Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Phàm sợ tới mức hét to lên, nếu như để cho hai luồng nội khí này chui vào người còn không phải ‘game over’ rồi sao. Cho nên, hắn liều mạng bức nội khí ra, muốn đẩy hai luồng khí ngoại lai kia bắn trở về. Có điều, kết quả chỉ có hai chữ.

Phí công!

Dưới sự bức bách của hai luồng nội khí âm nhu, Diệp Phàm cảm thấy không lâu nữa chúng sẽ bức khí nội tức của mình quay trở về trong thân thể, hơn nữa cũng chui theo vào. Cuồn cuộn xoay chuyển trong thân thể mình.

Lập tức, nội tức dương cương cương mãnh của Diệp Phàm quấn lấy hai luồng nội tức âm nhu trong cơ thể hắn. Thân thể giờ phút này liền biến thành một chiến trường, ba luồng nội khí sôi trào trong người, tấn công không chút trở ngại.

Tuy nhiên, trong mơ hồ Diệp Phàm luôn có cảm giác ngạc nhiên. Đó là bất kể hai luồng nội khí âm nhu này quấy đảo thế nào.

Dường như có một bàn tay khí vô hình đang khống chế chúng. Ba luồng khí men theo kinh mạch trong cơ thể công kích về phía trước.

Khi tới hai mạch Nhâm Đốc thì dừng lại, ba luồng nội tức dừng lại trước hai mạch Nhâm Đốc.

Không ngờ bắt đầu dung hợp dần dần, sau khi dung hợp một hồi hình thành nên một luồng nội tức âm dương tương giao bắt đầu tấn công hai mạch Nhâm Đốc.

Lúc này, một giọng nói từ xa truyền đến, dường như truyền tới từ tận sâu trong lòng Diệp Phàm, nói:

- Nhâm Đốc là một cửa ải mà người luyện võ cần đột phá, tổng cộng phân làm 3 bình 9 đạo. Mỗi một bình có 3 đạo, tổng cộng 9 đạo. Ba đạo lần lượt là Nhân, Địa, Thiên. Người đột phá đạo thứ nhất “Nhân” có thể đạt tới thập đẳng Khai Nguyên. Nào nào nào… Tam khí quy nguyên, thằng nhóc, tiến lên tiến lên…

Trong chốc lát, vẻ mặt Diệp Phàm phấn chấn, một luồng hào khí vô hạn dâng lên trong lòng. Trong đầu óc hắn giờ này chỉ vẻn vẹn có một chữ: Tiến!

Ba luồng khí quấn lại với nhau, cùng tấn công vào cửa “Địa” một trong 3 bình 9 đạo của hai mạch Nhâm Đốc.

Giống hệt như đang tấn công thành trì, xông lên lại bị cửa ải bắn trở về. Diệp Phàm không phục, lại xông lên, cứ như vậy, tuần hoàn liên tiếp, xông thẳng về phía trước lại bị bắn trở về…

Cũng không biết trải qua bao lâu… dù sao Diệp Phàm cũng đã rơi vào trạng thái hôn mê, trong suy nghĩ chỉ có mỗi một chữ… Tiến!

- Tiền bối là ai?

Sau ba tiếng đồng hồ, giọng nói quái dị lúc trước có chút kinh hãi, hỏi.

- Phượng Thanh Hương muốn hỏi lão phu là ai thì đi mà hỏi ông xã dưới mồ của bà đi. Bà đánh đồ nhi của ta, vừa rồi chỉ là chút giáo huấn nho nhỏ dành cho bà thôi, lấy nội khí 20 năm của hai người giúp đồ nhi ta đột phá cửa ải thứ hai, cửa “Nhân” xem như là bồi thường cho đồ nhi ta. Có điều, các người trêu chọc đồ nhi của ta, đó là chuyện không thể tha thứ, bây giờ ăn tát đi!

Cùng với giọng nói đó, vài tiếng chát chát vang lên.

