Khương Nhất Lâm nói thẳng thắn rồi ngắt điện thoại.
Không lâu sau, Vệ Trọng và Cố Khúc lần lượt nghe điện thoại, sắc mặt đều rất khó coi.
Vệ Trọng nhìn hai vien kiểm sát nói:
- Tháo còng ra.
- Việc này….
Hai viên kiểm sát không rõ tình hình thế nào, Vệ Trọng là lãnh đạo trực tiếp của họ nhưng Khúc Bạch Thu lại là lãnh đạo trên lãnh đạo, thật là làm khó cho bọn họ, họ nhìn Vệ Trọng, rồi lại nhìn Khúc Bạch Thu không biết nên nghe theo ai. Khúc Bạch Thu chưa lên tiếng thì họ không dám hành động.
- Tháo còng, thả người.
Khúc Bạch Thu rốt cuộc cũng đã lên tiếng, khuôn mặt dần đỏ lên, thật là xấu hổ, nếu có cái lỗ ở đó thì chắc đã chui xuống rồi, thật mất mặt.
- Vâng.
Hai viên kiểm sát không chút do dự, lấy khóa mở còng cho Diệp Phàm.
Nhưng vừa động tay, Diệp Phàm đã vẩy tay bị còng ra. Hắn nhìn hai viên kiểm sát nói:
- Các anh nói còng là cong, nói thả là thả đúng không? Coi tôi như một món đồ chơi, nếu hôm nay Viện trưởng Khúc Bạch Thu của các anh không nói rõ ràng việc này thì tôi sẽ không cho thả ra, còng như thế này để ăn Tết.
- Anh nói cái gì. Cho thử mà không cần thả, chúng ta đi.
Khúc Bạch Thu quay mặt bước đi.
- Đi, anh đi rồi cũng phải quay lại, tôi cá là anh chắc chắn sẽ phải quay lại, ha ha…
Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn sang Điền Thất Hòa bên cạnh”
- Còn không giúp ta cham thuốc, thật tức chết đi được. Không có việc gì làm lại biến ta thành đồ chơi, còng lại, là chuyện gì không biết…
- Vâng… Bí thư Diệp.
Điền Thất Hòa quay lại giúp Diệp Phàm châm điếu thuốc, Diệp Phàm hút một hơi, thở ra khói, Điền Thất Hòa nhanh tay giữ lấy điếu thuốc, cứ như thế giúp Diệp Phàm hút thuốc… khi đó, điện thoại Diệp Phàm vang lên, hắn kẹp điện thoại lên nghe.
- Thế nào rồi, Trấn lão làm việc cũng không chậm chứ, anh nhanh chóng chuẩn bị đi, sắp xếp việc trong Cục rồi lập tức ra sân bay Việt Châu.
- Không đi được.
Diệp Phàm nói.
- Lại có chuyện gì nữa? Lẽ nào bọn họ vẫn còng anh?
Trấn Đông Hải có chút tức giận.
- Đúng, họ muốn tháo còng, nhưng tôi không cho. Tôi là một Bí thư, tại Cục công an, làm sao có thể nói còng là còng được? Bao nhiêu con mắt nhìn vào, sau này tôi đâu còn mặt mũi nào. Lịa còn toàn bộ cảnh sát hình sự trong cục đang phá án ở đây.
Diệp Phàm nói, có chút ỷ lại đùa giỡn, Trấn Đông Hải cũng hết lời nói.
Trầm mặc một lúc rồi hỏi:
- Đúng thế, thế anh nói xem phải thế nào mới có thể tháo còng?
- Viện phó Khúc Bạch Thu của Viện kiểm sát tỉnh Việt Đông đập lên bàn của tôi nói, nhất định phải bắt tôi, không bắt tôi thì sẽ không phải họ Khúc.
Việc này rõ ràng là muốn sinh sự rồi. Hôm nay, tôi không có yêu cầu cao nào, không cần nói đến những gì bồi thường.
Chỉ cần đồng chí Khúc nói một câu “ Tôi đã sai” là được rồi. Nếu không đừng trách Diệp Phàm tôi, tôi cũng có thể diện của mình chứ, sang năm mới mà còn bị còng tay, hừm.
Diệp Phàm nói thẳng rồi ngắt điện thoại.
- Thật phiền phức, hoàn toàn là hành động vô lại. Nhưng, cũng phải cho Khúc Bạch Thu kia một bài học mới đúng, không thể không có việc gì lại đem trò còng người ra chơi, dám chơi với người này, thật ngu ngốc.
Trấn Đông Hải tức đến muốn đánh người, nhưng cũng kiềm chế lại, rồi lại cầm điện thoại lên gọi. Không lâu sau điện thoại Khúc Bạch Thu reo lên, lần này người gọi không phải là Khương Nhất Lâm mà là đồng chí Sở Vân Đức Viện phó Viện kiểm sát nhân dân tối cao, nói:
- Đồng chí Khúc Bạch Thu, tôi là Sở Vân Đức của Viện kiểm sát tối cao.
- Nếu bắt nhầm người và xin lỗi thì anh cúng mất mặt. Nhưng chúng ta là Viên kiểm sát nhân dân, không phải là lãnh đạo cấp cao gì…..
- Đều là đầy tớ của dân, phục dụ nhân dân! Đừng vì nghĩ đến chức danh Viên kiểm sát là cao rồi, nghĩ xem, người mà anh bắt nhầm sẽ nghĩ thế nào, anh cần phải học đổi suy nghĩ của mình vào những trường hợp khác nhau. Người ta chịu uất ức, anh chỉ cần nói một câu “ tôi sai rồi, tôi xin lỗi” không được sao? Lập tức đi xin lỗi đồng chí Diệp Phàm ngay.
Năm nay toàn là việc không đâu. Sau khi về tôi sẽ đính chính lại tư tưởng hành vi, có phải là có chỗ thiếu sót.
Có một số việc phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh không được kích động, cái gì cũng có giá của nó. Anh không dông dài nữa, mau đi nói với người ta ngay.
- Kiểm sát trưởng Sở…
Khúc Bạch Thu toát cả mồ hôi, lẩm bẩm nói.
- Đồng chí Khúc Bạch Thu không nghe lời nói của tôi nữa phải không, có cần mời tổ chức đến nói chuyện trực tiếp với anh không?
Sở Vân Đức hừ một tiếng, hai từ “Tổ chức” khiến Khúc Bạch Thu phải lo sợ.
Mấy chục con mắt đang đổ xô về phía Diệp Phàm, anh ta bước đến, khom khom lưng, nhẹ nhàng nói với Diệp Phàm:
- Tôi đã sai, tôi xin lỗi.
- Anh nói cái gì, tai tôi có chút vấn đề không nghe rõ, anh nói to hơn chút được không.
Diệp Phảm thản nhiên nói, Thái Chí Dương và Điền Thất Hòa bên cạnh thấy ngạc nhiên suýt chút nữa phì cười, bởi vị nhìn khuôn mặt Khúc Bạch Thu căng lên như gan heo vậy.
- Đồng chí Diệp Phàm, tôi sai rồi, xin lỗi.
Đồng chí Khúc Bạch Thu chịu nhục nói lớn.
- Nếu đã nhận sai thì được rồi, tháo còng, tiễn khách. Cuối năm rồi, tôi không tiếp đãi được mọi người.
Diệp Phàm lạnh lùng nói. Viên kiểm sát căng thẳng mở khóa còng, không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm, chỉ sợ Diệp Phàm nhớ mặt.
Trường hợp này đến kẻ ngốc cũng nhìn ra , ngay cả người đứng đầu viện như Khúc Bạch Thu còn phải nhận lỗi nữa là, thế lức đứng sau người kia chắc chắn là cấp gì nghĩ đến thôi cũng đủ thấy sợ.
Về phần Mã Bách Sinh cũng mất hồn.
Nét mặt Cố viện trưởng ucngx không khá hơn chút nào, nhanh chóng đến chào hỏi Diệp Phàm một tiếng coi như còn đạo lý rồi ra ngoài…
Về phần Điền Thất Hòa cùng mấy viên cảnh sát sau khi hết kinh ngạc đã ngầm khâm phục, suýt chút nữa cũng mừng phát cuồng lên. Trước giờ chưa được hãnh diện như thế, rõ ràng lần này cũng là cảnh báo cho những đồng chí nào bất lương cũng sẽ chịu hậu quả.
Trong lòng đều thầm nghĩ Bí thư Diệp có lai lịch rất hùng hậu, ngay cả Khúc Bạch Thu cũng phải cúi đầu, ông ta là nhân vật có năng lực không thể phủ nhận.
- Anh Khúc, nể mặt anh mà anh không chịu, để cho Viện trưởng Sở phải ra tay, anh đúng thật là, sau này xem còn nghĩ đến chuyện thăng chức, hừm.
Khương Nhất Lâm lạnh lung cười không ngừng.
Nhưng ông ta cũng khá buồn bực, lẩm bẩm nói:
- Tên nhãi kia không biết lai lịch thế nào mà lại có thể đả động đến cả Sở Vân Đức? Hơn nữa, Sở Vân Đức ra tay thế, hắn ta không phải là con cái của vị nào trên trung ương chứ, phải dò hỏi xem xem.
- Nhưng cũng thật kỳ quặc, Khúc viện trưởng cũng là quan chức cấp phó Sở, Diệp Phàm cũng thế. Dù cấp bậc tương đương nhau, nếu luận ra thì Khúc viện trưởng còn cao hơn nhiều, làm sao lại có thể như thế, làm sao anh ta lại phải chịu nhận lỗi với tay Diệp Phàm kia?
Hà Trấn Nam có chút hoang mang, với tình hình thế này bình thường sẽ có hai cách giải thích hợp lý.
- Một là Khúc viện trưởng có nhược điểm bị Diệp Phàm bắt được lỗi đó, thứ hai đằng sau Diệp Phàm có thế lực uy hiếp mạnh mẽ.
Muốn Khúc Viện phó cúi đầu thì ít ra cũng phải là nhân vật cấp Phó tỉnh. Còn về phần Trung ương Hà Trấn Nam vốn không dám hướng lên trên.
- Như thế này không biết Viện kiểm sát thành phố không chơi nữa… Thật tiếc cơ hội này. Nếu có thể dừng Diệp Phàm lại, anh ta tiếp nhận điều tra, không cần nói cái khác, chỉ cần kéo dài cũng có thể kéo dài mạng sống của anh ta. Nửa năm nữa cũng là muộn rồi.
Khang Văn Sinh có chút tiếc hận không ngừng nói thầm.
- Diệp Phàm dường như đã thám thính được gì, bắt đầu điều tra vụ việc Hoàng Triều Đế Đô rồi. Không phải vụ thảm án 88 có liên quan đến Hoàng Triều Đế Đô chứ?
Hà Trấn Nam có chút nghi ngờ.
- Hoàng Triều Đế Đô, không thể nào. Đổng Phương chết trước khi vụ thảm án 88 xảy ra, Hoàng Triều Đế Đô có thể lật song gió gì?
Khang Văn Sinh khẽ lắc đầu, nhìn Hà Trấn Nam rồi nói:
- Nhưng, có gì đó lạ lắm, tên Diệp Phàm này hình như có người đặt bẫy rồi.
- Đặt bẫy?
Hà Trấn Nam lẩm bẩm hai từ này.
- Chắc chắn có người đặt bẫy rồi, Bí thư Hà, anh xem, Diệp Phàm vừa đến nhà họ Đổng thì xảy ra vụ giết người. Hơn nữa, khi đồng chí của Viện kiểm sát đến nhà họ Đổng, thời gian cũng rất khớp.Đến sớm một chút thì Mai Hồng chưa chết, muộn tí thì cảnh sát hình sự đã tới rồi, làm sao lại đo đúng giờ thế. Việc này lẽ nào lại là do đồng chí nào trong Viện kiểm sát sao?
Khang Văn Sinh có vẻ mặt nghi ngờ.
- Viện kiểm sát á? Không thể nào, có thể gây ra b\vụ thảm án 88 chỉ có thể là cao thủ. Làm sao có thể để lộ như thế để người ta xoay không tha. Có thể Viện kiểm sát cũng bị ai đó lợi dụng. Người này quả thật lợi hại! Diệp Phàm muốn phá vụ án này cũng sẽ rất khó khăn.
Hà Trấn Nam tin tưởng.
- Nói thật , tôi cũng lo lắng Diệp Phàm phá thảm án 88, nhưng cũng hi vọng anh ta có thể phá được án. Khang Văn Sinh thở dài.
- Anh ta cũng có chút nhẫn nại, và cũng có chút can đảm. Có thấy không, mấy năm nay, ngày trước Đoàn Hải Thiên cũng không ngang tang như thế, kháng lại chúng ta. Anh ta mới đến có vài ngày mà đã dám ra tay. Lần này An Lôi thật xui xẻo. Nếu anh ta nghe lời thì đã không mất đi một thuộc hạ, thật tiếc. Nhưng, thảm án 88 nhất định phải làm sáng tỏ, chỉ có điều người phá án không phải Diệp Phàm, mà phải để người đứng sau phá.
Hà Trấn nam khuôn mặt u ám nói chuyện.
- Tôi cũng buồn bực, mấy tên như Vu Chí Hải sao cứ hé ra là nói Diệp Phàm nói. Lẽ nào Diệp Phàm nói ra người đứng sau cho bọn họ biết?
Khang Văn Sinh nói, nhấp một chén trà, rồi lại lắc đầu.
- Cũng không lợi trừ khả năng này.
Hà Trấn Nam gật đầu.
- Đương nhiên, khả năng lớn nhất là mấy người đó có ngày gặp may, hoặc là đã có chào hỏi trước với Lý Quốc Hùng. Mặc dù Diệp Phàm để lộ ra người đứng sau, chắc chắn rằng mấy người đó cũng không dễ dàng mắc câu. Dù sao ngồi được vào vị trí này chẳng có người nào là không có người nâng đỡ.
Hà Trấn Nam phân tích triệt để, Khang Văn Sinh cũng gật đầu.
Nhìn Hà Trấn Nam có chút lo lắng, nói:
- Bí thư hà, Diệp Phàm một miệng đòi khai trừ Từ Lâm và Chung Nhất Minh, có thể cũng sẽ gây phiền phức cho chúng ta.