Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Một anh công tử bình thường căn bản không cần lôi kéo quan hệ, Tề Thiên có thể gật gật đầu với anh đã xem như là rất tốt rồi.

Cho nên lúc này mọi người trong phòng khách đều nhất trí xác định, anh chàng thư sinh ở bên cạnh Tề Thiên khẳng định cũng là một vị thái tử gia không muốn lộ thân phận, có lẽ còn là con cháu cách mạng đến từ thủ đô Yến Kinh.

Vì con cháu cách mạng trong kinh thành có một bộ phận vì trong nhà có tiền bối cổ hủ nên ăn mặc rất giản dị.

Mà trang phục của Diệp Phàm lại cực kỳ bình thường, thật sự là phù hợp với đặc điểm của những thái tử gia.

Nhưng Tề Thiên tại sao trong nhiệt tình lại có vẻ lộ chút dáng vẻ cung kính, người có thể khiến Tề Thiên lộ ra vẻ cung kính có thể đơn giản như vậy sao? Kỳ thực Diệp Phàm là lần đầu tiên đến những nơi có khí chất cao cấp này, cho nên trong lòng vẫn là có chút rụt rè, chỉ là hắn có Thanh tâm quyết chống đỡ.

Hơn nữa gần đây ngay cả loại nhân vật sừng sỏ có mười mấy tỉ như Nam Cung Hồng Sách cũng gặp qua mấy lần, cũng ở trong loại phòng khách của quan chức cao cấp một thời gian, nhận được sự hun đúc vô hình, nên cũng có năng lực thích ứng nhất định.

Nhưng nếu đổi lại con mắt lúc vừa mới tốt nghiệp, có lẽ Diệp Phàm sẽ cảm thấy đôi chân mềm nhũn.

Sau khi tiến vào sân, Tề Thiên đẩy một cánh cửa ra, Diệp Phàm có chút ngây người.

Căn phòng này cực kỳ lớn, đoán chừng phải có 60 mét vuông.

Bên trong bầy mấy cái ghế gỗ điêu khắc và một cái mặt gỗ làm bàn uống trà.

Lúc này điện thoại của Tề Thiên vang lên, sau khi hắn nhận điện thoại nói mấy câu, lại nói với Diệp Phàm: - Anh Diệp, anh ở đây đợi một chút, tôi ra ngoài mấy phút rồi quay lại.

Lãnh đạo của chúng ta cũng sắp đến rồi, thật ngại quá.- Nói xong liền khép cửa đi ra.

Không bao lâu sau một cô gái trẻ xinh đẹp mặc sườn xám bê lên một chén trà hương thơm ngào ngạt, dịu dàng mỉm cười đặt xuống hành lễ rồi đi ra.

Hàn Phi nhấp thử một ngụm trà, cảm thấy hương thơm xông vào trong mũi, lúc đang tò mò đây là loại trà gì thì lại nghe thấy tiếng của mấy người mạnh mẽ đẩy cửa ra.

Một người đàn ông lực lưỡng miệng đầy mùi rượu hùng hổ:

- Mẹ kiếp! Loại nhãi nhép nào mà lại dám bao phòng Vip của bố mày, các anh em, lên! Cho tên nhãi ranh đui mù này co dãn gân cốt một chút.

Nói xong căn bản không nghe Diệp Phàm giải thích, ba tên đàn ông vạm vỡ lao thẳng tới, túm lấy mấy chiếc ghế gỗ bên cạnh quăng mạnh xuống.

Chiếc ghế mạnh mẽ đập xuống kéo theo tiếng chấn động “rắc rắc” trong không khí.

Diệp Phàm cũng không kịp quát bảo dừng lại, thân hình liền nhảy lên tránh một cái ghế, nhưng phía sau hai cái lại đổ ập xuống, tránh không kịp đành phải thúc giục nội kình lên nắm tay đấm lên một cái ghế.

“Răng rắc!”, trong tiếng vang giòn tan, chiếc ghế rắn chắc đã bị đấm gẫy, Diệp Phàm thuận chân đá bay đi, người đàn ông còn lại, ngay cả người lẫn ghế đều bị đá đập vào trong vách tường, đập vào mạnh mẽ khiến cả căn phòng cũng phải lay động.

- Được! Có chút tài năng đấy.

Người đàn ông vạm vỡ lúc đầu mắng người giống như người cầm đầu ngây người ra một giây, quát lớn một tiếng.

Y nhún chân chân nhảy lên cao gần hơn một thước, thuận tay cũng không biết từ chỗ nào lôi ra một cây gậy chắc nịch lớn gần bằng ống thổi lửa đập xuống.

Mặt khác ba người đàn ông còn lại cũng cúi xuống đất, nhặt những chân ghế bị gãy điên cuồng đập xuống.

- Bố mày, muốn liều mạng có phải không?

Diệp Phàm thật sự tức giận, một luồng yêu hỏa cuồn cuồn tuôn ra.

Gần đây rất nhiều lúc không thuận lợi, lại cộng thêm kích thích của quả Thái Tuế.

Cả người hét lớn một tiếng nhảy lên cao hai ba thước, suýt chút nữa đụng phải đèn thủy tinh treo trên nóc rồi nghiêng người một chân đá lên người một người đàn ông đang vọt tới.

- Bốp.

Người đàn ông đó bị đá bay ra ngoài hơn sáu thước, thành một đống giẻ rách, nhe răng nhếch miệng đích thị là rất đau.

Tuy nhiên phía sau sáu cái chân ghế bao vây xung quanh điên cuồng đánh tới.

Diệp Phàm từ trên không bắn xuống, nghiêng chân đạp lên một người đàn ông, bả vai nhất thời thấp xuống, một tiếng nứt xương khẽ vang lên truyền tới, đoán chừng là xương bả vai đã trật đi hoặc là nứt ra rồi.

Còn lại bốn cái chân ghế từ phía sau đập tới, Diệp Phàm lộn vòng tại chỗ, hai cái chân vừa vặn trực tiếp từ phía sau hai người xoay ngược trở lại mạnh mẽ đá tới.

- Bốp bốp bốp.

Hai người đàn ông lực lượng ngã lăn xuống đất, lập tức biểu diễn tư thế chó ăn đồ, bốn người cũng không bò dậy nổi, tám con mắt đều hết sức kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, quả thực không dám tin vào mắt mình nữa.



Diệp Phàm đi đến trước mặt bọn họ, nhấc chân cao lên, đang muốn đá cho mỗi người một cước thì đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên:

- Chú Diệp dừng tay! Người mình cả.

Chỉ thấy Tề Thiên cùng với một Đại tá uy vũ long hành hổ bộ, hai mắt như đao, ấn đường rộng rãi, lóe lên vẻ lạnh lùng sải bước tiến vào trong.

Một luồng dương sát nội kình trên người người này cứ đè ép Diệp Phàm.

Diệp Phàm đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế.

Dưỡng sinh thuật nhanh chóng vận chuyển, tư thế nội kình vô hình của hai người phản kháng lẫn nhau trong không trung.

Đây thật sự là so sánh khí thế, thế của nội kình là vô hình, chỉ cảm nhận chứ sờ không được.

Diệp Phàm sừng sững như núi, không có một chút nào lung lay.

Ba phút trôi qua.

Trên khuôn mặt của người đàn ông lộ ra một vẻ mặt tán thưởng khó thấy, cười điên cuồng, nói:

- Người anh em nội kình sát khí mạnh lắm, hậu sinh khả úy, giỏi lắm! Thế nào hả? Có phục không? Cả ngày chỉ hống hách ra vẻ, tưởng mình là anh hùng, tất cả mọi người đều là phân chó, hiện tại bản thân cũng trở thành phân chó rồi, tất cả cút hết cho bố mày, tao muốn thoải mái nói chuyện với người anh em họ Diệp.

Người đại tá quét mắt nhìn mấy tên thủ hạ không ra gì của mình, nhíu mày quát lớn, giống như sấm.

Tề Thiên và bốn người đàn ông cảnh giác rời khỏi căn phòng, tiện tay thu thập những mảnh vỡ.

Không lâu sau đổi mấy cái ghế uống trà mới vào, tiện tay còn bê lên hai đĩa thức ăn lớn.

Một đĩa là lạc rang, một đĩa là hải sản xào cay, cũng không biết là xào cái gì.

Tiếp theo hai bình rượu Mao Đài tinh chất được mang ra.

- Đồng chí đại tá, xin anh giải thích một chút.

Vừa rồi tại sao lại xảy ra chuyện này, tôi thiếu chút nữa bị thủ hạ của anh hại chết rồi.

Diệp Phàm vẫn là vô cùng tức giận, lạnh lùng hỏi.

Vừa rồi bốn tên thủ hạ tuyệt đối không có lưu tình, nếu mình không có bản lĩnh, đoán chừng bây giờ sớm đã nằm trong bệnh viện rồi.

- Ha ha! Một sự hiểu lầm.

Là tôi sắp xếp, cậu không cần lo lắng là sẽ bị thương nặng, nhưng treo chút thú vị vẫn là có thể.

Đại tá rất thẳng thắn:

- Làm quen một chút, tôi là Thiết Chiêm Hùng, Đoàn trưởng binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo quân khu Lĩnh Nam.

- Chẳng trách làm sao lại trâu bò như vậy, quân nhân thiết huyết, còn là Liệp Báo nữa, muốn đánh người thì đánh người, đánh chết người cũng không sao cả, hừ!

Diệp Phàm lẩm bẩm một câu.

- Không tệ! Cao thủ Thuần Hóa tứ đoạn.

Cậu mới 18 tuổi mà đã có thành tích như vậy, sau này tiềm lực không thể giới hạn.

Thiết Chiêm Hùng gật đầu tán thưởng nói.

- Tứ đoạn! Ông nhìn ra từ đâu? Nhưng dù lợi hại cũng không ngạo mạn bằng thân thủ sáu đoạn của ông, đoán chừng là vừa mới tiến vào cảnh giới Khai Nguyên.

Diệp Phàm quét ánh mắt lạnh lùng nói, không có nể mặt vị đại tá này một chút nào.

Nếu để cho Tề Thiên nhìn thấy đoán chừng là sẽ chấn động rơi cả răng hàm, vị đại tá này không phải là đại tá bình thường.

- Bốn thủ hạ của tôi Trương Cường, Vương Ngũ, Triệu Đoan, Lý Sơn được gọi là tứ hổ Liệp Báo, bọn họ đều có thực lực Thuần hóa nhị đoạn.

Trương Cường còn là tam đoạn rưỡi, nhưng một mình cậu, trong mấy phút đã hạ gục toàn bộ.



Đánh rất hay, bốn thằng nhóc này bình thường rất kiêu ngạo, đều tưởng là bố mày là đệ nhất thiên hạ, hôm nay phải nhận một chút dạy dỗ cũng tốt.

Để cho bọn chúng nhận thức một chút cái gì gọi là cao thủ đỉnh cao, ha ha

Thiết Chiêm Hùng giống như vô cùng cao hứng, không có một chút gì gọi là kêu oan, ngược lại rất cao hứng.

- Cứ coi là như vậy đi! Liệp Báo các anh là binh chủng đặc biệt, không quan hệ đến tôi.

Anh tìm tôi có chuyện gì?

Diệp Phàm lạnh nhạt nói, lấy ra một điếu thuốc quăng cho Thiết Chiêm Hùng, còn tự châm cho mình một cây trước.

- Vừa rồi chính là khảo hạch cuối cùng đối với cậu.

Chúc mừng cậu, cậu được Liệp Báo chúng tôi để ý rồi, tôi thay mặt quân khu Lĩnh Nam đặc biệt tuyển cậu tham gia quân đội, có thể lập tức phong cho cậu làm Thiếu tá, giống như Tề Thiên, thế nào hả? Thiếu tá 18 tuổi, ngoài thời kì chiến đấu những lão tiền bối, lão cách mạng, trong lịch sử quân của tôi, cậu tuyệt đối có thể gọi là người trâu bò số một.

Thiết Chiêm Hùng đập xuống cực mạnh, thiếu chút nữa không trực tiếp làm Diệp Phàm hoa mắt.

