nếu như mà làm trong một đêm thì cũng không thể làm ra một tờ CMND thật, Hoàng Đằng ơi Hoàng Đằng, những lời nói dối bịa đặt của mày đều sẽ bị vạch trần.
Xem ra, mày vẫn không thành thật có đúng không? Có phải vẫn còn muốn nếm thử ngón nghề của tao?
Vương Triều nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng nói.
- Tôi…tôi không nói dối.
Hoàng Đằng co rụt cổ lại giống như phản xạ có điều kiện vậy.
Chắc là bị cái chiêu xoa nắn gân cốt của Vương Triều hành hạ đến sợ rồi. Cái nỗi đau đớn sống không bằng chết này, có bao nhiên người đàn ông gan góc có thể vượt qua được.
- Hoàng Đằng, đừng có mà quanh co với chúng tôi nữa, anh không phải là người bình thường.
Lúc này, Diệp Phàm nhìn hắn một cái, điềm nhiên nói.
- Tôi vốn dĩ đâu phải là người bình thường đâu, chỉ là một tên đạo sĩ giả.
Hoàng Đằng vội vàng nói.
- Haha, anh vẫn còn muốn lòng vòng không dứt với tôi phải không? Đến đây, mở video ra, để cho chúng ta một lần nữa chiêm ngưỡng bản lĩnh thật của Hoàng Đằng- người bình thường này.
Diệp Phàm nói. Một cảnh sát liền mở đoạn video clip ra.
Mặt của Hoàng Đằng trong thoáng chốc trắng bệch ra.
- Sao rồi, tài nghệ cũng khá đó chứ, xem thấy chưa, dùng chất etylic làm người khác hôn mê, hạ độc, làm xong mọi việc chỉ mất có một phút. Hơn nữa, nghe nói mười mấy cảnh sát đến vây bắt anh, bị anh quật ngã hết 10 người. Cuối cùng may là bắn đạn sương cay khiến người sặc khói mới có thể bắt được anh. Thế nào, đạt đến mấy cấp rồi?
Diệp Phàm thay đổi giọng điệu, hỏi.
- Mấy cấp, về điều này, tôi không hiểu là ý gì, giống như chỉ có cờ vây mới phân cấp bậc. Giống như Niếp vệ bình hình như chỉ có 9 cấp, còn Hàn quốc và Nhật Bản hình như là còn có 11 cấp gì đấy, thật sự không phải, tôi đúng là đồ vô tích sự, chính là 9 cấp, còn phải thêm cấp vượt trội hơn, nhưng mà tôi lại không phải là cao thủ cờ vây.
.Tên Hoàng Đằng này thật sự rất xảo quyệt.
- Đừng chơi đánh đố nữa, hãy nhìn thử cái này, mày hả, đoán là cấp này rồi.
Đột nhiên Vương Triều cười, đè tay lên ly trà ấn mạnh xuống mặt bàn, trong thoáng chốc, đám người của Giám đốc Ngư đều ngớ người ra.
Bởi vì, cái ly trà bằng sứ kia lại bị đồng chí tên là Vương Triều thản nhiên ấn xuống mặt bàn sâu những 2cm.
Phải biết rằng, cái bàn trong phòng thẩm vấn của Cục Công an khu vực Vân Phong là được chế tạo đặc biệt, gỗ là gỗ cây táo, tương đối cứng cáp.
Bình thường chỉ dùng ly trà để tạo ra một dấu vết trên mặt bàn đã không dễ dàng, thì đừng có nói là ấn ly trà xuống mặt bàn sâu những 2cm.
Huống hồ chi, cái ly trà này dù sao cũng làm bằng sứ, tại sao lại không bị ép vỡ nhỉ, cái đám người của Giám đốc Ngư vừa kinh ngạc, vừa ngơ ngác nhìn Vương Triều chằm chằm.
Bọn họ hiểu được, hôm nay đã gặp được một người tài giỏi thật sự, nhất thời cả đám đều nhìn Vương Triều tỏ vẻ kính phục.
Mà Vương Triều mới chỉ dùng có 3 phần sức thôi, nếu như là 10 phần sức thì nguyên cái ly trà đều bị ép xuống dưới cũng không thành vấn đề. Bởi vì, Vương Triều là cao thủ của tầng thứ hai lục đẳng.
Anh chàng Vương Triều này, nghiễm nhiên là rất ưng, vẫn cố ý tỏ ra không chút quan tâm, quan sát mọi người một chút.
- Thế nào, đã hiểu chưa? Tao đoán mày là con số này.
Vương Triều giơ 4 ngón tay lên, có nghĩa là tứ đẳng.
- Hoàng Đằng tôi hôm nay chịu thua rồi.
Tên Hoàng Đằng tỏ ra nhợt nhạt xanh tái, đầu hắn ta cũng từ từ cúi xuống.
Hắn nhìn Vương Triều một cái, nói:
Hèn chi mà hồi nãy tôi chịu không nổi, hóa ra, anh càng lợi hại hơn, có lẽ anh đã đạt đến con số này rồi phải không?
Hoàng Đằng nói rồi giơ 6 ngón tay lên.
- Haha!
Vương Triều cười cười, không tỏ rõ đúng sai:
- Nói đi, là ai đã sai khiến mày, cần phải chi tiết cụ thể chút, chỉ cần bắt được kẻ chỉ thị sau lưng, tội của mày sẽ không nặng.
Bởi vì, mày chẳng qua chỉ là bỏ chút bã đậu thôi, nếu như mà mày vẫn ngoan cố thà chết không nói, mày cũng hiểu rồi đó.
Giống như mấy người làm nghề này như chúng tôi, thu thập chứng cứ là có đó, khiến cho mày đi vào nhà tù, ngồi đến mục nát cả nhà tù luôn là một chuyện không có chút vấn đề nào hết.
Hơn nữa, tao nghĩ, mày là cao thủ về mặt này, những việc làm qua chắc là không chỉ có một chuyện này, tha hồ mà đưa ra một vài chuyện khiến cho mày chịu không nổi.
- Ôi…Hoàng Đằng tôi, cứ như vậy danh tiếng đều không còn.
Hoàng Đằng thở dài, vẫn cần danh dự.
- Haha, theo ta đoán thì mày ở trong nghề vẫn có chút tiếng tăm.
Diệp Phàm không nén được cười, nói.
- Đương nhiên, họ đều gọi tôi là 'Phi thiên thử'(Dơi).
Hoàng Đằng lại tỏ ra rất đắc ý, còn ưỡn ưỡn ngực ra, nhìn Diệp Phàm một cái.
- Dơi à, khinh công không tệ nhỉ, hèn chi mà mày có thể dễ dàng luồn vào nhà nghỉ Giang Nguyên đến vậy., đối với mày mà nói những bức tường kia chẳng khác gì là giấy trang trí thôi.
Vương Triều cười thản nhiên, nói:
- Nói một cách nghiêm túc, người liên lạc với mày tên gì? Trông như thế nào, theo như danh tiếng của mày trong nghề, thân thế của hắn ta theo tao đoán chắc chắn là mày cũng phải biết một ít. Nếu không như thế, Dơi mà dễ bị lừa như vậy sao? Hơn nữa, theo ta đoán thù lao hắn ta mời mày ra tay chắc cũng không thấp đúng không?!