Vu Quý Phát suýt chút nữa chửi má nó, may ý thức được đối phương là lãnh đạo của mình nên mới ngậm miệng lại.
- Kể lại mọi chuyện tôi nghe xem nào.
Trần Thiên Hòa thân thiết hỏi.
Thế là, Vu Quý Phát kể lại mọi chuyện một lượt.
- Cậu nói là họ bắt được người hạ độc rồi, đó là ai, hiện tại sao rồi?
Vu Quý Phát cảm thấy thứ trưởng Trần giọng hơi gấp gáp, có vẻ rất quan tâm đến chuyện này. Tên nhãi này cứ nghĩ Thứ trưởng Trần lo lắng cho mình, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
Vội vàng nói:
- Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, lúc đó Giám đốc sở Ngư của Sở công an Giang Đô bắt người, hơn nữa còn đích thân dẫn đến nhà khác. Do Diệp Phàm tự thẩm vấn, lúc đó hắn không gọi tôi đi cùng.
- Cậu nhanh chóng đi nghe ngóng thử xem, đúng là chẳng ra thể thống gì cả, dám bỏ thuốc cả tổ điều tra, lẽ nào muốn phản thiên. Chuyện này, đợi khi Chủ nhiệm Diệp báo lên, nhất định phải nghiêm túc xử lý. Cho dù liên quan đến ai, nhất định cũng phải điều tra đến cùng.
Thứ trưởng Trần giọng điệu rất nghiêm túc.
Tuy nhiên, Vu Quý Phát sớm đã hiểu tính tình người này. Biết gã ngoài miệng nói thế thôi, ông ta làm sao có thể ủng hộ công tác của Diệp Phàm chứ? Có mới lạ đó.
Nửa đêm, Vương Triều gọi điện thoại đến:
- Đại ca, cá lớn đã cắn câu.
- Cá lớn? Là ai? Mau nói đi.
Diệp Phàm bật dậy.
- Em vừa đến Phổ Hải lập tức liên hệ với Chu Khải bắt Chủ tịch Vương Quốc Chương của Hưng Thịnh. Vương Quốc Chương dù sao cũng là người làm ăn, bị em đá vào đũng quần mấy cái đã sợ mất mật, tên này, đúng là sợ bị em thiến thật. Cho nên, thú nhận chuyện này là do người bạn thân tên Thái Bình nhờ gã làm.
Vương Triều vui vẻ nói.
- Thái Bình là ai?
Diệp Phàm hỏi.
- Thái Bình là Giám đốc nghiệp vụ Tập đoàn Tả Mộc Bắc Kinh, em lập tức chạy đến Bắc Kinh, anh Thiết đã cùng em ra tay chế phục Thái Bình.
Sau khi thẩm vấn, đã lộ ra con cá lớn, không thể ngờ được Thái Bình chính là em họ của Yến Xuân Lai gia tộc Yến thị Thủ đô. Ban đầu tên này liều chết không nói, nhưng, thác cốt phân cân của em nhờ đề cao công lực, nên giờ một thác cũng có thể thi triển được hai ba lượt rồi.
Cho nên, nhờ thủ đoạn này mà Thái Bình đã khai ra hết, khai chuyện này là do anh họ gã Yến Xuân Lai giao cho gã làm.
Quả nhiên là do lão thất phu này gây ra. Em với anh Thiết đã thu thập đủ chứng cứ vật chứng. Nếu đi tìm Yến Xuân Lai, lão này sẽ không thoát khỏi tội. Chuyện này, xử lý cụ thể thế nào, do anh quyết định.
Vương Triều nói.
- Cứ thu thập chứng cứ, áp giải người đến Giang Đô. Vừa hay có người của anh Thiết phái đến, kết hợp với tỉnh Giang Đô xử lý luôn.
Diệp Phàm nói.
Vừa gác máy đã nhận được điện thoại của Thiết Chiêm Hùng:
- Ông em, Vương Triều đã báo cáo cho cậu rồi chứ?
- Em cũng vừa mới biết chuyện.
Diệp Phàm nói.
- Ông em định thế nào?
Thiết Chiêm Hùng hỏi.
- Dựa vào cái này muốn lật được Yến Xuân Lai là không thể, chỉ làm lão ta đau đầu một chút. Tuy nhiên, chú Tề đang trong thời kỳ mấu chốt, chút ta không thể nào làm ầm ĩ chuyện này được.
Nếu như để lòi tên Yến Xuân Lai này ra, nhiều nhất thì hắn chỉ bị xử phạt. Nhưng, việc này chắc chắn sẽ bị Yến Xuân Lai ghi nhớ.
Đến lúc đó, Trương Hướng Đông không đến gây phiền phức cho em thì chắc hẳn Yến Xuân Lai cũng không bỏ qua cho em. Nếu như bị ép phải xử lý vụ án tam nông ở Giang Đô, vậy không phải lại dính đến Tề Phóng Hùng sao.
Cho nên, em nghĩ chuyện này chúng ta nên thả lỏng một chút. Cứ để Yến Xuân Lai biết chuyện này đã lộ. Lão đó tự nhiên sẽ đi nói với Yến Vân.
Đến lúc đó, Yến Vân biết được, chắc hẳn sẽ đi nói chuyện với Trương Hướng Đông. Bên hắn không ép em nữa, chuyện Giang Đô có thể để qua năm sau, đợi chuyện của chú Tề xong xuôi thì hẵng ra tay.
Diệp Phàm nói.
- Ông em trưởng thành lên nhiều.
Thiết Chiêm Hùng khen, ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Nếu vấn đề không lớn, tôi thấy chuyện Giang Đô nên thôi đi.
Chỉ cần bọn họ có thể bù lại khoản còn thiếu hụt là được. Tôi tin là, chỉ cần cậu chịu rung cây dọa khỉ, chắc chắn bọn họ sẽ vội vàng bù khoản tiền xây dựng tam nông vào, chắc hẳn là còn tăng thêm nữa.
Đến lúc đó, nông dân được lợi ích thực tế, tốt hơn nhiều so với việc cậu xử lý bọn họ. Chủ yếu là bất lợi cho cậu nếu phải đắc tội với Tề gia.
Dù sao, Tề Chấn Đào đối xử với cậu cũng không tệ. Còn Tề Phóng Hùng đời này cũng chẳng còn gì để hy vọng nữa rồi, cũng có thể khiến ông ta rút lui viên mãn.
Còn nếu xử lý Tề Phóng Hùng thì cả đời này chắc chắn ông ấy sẽ vô cùng tiếc nuối.
Thiết Chiêm Hùng khuyên nhủ.
- Hoàn toàn không xử lý gì sợ là không được, dù sao, cũng phải nể mặt Trương Hướng Đông. Cũng không thể để người ta đập bàn mà chẳng có kết quả gì.
Cho nên, đợi chuyện chú Tề xong xuôi cũng phải xử lý vài tên tép riu. Hơn nữa, đối với đám sâu mọt quốc gia này, Diệp Phàm em không thể không để ý tới, trong lòng khó nuốt được cơn giận này.
Bọn họ quá ung dung tự tại, dùng tiền quốc gia mà hưởng thụ, cuối cùng vẫn là lấy tiền của quốc gia bù vào khoản thiếu hụt mà thôi.
Trên đời này sao có chuyện dễ dàng như vậy được, cho dù Tề gia có hiểu hay không, em cũng chỉ có thể như thế. Nhưng em tin là chú Tề sẽ thông cảm.
Thái độ Diệp Phàm cương quyết.
- Haizz, cậu muốn làm gì thì làm. Nhưng, phải khống chế mức độ. Vấn đề nắm chắc mức độ, tôi nghĩ là ông em hiểu rõ, không cần tôi phải nói nhiều.
Thiết Chiêm Hùng thở dài, biết Diệp Phàm lại giở thói bướng bỉnh, muốn thuyết phục, đó là chuyện không thể.
Ngày hôm sau, tổ điều tra tiếp tục điều tra lấy chứng cứ.
Tuy nhiên, buổi tối khi trở về mọi người báo cáo tình hình không được lạc quan lắm.
- Cải tạo nhà tranh họ chỉ làm cho có, tuy nhiên, hiện tại họ thông đồng với nhau. Căn bản là chúng ta chẳng lấy được chứng cứ gì hữu lực.
Thôi Hồng Yến có chút giận dữ, nói.
- Nếu không cải tạo, chứng tỏ nhà tranh vẫn còn là nhà tranh, sao lại không lấy được chứng cứ, nhà tranh này không phải chính là chứng cứ thép rồi sao?
Diệp Phàm hừ một tiếng nói.
- Chẳng hạn như nói đến thôn cải cách thí điểm sườn núi Dương Nhi đi, thôn có tổng cộng 200 hộ dân, gần 1000 nhân khẩu.
Lúc đó Ủy viên Trương xuống đây phát hiện cả thôn đều là nhà tranh vách đất.
Tuy nhiên, sau hai năm phát triển, 30% dân chúng có nhà gạch, thoát khỏi nhà tranh.
Nhưng khoảng 20% nhà gạch đó không phải là nhờ vào khoản tiền cứu trợ của huyện Thiên Thuận. Có điều, khi chúng ta xuống thăm điều tra chứng cứ, các cán bộ thị trấn đưa chúng ta đến các hộ dân có nhà gạch. họ đều nói là nhờ vào khoản tiền xóa đối giảm nghèo giúp đỡ. Rồi còn chỉ rõ nhà tranh đã bị họ dỡ bỏ, hiện tại chỉ còn lại nền.
Tuy nhiên, chỉ vừa mới đổ xi măng. Chắc hẳn là do làm vội. Nhưng họ có một mực khẳng định, chẳng hạn như Trương Tam, họ đã cấp cho anh ta hai mươi ngàn rồi.
