Xuống lầu, Diệp Phàm đang định lên xe, đột nhiên nhận được điện thoại, là Tề Chấn Đào gọi đến. đang hỏi mình khi nào mới xuống, nghe Diệp Phàm nói đang đi, Tề Chấn Đào nói có việc xuống Hồng Liên, bảo Diệp Phàm đợi chút rồi cùng đi.
Không lâu sau, Tề Chấn Đào cũng tới. Ông cùng Lô Minh Châu hàn huyên vài câu. Tề Chấn Đào cười nói:
- Đi thôi, nếu không Bí thư Đoạn lại nôn nóng đến mức chửi má nó đấy.
Chiếc Audi cùng với chiếc Toyota chạy thẳng đến Thành ủy thành phố Thủy Châu. Vì Diệp Phàm giữ chức Phó bí thư thành ủy thành phố Thủy Châu, nên, phải tuyên bố quyết định tổ chức với thành ủy Thủy Châu trước, sau đó mới đến Khu kinh tế mới Hồng Liên. Từ xa đã thấy Đoàn Hải Thiên cùng mấy thành viên của bộ máy Thủy Châu đứng ở cổng.
- Bí thư Tề, trưởng ban Lô, hai người cũng đến à?
Đoàn Hải Thiên hơi ngạc nhiên, cười nói.
- Haha, được ăn chực sao không đến chứ?
Tề Chấn Đào cười nói
Ăn chực, Diệp Phàm trong long hơi thẹn thùng. Nhưng, các quan lớn trong bộ máy thành ủy Thủy Châu trong long lại thầm hoảng sợ.
Hai vị Ủy viên thường vụ có phân lượng chịu xuống, đặc biệt là Tề Chấn Đào, là một trong ba người đứng đầu trong Ủy viên thường vụ tỉnh ủy. chỉ thấp hơn Bí thư tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh thôi.
Hơn nữa, hai vị này rõ rang là xuống chống lung cho Diệp Phàm. Trong nháy mắt, phân lượng của Diệp Phàm trong lòng các vị cán bộ đã được đề cao một bậc.
Tất cả mọi người đều mờ mịt quan sát vị phó bí thư trẻ tuổi đáng sợ này. Tâm tư ai nấy đều phức tạp, có chút ghen tỵ, cũng có chút ý định tạo mối quan hệ với Diệp Phàm. Ai cũng có ý định riêng.
Đoàn Hải Thiên cùng Tề Chấn Đào và Lô Minh Châu nhiệt tình bắt tay. Diệp Phàm sải bước lên trước, bắt tay Đoàn Hải Thiên.
Đoàn Hải Thiên rất nhiệt tình với Diệp Phàm, các đồng chí đều hiểu rõ thái độ của ông với Diệp Phàm. Có lẽ phó bí thư Diệp này có mối giao tình sâu đậm với Bí thư Đoàn. Tuy nhiên, có đồng chí lại đoán, có lẽ nhiệt tình của Đoàn Hải Thiên là để thể hiện cho Tề Chấn Đào và Lô Minh Châu thấy. Các đồng chí trong lòng đều đặt dấu chấm hỏi.
Không lâu sau đã đến phòng họp, toàn bộ cán bộ cấp cục trưởng trở lên của Thủy Châu đều đến.
Diệp Phàm cũng nhận ra vài gương mặt quen thuộc. Chẳng hạn Cục trưởng Công an khu kinh tế mới Hồng Liên Lô Vĩ, phó Bí thư Vệ Sơ Tịnh từng là thủ trưởng của mình. Còn có Cố Nhất Võ nguyên đảm nhiệm Bí thư khu kinh tế mới Hồng Liên. Thằng nhãi này vẻ mặt khó coi, trông chẳng kém đang khóc là bao nhiêu. Hào quang của Diệp Phàm càng đối lập với vẻ ảm đạm của Cố Nhất Võ.
Vài nhà vui mừng vài nhà sầu mà!
