Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ha hả, ánh sáng trên tầng bốn có vẻ kém hơn ở tầng hai. Nhậm Thời Mãn cười nói.

- Đó là điều chắc chắn, hơn nữa, tầng bốn nhìn có vẻ cao hơn. Ở tầng hai sẽ tiện lợi hơn trong việc đi lại. Thư kýTrương nói có chút kỳ quặc.

- Ánh sáng ở tầng bốn và tầng hai không khác nhau là mấy, chỉ hơn một chút thôi. Tuy nhiên, vừa rồi tôi cũng nói, chủ tịch tỉnh Diệp vẫn làm việc ở tầng bốn. Hơn nữa, chủ tịch tỉnh Diệp còn kiêm chức Bí thư, tổng giám đốc tập đoàn Hoành Không. Khổng Ý Hùng nói.

- Có phải đồng chí Ý Hùng có ý muốn nói Tập đoàn Hoành Không không phải là tập đoàn trực thuộc của ủy ban quản lý đúng không? Vẻ mặt Nhâm Thì Mãn có chút chìm xuống

- Khẳng định là không phải, tập đoàn Hoành Không là đơn vị cấp dưới của khu kinh tế Hoành Không.

- Nếu là đơn vị cấp dưới, trụ sở chính của tập đoàn Hoành Không cũng là trụ sở chính của ủy ban quản lý.

- Việc này tôi cũng không rõ lắm. Khổng Ý Hùng nói.

- Không rõ lắm, không rõ Chủ nhiệm văn phòng của tập đoàn Hoành Không làm gì? Ngay cả toà nhà trụ sở chính thuộc về ai cũng không biết được, nhiệm vụ của anh là gì?

Nếu như Chủ nhiệm Khổng không hiểu rõ việc này, vậy chúng ta cũng không thể làm việc ở trong này. Tiểu Kiệt, thông báo cho các đồng chí đi đến phòng họp khách sạn Hoành Không.

Trao đổi một chút về chỗ làm việc của chúng ta. Nhậm Thời Mãn giận, vung tay áo, đi xuống lầu.

Khổng Ý Hùng nhanh chóng đem việc này hồi báo cho Diệp Phàm.

- Cũng tốt ạ, khách sạn Hoành Không càng có tiền lãi thôi. Diệp Phàm cười lạnh nói, - Yên tâm, ông ta không ở trụ sở tập đoàn Hoành Không càng tốt, cậu lập tức giao cho ông ta chuyển hết đi đi.

- Việc này có khiến ông ta không thoải mái hay không. Khổng Ý Hùng sợ tới mức mồ hôi toát ra, không thể tưởng tượng được hai vị chủ nhân đều là hạng người ngang ngược, không thể ngồi cùng nhau cũng bởi vì vấn đề địa điểm làm việc.

Đương nhiên, Khổng Ý Hùng cũng hiểu. Tuy nói chỉ là vấn đề chỗ làm việc thấp hay cao, cũng thể hiện sự quyền uy của lãnh đạo.

Diệp Phàm sắp xếp như vậy, cũng là muốn đè ông ta xuống dưới một chút. Mà Nhậm Thời Mãn chắc chắn cũng đã nhìn thấu vấn đề then chốt đó, cho nên lập tức quay về để xử lý

Không lâu sau, ba, năm người trong nhóm ủy viên đi tới khách sạn Hoành Không.

Khách sạn Hoành Không có đầy đủ các phòng họp lớn nhỏ, còn có mấy phòng nhỏ. Có thể so với khách sạn 5 sao.

Không lâu sau, Diệp Phàm cũng trở về gấp.

Vừa đi vào văn phòng, thấy tất cả mọi người đã tới rồi. Diệp Phàm nhiệt tình đón tiếp. Thấy Lam Tồn Quân, Cung Chí Quân cùng Diệp Phàm đều rất vội vàng, Nhậm Thời Mãn ngồi ở vị trí chính giữa vẻ mặt nghiêm túc.

- Được rồi, đến đông đủ rồi thì họp thôi. Thấy Diệp Phàm còn chưa có ý muốn ngồi xuống, Nhậm Thời Mãn ho khan, đem đầu thuốc lá dụi nào gạt tàn.

- Được rồi.



Diệp Phàm cười cười ngồi xuống vị trí của mình. Vị trí đó ở bên trái Nhậm Thời Mãn.

- Ai không có liên quan thì đi ra ngoài, đây là cuộc họp của các thành viên ủy ban quản lý khu kinh tế. Nhậm Thời Mãn nhìn một lượt, đột nhiên mặt nghiêm lại, mở miệng nói.

Khổng Ý Hùng đã chuẩn bị giấy bút để ghi chép nhất thời mặt đỏ bừng đứng lên. Anh ta liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, Diệp Phàm không hé răng, Khổng Ý Hùng chịu nhục đi ra ngoài.

