Tề Thiên cười thần bí.
Xe chỉ huy chạy mấy tiếng đồng hồ thì dừng lại, tiếp theo phải đi bộ. Đi suốt hơn nửa tiếng đồng hồ mới nhìn thấy một cánh rừng lớn, trên thảo nguyên mà có thể nhìn thấy một cánh rừng rậm tươi tốt như thế này đúng là tương đối hiếm thấy.
- Hồ Lục Hãn ở trong rừng, bình thường rất ít khi thấy người. Xung quanh cũng không có thôn trang nào, ngay cả người chăn nuôi gia súc cũng rất ít gặp. Cho nên, nơi này bảo hộ sinh thái rất tốt.
Tề Thiên nói, ba người đi vào rừng.
Lúc nhìn thấy hồ nước xanh biếc chu vi khoảng 5,6 dặm kia, Diệp Phàm cũng cảm thấy hai mắt sáng lên. Hồ Lục Hãn này được những cây đại thụ to lớn vây quanh, nằm kế bên núi, có vẻ yên tĩnh lạ lùng.
Viên cảnh vệ nhanh nhẹn bày xong cần câu, ghế gập có thể ngồi, nằm và bàn trà nhỏ. Còn có một đĩa lạc, đậu Hồi Hương và một bình rượu Mao Đài.
Trời tuy có chút lạnh, nhưng may mà khí trời hôm nay tốt. Hơn nữa, viên cảnh vệ còn trải một tấm thảm lông trên ghế, Diệp Phàm ngồi lên vươn vai một cái, thích ý thở mạnh ra một cái kêu lên:
- Thoải mái quá!
- Em không gạt ông anh chứ, nơi này rất thoải mái. Giống hệt một nơi Thế ngoại đào nguyên, rời xa đô thị, rời xa ô nhiễm, rời xa ồn ào náo động. Hơn nữa, hôm nay chúng ta chỉ việc thoải mái ngồi câu cá thôi. Mọi công việc đều gác lại, để thể xác và tinh thần chúng ta được thả lỏng.
Tề Thiên sau khi tung lưỡi câu cũng thoải mái duỗi người ra, lười nhác nằm nghiêng trên ghế.
Câu được một giờ, hai người đều có chút buồn bực, vì chẳng câu được con cá nào. Đừng nói cá lớn, ngay cả cá nhỏ cũng không có. Như thể bọn chúng đang chơi trốn tìm với hai người vậy.
- Trong hồ này chẳng lẽ không có cá?
Diệp Phàm nhìn hồ nước, hỏi.
- Nhất định có, có điều, hôm nay sao lại kỳ thế nhỉ, không thấy con nào cả?
Tề Thiên cũng không hiểu nổi.
- Muốn cá lại sợ không có cá, có bản lĩnh thì đến bắt là được.
Đúng lúc này có một giọng nói kỳ quái khàn khàn không biết từ chỗ nào phát ra. Diệp Phàm và Tề Thiên lập tức chấn động, mở to mắt tìm khắp bốn phía.
Cũng chính lúc này, cá trong hồ cứ như bị điên nhảy hết ra ngoài. Hơn nữa, con nào con nấy đều bay lên trong không trung, hình thành một chiếc võng cá phân làm bốn phía bay về phía Diệp Phàm. Hình thế cá bay đầy trời có thể nói là tương đối hoành tráng.
- Có biến, chú ý!
Tề Thiên hô, cảnh vệ bên cạnh lập tức rút súng ra. Có điều, bốp~ bốp~ vài tiếng giòn vang. Tề Thiên và viên cảnh vệ dường như bị cái gì đó đánh trúng, văng vào bụi cỏ, không động đậy.
- Tề Thiên!
Diệp Phàm cho rằng Tề Thiên đã chết, lo lắng gọi to, tay vừa phất lên, tiểu Lý đao bay ra như Thiên nữ tán hoa, công kích về phía những con cá đang bay tới.