- Lão tiền bối, không phải như thế, chúng tôi…

Giọng nói đó vội vàng kêu lên, có điều, dường như muộn rồi…

Diệp Phàm trong mơ hồ phát hiện, trên một cây đại thụ có một bóng người bị kéo ra. Bóng người đó trong không trung dường như đang bị ai đó cho ăn liên tiếp mấy cái tát.

Tiếng chát chát chát kia cực kỳ chói tai. Lập tức, trong không trung lác đác một ít máu tươi rơi ra từ bóng người kia, sau đó bị ném đi xa hơn trăm mét.

- Ngươi cũng cút đi!

Giọng nói đó vang lên, một bóng người trên cây đại thụ khác cũng bị kéo ra, cũng ăn mấy cái tát rồi bị ném đi xa hơn trăm mét y như vậy.

- Từ nay về sau, không được phép quấy rày đồ nhi của ta. Bằng không, Phượng gia, sẽ diệt môn!

Giọng nói đó vang lên rất rõ ràng, cách đó hơn 300m đột nhiên có một hồi động tĩnh, trên một vách đá cực lớn có hằn lên dấu bàn tay, giống như thần chưởng của Như Lai. Bàn tay đó lại là cách không, cứng rắn in lên trên vách đá hoa cương rắn chắc. Sâu đến hơn một mét.

“Mẹ kiếp, thần chưởng gì vậy, cách không, xa mấy trăm mét mà có thể làm được như vậy, trời ơi…” Diệp Phàm thầm hét to trong lòng.

Đúng lúc này, chỉ thấy chỗ ngoài khoảng trăm mét kia hai giọng nói cung kính đáp “Vâng.” Sau đó hai bóng người nghiêng ngả, hoảng sợ mà đi.

Mã Diệp Phàm vốn đã bỏ ra toàn bộ sức lực, cảm thấy mắt hoa lên, đầu gục xuống, lập tức ngất đi.

- Thằng nhóc này dưới sự giúp đỡ của nội tức âm thể 20 năm của hai bà già âm nhu không ngờ may mắn đột phá được thập đẳng khai nguyên rồi. Tuy nhiên, lão phu đã chặn lại, nếu không đã có thể nhảy thẳng lên thập nhất đẳng. Chỉ là, làm vậy sẽ không tốt. Vẫn phải làm từ từ. Có một số việc không thể vội vàng được, nếu không, hậu quả sẽ khá nghiêm trọng. Mặc dù là vậy cũng phải tăng cường luyện tập, bằng không…

Giọng nói kia vang lên, bắt đầu loạt xoạt trên người Diệp Phàm.

Diệp phàm như một món đồ chơi bị người ta cách không hút lên không trung, xoay tròn, lăn lên lộn xuống trong không trung, như thể một quả bóng cao su.



Một bàn tay vô hình vỗ lên người Diệp Phàm, kích hoạt kinh mạch và các huyệt trên người hắn. Tẩy rửa kinh mạch và da thịt toàn thân của Diệp Phàm như một lọ nước Vô Trần. Hơn nữa, hai bàn tay kia nóng như lửa, gột rửa toàn thân Diệp Phàm như những đợt sóng nóng bỏng.

Những chất bẩn trôi đi hết…

Tuy nhiên, Diệp Phàm đã hôn mê, không biết gì hết.

- Cậu vẫn sai lầm, liều mạng vì đại ca, lão phu giúp cậu lên thêm một tầng.

Giọng nói đó sau khi lẩm bẩm một câu, hai bàn tay vỗ lên người Tề Thiên. Tề Thiên cũng bị hút lên trên không, bắt đầu lăn lộn…

- Đại ca, đại ca, đại ca…

Những tiếng kêu khóc xé tim gan truyền đến, cuối cùng Diệp Phàm cũng bị đánh thức từ trong hôn mê.

- Thằng ranh này kêu gào cái gì, thiếu chút nữa là thủng cả màng nhĩ của ông rồi.

Diệp Phàm vừa mở mắt ra, không ngờ phát hiện Tề Thiên tuổi sắp 30, lúc này lại khóc lóc thảm thiết nước mắt nước mũi chảy ròng ròng. Mặt dính đầy nước mũi thực sự rất buồn cười.

- Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Đại ca, làm tôi sợ muốn chết, tôi cứ nghĩ anh chết rồi, không thấy thở gì cả!

Tề Thiên y như đám đàn bà, lập tức nín khóc lại cười tươi, kêu lên với viên cảnh vệ bên cạnh:

- Còn không mau múc nước cho đại ca tôi tắm rửa, đứng ngây ra đấy làm cái khỉ gì?

- Thằng ranh này cậu rủa tôi chết hả!

Diệp Phàm như cá chép giãy lên đành đạch, chỉ vào Tề Thiên quát.

- Tôi nào dám!

Tề Thiên vội vàng chữa lời.

- Nào nào, chúng ta làm một trận, luyện tay chút nào!

Diệp Phàm cảm thấy trong lồng ngực tràn đầy năng lượng như muốn phát nổ, không đánh một trận thì không thấy thoải mái, vì thế hét to.

- Đánh thì đánh!

Tề Thiên dường như cũng rất hứng thú, hai anh em bắt đầu quyền qua cước lại. Tất nhiên, Diệp Phàm đánh rất hăng chỉ đành coi mấy cái cây bên cạnh là Tề Thiên. Bằng không, Tề Thiên đã thành oan hồn Tề từ lâu rồi.

Ước chừng một giờ sau hai người mới ngừng lại.

- Đại ca, sao tôi cứ có cảm giác là lạ?

Tề Thiên nói có chút huyên thuyên.

- Cảm giác gì, nói ra nghe xem nào?

Lời này của Diệp Phàm phát ra từ trong mũi.

- Tôi dường như, dường như đã đột phá lục đẳng hay sao ấy, sao có thể như vậy được nhỉ?

Tề Thiên có vẻ mơ hồ, nói.

- Cậu vốn đã đến lục đẳng rồi, có gì kỳ lạ đâu?

Diệp Phàm thuận miệng nói, thế nhưng ánh mắt hắn nhìn Tề Thiên chăm chăm, nói:

- Thật là lạ, ranh con cậu không phải mới đến ngũ đẳng tầng thứ hai sao, lần này trong chốc lát đã lên lục đẳng, xem ra, chúng ta đều gặp được quý nhân rồi.

- Đại ca cũng đã đến cảnh giới nào rồi?



Tề Thiên lập tức vui như hoa nở, lúc đầu vốn còn nghi ngờ, tuy nhiên nghe Diệp Phàm nói thế, có thể khẳng định mình đã đột phá lục đẳng rồi, tên này trong lòng mừng như điên. Cho tới nay, ở trong đám bạn hữu của Diệp Phàm, bản lĩnh của Tề Thiên là thấp nhất trong đám thấp nhất. Thời gian này, ai muốn làm tấm đệm lót chứ. Tề Thiên tất nhiên có chút buồn bực, hơn nữa, còn có chút tự ti. Trong chốc lát lại có thể nở mày nở mặt, tất nhiên là mừng phát điên rồi.

- Tôi ấy à, hình như là đến cảnh giới Đại viên mãn của cửu đẳng rồi. Cùng bậc với sư bá Phí, tuy nhiên, sao không đột phá được thập đẳng nhỉ, đáng tiếc thật.

Diệp Phàm nói một hồi, Tề Thiên nghe thấy thiếu chút nữa nghẹn họng nhìn trân trối. Tất nhiên, Diệp Phàm cũng không biết rõ bản lĩnh của mình lắm. Cho rằng đột phá thập đẳng là không có khả năng, ngay cả bản thân cũng không tin được có chuyện tốt đến vậy xảy ra với mình.

- Tôi nói nè anh Hai, đừng có đùa như vậy chứ? Tôi vất vả lắm mới lên được lục đẳng, anh lại muốn thập đẳng, có để cho anh em tôi sống không đấy hả?

Tề Thiên kêu lên.

- Kêu cái gì, sẽ dẫn sói đến đấy.

Diệp Phàm mắng, lại nói:

- Cậu xem đi, cái cây to như vậy mà còn bị cắt thành hai phần, chỗ nào cũng tan hoang.

Vừa rồi ở nơi này nhất định đã xảy ra trận đánh rất kịch liệt. Hơn nữa, có người xuất thủ giúp đỡ hai chúng ta. Xem ra trong cái rủi có cái may.

- Vâng, hẳn là vậy, đáng tiếc vị vao nhân kia không chịu gặp chúng ta. Bằng không, chúng ta đều bái ông ta là thầy thì tốt biết bao?

Tề Thiên khá tiếc nuối, nói.

- Ranh con muốn làm sư đệ của ông à, muốn ăn đòn phải không?

Diệp Phàm hừ nói.

- Không dám, trước mặt đại ca, tôi vĩnh viễn là tiểu đệ!

Tề Thiên trề miệng ra, bất chợt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của viên cảnh vệ từ đằng xa, hai người cho là anh ta gặp phải kẻ thù, vội vàng chạy như bay lại.

Mới phát hiện ra viên cảnh vệ chỉ vào vách núi, giọng nói run rẩy kêu:

- Xem này, mau nhìn đi, cái này, thần đó…

Hai người đi qua nhìn lên, lập tức, cũng suýt nữa hóa đá.

- Trời đất ơi, bàn tay này lúc bổ xuống phải mất bao nhiêu uy lực mới được đây! Ước chừng cũng phải sâu hơn một mét, có khi gần hai mét. Tảng đá kia chẳng lẽ lại nặn từ bùn?

Tề Thiên chạy tới đưa chân đá vài cái, không khỏi lắc đầu, nói:

- Cứng quá!

- Dấu tay này còn là cách không in lên nữa, phỏng chừng khoảng cách cũng không gần.

Diệp Phàm quan sát một lúc, nói ra một câu, Tề Thiên và viên cảnh vệ chỉ biết trợn tròn mắt.

- Đại ca, cao thủ cảnh giới nào mới có thể đạt đến mức này?

Tề Thiên hỏi.


- Tôi sao biết được, dù sao tôi cũng chưa đạt được. Nếu như là đạp thẳng một cước vào vách đá, dán vào vách đá cũng không in được dấu chân sâu như vậy. Nhiều nhất cũng chỉ sâu đến 30 cm.


Diệp Phàm nói, dồn hết sức đá một cước lên vách đá.


Rầm một tiếng giòn vang.


Vách núi chấn động, quả nhiên xuất hiện một dấu chân sâu 30 cm. Mặc dù là như vậy cũng đã khiến cho cảnh vệ và Tề Thiên suýt soa không ngớt. Ánh mắt nhìn Diệp Phàm như đang sùng bái một vị thần.


Hai người cũng không còn hứng câu cá nữa, để tránh người bình thường kinh hãi. Diệp Phàm lấy chút bùn đá vụn lấp dấu chân dấu tay này đi. Bằng không, người ta nhìn thấy vậy còn không sợ hãi mà cho rằng là thần hạ phàm hay sao.


Tuy nhiên, hai người cũng có thu hoạch ngoài ý muốn. Không ngờ có thể nhặt được mấy chục cân cá trong hồ Lục Hãn. Cá trắm cỏ, cá chép, cá gì cũng có, mà lại không tốn chút công sức, nhất định là do ăn ở. Số cá này có thể mang về ăn mấy bữa liền rồi.


Vạn Tùng Viên thành phố Đồng Lĩnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK