Giọng Diệp Phàm có lực truyền khắp toàn hội trường, trong đám đông cảnh sát phía dưới có người hét:
- Chúng ta không phải là kẻ hèn nhát.
Nhất thời cả hội trường xôn xao.
Diệp Phàm nhấn hai tay xuống, hội trường lại yên lặng, hắn lạnh lùng nhìn Từ Lâm và Chung Nhất Minh một cái nói:
- Xem ra hai đồng chí vẫn chưa nhận ra lỗi của mình, trong tư tưởng nhận thức đầu tiên mà đã lệch lạc rồi. Các anh không thích hợp trên cương vị lãnh đạo nữa rồi, như vậy sẽ làm cảnh sát chúng ta đều thành những kẻ chậm chạp, cục công an thành phố Ngư Đồng chúng ta phải vùng dậy từ hôm nay, chúng ta không muốn để nhân dân châm chọc nữa, phải không Từ Lâm và Chung Nhất Minh?
Diệp phàm đột nhiên ngẩng đầu chỉ hai người nói.
- Tôi tên Từ Lâm, anh ta tên Chung Nhất Minh, thế nào, đến muộn mấy phút lẽ nào muốn khai trừ chúng tôi?
Từ Lâm nhìn Diệp Phàm.
- Từ Lâm, anh nói gì? Chú ý lời nói và việc làm của mình.
Chính Uỷ Hoàng Minh Chí thực sự không chịu được lên tiếng.
- Ở đây không có việc của cậu chủ nhiệm Hoàng.
Chung Nhất Minh nói.
- Hôm nay tôi đại diện tổ chức tới hội trường làm việc, những người đang ngồi đây ai là thành viên tổ chức Đảng của Cục xin mời giơ tay.
Diệp Phàm nói, liếc nhìn những đồng chí ngồi ở hàng ghế đầu. Hoàng Minh Chí nhìn nhìn rồi giơ tay lên, một lát sau những ủy viên khác cũng giơ tay.
Từ Lâm và Chung Nhất Minh cũng giơ tay lên nhưng Diệp Phàm nói: -
- Hôm nay thương lượng xử lý việc của hai người, cho nên, hai người phải tránh mặt.
- Các đồng chí, cục công an thành phố Ngư Đồng chúng ta đã rơi vào thời khắc nguy hiểm nhất, nếu không phấn đấu, chúng ta sẽ hoàn toàn bị nhấn chìm.
Ban nãy các đồng chí toàn cục đều nói không chịu làm kẻ hèn nhát, vậy tốt, phải lấy hành động thực tế để tạo thành tích cho nhân dân xem.
Mục tiêu của chúng ta là trong nửa năm sẽ phá được thảm án 88, bằng không trước khi án chưa phá được chúng ta không còn cách nào thẳng lưng làm người được.
Hôm nay, trong cuộc họp của Bộ máy tổ chức Đảng cục, tôi đề nghị khai trừ hai vị có tư tưởng vô cùng lệch lạc Từ Lâm và Chung Nhất Minh, hành vi cực đoan lười nhác, không phục tùng sự sắp xếp của tổ chức. Hai đồng chí không nghe theo lệnh chỉ huy. Chủ nhiệm Hoàng, anh xem thế nào?
Diệp Phàm trước tiên là ép Hoàng Minh Chí nhân vật số hai của thị cục.
- Việc này, tôi …
Hoàng Minh Chí thì thào, đương nhiên không muốn giơ tay rồi, lúc đang suy nghĩ thì Diệp Phàm đập tay xuống bàn:
- Đồng chí Hoàng Minh Chí anh thực sự muốn trở thành tội nhân của Ngư Đồng đúng không? Anh muốn cục chúng ta trở thành năm bè bảy mảng, là ổ giá áo túi cơm giống như nhân dân nói đúng không?
- Tôi đồng ý,
Hoàng Minh Chí toàn thân kích động, bị ép cho không còn cách nào khác, chỉ còn cách gật đầu. Còn chưa gật đầu chắc bị cảnh sát phía dưới mắng cả mẹ lên, trong lòng chửi Diệp Phàm thâm độc, không ngờ trước bao nhiêu người như vậy lại chơi trò lập uy.
Diệp Phàm gật đầu cùng Hoàng Minh Chí, còn dùng ánh mắt để ép những thành viên khác trong Đảng.
Mà cảnh sát phía dưới lại đang nhìn chằm chằm, làm khó mấy thành viên trong Đảng. Kết quả, ngoài ba người không thể tham gia còn lại 10 người ủy viên thì trong đó 6 người giơ tay, một người bỏ phiếu trắng, hai người phản đối.
- Thông qua, nếu hai đồng chí Từ Lâm và Chung Nhất Minh bị tổ chức đảng chúng ta khai trừ, Đại diện tổ chức Đảng cục là tổ chức cao nhất của cục ta, là lãnh đạo đại diện đảng. Các đồng chí cảnh sát phía dưới lại không ai có ý kiến phản đối, đề nghị hai đồng chí ra ngoài đi, ở đây không còn thuộc về các người nữa.