Phải biết rằng trong quân đội, không dễ dàng gì có thể lên được chức vụ Thiếu tá, đặc biệt là binh đoàn đặc nhiệm Liệp Báo, thực quyền của một Thiếu tá không khác gì so với một Trung tá.

Diệp Phàm thật sự là có chút xao động, trái tim cứ đập “ tùng tùng” không dừng liền vội vàng hành khí một vòng ổn định lại.

Nghĩ tới một thiếu tá Liệp Báo rất phong cách, nhưng loại bộ đội đặc nhiệm này toàn làm những việc nguy hiểm, hơn nữa lúc nào cũng phải tập trung tinh thần và thể lực cao độ.

Làm không tốt không cảnh giác thì ngay cả cái mạng cũng không giữ được.

Đây không phải là cuộc sống mà Diệp Phàm muốn có, hắn vẫn là thích đi con đường làm quan, thăng quan, kiếm chút tiền, nuôi mấy nhân tình phong lưu thoải mái một chút mới không uổng công rời khỏi nhân thế.

Nghĩ vậy nên hắn lắc đầu nói:

- Xin lỗi, cám ơn ý tốt của đại tá Thiết.

Tôi không thích loại cuộc sống doanh trại căng thẳng.

Tôi vẫn thích cuộc sống hiện tại của mình, tương đối tự do.

Cho nên chức vụ Thiếu tá này tôi không có phúc phận hưởng rồi.

Thái độ vô cùng quyết đoán, chân thật, khiến Thiết Chiêm Hùng ngây người sửng sốt, quả thực không dám tin vào ánh mắt lỗ tai mình nữa.

Bản thân sau khi nghe Tề Thiên báo cáo những ngày này luôn điều tra chuyện của Diệp Phàm, cảm thấy cơ hội thành thục, cuối cùng mới dám thử xem.

Nội kình của anh chàng này quả thực cao, chí ít phải có thực lực cấp Thuần Hóa tứ đoạn.

Quốc thuật phân làm chín đoạn lớn, mỗi phân đoạn lại chia làm bốn giai đoạn nhỏ Khai Nguyên, Tiệt Lưu, Luyện Kính, Thuần Hóa

Cảnh giới cấp Thuần Hóa bốn đoạn chẳng khác nào có thể trùng kích cấp Khai Nguyên ngũ đoạn.

Đối với Diệp Phàm mới có 18 tuổi mà có thực lực cao như vậy, Thiết Chiêm Hùng đương nhiên rất là xem trọng tương lai của hắn, cũng chính là tiềm lực của hắn.

Cho nên ra sức tiến cử với quân khu, khó khăn lắm mới thuyết phục một đám các nhân vật cổ hủ dành cho anh chàng này một chức danh Thiếu tá, ai ngờ anh chàng này lại không muốn nhận tấm thịnh tình này.

Thiếu chút nữa khiến Thiết Chiêm Hùng nghẹn chết.

- Bốp!


Đại tá Thiết Chiêm Hùng uy phong lẫm liệt của chúng ta có khi nào phải chịu đựng uất khí như vậy, một bàn tay mạnh mẽ đập lên mặt bàn, ngửa đầu rót vào một chén Mao Đài 52 độ.


Y hơi tức giận mắng:


- Thằng nhóc nhà ngươi, thật là phụ lòng tốt của người khác.


Cậu tưởng là một Thiếu tá trong Liệp Báo dễ dàng giành được lắm sao? Hừ! Tham gia quân đội bảo vệ quốc gia có gì không tốt, cậu đi con đường làm quan tiến chức không phải cũng vì muốn cống hiến cho đất nước sao, chỉ là loại hình công việc không giống nhau mà thôi.


Hơn nữa Liệp Báo chúng ta cũng rất tự do, bình thường rất ít khi có nhiệm vụ.


Cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, có bao nhiêu cao thủ trong bộ đội bình thường muốn ngay tức khắc tiến vào Liệp Báo, có thể nói như vậy, giống như thiên quân vạn mã cùng bước qua một chiếc cầu độc mộc.


.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK