Bất cứ lúc nào, mỗi thường vụ của Cục chính trị đều có một cao thủ ngũ đoạn đỉnh cấp bên cạnh bảo vệ, những bảo vệ khác tuy nói thuộc về cao thủ này chỉ huy nhưng không phải là đội viên chính thức của tổ Đặc Cần, công lực khoảng từ nhị đoạn đến tam đoạn, danh hiệu của bọn họ là nhân viên cục cảnh vệ trực thuộc văn phòng bảo vệ trung ương .
Hoa Hạ tuy lớn nhưng cao thủ tứ đoạn cũng không nhiều. Quốc gia đương nhiên cũng muốn chiêu tập một nhóm cao thủ tứ đoạn trở lên, trải qua huấn luyện đặc thù để trở thành một quân nhân cao cấp.
Tuy nhiên quá khó để tìm, có lại có khi không đồng ý gia nhập hoặc là thuộc về môn phái võ lâm lâu năm như Thiếu Lâm Võ Đang Nga Mi Thanh Thành, những cao thủ trong những môn phái này không nhiều lắm, dĩ nhiên muốn chiêu mộ lại càng khó.
Trong môn phái của bọn họ khó khăn lắm mới bồi dưỡng được vài cao thủ tứ đoạn, dĩ nhiên không ai muốn cho.
Đối với một vài môn phái lâu đời, chỉ cần bọn họ không làm ra chuyện gì thương thiên hại lý thì quốc gia cũng mắt nhắm mắt mở không quản.
Nếu có phạm pháp một chút thì quốc gia cũng làm lơ, dĩ nhiên nếu quốc gia gặp nạn thì những môn phái này cũng đứng ra nên trên thực tế thành viên chính thức của tổ đặc cần còn chưa đến 60 người, chỉ chừng khoảng 50 người.
Tổ Chiến Long đã chiếm đi gần 20 người, tổ lớn thứ 2 là Tổ bảo vệ Trung Nam Hải chiếm đi 8 người, các phân tổ khác có số người không đều nhau, từ 2 đến6 người nhưng không vượt quá 6 người .
Do phải chia 50 mấy người này cho toàn thế giới nên có những quốc gia còn không được lấy một người. Cả châu Mỹ có thể được phân tới ba người cũng là không tệ rồi, vì chỉ cần là dũng sĩ trong tổ đặc cần thì đều là tinh anh của Hoa Hạ.
Thẻ vàng Đặc Cần dành cho Phó soái của Tổng bộ, đẳng cấp khoảng chừng thất đoạn, sử dụng. Những người này đều là quân nhân đặc biệt có cấp bậc Trung tướng, đương nhiên, số lượng cũng không nhiều, chỉ có hai người.
Thẻ ngọc Đặc Cần nghe nói hiện nay chỉ có ba chiếc, một ở trong tay Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà, một ở trong tay lãnh đạo tối cao Tổ Đặc Cần - Tổng thủ lĩnh Thượng tướng Trấn Quốc Hải, chiếc cuối cùng thì không biết nằm trong tay ai, có người đồn rằng ở trong tay siêu cao thủ trên cửu đoạn của tổ Đặc Cần, cũng có người nói người đó chỉ có trình độ Bát đoạn đỉnh cấp.
Những nhân sĩ trong giới nói cũng không thống nhất, chưa từng thấy cao thủ thần bí siêu đẳng cấp kia hiện thân . Cũng có người suy đoán người này chính là trưởng lão một môn phái nào đó, nhưng phái nào thì lại khác nhau.
Đương nhiên, quyền lực cũng biến đổi theo mầu sắc thẻ Đặc Cần.
Thẻ sắt Đặc Cần trong tình huống khẩn cấp nhiều nhất có thể điều động từ bộ đội địa phương bán chính quy cho tới nhân viên các cơ quan sức mạnh đặc thù của quốc gia như Công an, Quốc an.
Thẻ đồng có thể trực tiếp điều động khoảng 20 thành viên của những ngành này.