Diệp Phàm sắc mặt thay đổi nói với Từ Lâm và Chung Nhất Minh.
- Dựa vào cái gì mà khai trừ tôi, chúng tôi không đi, chúng tôi có quyền ở lại, muốn khai trừ chúng tôi phải có sự phê chuẩn của Đảng ủy công an.
Từ Lâm hét lớn.
- Đề nghị hai đồng chí đi ra, còn hét nữa là bị bắt can tội làm loạn hội nghị, gây rối trật tự.
Diệp Phàm nói với mấy vị cảnh sát đứng trước cửa.
- Vâng, thưa bí thư Diệp.
Hai cảnh sát trẻ tuổi cướp lấy tiên cơ, cùng lúc đứng lên chào theo chuẩn mực cảnh sát c đi về phía Từ Lâm và Chung Nhất Minh.
- Chờ xem tiểu tử.
Từ Lâm môi run rẩy hét lên với Diệp Phàm, quay người đi cùng Chung Nhất Minh.
Việc ở hội trường làm cho tất cả cảnh sát có một ấn tượng mạnh, cái Diệp Phàm muốn chính là ấn tượng, hắn phải nhanh chóng tạo uy thế. Vì thời gian không đợi người nếu như tiếp tục lười biếng thì chuyện phá án phải mất nghìn lẻ một đêm mất thôi.
Còn mấy phó cục trưởng trên hàng ghế chủ tịch cũng kinh ngạc, ánh mắt nhìn Diệp Phàm đầy sự kiêng kị.
- Các đồng chí tôi tin đại đa số các đồng chí cảnh sát đều có niềm tin vào cục, từ thời khắc này chúng ta phải dốc hết sức phá vụ thảm án 88, đương nhiên người có công sẽ được trọng thưởng.
Ví dụ anh có được manh mối quan trọng, cục sẽ có thưởng, thưởng bao nhiêu, mười ngàn không tính là nhiều.
Nếu bắt được tội phạm vụ án này đương nhiên sẽ thưởng lớn, để xem các anh có dũng khí tranh phần thưởng và vinh dự không
Việc này tôi sẽ thương lượng với chủ nhiệm Hoàng một chút, đưa ra cách thưởng động viên cụ thể.
Diệp Phàm triển khai hàng loạt kế hoạch. Các đồng chí cảnh sát có mặt ở đó cũng phấn chấn hẳn lên, muốn có thưởng thì phải dũng cảm, là chiêu thức mà Diệp Phàm áp dụng.
- Cái gì? Khai trừ các anh? Hắn có quyền gì mà khai trừ các anh, rốt cuộc là có chuyện gì?
Phó bí thư Đảng ủy Công an Mã Bách Sinh vẻ mặt kinh ngạc, sau khi nghe xong Từ Lâm thuật lại khuôn mặt tỏ vẻ tức giận.
- Anh Thôi, có kịch hay xem rồi.
Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng sau khi tắt điện thoại liên cười nói kể lại chuyện xảy ra ở cục công an thành phố ban nãy.
- Xử lý như vậy là cẩu thả rồi, sợ sẽ gây thị phi. Muộn mười mấy phút phạt cảnh cáo đã coi như là quá nặng rồi, Diệp Phàm không thể hồ đồ như vậy.
Thôi Minh Khải có chút cảm thán, lắc lắc đầu.
- Hồ đồ? Hắn ngốc thế sao? Đem anh, tôi so với hắn đi, tuổi chúng ta so với hắn anh gần gấp đôi nhưng người ta thăng quan nhanh như hỏa tiễn ấy.
Tại sao, đây gọi là quyết đoán, thủ đoạn mạnh mẽ, tuyên bố nửa năm phá án, đã ép hắn đến đường cùng, không sớm ra oai sống yên ở thành phố này chắc?
Chưa yên ổn đã đòi phá án, vậy chỉ có thể là nói suông, muốn dẹp ngoài phải yên trong đã, đặc biệt là cục công an, các đoàn thế phòng ban phải thống nhất trên dưới mới có thể có sức mạnh lớn.
Tên này mặc dù còn trẻ nhưng không đơn giản,
Chủ tịch thành phố Lý Quốc Hùng nhắm hai mắt thở dài nói.
- Sợ những quyết định của hắn khó được hội nghị thường vụ thông qua, dù sao Từ Lâm và Chung Nhất Minh đều là cán bộ cấp Cục phó, không thể trong nội bộ công an nói khai trừ là khai trừ được. Huống hồ những người đằng sau Từ Lâm không đứng ra sao, đúng là có chuyện náo nhiệt để coi rồi.
Thôi Minh Khải nhìn Lý Quốc Hùng một cái, phát hiện ông ta đang nhắm nửa mắt, hình như phát hiện ra điều gì đó, uống ngụm trà nói:
- Hay, hay, kế hay, không ngờ chủ tịch Lý đã đi trước một bước, đây chính là quyền mưu, thật bái phục.