- Cậu ta chưa chết đâu, yên tâm. Nếu hôm nay cậu không thể thắng được bà lão này thì cậu ta nhất định sẽ chết!
Lúc này vẫn là giọng nói đó truyền đến.
Xoẹt một cái, những con cá bị phi đao của Diệp Phàm găm trúng không ngờ bất ngờ kết thành một dây thừng làm từ cá một cách đầy quỷ dị.
Xoay chuyển theo đường xoắn ốc, giống như một thanh trường mâu, vừa giống một chiếc roi cá quất về phía Diệp Phàm.
Chiếc roi làm từ cá cắt qua không khí, ngay cả nước của hồ Lục Hãn cũng bị chấn động, bắn lên những cột nước cao 5, 6 mét.
Đồng tử Diệp Phàm co rút mạnh, bởi vì, đến giờ hắn vẫn chưa phát hiện được ra là ai làm. Hơn nữa người này trốn ở nơi xa lại có thể khống chế tất cả những thứ này.
Khí lực của người này đã mạnh đến mức nào rồi, Diệp Phàm ngẫm nghĩ mà trong lòng phát run, biết rằng hôm nay đã gặp được tuyệt thế cường nhân, ngay cả sư bá Phí Thanh Sơn cũng không có được năng lực như thế này.
Hô…
Diệp Phàm tiện tay cần cần câu lên, phất lên trong không trung dưới sự khống chế của nội tức. Hình thành một cột gió quét về phía chiếc roi bằng cá.
Rào rào…
Lộp bộp…
Chiếc roi cá chỉ dừng lại một chút rồi cuốn mất chiếc cần câu có dồn tám phần mười sức mạnh của Diệp Phàm, không còn thấy tăm hơi.
- Chàng thanh niên, có bản lĩnh gì thì đem ra hết đi. Bằng không, hôm nay ba người các ngươi sẽ nằm lại nơi này. Hồ Lục Hãn này sẽ trở thành nơi chôn thây của các ngươi.
Giọng nói kia vẫn vang lên trong không trung, lạnh lẽo như băng, cho dù Diệp Phàm có dùng đôi mắt chim ưng và thuật do thám bằng sóng khí cũng không đoán được phát ra từ nơi đâu.
Tình huống kiểu này chỉ có thể giải thích là công lực của đối phương cao hơn mình rất nhiều. Người ta đã dùng nội tức để che đi toàn bộ cảm giác mà mình cảm nhận được. Giống như trong khu vực thi dùng thiết bị vô hiệu hóa toàn bộ sóng vô tuyến, anh có di động cũng không thể gọi ra ngoài, không thể sử dụng.
- A!
Diệp Phàm rống to một tiếng, túi Thiên Âm từ trong tay quăng ra như Thiên võng. Phần phật trước gió, lao nhanh về phía chiếc roi cá.
Xoẹt…
Lần này, Diệp Phàm dốc hết sức, gom trọn chiếc roi lấp lánh vảy cá đó. Diệp Phàm vừa ra sức, phun ra nội kình định co túi Thiên Âm lại nghiến nát chiếc roi cá.
Tuy nhiên, rõ ràng đối phương không để cho Diệp Phàm được như ý. Một tiếng cười khẽ, xoẹt vài cái, túi Thiên Âm đột nhiên gặp phải một lực rất mạnh.
Luồng sức mạnh này lạnh như băng. Lạnh đến mức khiến máu như sắp đông lại, ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy không thể chịu nổi, thân thể vận sức, tay run lên, túi Thiên Âm tuột khỏi tay, bay đi.
Túi Thiên Âm bị một luồng khí nội tức dũng mãnh quét qua, bay vào trong rừng rậm.
- Xem ra là một thứ vũ khí tốt đấy, tuy nhiên, cũng chẳng có tác dụng gì, trả lại cho ngươi.
Giọng nói kia vang lên, túi Thiên Âm bay trở về, có điều bị treo trên cành cây cao mười mấy mét, suýt nữa thành túi rác.
Thứ này vô dụng, Diệp Phàm tất nhiên cũng chẳng lấy lại làm gì. Lúc này, thứ cần tìm là một vũ khí có thể khắc chế được roi cá của đối phương
Đốp đốp đốp mấy tiếng vang dội.
Diệp Phàm đang thi triển Hổ ưng công trên không trung bị roi cá hung hăng quất cho mấy phát, đau đớn mãnh liệt truyền đến, Diệp Phàm tức khắc văng vào trong bụi cỏ. Toàn thân hắn cảm thấy đau dữ dội, phát hiện áo chống đạn cũng đã bị chiếc roi cá đập rách ra rồi.
- Nếu không xuất ra bản lĩnh xuất chúng, thì cậu chết chắc.
Giọng nói kia lại vang lên đầy trêu chọc. Xem ra, người ta hoàn toàn chỉ đang giỡn chơi mà thôi.
Diệp Phàm tím mặt, ngực thiếu chút nữa nổ tung.
- Ra đây!
Diệp Phàm nổi giận, can tướng trên cổ tay rốt cuộc bắn ra. Một bóng màu bạc mắt thường khó nhìn thấy vụt một cái đã bay đến trước chiếc roi cá.
Phập xoẹt xoẹt…
Những con cá còn sống trong không trung bị can tướng sắc bén cắt thành những miếng cá nát tươm, máu cá văng tung tóe dưới ánh mặt trời y như một trận mưa máu. Những miếng cá hỗn độn trong không trung văng đầy trên mặt đất. Mùi cá tanh nồng nặc khiến Diệp Phàm suýt chút nữa ngất đi.
- Tuyệt lắm tuyệt lắm, không ngờ ngoài sức tưởng tượng của bà lão này, không ngờ lại là thực lực cửu đẳng tầng thứ ba, vậy mới tốt chứ!
Giọng nói kia hừ mấy tiếng có vẻ tán thưởng.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, những miếng cá rơi trên mặt đất dưới sự khống chế của một sức mạnh quỷ dị, không ngờ lại bắn về trong không trung.
Mà ngay cả những giọt máu cá tung tóe trong không trung cũng bị sức mạnh quỷ dị đó làm rối lên, xoay tròn, nhảy nhót, hỗn độn, cuối cùng hòa vào với nhau.
Lại lần nữa kết thành chiếc roi cá, tuy nhiên, chiếc roi cá lần này do kết hợp từ những mảnh vụn cá và máu nên càng chắc chắn hơn.
Dường như đã xảy ra phản ứng hóa hợp, trong chiếc roi cá đỏ rực thấp thoáng ánh vảy bạc, một chiếc roi quỷ dị như chiếc roi máu màu bạc lại lần nữa xuất hiện trong không trung.
Dưới tác động nội tức quái dị của người kia, chiếc roi cá quơ quơ giữa không trung. Nhẹ nhàng chấn động, bùm một tiếng vang dội, không trung chốc lát liền nổ tung, liên tiếp nổ ra bốn phía.
Vang lên giống như tiếng pháo nổ, lớp này tiếp lớp khác, chiếc roi chấn động càng dữ dội hơn, những sóng âm đó quấn lấy nhau trên không trung, hình thành một đao khí vô hình mắt thường không nhìn thấy, rạch một đường vào không khí, bổ thẳng xuống người Diệp Phàm.
Tốc độ thực sự quá nhanh, Diệp Phàm cũng không kịp thi triển Hổ ưng công của Phí gia để né tránh. Để bảo toàn mạng sống, vội vàng lăn trên mặt đất, khó khăn lắm mới có thể né được đao khí do chiếc roi cá chấn động tạo ra.
Cành cạch…
Một âm thanh chói tai truyền đến, Diệp Phàm quay đầu lại nhìn, lập tức hít vào một hơi lạnh. Bởi vì sau khi đao khí chém qua, cây đại thụ cao đến mười mấy mét sau lưng không ngờ bị đao khí đó cứng rắn chém thành hai nửa.
Hai nửa của cây đại thụ hợp thành hình chữ V ngã về hai bên, mà xuyên qua thân cây, một tảng đá lớn phía sau cách cây này 50~60 mét không ngờ cũng bị tách làm đôi. Nếu khí của chiếc roi này trực tiếp bổ lên người mình, có lẽ mấy mươi Diệp Phàm cũng đã thành hai phần rồi.
- Nữa nào nữa nào!
Giọng nói kia rất hứng thú, roi cá phát ra một tiếng bốp giòn vang trên không trung, đao khí thứ hai hình thành trong không trung lại nhắm thẳng về phía Diệp Phàm.
- Con mẹ nó!
Diệp Phàm cũng không thể nhịn được nữa, chửi thề, can tướng vung lên lao về phía roi cá.
Tuy nhiên, sau khi can tướng tiếp xúc với roi cá, liền bị những mảnh cá vụn cắn chặt lấy, không thể động đậy được nữa. Diệp Phàm cố hết sức muốn khống chế lại được can tướng, rõ ràng nội kình của đối phương mạnh hơn mình rất nhiều.
Can tướng không còn nghe theo sai bảo nữa, không trở về được. Có điều, can tướng vẫn còn đang xoay tròn, liều mạng lắc qua lắc lại. Phát ra âm thanh hu hu chấn động giống như tiếng trẻ con khóc.
- Trở về!
Diệp Phàm tức giận, tung hết sức lực ra.
Bùm một tiếng.
Can tướng bị mảnh cá vụn chấn động, Diệp Phàm chịu chấn động ngược, há mồm, một ngụm máu tươi không thể không phun ra, lập tức, xung quanh mười mét bị nhuộm đỏ một vùng chói mắt.
- Có tí chút bản lĩnh này, chẳng có gì thú vị cả.
Giọng nói kia lại bắt đầu lạnh lùng trêu chọc.
- A…
Diệp Phàm không để ý đến máu tươi trong miệng, ngoan cố gọi can tướng trở về. Có điều, kết quả lại là liên tiếp phun ra ba ngụm máu tươi nữa, can tướng trong không trung bị mảnh cá vụn quấn chặt lấy, không ngừng gào thét, lắc qua lắc lại.
- Trêu đùa đồ nhi của ta, lại là hai bà già âm thể, cũng thật khó tìm được võ công bậc cao như thế, lại là đàn bà âm thể.
Vậy trước tiên phải để mấy người trả giá một chút, thằng nhóc này dương khí quá nặng, tuy rằng có trải qua tổng hợp với Tuyết Hồng một chút nhưng vẫn là cương liệt quá mạnh làm tổn thương thân thể.
Cũng tốt, vừa hay giúp thằng nhóc này rửa tủy một chút. Nhóc con, có thể nắm lấy cơ hội này hay không tùy thuộc vào ngươi đó.
Trên một cành cây cách đó 500m, một bóng người như không có gì, chân đứng trên nhánh cây, sau khi lẩm bẩm một câu vươn một bàn tay vào trong không trung, một luồng nội khí dũng mãnh vô hình nhắm thẳng vào sóng khí đang công kích Diệp Phàm.
Đúng lúc này, cảm giác của Diệp Phàm có chút kỳ lạ.
Rõ ràng cảm thấy chiếc roi cá vừa rồi công kích mình do hai luồng sóng khí thao túng, mà lúc trước không hề có loại cảm giác này.
Chẳng lẽ là hai cao thủ đang đồng thời công kích mình, không đúng, nên nói là đang đùa bỡn mình…
Diệp Phàm lẩm bẩm trong lòng.
- Cút!
Đột nhiên, một giọng nói hết sức mạnh mẽ truyền đến. Bùm một tiếng, roi cá bất ngờ nổ tung văng đi bốn phía, lại bộp một tiếng vang dội, can tướng như kỳ tích, trở về trên cổ tay Diệp Phàm.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cảm thấy thân thể căng thẳng, hai luồng khí vô hình trong không trung không ngờ quấn lấy mình như rắn.
A…