Trần Quân không kìm được thở dài một tiếng. Bởi vì đập mấy cái mạnh, một gỗ đào bị ăn mòn một chút đã hiện ra.
Ba người càng hăng hái, không bao lâu đã đào vào trong.
Dọn dẹp qua đã đến phần mộ ít người biết đến, thấy một cỗ quan tài bằng gỗ thô rất lớn, gần ba thướchơn, chiều rộng có thể trên dưới hai mét, có màu đen. Nhìn qua gỗ vẫn được bảo tồn khá tốt. Chắc là do điều kiện địa lý đặc thù ở đây. Hoặc là người xưa đã có xử lý đặc biệt. Ba người cũng không có nhiều thời gian đi sâu tìm hiểu việc này.
- Mẹ nó, không phải bốn người chôn cùng chứ. Một quan tài lớn như vậy để một xác ướp thật sự có thú vị.
Trần Quân mắng, còn biểu diễn như trên tivi.
- Nếu bọn họ ra thì có lẽ anh Trần chạy trốn nhanh nhất.
Lý Cương cũng rất hào hứng cười cười nói.
- Lập tức dùng điện cưa cưa vào, ba người không tiếc cái gì là khảo cổ với không khảo cổ.
Tiếng răng rắc của cây gỗ đào vang lên, cuối cùng đã đi vào.
Ba người cẩn thận di dời những mảnh vỡ. Bên trong hiện ra rõ ràng. Bên trong là một khối xác ướp, tuy nhiên hẳn là đàn ông. Hơn nữa được giữ gìn rất nguyên vẹn. Hình dáng xác ướp vẫn rõ ràng, mặc trang phục triều Thanh.
Trần Quân cười một trận, cuối cùng thất vọng mắng:
- Một xác khô như vậy, hình như cũng không có gì đáng giá. Tôi tưởng rằng phát tài, lấy được chút châu báu cho bà xã dùng. Không nghĩ gia đình xác ướp cũng nghèo rớt mùng tơi, thật không có hứng thú.
- Không chắc.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, cẩn thận tìm tìm, nói:
- Nếu là gia đình nghèo, không thể làm một ngôi mộ cẩn thận đẹp như vậy.
Ngôi mộ này, ở triều Thanh không có mấy vạn lượng bạc không thể làm được.
- Vậy sao không có vật bồi táng. Ngôi mộ này không có dấu vết đào bới.
Trần Quân vẻ mặt buồn bực nói.
- Kiểm tra một chút rồi nói sau. Tôi có cảm giác chỗ này có chút kỳ lạ.
Diệp Phàm hừ một tiếng.
Tai lại dán vào bụng xác ướp bắt đầu tiến hành tìm hiểu. Trần Quân và Lý Cương cũng không ngồi không. Sử dụng công nghệ cao của Báo Săn dò xét.
- Ở dưới hình như còn có chuyện gì đó.
Trần Quân kêu lên.
- Chẳng lẽ những cái tốt vẫn ở dưới đáy?
Diệp Phàm thì thầm một câu, ba người lập tức tỉnh táo lại.
Cùng nhau ra tay, cẩn thận di chuyển xác ướp.
Thấy phía dưới có một tấm gỗ đào dày. Diệp Phàm dùng tay đấm một phát mạnh, một tiếng gãy vang lên giòn tan.
- Có một hang động khác.
Diệp Phàm chắc chắn phía dưới có vấn đề. Ba người lại mang dụng cụ ra.
Tuy nhiên, phía dưới không ngờ còn có một núi đá to rất cứng. Không thể nào đào được, ba người cố gắng mấy tiếng đồng hồ chỉ đào được khoảng hai mét.
- Một khúc xương khó gặm.
Lý Cương nhổ một ngụm xuống đất nói.
Thấy trời đã sắp sáng.
- Anh Diệp, tôi đưa anh trở về trước, tôi cùng Lý Cương từ từ đào. Mai anh còn có công việc.
Nếu đột nhiên biến mất làm người ta phê bình.
Trần Quân nói.
Diệp Phàm đành phải đồng ý về xã Đào Mộc.
Ngày hôm sau, Chủ tịch thành phố Diệp tỉnh dậy đã sáng. Thời gian còn lại chính là lấy xã Đào Mộc làm thí điểm, đi dạo khắp nơi. Đi loanh quanh hết các nơi nổi tiếng của huyện buổi tối lại về xã Đào Mộc nghỉ ngơi.
Buổi tối, Diệp Phàm lại đến hang chỗ gốc đào.
Thấy Trần Quân và Lý Cương mặt mày chán nản, hai người cực kỳ mệt mỏi.
Diệp Phàm tiếp tục đào xuống, không đến một tiếng sau đã đào thông. Thấy phía dưới không ngờ là một hố bằng đá.
Lúc này hố có một chén thủy tinh nhỏ, màu xanh nhạt. Hơn nữa trong chén có một đám khí màu lúc bốc lên hầm hập, hít vào cảm thấy rất thoải mái, mùi thơm ngát.
- Địa linh khí, tôi đã nghe đại sư Trương Đạo Lâm nói qua. Trời đất có khí, đây chính là trời đất tụ lại có ích cho thể xác và tinh thần. Đồng thời kết hợp với cây cối và nước mưa, được lên men tinh khiết, giống như rượu ngon. Dần dần khí tinh khiết ngưng tụ thành nước. Chắc chắn hai xác chết không mục nát có liên quan đến chén nước màu xanh này.
Diệp Phàm vẻ mặt hào hứng nói.
- Đại ca, nói như vậy thì nước màu xanh này có thể giúp người ta khôi phục công lực.
Vẻ mặt Trần Quân hào hứng như bắt được của quý.
- Việc này cũng không rõ ràng lắm. Tuy nhiên, hẳn là có ích. Nhưng nước màu xanh này chưa qua kiểm nghiệm, ai dám dùng. Nếu độc từ xác khô này thấm xuống thì sẽ thành độc dược.
Diệp Phàm lắc lắc đầu, nhìn chén nước nhỏ màu xanh đột nhiên ngây dại hỏi:
- Hai cậu rõ ràng thấy nước này hình như thiếu đi rất nhiều.
- Đúng là ít đi, anh xem chỗ này không phải là cạn đi. Không biết có phải sau khi mở cửa, điều kiện kín kém đi, cho nên tự bốc hơi. Làm sao bây giờ, hay là nhanh chóng cho vào bình đem đi xét nghiệm một chút. Bằng không, để mất đi hết thì thật là đáng tiếc.
Trần Quân kêu lên.
- Có khả năng, mau lấy bình ngọc đến đây.
Diệp Phàm kêu lên.
Lý Cường mang bình ngọc đến, không lâu cuối cùng cũng cất được vào bình ngọc. Tuy nhiên, trong chốc lát, Lý Cường thấy bình ngọc dường như nhẹ đi một ít, mở bình ngọc ra nhìn, kinh ngạc kêu lên:
- Xong đời rồi, hình như cạn đi một ít. Làm sao bây giờ? Cứ như thế này, chắc không về đến thành phố nước đã hết.
- Thật sự là lạ, bình ngọc này được bịt kín hoàn toàn, sao có thể cạn. Lạ thật.
Trần Quân lắc lắc đầu, không hiểu.
- Uống vào, mẹ nó, tôi đánh cuộc một phen, dịch này hẳn là không có độc.
Diệp Phàm nhận bình ngọc nhìn nhìn nói lớn.
- Không được, đại ca, việc này rất nguy hiểm.
Trần Quân vội vàng khuyên, rất nguy hiểm.
- Tôi thử một chút rồi nói sau.
Diệp Phàm nhấp một ngụm nhor, cẩn thận cảm nhận. Bên trong không ngờ có một chút vị của gỗ đào. Hơn nữa, trong bụng cũng không thấy gì lạ thường.
- Nếu không ba chúng ta cùng chia nhau uống vậy, hắn là không có việc gì.
Diệp Phàm giơ chai lên nói.
- Nếu thật sự không có việc gì, thì đại ca uống một mình có ích. Công lực của chúng tôi vẫn còn, nếu thật sự có chuyện gì chúng tôi cũng sẽ kịp phản ứng.
Trần Quân nói.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Lý Cường gật gật đầu nói
- Tôi còn mang theo một ít nước thuốc khẩn cấp, nếu không được thì sẽ rửa ruột vây.
Diệp Phàm ngửa đầu, uống chén nước nhỏ vào.
- Tốt, chúng ta đi. Xác ướp khô này cứ để đây, tôi có việc dùng.
Diệp Phàm nói.
Trần Quân và Lý Cường sợ gặp chuyện không may cũng không hỏi nhiều. Sau khi lấp mộ lại ba người leo lên mặt đất. Trần Quân lái xe thẳng đến xã Đào Mộc.
Tuy nhiên, xe vừa ra khỏi thôn, Diệp Phàm nhíu mày, cảm giác bụng lạnh một trận. Dường như đang đứng giữa nước sôi lửa bỏng.
- Mẹ nó, thực sự có độc, mau rửa ruột.
Diệp Phàm gõ gõ vào bụng kêu lên. Hắn có chút sợ chết. Người không sợ chết trên đời này căn bản là không có. Có người vì sao không sợ chết, chính là nhất thời bị kích động thôi.
Trần Quân và Lý Cường sợ tới mức luống cuống hết chân tay. Lấy đồ rửa ruột đơn giản trên xe đưa vào miệng Diệp Phàm. Tuy nhiên, chuyện kỳ lạ đã xảy ra, mặc kệ hai người làm thế nào thì làm, Diệp Phàm vẫn không nôn ra. Hơn nữa, Diệp Phàm dùng nội kình ép cũng vô dụng.
Lúc này, trong bụng lại nóng lên một hồi. Lúc nóng thì giống như hỏa thiêu, lúc lạnh thì giống như bên trong đang đóng băng.
- Chẳng lẽ tôi lại chết tại đây trong đêm đáng ghét này?
Diệp Phàm thở dài một hơi.
- Đại ca, anh sẽ không chết. Lý Cường, anh ôm chặt đại ca, tôi lái xe. Mẹ nó, lái xe.
Trần Quân điên rồi, phi xe như bay nhằm thẳng hướng xã Đào Mộc mà đi.
Tuy nhiên, mới vài phút, Diệp Phàm cảm thấy trong bụng rất đầy, vội vàng bảo dừng xe. Bước xuống bãi đất trống, một hồi thải hơi vang lên, lập tức kéo theo cả một đống lớn, hơn nữa thối không ngửi được.
- Thoải mái hơn, có lẽ, thứ này không thể phu ra từ miệng, nhưng lại đi ra từ dưới.
Diệp Phàm gõ gõ bụng nói cũng là thoải mái hơn một chút.
Ba người về đến xã Đào Mộc ngồi ở y tế xã mấy tiếng, không thấy có gì bất thường.
Diệp Phàm vỗ vỗ bụng cười nói:
- Không việc gì, các cậu về trước tôi về Ủy ban nhân dân xã.
- Lâu như vậy, đại ca, anh có cảm thấy công lực tăng lên một chút không?
Trần Quân nhìn Diệp Phàm một cái hỏi.
Diệp Phàm đạp một cưới, cuối cùng lắc lắc đầu thở dài,
- Không có gì, vẫn tứ đẳng Khai Nguyên. Một chút công lực cũng không khôi phục lại. Xem ra, nước này căn bản là không phải cái gì là địa linh tinh khiết, chỉ là giọt nước xám ngắt thôi.
- Tuy nhiên, đại ca, xác ướp kia giữ lại làm gì.
Trần Quân nghĩ đến xác ướp lập tức hào hứng.
- Ha ha, đương nhiên là có dùng. Huyện Đào Mộc có nhiều gỗ đào, hơn nữa lịch sử từ trước đến nay, tác dụng của gỗ đào không ít. Tuy nhiên, chính vì không có danh tiếng, cho nên dân chỉ có thể dùng làm củi đốt.
Diệp Phàm cười nhạt nói.
- Đại ca muốn dùng xác ướp tạo danh tiếng?
Trần Quân kinh ngạc hỏi.
- Trẻ nhỏ cũng biết.
Diệp Phàm cười cười gật đầu giơ ngón tay.
- Làm thế nào? Chẳng lẽ bảo ở đây có xác ướp, như vậy chưa chắc đã có tác dụng.
Đến lúc này Trần Quân cảm thấy có hứng thú muốn hỏi rõ ràng.
- Cậu nữa, nói qua người khác là được thôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Mượn ai?
Lý Cường không kìm nổi hỏi.
- Ha ha, Trương Đạo Lâm là người hành nghề phong thủy. Lời của ông ta không dùng còn dùng lời của ai. Lời của ông ta nổi tiếng trong giới.
Đến lúc chúng ta mượn danh tiếng của xác ướp này, nói thi thể mấy trăm năm không mục chính là vì có gỗ đào của chúng ta bảo vệ xác ướp.
Chẳng những có thể trừ tà còn bảo vệ cơ thể không mục nát, trấn giữ nhà cửa, có tác dụng chăm sóc da.
- Ha ha, đến lúc đó có lẽ khách mua sẽ đến huyện Đào Mộc của chúng ta nhiều hơn. Mọi người sẽ tin vào lời của người nổi tiếng. Người ta đến, chúng ta sẽ nói đó là phỏng đoán, nếu mất linh cũng là bình thường có phải không?
Diệp Phàm cười nói.
Trần Quân và Lý Cương nghe cũng trợn mắt há mồm.
- Đại ca thật sự là đại ca, cách này cũng có thể nghĩ ra. Tôi thật sự được mở mang kiến thức,
Trần Quân thở dài nói.