- Ờ, anh cũng nhìn ra à?
Lý Quốc Hùng cười nói.
- Tôi cũng mới nghĩ ra, thảo nào anh ban nãy lại hào phóng như vậy, kế hoạch đó không. Khoản tiền đó, chẳng những thực hiện lời hứa của tôi mà còn cấp cho thị cục 2 triệu. Nhưng số tiền gần 5 triệu này không dễ cầm. An Lôi là Hà Trấn Nam một tay đề bạt lên. Chủ tịch Lý tính toán hay lắm, hahaha.
Thôi Minh Khải mỉm cười.
- Khó nói, Hà Trấn Nam chỉ là tên cáo già, chúng ta có thể nghĩ đến ông ta chưa chắc không thể nghĩ được.
Lý Quốc Hùng khẽ lắc đầu, cũng không lạc quan.
- Cũng có thể.
Thôi Minh Khải trên mặt hiện lên một tia dị sắc, bỗng trầm mặc.
Diệp Phàm đang cùng chủ nhiệm Hoàng bàn chuyện phần thưởng khuyến khích phá án, bóng dáng béo béo tròn của Trưởng phòng hậu cần Lưu Đông Thăng đang thập thò ở cửa phòng hội nghị.
- Nhanh vậy đã về rồi?
Trên mặt Diệp Phàm có chút kinh ngạc, nhìn đồng hồ, mới 3 giờ, vừa tan họp Lưu Đông Thăng đã từ cục tài chính về rồi, chắc lại có chuyện rồi.
- Bí thư Diệp, tôi không lấy được tiền.
Đầu Lưu Đông Thăng hơi rủ xuống, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
- Cục tài chính không có tiền à?
Diệp Phàm tiện miệng hỏi.
- Sao lại không có tiền, cục tài chính khi đón năm mới đều béo bở lắm. Hai ngày trước chủ tịch Lý có báo cáo rồi, năm nay thành, phố Ngư Đồng lại là một năm được mùa, mỏ quặng Dương Điền và khu thắng cảnh Cửu Tử Câu xây dựng xong, sau hai tháng kinh tế thành phố thông báo đã tăng 0,5%, đừng có coi thường con số 0.5 này, biến thành thuế là phải mấy chục triệu.
Phó cục trưởng Tạ Hiểu Lâm được phân quản giúp đỡ Chu Thiết Kiếm quản lý tài vụ rất chú ý phương diện này thuận miệng nói.
- Cục trưởng An của cục tài chính nói là gần đây các đơn vị đều đòi tiền, cục tài chính có mấy khoản tiền còn chưa vào tài khoản, cấp trên đã không có tiền rồi. Nói là nếu muốn phải đợi ba bốn tháng sau khi đón tết, cuối năm thì chịu rồi.
Lưu Đông Thăng có chút buồn bực nói
- Vậy sao? Còn mấy ngày mới tết cục tài chính sao lại không có tiền?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Bí thư Diệp, tiền này là ai phê?
Tạm giữ chức Phó cục trưởng Tạ Hiểu Lâm thâm ý sâu sắc hỏi.
- Chủ tịch Lý.
Diệp Phàm tiện miệng trả lời.
- À thảo nào.
Tạ Hiểu Lâm gật gật đầu, thốt lên một câu kỳ quặc Diệp Phàm nghe hiểu liền.
Lập tức nói với đội cảnh sát hình sự: -
- Lập tức kiểm tra cục tài chính của thành phố chúng ta xem có phải còn tiền hay không, in đơn đến đây.
- Bí thư Diệp, việc này sợ có chút không ổn, kiểm tra cục tài chính, việc này…
Cao Bình có chút khó xử, sợ vướng vào đấu đá giữa tầng cao trong thành ủy.
- Không ổn đúng không, vậy cục chúng ta trên nghìn cán bộ công an hít không khí đón tến là ổn chứ gì?
Diệp Phàm nghiêm mặt quát.
- Vậy tôi thử xem sao.
Cao Bình bất đắc dĩ gật đầu rồi đi.
Không lâu quay về, đưa cho Diệp Phàm một tờ đơn.
- Tiền còn nhiều, mấy trăm triệu.
Diệp Phàm thuận tay viết lên đơn “Hi vọng cục trưởng An có thể rút số tiền này ra , công tác cục công an thành phố không thể dừng, để các đồng chí công an đón têt vui vẻ mới có thể bảo đảm yên bình xã hội.
Sau khi viết xong thuận tay đưa cho Lưu Đông Thăng nói:
- Anh lại đi chuyến nữa.
Mấy phó cục trưởng nhìn nhau không hé răng.
- Nghe nói Lưu Đông Thăng không lấy được tiền.
Thôi Minh Khải bộ dạng vui vẻ trước nỗi đau của người khác, sau khi liếc nhìn Lý Quốc Hùng một cái lại có chút phẫn nộ.