Trần Húc thái độ lạnh nhạt nói.
- Ha ha, Bao Nghị chính là tổ ong vò vẽ, ai chọc vào nhất định sẽ gặp xui xẻo. Diệp Phàm, hắn biết cái gì chứ. Đến lúc đó muốn khóc cũng chẳng tìm được chỗ mà khóc.
Chúng ta cứ chờ coi đi, thời điểm xui xẻo của thằng họ Diệp kia đã đến rồi. Tuy nhiên, thái độ của Diệp Phàm cũng cứng rắn quá.
Bình thường nếu gặp những việc như thế này, nhân vật số một của Đảng ủy địa phương sẽ không cứng rắn với sở chúng ta. Chúng ta dù sao cũng là cơ quan cường lực chấp pháp của nhà nước.
Cứng rắn với chúng ta thỉ sẽ có điểm gì tốt chứ?
Sở tỉnh chúng ta có cả thủ đoạn và thực lực. Còn Thành ủy Đồng Lĩnh thì sao chứ?
Hồ Quý Thiên đột nhiên khí phách hẳn lên.
Làm nhân vật số hai của Sở tỉnh, lăn lộn ở cơ quan công an cũng đã vài chục năm. Hồ Quý Thiên chẳng có thủ đoạn gì mà chưa dùng qua cả.
- Ha ha, món nợ này cứ ghi để đấy đã. Rồi cũng có cơ hội để đòi lại thôi.
Trần Húc cười nói.
- Bao Nghị, anh trực tiếp đối mặt với Hồ Quý Thiên như vậy, không thấy hối hận chứ?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Không hối hận. Dù sao Hồ Quý Thiên cũng chẳng qua lại với tôi. Nhìn ngang nhìn dọc thì cũng đều không vừa mắt với tôi. Ở sở tỉnh tôi hoàn toàn bị bọn họ thiên biến vạn hóa.
Bọn hóa cũng ức hiếp người quá đáng, tôi dù gì thì cũng là thanh tra cảnh sát cấp 1. Không ngờ lại bảo tôi ra đứng ở đường cái. Mà cho dù đứng ở đường cái thì tôi cũng không oán hận ai cả.
Nhưng là bọn họ cứng rắn tạt nước bẩn vào người tôi, rồi hạ độc thủ, thật là quá đáng. Bao Nghị tôi cũng là người, đâu phải là bùn đất mà bọn họ muốn làm gì cũng được chứ.
Dù sao chuyện lần này tôi cũng bất chấp rồi, từ giờ sẽ đi theo Bí thư Diệp. Anh chỉ hướng đông tôi sẽ theo hướng đông, anh đi hướng tây thì tôi cũng đi hướng tây. Tôi không tin, tà lại thắng chính được.
Bao Nghị tức giận nói.
- Tốt lắm.
Diệp Phàm đột nhiên vỗ vai Bao Nghị nói:
- Từ giờ trở đi chúng ta cùng trên một chiến tuyến rồi.
Tuy nhiên, sau này anh cũng phải chú ý sửa tính khí đi. Phải biết kiềm chế một chút. Không nên giống tôi, tính khí như thế thì đi đâu cũng khó.
Hơn nữa, cũng bất lợi cho việc triển khai công tác. Nhiệm vụ của anh tôi sẽ sớm giao cho. Chính là chuyện điều tra đó.
Đặc biệt là Phượng Thảo Thiên của tập đoàn khai mỏ Thiên Mộc kia, tôi thấy có tính chất ‘giặc cỏ’ đấy. Anh phải chú ý hắn, tôi lo rằng hắn sẽ hạ thủ với Mễ Nguyệt.
Diệp Phàm nói.
- Anh cứ yên tâm đi, sáng mai tôi sẽ xuống Đồng Lĩnh. Lập tức triển khai hành động ngay.
Bao Nghị nói.
- Còn một điều nữa, lần này Ninh Mãn chưa thể ngồi lên ghế Cục trưởng được. Anh xuống, ông ta nhất định sẽ ngáng chân anh đấy.
Người này anh phải chú ý đề phòng. Chỉ sợ anh đi đằng trước, ông ta sẽ đâm sau lưng thôi.
Người này, nếu không dùng được thì cứ thẳng thắn mà loại đi.
Diệp Phàm nóin đến đây, khí thế bốc lên. Đến Bao Nghị cũng không khỏi sửng sốt, trong lòng ầm thầm khâm phục. Gã tự nhủ: Tôi còn thua xa anh nhiều, đây mới là quan khí.
- Nội bộ cục Công an Đồng Lĩnh chắc chắn có vấn đề, cục trưởng trước là Đồng Quân Phong có một phe. Bên phía Ninh Mãn cũng có một phe, Sau khi tôi xuống việc đầu tiên sẽ gây dựng một số người tâm phúc mới được. Bằng không, công việc không thể nào mà triển khai được.
Bao Nghị nói.
2 giờ chiều.
Diệp Phàm đến nhà khách Tỉnh ủy.
Vương Bản Xương vừa nhìn thấy Diệp Phàm, câu đầu tiên là:
- Bí thư Diệp, đã bắt được hung thủ chưa?
- Đang điều tra.
Diệp Phàm nói xong, vẻ mặt ngượng ngùng nói:
- Anh Vương, anh đến Đồng Lĩnh là muốn giúp chúng tôi, không ngờ lại xảy ra chuyện này. Tuy nhiên, vì Đồng Lĩnh giáp với tỉnh Cổ Mông, nên cũng có đồng cỏ. Hơn nữa, cây thuốc ở Đồng Lĩnh rất phong phú. Có rất nhiều dược liệu thần kỳ mà anh không ngờ tới.
Tuy nhiên Vương Bản Xương vừa nghe, lập tức nhíu mày lại. Gã thật sự có chút phẫn nộ rồi, lạnh lùng nói:
- Nếu nói đồng cỏ thì Canada chúng tôi cũng có. Bí thư Diệp, anh cũng nhìn thấy tình hình của chúng tôi rồi đấy. Bây giờ nói chuyện này thì phỏng có ích gì chứ. Hơn nữa, chúng tôi đã quyết định sáng ngày mai sẽ về nước. Đối với khả năng xử lý án của cảnh sát nước các anh, chúng tôi cũng mỏi mắt mong chờ.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Vương, anh đã hiểu lầm rồi. Tôi đến đây cũng vì tình hình này của các anh.
Diệp Phàm cười thần bí, khiến cho Vương Bản Xương thấy khó hiểu. Ông ta nhìn Diệp Phàm một cái, hỏi:
- Không rõ Bí thư Diệp nói những lời này là có ý gì.
- Hôm nay tôi sẽ cho Chủ tịch Vương nhìn thấy thảo dược thần kỳ của chúng tôi. Chủ tịch thành phố Vương, nếu tin tưởng tôi thì hãy thoa luốc này lên người.
Nửa giờ sau sẽ thấy được kỳ tích. Sau nửa giờ, Chủ tịch thành phố Vương quyết định đi hay ở vẫn chưa muộn mà.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, sau đó lấy viên Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn ra.
Thật ra, trong lòng hắn đang “rỉ máu”. Thuốc này vốn không còn nhiều nữa, hiện tại lại lấy ra trị vết thương cho Vương Bản Xương. Đương nhiêu là tiếc đứt ruột rồi.
- Rất xin lỗi, tôi chưa bao giờ dùng cái gì mà không có nguồn gốc rõ ràng cả.
Không ngờ, Chủ tịch thành phố Vương lại từ chối. Biết người ta không có cảm tình với mình, nhưng Diệp Phàm vẫn không tức giận. Liền cười nói:
- Chủ tịch thành phố Vương, nếu anh không tin thì tôi sẽ làm thí nghiệm cho anh xem.
Sau khi nói xong, Diệp Phàm ra hiệu cho người cùng đến với hắn là Lạc Tuyết Phiêu Mai và người hầu gái có tên là Mai Bình đến. Diệp Phàm đột nhiên ra tay, tự đánh mạnh lên cánh tay mình một cái. Vương Bản Xương kinh ngạc, phát hiện cánh tay Diệp Phàm bầm tím rồi. Giống hệt như vết thương trên mặt mình lúc này.
Diệp Phàm tự đánh mình khiến cho Vương Bản Xương không khỏi thấy hứng thú. Ông ta mắt híp lại, chờ đợi xem vị Bí thư Thành ủy này tiếp theo sẽ giở trò gì.
Không lâu sau, người hầu gái giúp Diệp Phàm bôi thuốc lên. Dưới sự hỗ trợ của nội công thâm hậu, gần 15 phút sau, đã thấy hiệu quả rồi.
Khi Diệp Phàm lau đi lớp thuốc trên tay ra. Vương Bản Xương không khỏi ngẩn người, ông ta ngơ ngác nhìn vào cánh tay Diệp Phàm. Miệng ấp úng nói:
- Không thể có chuyện này được, không thể.
- Đây chính là do một số loại thuốc đặc biệt ở Đồng Lĩnh chúng tôi phối chế mà thành. Cây thuốc nơi đây từ lâu đã nổi tiếng rồi. Chủ tịch thành phố Vương nếu có hứng thú thì ngày mai đi xem.
Diệp Phàm cười nói. Đương nhiên là hắn đang gạt Chủ tịch thành phố Vương rồi.
- Tôi cũng muốn thử xem.
Vương Bản Xương quả nhiên động lòng rồi.
Sau đó người hầu gái giúp ông ta bôi thuốc. Nửa giờ sau, vết bầm trên mặt Chủ tịch thành phố Vương nếu như không nhìn kỹ thì rất khóp phát hiện ra.
- Không thể tưởng tượng được, đất nước của tổ tiên tôi lại có được loại thảo dược thần kỳ thế này. Đúng là được mở rộng tầm mắt rồi. Việc này không giả chứ.
Vương Bản Xương cười nói, thái độ đối với Diệp Phàm cũng cởi mở hơn nhiều.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Vương, có mất thì cũng phải có được chứ. Nếu không phải đêm qua xảy ra tình huống bất ngờ kia thì hôm nay anh đâu được nhìn thấy thảo dược kỳ diệu của chúng tôi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tắc ông thất mã, họa phúc khôn lường nhỉ.
Vương Bản Xương không kìm nổi liền thở dài một tiếng. Ông ta là một Hoa kiều, vì thế cũng am hiểu TQ.
Sau đó, người hầu gái lại tiếp tục giúp năm người cùng đi với Vương Bản Xương bôi thuốc. Và kết quả đương nhiên bọn họ cũng đều vô cùng thán phục.
Chủ tịch thành phố Vương đồng ý sáng mai sẽ đi đến vườn thuốc Xuân Sơn để thăm quan những loại thảo dược thần kỳ. Điều này, Diệp Phàm cũng chẳng sợ, quay người liền giao cho Vương Long Đông buổi tối đi “chuẩn bị”.
6h sáng hôm sau, mấy tên ẩu đả với Vương Bản Xương tất nhiên đều đã bị tóm gọn. Thực ra, những kẻ đánh người thật sự đều đã chạy rồi.
Diệp Phàm lần này vì để Bao Nghị có thể thượng vị, đành phải buông tha cho bọn chúng. Những tên bị bắt này đơn giản chỉ là mấy tên trộm cắp vặt mà thôi.
Đây là Thẩm Quát bỏ tiền ra để sai mấy người này chịu tội thay. Hơn nữa, lúc đó nhập nhoạng cho nên đám người của Chủ tịch thành phố Vương cũng không rõ là ai đánh. Việc này cứ để như vậy!
Sáng hôm sau, Bao Nghị giải quyết xong tất cả mọi thủ tục. Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh Tống còn cử một Phó trưởng ban cùng với Bao Nghị đi xuống thành phố Đồng Lĩnh. Tuyên bố bổ nhiệm đồng chí Bao Nghị làm quyền cục trưởng cục Công an.
Đương nhiên, việc này còn phải trình Hội đồng nhân dân. Cái đó thì đương nhiên được thông qua thôi, nên không đáng suy nghĩ.
Chiều hôm sau, Diệp Phàm về tới thành phố Đồng Lĩnh.
Chủ tịch thành phố Vương rất nhiệt tình, nhìn thấy Chủ tịch thành phố Cao liền đề nghị được đến vườn thuốc Xuân Sơn thăm quan.
Vườn thuốc Xuân Sơn giáp với tỉnh Cổ Mông, cũng là một sườn dốc nghiêng, diện tích vô cùng lớn. Nơi này chính là “căn cứ dược liệu” của thành phố.
Đối với việc khảo sát của Chủ tịch thành phố Vương thì đương nhiên từ đại cục của thành phố, Cao Thành cũng hy vọng có thể giữ chân được Chủ tịch thành phố Vương. Cho nên, với sự phối hợp của đồng chí Vương Long Đông thì Chủ tịch thành phố Vương cũng khá hài lòng về buổi tham quan này.
Liên tục trong ba ngày, Chủ tịch thành phố Vương hứng chí đi xuống mấy huyện của Đồng Lĩnh. Tổng thể cảm giác cũng rất tốt.
Tuy nhiên, khi Vương Long Đông giới thiệu đi tham quan tập đoàn khai thác mỏ Thiên Mộc thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Đối với khách từ Canada đến, thì Tổng giám đốc Phượng Thảo Thiên chuẩn bị đầy đủ. Trên cơ bản, những cái không đẹp đều được giấu đi.
Tuy nhiên, khi xe của Chủ tịch thành phố Vương quay đầu hồi phủ, vừa đi đến khu vực khai thác thì đột nhiên có hai người quần áo dính đầy máu bò từ trong bụi cỏ ra. Hai người này không để ý đến sống chết, lập tức quay xuống trước xe của Chủ tịch thành phố Vương kêu oan.
Cao Thành tức giận đến xanh mặt, tuy nói lập tức gọi cảnh sát đến để lôi người đi.
Tuy nhiên, vẫn còn để lại ám ảnh trong lòng Chủ tịch thành phố Vương. Buổi sáng hôm sau người ta đã đòi đi rồi. Còn về việc kết nghĩa hai thành phố thì về nước rồi quyết định sau.
Diệp Phàm vừa nghe nói qua đã đập bàn một cái, lập tức ra chỉ thị cho Cục trưởng cục Công an Bao Nghị nhất định phải nghiêm trị kẻ gây họa. Buổi chiều ngày hôm sau, Bao Nghị mang theo cặp da bước vào phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Hai người chặn đường kêu oan, rút cục là chuyện gì xảy ra vậy
Diệp Phàm hỏi.