Diệp Phàm mỉm cười muốn chuồn đi.
-Còn nói không có gì? Anh biết tôi không mặc….
Trang Hồng Ngọc bật thốt lên, tuy nhiên hai chữ “Quần áo” cũng không cách nào thoát ra khỏi miệng.
-Ha hả, không còn cách nào, tại cô gọi tôi đi vào, không phải tôi cố ý nhìn, lúc ấy trong lúc bối rối cũng không nhìn thấy cái gì, đen thui…
Diệp Phàm cảm giác mồm miệng có vẻ mất linh, nói chuyện giống như có chút cà lăm.
-Đen thui! Khốn kiếp, anh cút cho tôi. Trang Hồng Ngọc nổi giận, đưa tay túm lấy gối đập về hướng Diệp Phàm. Cô ta thầm nghĩ:
“Tôi bị anh nhìn thấy hết rồi còn nói không có gì? Đen thui, chỗ nào đen thui? Đó chính là chỗ thần bí nhất của tôi , lại có thể bị tên khốn này….”
-Tôi cút...... Tôi cút
Diệp Phàm vội vàng thừa cơ lẻn đi.
Hắn ở trong sảnh lẩm bẩm:
-Tôi làm gì sai chứ! Lúc ấy đèn phòng vệ sinh bị tôi dùng đao tắt đi, đương nhiên phải là đen thui rồi, nếu không còn có thể có chỗ đen thui.
Anh chàng này vừa lẩm bẩm đến đây trái lại chợt nhớ ra gì đó.
Hắn thầm nghĩ:
“Xong đời. Chỗ đó của con gái không phải đen thui sao? Mình xong đời rồi! Chỗ kia đích xác là đen thui, hơn nữa còn là chỗ dụ dỗ đàn ông phạm tội. Trang Hồng Ngọc khẳng định hiểu lầm, mình nói phòng vệ sinh đen thui, cô ta hiểu lầm thành chỗ đó của cô ta đen thui, thật mất mặt! Lão tử đường đường là một sinh viên tốt nghiệp đại học làm sao phạm phải loại sai lầm thường thức như vậy. Đen thui, đoán chừng lão tử có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
Diệp Phàm hết sức đập vào cái đầu heo của mình, đánh đến nỗi đầu óc chấn vang ong ong, thật sự muốn nhảy vào nước trong cảng Victoria tắm rửa một phen mới được.
-Được rồi, nhìn cũng nhìn rồi, vu sự vô bổ.
Diệp Phàm lẩm bẩm trợn mắt nhìn con rắn trong góc phòng, vô cùng tức giận, bước tới nắm cái đuôi rắn lại xoay chuyển một vòng, đến khi cảm giác con rắn trong tay sắp cắt thành hai khúc mới dừng tay lại, quẳng nó vào góc phòng, phát hiện con rắn hổ mang đã sùi bọt mép.
- Tất cả đều do ngươi chọc ra, quỷ dị ! Tại sao con rắn có thể bò lên tầng cao hai mươi mấy, cũng không có cánh? Chẳng lẽ tên Đinh Xuân Thu đại thiếu gia đó cố ý làm chuyện xấu? Có lẽ không phải! Y chính là Tổng giám đốc khách sạn này, khách hàng chính là thượng đế, xảy ra chuyện không phải y tự chọc ra phiền toái cho mình sao. Hơn nữa nếu chuyện này truyền đi còn ai dám đến khách sạn Bảo Đức Lai này nữa?
Diệp Phàm suy nghĩ một hồi vẫn cảm thấy khó hiểu.
Hắn tiện tay cầm điện thoại gọi đi.
-Quản lý lễ tân sao? Tôi là Diệp Phàm khách trọ phòng 288. Bảo Đức Lai các anh làm ăn kiểu gì vậy, trong phòng hạng sang lại có thể xuất hiện một con rắn hổ mang dài đến 25 mét. Một nữ đồng chí bên tôi đã bị hù dọa đến ngất xỉu, mau kêu người xử lý cho lão tử, nếu không tôi lập tức báo cảnh sát.
Giọng điệu của Diệp Phàm tương đối gay gắt, rống lớn, quăng điện thoại rầm một cái. đương nhiên là đồng chí Diệp Phàm cố ý .
Hắn chính là muốn tìm chuyện gây phiền toái cho Bảo Đức Lai, nếu bắt được cái đuôi của Đinh đại thiếu gia không phải phải túm chặt lấy đùa bỡn một hồi, nếu không cả ngày mắt chó y xem thường người khác, xem thường đại lục chúng ta nghèo rớt mồng tơi.
-Rắn, làm sao có thể, thật xin lỗi Diệp tiên sinh. Chúng tôi lập tức tới ngay.
Quản lý đại sảnh tên là Đinh Thiên Nhai, vừa nghe nói trên tầng 28 phát hiện ra rắn. Hơn nữa còn là rắn hổ mang cực độc, nhất thời choáng váng, ngây người vài giây mới kịp phản ứng, liên tục xin lỗi. Bên này lập tức thu xếp người theo mình xông lên.