- Chúng ta họp thôi. Nhậm Thời Mãn cố tình liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

- Ai không có liên quan đi ra ngoài, đây là cuộc họp của các thành viên ủy ban quản lý khu kinh tế. Một chút quy củ cũng đều không hiểu được, vừa rồi bí thư Nhậm cũng đã nói, chẳng nhẽ thư ký của bí thư Nhâm cũng không nghe ra sao? Đột nhiên Diệp Phàm nói, khiến mọi người không hiểu được tại sao đều liếc mắt nhìn nhau.

Im lặng một chút Nhậm Thời Mãn hỏi: - Đồng chí Diệp Phàm, vừa rồi anh nói có ý gì. Tất cả những người ngồi trong phòng họp này đều là thành viên trong bộ máy, cũng không có ai là không có liên quan có phải không? Có một số việc nên chú ý, bằng không, các đồng chí ngồi ở đây không có liên quan sẽ bị coi thường. Đồng chí là cấp trên trực tiếp mới được bổ nhiệm.

- Không phải ở góc kia vẫn còn một vị sao? Diệp Phàm nhìn Nhậm Thời Mãn chỉ về phía thư ký Trương Kiệt.

- Cậu ta là thư ký của tôi, anh cũng biết mà. Mấy ngày trước tôi đã giới thiệu qua với các đồng chí, đồng chí Trương Kiệt là người trực văn phòng quốc vụ viện của tôi. Cũng đã theo tôi không ít năm, là một vị đồng chí không tồi. Nhâm Thì Mãn nói.

- Tôi biết đồng chí Trương Kiệt là thư ký của ông, tuy nhiên, anh ta không phải là thành viên trongủy ban quản lý? Chẳng lẽ chỉ trong mấy ngày mà trong tổ của chúng ta lại tăng thêm một vị thành viên, cho đến bây giờ, tôi thực sự không hiểu được việc này.

Vẻ mặt Diệp Phàm cười nói.

Nhất thời Nhậm Thời Mãn nghẹn lại.

- Bí thư Nhậm, ngài ngồi họp, tôi đi ra ngoài trước.

Mặt Trương Kiệt so với Khổng Ý Hùng còn đỏ hơn, đứng lên nói.

- Tôi bảo cậu đi ra ngoài sao? Cậu là thư ký của tôi, văn phòng ủy ban quản lý bây giờ còn chưa thành lập, hôm nay tôi chỉ định cậu tạm thời viết biên bản của buổi họp. Làm tốt công việc của cậu là được. Nhậm Thời Mãn nói xong, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, nói: - Việc thành lập văn phòng ủy ban không sớm thì muộn cũng sẽ thành lập, các đồng chí, tôi có đề nghị này, khi chưa thành lập đồng chí Trương Kiệt sẽ chịu trách nhiệm làm mọi việc của văn phòng ủy ban.

- Ha hả, Chủ nhiệm văn phòng của tập đoàn Hoành Không đồng chí Khổng Ý Hùng làm việc rất xuất sắc. Đồng chí Trương Kiệt là thư ký của bí thư Nhậm.

Nếu như làm công việc của văn phòng đến khi bí thư Nhậm có chuyện anh ta sẽ không có biện pháp làm. Hơn nữa, đối với nghiệp vụ của khối văn phòng đồng chí Khổng Ý Hùng hẳn là sẽ quen thuộc hơn anh ta.

Hơn nữa, khách sạn Hoành Không cũng là đơn vị cấp dưới trực thuộc sự quản lý của đồng chí Ý Hùng. Lam Tồn Quân nói đầu tiên.

Đúng vậy, hơn nữa, chức Chánh văn phòng của đồng chí Ý Hùng ngang với cấp Phó giám đốc sở khác.

Mà cơ cấu trong ủy ban quản lý, Chủ nhiệm văn phòng ủy ban phải do đồng chí Chủ nhiệm hoặc cấp Phó giám đốc sở trở lên đảm nhiệm.

Nghe nói đồng chí Trương Kiệt hiện tại mới là Phó Chủ nhiệm văn phòng, xét về mọi mặt anh ta không bằng đồng chí Ý Hùng.

Bởi vì, cho đến bây giờ, ủy ban quản lý không ai có quyền bổ nhiệm miễn nhiệm. Nếu phải xác nhận đồng chí Trương Kiệt là Chủ nhiệm văn phòng, tôi đây liền không hiểu được rốt cuộc là do bộ phận nào bổ nhiệm. Cung Chí Quân nói.

- Hai vị đồng chí, vừa rồi bí thư Nhâm nói là Chủ nhiệm văn phòng nhưng cũng chưa nói là đã chính thức bổ nhiệm chưa. Chẳng lẽ bí thư Nhâm lại không thay mặt được? Hôm nay là các thành viên trong đảng ủy ủy ban họp, không phải là các thành viên trong bộ máy ủy ban họp. Dương Chí Thăng bắt đầu nói.



Thành viên bộ máy đảng ủy ủy viên quản lý khác thành viên bộ máy quản lý, cũng giống như UBND thành phố và Thành ủy vậy.

Sau đó Diệp Phàm còn khẳng định nhóm quản lý và nhóm đảng ủy là không giống nhau. Không thể không nói, Dương Chí Thăng là người thật lợi hại, lại có thể đánh trúng được điểm yếu. Bởi vì, hôm nay là họp bộ máy các thành viên đảng ủy ủy ban, đương nhiên đảng là to nhất, thì phải là đồng chí Nhậm Thời Mãn là nhân vật chính rồi.

- Ha hả, tuy nói trước mắt ủy ban quản lý còn không có quyền bổ nhiệm, nhưng mà có quyền đề xuất. Tuy nhiên, nếu là đề xuất.

Có thể đề xuất đồng chí Trương Kiệt là Chủ nhiệm văn phòng ủy ban. Tuy nhiên, nếu là tổ đề nghị, đương nhiên phải do các đồng chí thành viên trong đảng ủy ủy ban thông qua mới được.

Mà Bí thư Nhậm mới chỉ nói là đề nghị thôi có phải không? Phó Chủ tịch tỉnh Phong Hồ Ninh hừ một tiếng. Cũng không hiểu được người này định bàn tính cái gì, lần đầu tiên họp lại muốn khơi mào rắc rối.

Nhất thời Nhậm Thời Mãn có chút trầm mặc, vốn việc này không nghĩ rằng ngay mở đầu hội nghị đầu tiên đã phải nói ra. Bởi vì, dù sao mình cũng vừa mới xuống dưới, còn chưa thăm dò tình hình thực tế qua các thành viên.

Cơ sở chưa làm xong, Diệp Phàm là một vị tướng, đã bị buộc phải đặt những điều này ở trên bàn. Như vậy có vẻ khá bị động.

Bởi vì, Phó chủ tịch tỉnh Trường nói nhất định hôm nay ủy ban phải thảo luận xong chuyện của Trương Kiệt.

Đến lúc đó, thảo luận không được chẳng phải sẽ giơ tay biểu quyết, đối với việc này trong lòng bí thư Nhâm không thể biết trước được. Nếu buổi họp đầu tiên liền phủ quyết ngay quyền của bí thư, vậy tỏ ra mình quá thấp rồi.

Nếu dùng bất động, đề nghị của mình bị mọi người phủ quyết, chẳng phải mình càng mất mặt hơn. Hơn nữa, thái độ của Diệp Phàm hôm nay đến đây chính là có ý muốn đánh nhau.

Việc sắp xếp văn phòng là một cách thể hiện, còn có một cách khác, để cho ông ta tự đề nghị đưa đồng chí Khổng Ý Hùng đảm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng.

Nếu gặp may có thể anh ta sẽ thông qua, mình có thể không cần dùng đến quyền phủ quyết của bí thư, lại càng làm mất mặt hơn.

Lúc này Nhậm Thời Mãn khá hối hận, hối hận về việc mình đã đối xử với Khổng Ý Hùng như vậy. Vốn là muốn nói Khổng Ý Hùng trước mặt các thành viên trong ủy ban để biểu hiện uy tín của Bí thư, chèn ép chủ nhân của Khổng Ý Hùng là Diệp Phàm.

Không thể ngờ được Diệp Phàm lại phản ứng mạnh như vậy, thiếu chút nữa khiến mình sượng cả mặt. Nhậm Thời Mãn công tác ở trên đã nhiều năm, đối với tình hình ở phía dưới còn có chút không lắm rõ.


Hơn nữa, Nhậm Thời Mãn còn không hiểu được bản tính của Diệp Phàm. Hơn nữa, trong tiềm thức Nhậm Thời Mãn coi thường Diệp Phàm. Cho rằng người này toàn dựa vào quan hệ thôi.


Tuy nhiên, Nhậm Thời Mãn vẫn chỉ là Nhậm Thời, người này cũng đanh đá chua ngoa, hơn nữa cũng nghĩ Phong Hồ Ninh mượn chuyện đơn giản để khơi mào chuyện khác, làm cho Diệp Phàm hỏa biện một chút. Sau đó ông ta ngồi trên xem cuộc vui.


Cho nên, Nhậm Thời Mãn quyết định thật nhanh, đem chuyện buồn bực nuốt vào bên trong. Bởi vậy, nét mặt dần dịu xuống. Cười nói: - Đây là cuộc họp đảng ủy ủy ban quản lý đầu tiên của chúng ta.


Lần họp này trên cơ bản là không có chương trình hội nghị chính thức. Dù sao, khu kinh tế Hoành Không vẫn chưa có quyết định thành lập chính thức, đảng ủy ủy ban quản lý đã ra đời, nhưng các đơn vị trực thuộc cấp dưới còn chưa xác định.


Cho nên, buổi họp hôm nay để cho các đồng chí biết vể nhau một chút, về sau mọi người còn biết nhau.


Không thể gặp mặt còn không biết có phải không? Các đồng chí ở dưới nhận biết nhau một chút, cứ nói chuyện thoải mái. Mọi người cùng nhau ăn bữa cơm chiều nói chuyện phiếm với nhau một chút.


- Việc bí thư Nhậm vừa đề nghị đồng chí Trương Kiệt giữ chức Chánh văn phòng để trao đổi sau có phải không? Phong Hồ Ninh cười ha hả nói, người này đanh đá chua ngoa và nham hiểm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK