- Phí đại sư đã đại diện các cô ấy nhận thua rồi, nếu đấu thêm nữa chỉ lãng phí sức lực thôi. Tùng Tỉnh tiên sinh, nên giữ chút khí lực đi.
Trí Dã đại sư của Thiếu Lâm Tự nói.
Tùng Tỉnh Chính Điền tức giận liếc mắt lườm lão hòa thượng ‘nhiều chuyện’ này một cái, sau đó xoay người lại. Y hiểu, nếu đấu với lão hòa thượng này thì sẽ chẳng có cái gì tốt đẹp cả.
Bởi vì, vừa rồi Điền ngũ nhập nhị đại sư có nói rằng lão hòa thượng này bản lĩnh rất ghê gớm. Tùng Tỉnh Chính Điền não có bị ngâm nước cũng chẳng chọc vào những nhân vật như vậy. Nếu như phá hỏng kế hoạch của Hoành Đoạn gia thì không bị mổ bụng mới là lạ.
- Phía dưới, Phí gia đã có bốn đối thủ tời khỏi, chỉ còn lại Phí Thanh Sơn và Diệp Phàm còn có tư cách tham chiến. Còn Hoành Đoạn gia thì còn lại 3 người còn đủ tư cách tham chiến.
Trí Dã đại sư nói, nhìn Hoành Đoạn gia một cái, nói tiếp:
- Tiếp theo đến lượt Hoành Đoạn gia rồi.
Ba người Hoành Đoạn Cửu Hạ nhìn một cái rồi đều đứng bật dậy, lập tức, toàn bộ đấu trường đều có chút kinh ngạc. Ba người bọn họ đồng thời xuất mã, xem ra muốn giở chiến thuật quần chiến rồi.
Tâm tư của Hoành Đoạn gia Diệp Phàm không khó suy nghĩ ra, phỏng chừng bọn họ tự nhận ra rằng trong ba người bọn họ, bất kỳ người nào nếu một mình đấu thì sẽ không đấu lại được Phí Thanh Sơn.
Cho nên, có lẽ là muốn lợi dụng hợp luyện bí công 'Brokeback thủ’. Bí công này chính là nhằm vào Phí Thanh Sơn.
Chỉ có điều Diệp Phàm trong lòng có chút chua xót. Hiện giờ Phí Thanh Sơn bị thương công lực còn chưa khôi phục, bất kỳ một ai trong ba người này cũng không phải là người mà ông có thể chống đỡ được.
Ba người hợp kích, vậy đối tượng liền biến thành Diệp Phàm. Diệp Phàm trong lòng chợt lạnh, nếu là đơn chiến thì mình tự nhận còn nắm năm mươi năm mươi.
Cái này là ba người cùng đánh, tỷ số thắng chắc chắn là có số “không” rồi.
Phí Thanh Sơn nhìn Diệp Phàm một cái, hai người nện những bước chân cững chãi hướng vào giữa sân. Lập tức, những tràng vỗ tay như sấm, trực kích trời cao mà đi.
Đương nhiên, đối với Diệp Phàm, Hoành Đoạn gia nhìn thấy người này quá trẻ tuổi. Cho nên Hoành Đoạn Cửu Hạ, Hoành Đoạn Tiểu Điền Lang và Tùng Tỉnh Chính Điền đều tập trung vào Phí Thanh Sơn. Còn Diệp Phàm, thì ba người căn bản chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái. Diệp Phàm lúc này biến thành vật làm nền rồi.
Diệp Phàm cùng Phí Thanh Sơn đứng song song, Ba người của Hoành Đoạn gia cũng đứng song song.
Năm người cứ giằng co như vậy mà không có bất kỳ động tác nào, không khí trở nên yên lặng đến độ một cây kim rơi cũng đều có thể nghe thấy tiếng. Cao thủ tỷ thí, trước hết là tỷ thí sự nhẫn nại và lực cân định.
Cứ như vậy, ước chừng đứng nửa giờ.
- Mời!
Phí Thanh Sơn và Diệp Phàm đồng thời mở miệng.
- Mời!
Người của Hoành Đoạn gia cũng khách khí nói.
Đột nhiên, ba bóng người Hoành Đoạn gia nhoáng lên một cái, hình thành một hình chùy đồ tam giác, tản ra công kích hướng về phía Phí Thanh Sơn.
Còn Diệp Phàm căn bản là bị ba người ở ngoài vòng tam giác. Dường như trong trận chiến này Diệp Phàm chẳng có chút liên quan nào. Nếu Phí Thanh Sơn bây giờ Diệp Phàm đảo là có thể đứng một bên quan chiến được.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không thể đứng được nữa rồi. Bàn tay phải của hắn vừa động, vừa mới ra tay hắn dùng Khai Bi thủ của Lô gia.
Thuật Khai Bi này, nếu như luyện đến cực điểm thì một chưởng đi xuống có thể chém vỡ một tấm bia đá. Với năng lượng của Diệp Phàm bây giờ thì đừng có nói đến tấm bia đá mà cả một căn phòng cùng bổ thành đôi.
Hơn nữa, Khai Bi thuật này tương đối âm lạt. Xuất chưởng tiến vô thanh vô tức, khiến bạn có cảm giác người này đang luyện Hoa bả thức. Đến khi cách bạn chừng một mét thì tính bùng nổ của chưởng lực mới có thể giống như một quả khí cầu đột nhiên bị nổ tung.
Thường thường, lúc này đối thủ sẽ không kịp trở tay. Diệp Phàm đã thử đến n lần rồi, trăm lần hiệu nghiệm cả trăm.
Quả nhiên, gặp phải sự công kích tử chưởng lực của Diệp Phàm. Tùng Tỉnh Chính Điền có chút khinh miệt liếc mắt lại. Chân tùy tiện đá một nhát về phía Diệp Phàm.
Còn bên này, Tùng Tỉnh Chính Điền hung hăng tấn công Phí Thanh Sơn. Lúc này, Phí Thanh Sơn chịu sự tấn công dồn dập của cả ba người.
Phí Thanh Sơn thấy vậy, đương nhiên là vui mừng rồi. Biết Tùng Tỉnh Chính Điền bị Diệp Phàm làm cho mê muội rồi.
Hắn thi triển Hổ Ưng công đi ra, xoay một cái tránh sự công kích của Hoành Đoạn Cửu Hạ và Hoành Đoạn Tiểu Lang Điền, còn một chân thì đá về phía Tùng Tỉnh Chính Điền.
Cước này của Phí Thanh Sơn tuyệt đối là để phô trương thanh thế, ông phải dụ để Tùng Tỉnh Chính Điền dồn hết công lực về phía mình, để bên kia Diệp Phàm có thể ra tay.
Tùng Tỉnh Chính Điền vừa thấy, quả nhiên là trúng kế. Y dồn nội khí đánh vào đùi phải của Phí Thanh Sơn. Quyền này ít nhất cũng phải tốn đến chín phần khí lực của Tùng Tỉnh Chính Điền, còn một nửa phần là dồn để đá vào một chân của Diệp Phàm.
Một quyền này, khí sóng ở không trung hình thành một lồng khí mà mắt người bình thường khó lòng mà nhìn thấy được.
Tùng Tỉnh Chính Điền đột nhiên đổi quyền thành chưởng, thi triển thuật 'Brokeback’ của Hoành Đoạn gia. Hai người còn lại thấy vậy, cũng lập tức liên hợp công kích, tất cả đều chuyển quyền thành chưởng đánh về phía Phí Thanh Sơn.
Phí Thanh Sơn thấy chưởng lực của Diệp Phàm.
Cũng sắp đến rồi mà hắn chưa tránh ra còn hung hăng đá về phía Tùng Tỉnh Chính Điền. Hơn nữa, còn bất chấp sự hợp kích của hai người Hoành Đoạn Cửu Hạ ở phía sau, để nguyên phần sau lưng cho hai người này.
Diệp Phàm trong lòng cảm thấy bi thương. Hắn biết, Phí Thanh Sơn đang lấy thân mình làm mồi nhử để Tùng Tỉnh Chính Điền.
Sau đó để Diệp Phàm toàn lực hạ Tùng Tỉnh Chính Điền trước, như vậy giải quyết xong một tên, trong nhát mắt Brokeback sẽ mất đi một cánh tay lớn.
Hơn nữa dường như Phí Thanh Sơn cũng hiểu được, bản thân mình dưới sự công kích của cả ba người, nhiều nhất chỉ có thể chạy một chút, lúc sau nếu không chống đỡ nổi nữa thì ngã xuống. Cho nên liền quyết định hợp sức với Diệp Phàm đánh Tùng Tỉnh Chính Điền.
Thình thịch thình thịch…
Mấy tiếng nổ truyền đến, khiến cả lôi đài lắc lư vài cái. Ba…một tiếng, Phí Thanh Sơn bị bốn chưởng của hai người Hoành Đoạn đánh trúng sau lưng, cả người bị đánh bay ra chừng mười mấy mét, máu tươi trong miệng phun ra, người không thể đứng dậy nổi nữa.
- Sư bá!
Diệp Phàm tức giận rồi, dùng mười thành công lực thi triển Khai Bi chưởng hung hăng đánh lên người Tùng Tỉnh Chính Điền. Lại một tiếng động lớn nữa vang lên, sau đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết của người nhà Hoành Đoạn.
Bởi vì, Tùng Tỉnh Chính Điền đã bị một chưởng của Diệp Phàm đánh xa hàng chục mét, mắc ở lan can của lôi đài, máu tươi phun ra giống như pháo hoa vậy. ‘Oành’ một tiếng, giống như một viên đạn pháo đập mạnh xuống bãi cỏ.
Lập tức, dưới bãi cỏ bùn tung lên mù mịt đến hơn mười thước. Còn Tùng Tỉnh Chính Điền thì như thể bị chôn sống vậy. Y đang ở dưới hố sâu chừng ba mét.
Khi người nhà Hoành Đoạn chạy tới, phát hiện sau lưng Tùng Tỉnh Chính Điền không ngờ còn có một vết thương hở lớn, mơ hồ có thể nhìn thấy cả nội tạng bên trong.
Bên kia, người nhà Phí gia mời các chuyên gia, bác sỹ đến phẫu thuật tại chỗ.
- Hắn là cửu đẳng đấy! Cửu đẳng đấy!
Tùng Tỉnh Chính Điền bị khiêng đi còn giãy giụa nói với lại.
Y đang nhắc nhở người của mình phải cảnh giác người thanh niên này, đây là một nhân vật cực kỳ lợi hại, vì thế đừng có khinh địch được, ta đây bị hắn đánh bay xuống đất chứ không phải là Phí Thanh Sơn.
Tuy nhiên, Tùng Tỉnh Chính Điền rống lên như vậy cũng khiến mọi người kinh ngạc. Không ngờ người thanh niên này lại giấu tài, không lộ ra mình là cao thủ cửu đẳng như vậy. Hồ đạo trưởng của Võ Đang tự nhiên trong lòng thấy dễ chịu hơn một chút.
Lúc cùng với Diệp Phàm nắm tay phân cao thấp còn có chút không phục. Nhưng giờ thì lão Hồ tâm phục khẩu phục rồi.
Hơn nữa, trong lòng còn cảm thấy phát hoảng, bụng nghĩ cũng may mà hôm qua cậu ta tha cho mình. Người thanh niên này không tồi, biết khoan dung độ lượng…
Còn hai người Hoành Đoạn Cửu Hạ mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm lúc này đang đỡ Phí Thanh Sơn.
Hai lão hồ ly này không nén nổi nỗi khiếp sợ trong lòng. Không thể tưởng tượng được, trên đời này lại có một cao thủ cửu đẳng trẻ tuổi như vậy.
Hơn nữa, nghe tiếng hô của Tùng Tỉnh Chính Điền có thể biết được, người trẻ tuổi này thật đáng sợ. Không ngờ một chưởng lại có thể khiến cho một cao thủ cửu đẳng bậc khai nguyên như Tùng Tỉnh Chính Điền bị thương thảm hại như vậy.
- Diệp phàm, con là niềm tự hào của Phí gia, con là tân Ưng Vương của Phí gia. Lão phu chính thức rút lui, ta đã mất lực chiến rồi. Danh dự của nước ta, hôm nay dựa vào con rồi.
Phí Thanh Sơn nói xong, miệng lại phun ra máu. Đám người Điệp Vũ vội bước lên đỡ ông xuống.
Tuy nhiên, Phí Thanh Sơn chết cũng không chịu đi, cứ ngồi trên ghế như vậy để bác sỹ kiểm tra…
Phí Thanh Sơn nói xong, bên phía người TQ liền hô lớn:P
- Trung Hoa bất bại, Ưng Vương, hãy tiến lên.
Những tiếng hô đó hào khí ngút trời. Phải biết rằng, bạn bè của Phí Thanh Sơn có đến mấy người là cao thủ bát đẳng đỉnh giai, còn có hai ba người là cao thủ cửu đẳng.
Hơn nữa đoàn người Phí gia, mấy chục người đồng thanh hô vang, khí thế có chút kinh người.
Những tiếng hô đó khiến cho các bác sỹ và y tá cũng không kìm được, vì vậy cũng lớn tiếng hô theo. Lập tức khiến toàn trường chấn động.
Đoàn trợ uy của Hoành Đoạn gia cũng kêu to ‘Đế quốc bất bại’ gì gì đó. Nhưng dù sao đây cũng là đang ở nhà họ Phí của Trung Hoa, vì vậy những tiếng hô đó sớm đã bị khí thế ngút trời của bên TQ vùi dập rồi.
Ba người lại tiếp tục giao chiến.
Không khí lập tức yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thấy tiếng thở mà thôi. Nhưng, bên phía TQ chỉ có thể nói rằng, khí thế kinh người.
Tuy nhiên, tất cả mọi người đều hiểu, bên mình thua là cái chắc. Bởi vì, bên phía Hoành Đoạn gia là cao thủ cửu đẳng tầng thứ hai, thứ ba. Còn người thanh niên này tuy là cửu đẳng, vừa nãy chỉ là đánh lén được mà thôi.