Chỉ có điều nhà Trương Tam gặp biến cố, trong nhà có ngời bệnh. Khoản tiền xây nhà cấp xuống vẫn chưa xây, nên Trương Tam đã lấy hai mươi ngàn đó đi chữa bệnh rồi.
Anh nói xem, chúng ta có cách nào, chẳng lẽ bảo người ta đừng đi chữa bệnh. Mà chứng cứ xác minh của họ đều có đủ cả. Chắc hẳn là đã chỉ thị cho bệnh viện làm giả những thứ này.
Thôi Hồng Yến nói.
- Cái này lạ thật, nếu nhà gạch là do dân tự xây, không lấy được một đồng nào từ nhà nước, vậy sao họ còn làm chứng cho người ta?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc hẳn là có thưởng có phạt.
Thôi Hồng Yến nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm, lại nói tiếp:
- Chẳng hạn, tạm thời chính phủ cấp cho các hộ dân có nhà ngói mấy ngàn tiền trợ cấp. Vì khoản tiền đó, các hộ dân tự nhiên sẽ đồng ý làm nhân chứng giả. Chẳng hạn như nhà của Lý Tứ. Lý Tứ cũng nằm trong danh sách được sửa sang nhà tranh.
Thôi Hồng Yến nói.
- Bọn này to gan lớn mật quá, dám “móc nối” với nhau, đã vậy chúng ta đành rút củi đáy nồi thôi.
Mặt Diệp lão đại đen như đít nồi, lạnh lùng hừ một tiếng.
Tuy nhiên, thấy Thôi Hồng Yến nhìn Diệp lão đại với ánh mắt hoảng hốt, biết Thôi Hồng Yến không hiểu mình đang nói gì, vì thế lại nói:
- Nếu các hộ dân nhà ngói tình nghiệm làm chứng cho người ta, vậy chúng ta “tọa thực” xem chứng cứ của họ như thế nào?
- Tọa thực, tọa thực là gì? Chủ nhiệm Diệp, nhờ anh giải thích rõ.
Vụ phó Thôi Hồng Yến hứng thú, nhìn chằm chằm Diệp lão đại hỏi.
- Người nhà quê xây nhà, thường không làm giấy tờ nhà đất. Vì làm giấy tờ nhà đất phải tốn tiền, chẳng hạn giấy phép xây dựng cũng cần tiền, giấy sở hữu đất cũng cần tiền.
Cho nên, càng là những thôn hẻo lánh, thì thị trấn càng không quản lý được.
Cho nên, cô có ta cũng chẳng tra được gì. Nhưng, chỉ cần chúng ta tung tin đồn, lần này sẽ kết hợp điều tra chứng nhận đất đai.
Chỉ cần ai chứng minh được thì nhà thuộc về người đó, các đồng chí phòng quản lý đất đai huyện lập tức làm ngay, chỉ cần ngôi nhà này làm giấy chứng nhận đất đai, đến lúc đó nó sẽ thành của người khác.
Diệp Phàm mỉm cười quỷ dị.
- Diệu kế!
Vụ phó Chung Dũng ở bên nghe, không kìm được vỗ đùi, mỉm cười.
- Ừ, diệu kế! Chắc chắn là biện pháp này có kết quả, có hộ nhà ngói nào còn dám đem ngôi nhà khó khăn trong danh sách ra làm chứng nữa. Hơn nữa, chúng ta ép Phòng xây dựng huyện Thiên Thuận phải phối hợp, làm mọi chuyện y như thật.
Thôi Hồng Yến gật đầu. Trong mắt lóe lên tia khâm phục rồi biến mất.
- Ừ, chi phí làm giấy chứng nhận nhà đất lần này chúng ta sẽ miễn giảm. Những nông dân chưa có giấy chứng nhận chắc chắn sẽ vội vã đi làm ngay. Cứ thế, ai thật ai giả, nhìn cái biết ngay. Tôi không tin họ có thể một tay che trời.
Diệp Phàm gật đầu, liếc mắt nhìn Thôi Hồng Yến, hỏi:
- Còn tình hình các nhà dạng lều ở phía đông thị trấn điều tra thế nào rồi?
- Vẫn chưa kịp đi, hôm nay mới xuống xã.
Thôi Hồng Yến nói:
- Ngày mai đi.
- Vụ trưởng Chung, bên giáo dục với hạng mục khí mê tan nông thôn thực thi như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Việc xây dựng năm trường trung học, tôi đã đi một vòng. Thấy có vấn đề rất lớn.
Vấn đề chủ yếu là xây dựng không tới chốn. Chẳng hạn như xây tòa nhà nghiên cứu cho huyện Thiên Thuận. Tòa lầu đã được xây, nhưng, kế hoạch vốn năm tầng giờ chỉ còn lại hai tầng.
Bọn họ nói là vì thời tiết dông tố, cứ xây rồi dừng dừng rồi xây, hơn nữa, nhà cũ dỡ bỏ nhiều cũng phiền phức.
Tóm lại là bày ra một đống lý do khiến việc không xây dựng đúng kế hoạch là vì ông trời chứ không phải người không muốn xây.
Chung Dũng nói