Người này vừa chạy về hướng thang máy vừa gọi, nói:
- Đinh thiếu gia, bên trong phòng 288 của khách sạn, khách trọ Diệp Phàm tiên sinh nói là phát hiện rắn hổ mang, dọa cô gái đi cùng với ông ấy ngất xỉu, có cần gọi xe cứu thương hay không? Khách trọ uy hiếp bảo là muốn báo cảnh sát, xử lý thế nào đây?
- Anh lập tức tới đó điều tra rõ tình huống, lập tức báo cáo cho tôi, tuyệt đối không thể để cho hắn báo cảnh sát, nếu không tửu điếm chúng ta chỉ có thể đóng cửa. Tôi lập tức tới ngay.
Đinh Xuân Thu đang ôm một cô gái chuẩn bị phát tiết, đồ vật còn chưa chạy ra ngoài, đang thời khắc mấu chốt, tửu điếm lại xảy ra chuyện.
Hơn nữa nghe nói chính là Phó Chủ tịch huyện nghèo tới đại lục làm cho mình bối rối đang kiếm chuyện, hình như còn nói muốn báo cảnh sát, thằng nhãi này trở mình vội vàng bò dậy.
Y vừa mặc quần áo vừa muốn nói:
-Không có chuyện trùng hợp như thế chứ! Tầng 28 sao lại có rắn hổ mang bò lên, con rắn kia chẳng lẽ mọc cánh bay lên? Lẽ nào tiểu tử họ Diệp đó muốn trả thù, cố ý lấy con rắn ra tổn hại danh dự tửu điếm, dụng tâm thật độc ác! Tuy nhiên hình như không thể nào, tiểu tử này nghe nói tới Hồng Kông nói chuyện làm ăn với Thái gia, làm sao dám dây cà dây muống. Hơn nữa Phó Chủ tịch huyện một nơi nghèo của đại lục có thể gây chuyện gì với tửu điếm lớn như chúng ta, lẽ nào không sợ lão tử.
Khi quản lý đại sảnh đang chạy về hướng thang máy, Trang Hồng Ngọc cũng là từ trong phòng xông ra ngoài, trong tay nắm lấy con dao găm uy hiếp Diệp Phàm trước kia, nhe răng nhếch miệng kêu lên:
- Rắn ở đâu?
-Ở đây!
Diệp Phàm ngây người sửng sốt, dùng ngón tay chỉ vào con rắn nằm trong góc phòng thầm nghĩ:
-Cô gái này, thật là đáng sợ, dọa lão tử hết hồn, còn tưởng cô ta cầm dao giết người.
Trong lúc Diệp Phàm đang âm thầm kỳ quái, chỗ góc phòng vang lên thanh âm chói tai, ngẩng đầu nhìn lại, nhất thời trái tim run rẩy, tựa hồ muốn chạy trốn.
Trong lòng hắn hô lên:
-Quá độc ác! Quá thảm !
Lão huynh rắn hổ mang lại bị Trang Hồng Ngọc cầm dao găm chém như chém dưa chuột, thậm chí có thể nói là điên cuồng đâm chém.
Trang Hồng Ngọc vừa chém , đầu tóc rối loạn như con ma, bởi vì là nửa ngồi, cho nên bộ ngực trái lại hướng về phía Diệp Phàm, theo từng động tác, cặp núi đôi trước ngực từ trong chiếc áo ngủ rộng rãi thỉnh thoảng ló đầu ra, thỉnh thoảng lại rơi xuống, cặp nhũ hoa đung đưa trước mặt Diệp Phàm, hơn nữa cô ta còn hô lên liên tiếp:
-Chém chết ngươi! Chém tàn ngươi!
Trái tim anh chàng cũng run sợ, xà lão huynh đã sớm thê thảm không nỡ nhìn, chặt thành tám miếng. Không! Không ngừng tám ở tám miếng, máu chảy đầm đìa, thịt vụn nát bấy, làm cho khắp người Trang Hồng Ngọc đều là máu, thanh dao găm đó nghe nói là một người chú làm lính đưa cho Trang Hồng Ngọc, đúng là sắc bén.
Lúc này Trang Hồng Ngọc hoàn toàn không sợ con rắn hổ mang, không tới mấy giây, con rắn kia đã thất linh bát lạc trong tay nữ nhân điên cuồng, cho nên Diệp Phàm mới sợ hãi như vậy.
Hắn thầm nghĩ:
-Lòng dạ đàn bà độc ác, có lẽ chính là tình huống như vậy! Thật là đáng sợ, nữ nhân này, tốt nhất không chọc vào là tốt hơn, nếu không thanh đao đó cũng dành cho mình.
Quản lý đại sảnh Đinh Thiên Nhai cùng mấy người an ninh vừa mở cửa nhất thời đã ngây người, lúc này Trang Hồng Ngọc người đầy người máu rắn cũng cảm thấy mệt mỏi, đứng lên làm cho Đinh Thiên Nhai và mấy người an ninh sợ hãi theo phản xạ có điều kiện lùi về phía sau một bước.