Sau khi tuyên bố xong, Tề Chấn Đào và Lô Minh Châu nói vài câu khích lệ. Sau đó đến Diệp Phàm lên tiếng, thằng nhãi này vẻ mặt nghiêm túc đứng trước micro.
- Các vị lãnh đạo, các đồng chí, tôi có vài lời muốn nói. Hiện tại trong lòng tôi vô cùng vui mừng, nhưng cũng có chút lo lắng.
Diệp Phàm nói đến đây, liếc mắt nhìn mọi người, nói:
- Thủy Châu là tỉnh thành của tỉnh Nam Phúc, là thành phố lớn có đến mấy triệu dân. Vị trí địa lý vô cùng quan trọng, cũng có nhiều nhà thơ nổi tiếng trong lịch sử. Thủy Châu dù lịch sử lâu đời, nhưng lại thấm nhuần hơi thở hiện đại.
Nói không khách sáo, thì so với Thẩm Quyến, Thủy Châu chúng ta xứng danh là lão thái. Bí thư Đoàn luôn nhắc nhở tôi vấn đề này.
Anh ấy nói, lão thái nhưng không sợ rót vào chút sức sống mới, làm sống dậy toàn Thủy Châu, giúp cho lịch sử và hiện đại dung hòa thành một thể đó là nhiệm vụ của chư vị ngồi đây. Tôi được phân công quản lý công tác kinh tế, lại kiêm chức Bí thư Khu Hồng Liên. Bộ máy đảng ủy Thủy Châu ra sức tạo Khu Hồng Liên thành viên minh châu, viên minh châu này có sáng được hay không, trọng trách này đều được đè lên vai tôi.
Nhưng, tôi tin, chỉ cần có người dân Thủy Châu cần cù thông minh, có bộ máy Đảng ủy đoàn kết một lòng... nhất định có thể khiến cho Khu Hồng Liên nở hoa, kết những trái lớn.
Tề Chấn Đào vỗ tay đầu tiên, lập tức cả phòng họp tiếng vỗ tay như sấm, kéo dài không dứt.
Buổi chiều sau khi tiễn lãnh đạo tỉnh ủy. Giữa trưa cũng không nghỉ ngơi, Đoàn Hải Thiên và Diệp Phàm chính thức nói chuyện.
- Diệp Phàm, đúng như cậu đã nói, gánh nặng đè lên vai cậu. Khu Hồng Liên có nở hoa kết quả hay không, trọng trách toàn bộ đều đè lên vai cậu.
Thủy Châu là tỉnh thành, bên dưới có 6 khu, 2 thị xã, 6 huyện, tổng cộng có 14 khu hành chính. Dân số 8 triệu người, dân bản xứ có bốn triệu. Ngoài ra nhân khẩu lưu động chắc hẳn không dưới sáu bảy triệu.
Ở tỉnh thành có sáu nội khu, Khu Hồng Liên các cậu đặc biệt hơn một chút, là đơn vị cấp Phó giám đốc sở, cao hơn so với năm khu khác nửa cấp.
Về nhân khẩu, Khu Hồng Liên có khoảng một triệu hai trăm nhân khẩu, các khu khác, nhiều nhất chỉ có chưa đến tám trăm ngàn nhân khẩu.
Ít nhất là khu Đài Tây chỉ có hơn bốn trăm ngàn nhân khẩu.
Đó là vì Khu Hồng Liên được sát nhập từ ba khu Thiên Đông, Hoành Đô, Mã Cảng. Tuy nói Khu Hồng Liên nhân khẩu nhiều nhất, địa bàn cũng lớn nhất.
Nhưng, so với khi Đông Hồ, các phương diện chỉ tiêu đều cách người ta một quảng lớn. Đường đường là một đơn vị cấp Phó giám đốc sở mà lại không bằng đơn vị cấp Trưởng phòng như người ta.
Bí thư khu Đông Hồ đồng chí Vu Tây Dương từng nói là chúng ta quá sủng ái quả hồng nát Khu Hồng Liên. Cái này cũng khó trách người ta. Vu Tây Dương là cán bộ cấp Phó giám đốc sở, tuy nhiên, thủ hạ của hắn tất cả đều là cán bộ cấp trưởng, phó phòng.
Còn Khu Hồng Liên dù là một Phó chủ tịch khu thì cũng đã là cán bộ cấp Trưởng phòng rồi.
Người ta không phục cũng bình thường thôi.
Đừng nói là Khu Hồng Liên không bằng khu đứng đầu như Đông Hồ, so với các khu ở Thủy Châu thì các chỉ tiêu đều xếp hạng trung bình. Lại thêm các thị xã cấp dưới cũng xếp hạng quá xa.
- Em cũng có tìm hiểu qua, Khu Hồng Liên hiện tại xếp hạng thứ tám, quả là một việc đáng xấu hổ. Các chỉ tiêu của Khu Hồng Liên đúng là hoàn toàn không tương xứng. Chắc hẳn, không cần bí thư có ý kiến, xếp hạng của Khu Hồng Liên ắt hẳn khiến tất cả các cán bộ trong bảy khu hành chính phải bực bội.
Diệp Phàm vẻ mặt ngưng trọng, nói
- Việc này cũng là bình thường, phải ưỡn thẳng lưng, phải thể hiện sức mạnh của mình, chứ nói suông thì không làm người khác nể được đâu. Thời buổi này, trong thể chế, tất cả đều do số liệu cấu thành. Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mình đấy.
Đoàn Hải Thiên nói.
Sau đó, Chủ tịch thành phố Thủy Châu đồng chí Đồng Sâm Mộc cùng Diệp Phàm nói chuyện phiếm.
Nội dung cũng chẳng khác những gì Đoàn Hải Thiên nói là mấy. Chu Sâm Mộc này vẻ mặt bình tĩnh làm Diệp Phàm không thể nào nhìn thấu được tâm tư.
Tuy nhiên, trong giọng điệu của Chu Sâm Mộc có thể lờ mờ nhận thấy sự bất mãn đối với Khu Hồng Liên, nếu trong hai năm mà Khu Hồng Liên không thể nào khởi sắc chắc hẳn sẽ bị tách ra thành ba khu như ban đầu.
Diệp Phàm biết, đây là Phó chủ tịch thành phố Chu đang ép mình.
Ba giờ chiều, Đoàn Hải Thiên đích thân đưa Diệp Phàm tới Khu Hồng Liên.
Đồng chí chủ nhiệm Khu Hồng Liên Trương Lăng Nguyên đã đem các đồng chí lãnh đạo trong bộ máy Khu Hồng Liên đứng ở cổng. Long trọng nghênh đón đồng chí Diệp Phàm.
Tuy nhiên, khi nhìn trụ sở làm việc của khu kinh tế mới, Diệp Phàm nhíu mày, nói:
- Hai tòa lầu này e là tốn không ít tiền?
- Đúng vậy Bí thư Diệp, tổng cộng đầu tư hơn hai mươi triệu.
Lúc này một người trung niên mập mạ đứng cạnh chủ tịch quận Trương lên tiếng đáp.
- Xem ra, Khu Hồng Liên giàu nứt đố đổ vách nhỉ!
Diệp Phàm thở dài nói.
- Không có tiền, hai tòa nhà này đến giờ còn nợ bên xây dựng đấy.
Người mập mập nói.
- Thiếu bao nhiêu?
Diệp Phàm hừ nói, liếc mắt nhìn đồng chí nguyên Bí thư Cố Nhất Võ đứng sau.
- Khoảng mười triệu.
Cố Nhất Võ nói, sắc mặt hơi khó coi liếc mắt nhìn Đoàn Hải Thiên một cái, nói thêm:
- Trụ sở khu kinh tế mới chính là bề mặt của khu kinh tế, để thu hút đầu tư, bề mặt của chúng ta dù sao cũng phải làm cho tốt. Bằng không, có ai đồng ý đến đầu tư nữa chứ? Vì gom góp khoản tiền này, tôi phải chạy ngược chạy xuôi gom góp ở Bắc Kinh được một nửa, còn nợ lại khoảng 10 triệu đành nhờ Bí thư Diệp phải chạy tiếp thôi. Haizz, chuyện này cũng chẳng dễ dàng gì đâu
Cố Nhất Võ dĩ nhiên đang diễn kịch, trong mắt lóe lên tia vui vì người khác gặp nạn. Diệp Phàm thản nhiên cười nói:
- 10 triệu, con số này rất lớn. Tuy nhiên cũng chẳng đáng gì. Năm đó tôi còn phải chạy cho quốc lộ Thiên Tường những bốn năm trăm triệu.
Cố Nhất Võ suýt chút nữa bị nghẹn, Đoàn Hải Thiên suýt chút nữa cười thành tiếng.
Chuyển giao xong, Diệp Phàm nói:
- Chúc mừng Bí thư Cố, anh về Bắc Kinh thăng chức ở phòng ban nào. Dù sao anh cũng bước ra từ Khu Hồng Liên, sau này đừng quên mình cũng là một phần của Khu Hồng Liên, tốt xấu gì cũng nên bao che Khu Hồng Liên chúng tôi một chút nhỉ.
Kỳ thực, Diệp Phàm đang chế nhạo Cố Nhất Võ. Vì, Diệp Phàm đã hỏi thăm từ trước. Cố Nhất Võ vốn về nhậm chức ở bộ tài chính.
Tuy nhiên, sau khi xảy ra biến cố, vị trí tốt bị người ta nhanh chân đến trước. Cố Nhất Võ trong lòng trào máu, Diệp Phàm còn xát muối vào vết thương. Suýt nữa làm đồng chí Cố Nhất Võ tức đến nghẹt thở.
Thằng nhãi này sắc mặt tái nhợt, hừ lạnh nói
- Tôi thích Thủy Châu, còn muốn ở lại vài năm nữa, Bí thư Diệp có hoan nghênh không?
- Đương nhiên hoan nghênh. Ai nói là không hoan nghênh chứ. Sau này Chủ tịch thành phố Cố đến kiểm tra công tác, chúng tôi sẽ đối đãi với anh như khác.
Khóe miệng Diệp Phàm nở nụ cười thản nhiên, còn Cố Nhất Võ mặt như nuốt phải một con ruồi vậy.
Cố Nhất Võ ban đầu đảm nhiệm Phó chủ tịch thành phố Thủy Châu kiêm Bí thư Khu Hồng Liên. Giờ bị rớt chức bên Khu Hồng Liên, chức Phó chủ tịch thành phố Thủy Châu cũng không có chữ thường, không nằm trong tầng trung tâm thì có quyền lực quái gì để khoe khoang.
Một phó chủ tịch xếp đáy thì đã là cái rắm gì. Ngay đến mấy phó bí thư của Khu Hồng Liên cũng đều là cán bộ cấp Phó giám đốc sở rồi, Cố Nhất Võ lấy ai để ra oai nữa.
Mở cuộc họp ở Khu Hồng Liên, Đoàn Hải Thiên chỉ nói một câu:
- Tất cả nghe theo chỉ huy của đồng chí Diệp Phàm.
Sau đó Đoàn Hải Thiên ra về.
Người trung niên mập mạp là Trưởng ban thư ký Khu Hồng Liên Phạm Đông Bằng, gã dẫn Diệp Phàm đến văn phòng. Đẩy cửa vào, thấy đồng chí Cố Nhất Võ đang ngồi trên sofa, gian bên trong có một chiếc giường lớn cỡ kingsize.
- Mấy thứ này tốn bao nhiêu tiền?
Diệp Phàm hỏi.