Quyền lực của thẻ bạc thì đã rất lớn rồi vì toàn bộ thẻ bạc của Tổng bộ nằm trong tay 8 Tổ trưởng, có thể trực tiếp điều động ngay cả một binh đoàn chính quy phối hợp thi hành nhiệm vụ đặc biệt khẩn cấp.
Đương nhiên, quyền lực đó sau khi xin chỉ thị thượng cấp thì còn lớn hơn nhiều. Tỷ như trong tình huống cần thiết mà lại được thượng cấp đồng ý, Thiết Chiêm Hùng có thể điều động cả một binh đoàn gồm Quốc an, công an, cảnh sát vũ trang, hải quan, đường sắt và bộ đội địa phương của bảy tỉnh phía Nam.
Điều động quân đội vốn cần thông qua Quân ủy Trung ương, điều động quy mô nhỏ cũng phải xin chỉ thị của lãnh đạo Đại quân khu .
Đặc quyền của Thiết Chiêm Hùng chính ở chỗ này. Nói thí dụ như vùng duyên hải Thủy Châu phát sinh sự kiện trọng đại có liên quan tới sự an toàn của quốc gia, Thiết Chiêm Hùng có thể không thông qua Đại Quân khu Lĩnh Nam, trực tiếp chỉ thị Tập đoàn quân số 2 đóng ở Thủy Châu trực thuộc Đại Quân khu Lĩnh Nam phái ra một binh đoàn hoàn chỉnh tới phối hợp thi hành nhiệm vụ.
Khi chỉ thị ban xuống thì có là Thống soái tối cao Cố Thiên Kỳ của Tập đoàn quân số 2 Thủy Châu đang ở trong quân cũng phải phục tùng. Đương nhiên, khi điều động bộ đội nhân viên vượt qua một binh đoàn thì phải xin chỉ thị của Quân ủy rồi.
Có lẽ có người sẽ hỏi nếu Thiết Chiêm Hùng gây ra chuyện bất lợi đối với quốc gia thì sao, có quyền lực lớn như vậy, có thể điều động nhiều nhân viên các bộ sức mạnh như vậy thì thật là đáng sợ.
Thật ra thì tổ Đặc Cần đương nhiên cũng có những biện pháp khống chế, không thể nào cho phép một người một tay che trời được.
Kiểu như bên cạnh Thiết Chiêm Hùng nhất định có người của lãnh đạo tối cao của quốc gia Trấn Sơn Hà hoặc là lãnh đạo tối cao của Đặc Cần Thượng tướng Trấn Đông Hải bó trí theo dõi sát sao, chỉ một cú điện thoại là họ sẽ biết tin tức. Những người này có điểm giống như mật thám trong hoàng cung cổ đại, thường gọi là cao thủ đại nội.
Đương nhiên, Thiết Chiêm Hùng cũng biết điều đó nên cũng không làm quá giới hạn. Chỉ cần là chuyện nhỏ không vượt quá giới hạn thì cấp trên cũng không quản, dù sao cũng phải cho những dũng sĩ bán mạng cấp dưới một chút quyền lực, nếu không thì ai nguyện ý bán mạng sống đi làm.
- Có chuyện gì không?- Diệp Phàm hỏi bâng quơ.
- Tôi muốn bán mình. Phương Viên vốn không khiến người sợ hãi thì không lên tiếng, bật ra bốn chữ thiếu chút nữa làm cho Diệp Phàm nổ con mắt.
- Bán mình?
Diệp Phàm chấn động tâm hồn, không khỏi kinh ngạc nhìn Phương Viên chằm chằm, thầm nghĩ:- Thời đại nào rồi mà còn có chuyện bán mình. Nếu ở thời cổ đại, Phương Viên lại là một cô gái xinh đẹp thì đề giá công khai trên lá cỏ, đưa đến chỗ bán mình, gõ mấy tiếng mõ là có thể rao bán mình, người có ác tâm hay không. Chẳng qua, anh ta nói như vậy nhất định là có nguyên nhân, cứ nghe đã rồi hãy nói.
- Tôi biết Phó soái sẽ cảm thấy kinh ngạc.
Phương Viên hơi buồn rầu thở dài một hơi, chớp mắt đã lập tức trở lại bình tĩnh, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kiên nghị.
- Tôi xuất thân ở một thôn nhỏ hẻo lánh của tỉnh Tích Ninh, thôn đó rất nghèo, nhưng rất đẹp. Khi còn bé có gặp một ông lão nhỏ gầy mãi võ bán thuốc. Cơ duyên xảo hợp, ông ấy đã truyền cho ta mấy chiêu.
Đến năm 23 tuổi, cố dùng toàn lực thì một cước có thể đá vỡ một chồng bốn viên gạch xanh, chắc phải có cước lực khoảng bảy tám trăm cân.
Nếu như phân đoạn theo võ thuật truyền thống thì chính là cấp khởi đầu của tứ đoạn. Năm nay ta tròn 25 tuổi rồi.
Lần trước tôi thực hiện nhiệm vụ đặc biệt ở Thái Lan đã bị ám toán, sau trở về thì thân thể dần dần suy yếu đi mà không tìm được nguyên nhân, một cước chỉ có thể đá vỡ chồng hai viên gạch xanh thôi, hơn nữa còn hơi mệt. Gần đây ta cảm giác càng ngày càng không tốt, có lẽ lại tiếp tục xấu đi.
- Ngoài cảm giác thân thể yếu đi thì còn có bệnh gì khác không?- Diệp Phàm thấy vẻ mặt bi thương của Phương Viên thì không nhịn được hỏi.
- Ờ là… mà là…
Phương Viên ấp a ấp úng, dường như có ẩn tình khó nói.
- Nói đi, tôi không thích quanh co. Diệp Phàm dậm chân, vẻ mặt nghiêm túc.
- Cái đó… không lên. Phương Viên cuối cùng cũng khổ sở thốt ra hai chữ cốt yếu, thoáng chóc đã như nhẹ nhàng hơn nhiều, nói tiếp:
- Tôi còn được xem là đàn ông sao? Vì thế tôi muốn bán mình. Ngày hôm qua nghe Trạm trưởng của thị trấn nói, cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông.
- Thì ra là như vậy. Một người đã từng là thiên tài võ thuật truyền thống tứ đoạn, một thiên tài mới 23 tuổi đã tiến cấp tứ đoạn mà lại trở thành một phế nhân.
Chỉ riêng thân thủ bị phế đi thì có lẽ Phương Viên cũng không đau thương như thế, đàn ông – không lên được thì thực là bi thương. Không có gì để vui vẻ nữa.
Nhìn gái đẹp mà chỉ có thể chảy nước miếng. Một thái giám sống, cuộc sống đúng là không còn ý nghĩa gì nữa, khó trách y lại đề xuất chuyện bán mình, đơn giản không phải là hy vọng có thể tăng thêm pháp lực. Diệp Phàm thầm suy nghĩ rồi nói:- Ý của cậu là ta xuất thủ dẫn cậu đi Thailand tìm kẻ đã ám toán ngươi, chữa trị tận gốc thương thế của cậu.
- Ừ! Tôi biết hi vọng cũng rất xa vời, chẳng qua, không đi thì không khỏi áy náy. Bất kể thành hay không, tôi đã quyết ý từ nay về sau đi theo Diệp phó soái rồi.
Ngày mai tôi muốn rời khỏi tổ Đặc Cần, Tổng bộ cho ta 20 vạn là một khoản tiền không nhỏ nhưng nhận mà để làm gì chứ?
Tôi chỉ muốn trị lành bệnh của ta, nếu không thì đời người thật vô vị, vì như vậy cũng giống như một xác ướp biết đi, chi bằng đi thử một chuyến, có chết ở Thailand tôi cũng an lòng.
Nếu như may mắn có thể còn sống trở lại, tôi sẽ cả đời nghe lệnh của Diệp tiên sinh, chỉ nghe lệnh của một mình Diệp tiên sinh. Bất kể là cái gì, quốc gia, nhân dân, thiên hạ đều không liên quan tới tôi.
Chỉ cần tiên sinh một câu nói, giết người phóng hỏa thì Phương Viên tôi cũng sẽ không nháy mắt.
Phương Viên vừa nói với vẻ xúc động phẫn nộ dị thường. Diệp Phàm chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe bạch quang, xoẹt một tiếng nhỏ, một thanh chủy thủ sắc bén đã cứa lên trên cánh tay trái của Phương Viên thượng một vết rạch đáng sợ dài khoảng mười phân, hở hoác da thịt, có thể lờ mờ nhìn thấy cả xương trắng hếu.
- Cậu làm gì vậy?
Diệp Phàm la lên.
- Tôi dùng đao này cắt máu xin thề, nếu như Diệp tiên sinh đưa Phương Viên đi Thailand một chuyến, bất kể chuyện thành hay không, Phương Viên sẽ đi theo làm trâu làm ngựa cho Diệp tiên sinh trong cả cuộc đời này.
Hắn nói dứt lời thì lập tức móc từ trong túi ra thuốc men khăn lụa rồi băng bó lại rất thuần thục.
- Quốc gia không quan tâm đến chuyện của cậu sao?
Diệp Phàm lạnh lùng hỏi, trong lòng ngầm có chút nổi giận, thầm nghĩ nếu như tổ Đặc Cần mà vô tình như vậy thì thật đúng là phải suy nghĩ về hành động sau này.
- Có! Lúc đầu có phái cao thủ lục đẳng dùng thân phận khách du lịch đi Thailand bí mật điều tra nghe ngóng một vòng, thời gian dài một tháng nhưng không có kết quả. Biển người mênh mang, căn bản khó có thể tìm được người chơi đòn ngầm vì không có mục tiêu. Tôi biết quốc gia cũng cố hết sức rồi, tôi không trách quốc gia, chỉ là số phận của tôi không tốt. Chẳng qua là tôi còn chưa từ bỏ ý định. Ta muốn thử một lần cuối cùng, cho dù có chết cũng an tâm. Phương Viên ánh mắt như sói, tựa như lộ ra sát khí lạnh băng.
- Được! Đúng là đàn ông. Diệp Phàm ngầm khen ngợi, thầm nghĩ:- Nếu quả thật có thể chữa khỏi thương thế cho y, một là tích chút công đức, hai là thêm một thủ hạ một lòng chịu bán mạng cho mình. Đời người rất dài, có hảo thủ như vậy cho mình sử dụng làm ít chuyện riêng cũng thuận tiện. Có một số việc theo đạo lý chính nghĩa mà nói thì không nên làm. Tuy nói làm việc phải chính đáng, đường lớn vẫn phải theo, nhưng chẳng qua lách một chút là được.
Hắn gật đầu, nói:- Được! Mạng của cậu tôi mua. Yên tâm, tôi là người đáp ứng rồi thì sẽ làm hết sức, trước mắt ngươi có tính toán gì không?-
- Đã bán mạng cho chủ công rồi, sau này lúc riêng tư tôi sẽ gọi Ngài là Chủ công, lúc có người sẽ xưng hô như bình thường. Tôi nghe chủ công thu xếp, Tổng bộ cũng có ưu đãi cho tôi chọn, có thể đi công an, Quốc an, pháp viện, Viện Kiểm sát, hoặc là Ủy ban Nhân dân, quân đội bình thường đều được. địa điểm cũng do ta chọn.
Tôi biết Tổng bộ cũng cảm thấy ngượng. Thật ra thì ta không trách Lãnh đạo Đặc Cần. Bọn họ cũng cố hết sức rồi, cũng không thể vì chuyện của tôi mà bố trí một cao thủ lục đẳng ở Thailand lâu dài, điều đó là không thực tế.
Chỉ có thể trách Phương Viên tôi không may mắn. Chẳng qua, Phương Viên tôi phát hiện ra bây giờ vẫn có may mắn, đó là Chủ công khiến ta thấy có hi vọng. Phương Viên mắt sáng rực.