-Tiểu thư, cô không sao chớ?
Đinh Thiên Nhai run sợ hỏi, không dám tới gần, chỉ sợ Trang Hồng Ngọc bị con rắn hù dọa hồ đồ, chém mình một đao thì xong đời.
Diệp Phàm biết mình nên ra tay, trong lòng đoán chừng Trang Hồng Ngọc cũng phát tiết đủ rồi, đứng lên đi tới bên cạnh Trang Hồng Ngọc, nhẹ nhàng túm lấy con dao trong tay cô ta, nhẹ nhàng vỗ lên vai an ủi:
-Không có chuyện gì rồi Hồng Ngọc, đi tắm rửa, trở về phòng nghỉ ngơi đi!
-Ừ!
Trang Hồng Ngọc rất là quái dị, lúc này đặc biệt ngoan ngoãn, trả lời một tiếng trở về phòng lấy quần áo.
-Quản lý Đinh, ngươi cũng thấy đấy, người bạn của tôi bị hù dọa đến ngất xỉu, cô ấy mới tỉnh dậy , đầu óc không biết có phải bị dọa đến có gì không.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Diệp… Diệp tiên sinh, mời ngài kể lại tình huống lúc ấy.
Đinh Thiên Nhai nói.
-Là như vậy, Trang cô nương đang tắm…
Diệp Phàm kể lại tình huống lúc đó
-Kỳ quái, Diệp tiên sinh, nơi này là tầng 28, rắn làm sao bò lên được, lẽ nào nó biết bay.
Đinh Thiên Nhai vừa nói, vừa quái dị liếc nhìn Diệp Phàm, rõ ràng không tin chuyện hoang đường như vậy có thể phát sinh.
- Quản lý Đinh anh nói vậy là có ý gì, chẳng lẽ anh nghi ngờ chúng tôi tự mình mang vào sao?
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Chuyện này…
Khi quản lý Đinh còn đang ấp úng đột nhiên phía sau truyền tới tiếng cười lạnh của Đinh Xuân Thu:
-Chuyện đó chỉ có các ngài hiểu, tầng 28 của tửu điếm, làm sao rắn có thể bò tới chỗ các ngài được.
-Đinh công tử, anh nói vậy là có ý gì?
Diệp Phàm cũng nổi giận, Đinh Xuân Thu lại có thể nghi ngờ mình ra tay hãm hại, có lẽ tiểu tử này muốn từ chối trách nhiệm, cố ý hãm hại mình cũng không chừng.
-Có ý gì, chuyện này không phải là rõ ràng rồi sao? Khách đại lục, muốn kiếm ít tiền thì nói với Đinh Xuân Thu này một tiếng là được rồi, tôi hoàn toàn có thể đưa cho một ngàn gì đấy, cần gì phải sử dụng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, tiếc cho ngài còn là một Phó Chủ tịch huyện, thật là bôi nhọ hình tượng chính quyền đại lục
Đinh Xuân Thu cũng không kiêng nể, trực tiếp hắt chậu nước bẩn lên người Diệp Phàm.
-Ha hả, nếu ông chủ Đinh đã nói như vậy, tôi cũng không thể làm gì khác hơn là báo cảnh sát, chuyện thiệt giả tôi tin tưởng cảnh sát Hồng Kông có thể điều tra được.
Diệp Phàm cầm điện thoại lên gọi đi.
-Xin cứ tự nhiên!
Đinh Xuân Thu lạnh giọng cười nói.
-Tề Thiên, cậu kiểm tra tửu điếm Bảo Đức Lai thuộc cục cảnh sát nào quản lý cho tôi, báo cảnh sát cho tôi.
Diệp Phàm nói.
- Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy, còn muốn báo cảnh sát?
Tề Thiên lồm cồm từ trên giường bò dậy hỏi.
-Hừ! Đường đường trong tửu điếm hạng sang lại có thể phát hiện rắn hổ mang, Trang cô nương thiếu chút nữa bị rắn cắn trúng. Chúng tôi yêu cầu Tổng giám đốc Đinh xử lý, y quật ngược lại, nói chúng tôi tự mang rắn vào muốn lừa gạt kiếm tiền gì đó, thật không ra gì nữa.
Diệp Phàm tức giận nói.
-Mẹ kiếp! Y không muốn sống nữa sao, dám nói xấu đại ca, em lập tức báo cảnh sát, tới ngay lập tức.
Tề Thiên quát, từ trên giường bắn xuống.
Mấy phút sau, có ba cảnh sát tới.
Cấp bậc gì Diệp Phàm cũng không rõ.
Đinh Xuân Thu đã sớm cười nghênh đón, kêu lên:
-Thanh tra Trần, sao ngài tới đây?
-Tôi nhận được tin báo, Tổng giám đốc Đinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Thanh tra Trần nghiêm túc hỏi.