- Rất xin lỗi Bí thư Diệp, chỗ này quả thật là hơi chật chội một chút, hay là ta đổi chỗ khác?
- Đổi chỗ khác, là chỗ nào? Anh tìm ra được phòng khác ư?
Diệp Phàm cảm giác được cái gì, hừ lạnh nói.
- Chỗ nào à, chính là ở hành lang ấy!
Lúc này, Điền Minh đắc ý đáp.
Là hành lang phải không?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Viện trưởng Tề.
- Điều này, xin Bí thư Diệp thông cảm cho hoàn cảnh khó khăn của bệnh viện. Thật sự là khó mà kiếm được thêm phòng bệnh nữa.
Viện trưởng Tề đã quyết định, đưa tay lên nói:
- Hãy chuyển giường bệnh đi, tìm một chỗ thích hợp để bọn họ truyền nước, tiền viện phí tối nay không cần trả nữa.
- Phải Viện trưởng Tề không đó, tôi thích ở đây.
Lúc này một giọng nói vang lên, đương nhiên là giọng nói của Phí Nhất Độ rồi. Gã liếc nhìn Viện trưởng Tề một cái, còn nói thêm:
- - Nơi này quả thật là hơi chật chội. Tôi hy vọng Viện trưởng Tề có thể suy nghĩ cho bệnh nhân, chuyển một vài người ra hành lang. Thối thum thủm thế này khó chịu lắm!
Phí Nhất Độ nói phóng đại, nhăn mày và bịt mũi lại.
- Anh là?
Tề Bồi Lâm dù sao cũng là một tên giảo hoạt, cảm thấy người thanh niên này nói chuyện rất quan cách, chắc là ở thủ đô cũng là người có thế lực. Trước khi hỏi thăm chi tiết cụ thể sẽ tuyệt đối không thể đắc tội được. Hỏi rõ ràng trước rồi phân biệt nặng nhẹ, đây là thái độ cư xử từ trước đến nay của Viện trưởng Tề.
- Ha ha, tôi đến từ Phí gia trang ở vịnh Phong Diệp.
Phí Nhất Độ thản nhiên nói.
- Phí gia trang!
Tất cả mọi người sau khi nhắc lại câu này, sắc mặt đều thay đổi. Phí gia trang ở vịnh Phong Diệp dù sao cũng đã xuất hiện một lãnh đạo kiệt xuất tên Phí Nhất Hoàn. Vì vậy, Phí gia trang ở vịnh Phong Diệp được người ta tôn là gia trang đệ nhất thiên hạ.
Ngay đến Trưởng phong Trương – mẹ ruột của Điền Minh của hơi thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn Điền Minh một cái, có chút oán trách hắn sao lại tham gia vào đám người gây thù chuốc oán với người của Phí gia trang.
- Vậy anh đây là con trai của vị nào?
Viện trưởng Tề tiếp tục hỏi thăm.
- Ha ha, của vị đứng đầu.
Diệp Phàm bất ngờ thản nhiên cười cười, gây ra một sự kinh động lớn cho mọi người. Viện trưởng Tề lập tức hơi thay đổi sắc mặt.
- Viện trưởng Tề, còn không mau chuyển mấy người này ra hành lang đi. Thật là đáng ghét, lải nhải lôi thôi nãy giờ!
Phí Nhất Độ lần lạnh giọng hừ nói.
- Chuyển đi!
Viện trưởng Tề bất đắc dĩ gật đầu và phẩy phẩy tay. Đám y tá hộ lý đi về phía đám Điền Minh.
- Tề Bồi Lâm, ông làm hay lắm, chúng tôi chuyển viện, không truyền nữa.
Trưởng phòng Trương mặt tím lại như gan lợn, hừ lạnh một tiếng quát.
- Vậy tôi lập tức làm thủ tục xuất viện cho các anh chị.
Viện trưởng Tề mí mắt nhảy dựng lên, khẩn trương nói. Không có cách nào khác, có thể chuyển đi một người là bớt được một người. Nếu hai đám người kia ở trong này lại đánh nhau thì dù mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội, đến lúc đó không phải chết thì cũng là gần chết.
Nhìn thấy Trương Nhất Đống đang được y tá giúp khênh người đưa đi, Phí Nhất Độ lạnh lùng nói:
- Đấu với ta, tên nhãi ranh, thối chết mày đi!
Viện trưởng Tề ra lệnh một tiếng, không lâu sau vài bác sĩ ở phòng bệnh đi đến. Đám người của Phí Nhất Độ và Triệu Tứ lại đi vào, tiếp tục truyền nước.
Đến giữa trưa, sau khi giải quyết xong mớ bòng bong, Diệp Phàm trở lại văn phòng tại thủ đô thì Trưởng phòng Ô Băng đều đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ. Thấy Diệp Phàm trở về, Ô Băng lại theo Diệp Phàm vào phòng, cười nói:
- Bí thư Diệp, anh cần gì cứ gọi. Chúng tôi ở tại văn phòng thủ đô chính là vì phục vị lãnh đạo. Giữa chốn thủ đô này, tôi cũng quen biết vài người, cần liên hệ gì xin anh cứ nói.
- Ha ha, cảm ơn Trưởng phòng Ô, tạm thời tôi chưa cần gì cả, khi thực sự cần xử lý việc gì nhất định sẽ nhờ chị giúp.
Diệp Phàm tỏ vẻ cảm ơn, tiện tay lấy ra một chiếc ví LV từ bên hông đưa ra, cười nói:
- Trưởng phòng Ô, chị trông rất đẹp, chiếc ví này chắc sẽ hợp với chị. Mấy tháng trước đến Hồng Kông được một người bạn tặng cho, dù sao tôi cũng là một người đàn ông, không dùng cái này được.
- Dạ thôi, nhận quà tặng của Bí thư Diệp, thật ngại lắm!
Ô Băng xua xua tay, khẩn trương chối từ nói, tuy nhiên, ánh mắt kia vẫn lén nhìn chiếc ví LV kia. Ô Băng cũng biết chiếc ví này trị giá hơn mười nghìn tệ.
- Nhận lấy đi, không phải đã nói rồi sao, để lại chỗ tôi cũng không có tác dụng gì.
Diệp Phàm kiên quyết đưa sang. Tuy rằng bản thân mình không thường xuyên đến văn phòng tỉnh ở thủ đô nhưng có một lúc nào đấy sẽ cần dùng người.
Đối với phương diện dùng tiền bạc, Diệp lão đại căn bản là không có khái niệm gì, tin rằng chỉ cần dựa vào một tay dược thuật của mình thì tuyệt đối cũng sẽ không chết vì nghèo.
- Bí thư Diệp quay lại rồi?
Hà Nghi Viễn sau khi biết tin liền nhanh chóng chạy sang.
Ô Băng cũng nhận chiếc ví LV rồi đi trước.
- Bí thư Diệp, tôi xin đi trước. Tôi muốn trở về tìm hiểu một chút về các hạng mục cải tạo của các phương diện liên quan đến thủy lợi ở địa khu Lĩnh Nam.
Hà Nghi Viễn nói. Đồng chí lão Hà nhìn thấy được hi vọng, tất nhiên lúc này chính là thời điểm mấu chốt.
- Vậy được, tôi còn chút chuyện phải ở lại thủ đô vài ngày. Vậy tôi sẽ không tiễn anh nhé.
Diệp Phàm cười nói.
- Tiễn đưa gì, tuy nói Hà Nghi Viễn tôi già hơn ông em mấy chục tuổi, nhưng chúng ta cũng là anh em. Sau này gọi tôi là anh thôi là được, không cần phân biệt làm gì. Nếu không gọi tôi là lão Hà cũng được, nghe thân thiết hơn.
Hà Nghi Viễn vẻ mặt chân thành, cười nói.
- Được, lão Hà. Vậy tôi gọi Ô Băng thu xếp cho anh một chiếc xe. – Diệp Phàm cười nói.
- Xem ra ông em tiến bộ nhanh đấy! Mới mấy ngày đã lên tay rồi?
Hà Nghi Viễn nói đùa.
- Nào dám chứ, Ô Băng xinh đẹp như giọt nước ấy. Các anh em trong nội thành còn chẳng tán được, sao có thể để mắt đến kẻ quê mùa tỉnh lẻ như chúng ta. Anh Hà nói đùa rồi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Không nhất định à!
Hà Nghi Viễn cười đầy ẩn ý, nhưng cũng không nhắc lại chuyện này. Diệp Phàm gọi điện thoại cho Ô Băng, bảo cô tự mình đi sắp xếp.
Hà Nghi Viễn không khỏi có chút cảm phục nói:
- Ông em à, tôi đây đến làm việc tại văn phòng chính phủ mấy lần rồi. Chủ nhiệm Phương cũng là đồng nghiệp của tôi nhưng mỗi lần dùng xe không thấy họ nhiệt tình nhanh chóng như vậy. Vẫn là thể diện của ông em lớn, người anh như tôi không thể so sánh được.
- Ha ha, anh Hà cứ nói đùa. Anh gọi điện thoại trực tiếp họ sẽ thu xếp nhanh hơn.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thể nào đâu.
Hà Nghi Viễn rất nghiêm túc, gật đầu.
Diệp Phàm cảm giác vừa ngủ một mạch sáu giờ đồng hồ.
Vừa mới ngủ dậy thì Ô băng lại đến, nói là bảo nhà ăn chuẩn bị cơm cho Diệp Phàm, còn nói sẽ ăn cơm cùng Diệp Phàm.
Khi Diệp Phàm đang muốn gật đầu, chuông điện thoại vang lên. Hắn vừa nhận điện thoại đã nghe thấy giọng của Tổng tham mưu trưởng Tống Định Nhất cười nói:
- Đồng chí Diệp Phàm, ngủ ngon không?
- Cũng không tệ lắm văn phòng thủ đô này khi ngủ dậy cũng khá thoải mái.
Diệp Phàm cười nói.
- Cậu ngủ ở văn phòng à, có cần tôi bảo bọn họ sắp xếp cho cậu một phòng ở, sau này đến thủ đô công tác càng tiện lợi hơn.
Tống Định Nhất nói cũng là thật lòng, ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- 4 phòng ở, 2 phòng khách rộng 160 mét vuông thì thế nào?
- Không cần đâu thưa Tổng Tham mưu trưởng Tống. Văn phòng tại thủ đô cũng tiện lợi lắm, lại có cơm ăn, gọi xe cũng dễ dàng, hơn nữa lại có bạn bè đồng nghiệp, đông vui hơn.
Diệp Phàm cự tuyệt, chỉ sợ mắc nợ người khác.
- Vậy được.
Tống Định Nhất nói, biết người ta đường đường là đại soái đội đặc nhiệm số 8, thiếu gì phòng ở, thiếu gì xe.
Dù muốn mỹ nữ lãnh đạo trong tổ cũng còn có thể lôi ra được. Tổ 8 không giống bộ đội bình thường. Trong đội bình thường nghiêm cấm rất nhiều điều lệnh nhưng tổ đặc nhiệm có thể công khai tiến hành, hơn nữa lại không vi phạm quân quy, đi hưởng thụ lấy hóa đơn cũng được chi trả hợp lệ.
Hơn nữa, đãi ngộ của cấp tướng vượt trội hơn hẳn cấp tướng của Bộ Tổng tham mưu nhiều. Đương nhiên, không phải là Tống Định Nhất ghen tị. Thời đại hòa bình, quân đội bình thường chỉ phải rèn luyện và rèn luyện, diễn tập đánh trận giả, tháo lắp súng chứ rất ít khi được sử dụng súng bắn đạn thật.
Mà Tổ tinh nhuệ có khi phải chấp hành nhiệm vụ, đều là những việc nguy hiểm đến tính mạng. Người ta phải trả cái giá cao như thế, đương nhiên có quyền được hưởng thụ.
- - Tuy nhiên, tôi vẫn rất cảm ơn Tổng tham mưu trưởng.
Diệp Phàm chân thành nói.
- Không cần cảm ơn, điều này vốn là phúc lợi mà cậu đáng được hưởng. Chỉ có điều trước nay cậu không ở thủ đô nên chúng tôi có phần sơ sót. Chúng tôi nên xin lỗi mới phải.
Tống Định Nhất nói xong, ngẫm nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Cậu hãy đến ngay văn phòng của Bộ tổng tham mưu một chuyến, thủ trưởng muốn gặp cậu, chắc là bọn họ sắp đến rồi.
- Rõ!
Diệp Phàm trả lời rõ ràng, lái xe thẳng đến Bộ tổng tham mưu, trong lòng băn khoăn không biết thủ trưởng muốn gặp mình vì chuyện gì. Mà đến Tống Định Nhất còn phải gọi là thủ trưởng thì người đó chí ít cũng phải là cấp Phó chủ tịch Quân ủy rồi, dù sao cũng có chút kỳ lạ.
Diệp Phàm vừa tập trung suy nghĩ vừa bước vào Tổng bộ Bộ tổng tham mưu.
Đích thân thư ký Dương Trì đã đứng đợi sẵn ở cửa, vừa thấy Diệp Phàm bị chặn lại đã lập tức tiến về phía chiếc xe chào với nghi thức quân đội rồi nói với một thiếu tá lãnh đạo:
- Anh ấy là thủ trưởng của tôi, các anh chặn cái gì?
- Thượng úy Dương, đây là quy định, không thể phá lệ được. Chúng tôi chỉ kiểm tra giấy thông hành và chứng minh, không nói suông ở đây.
Vị thiếu ta hướng về phía xe Diệp Phàm chào theo nghi thức quân đội nói:
- Rất xin lỗi thủ trưởng, xin cho kiểm tra giấy chứng nhận.
- Ha ha, không sao, các anh cứ kiểm tra đi?
Diệp Phàm cười ôn hòa, lấy giấy chứng nhận ra. Sau khi vị Thiếu tá cẩn thận xem qua, vẻ mặt khiếp sợ, lại nhìn nhìn Diệp Phàm một cái rồi vội vàng chào theo nghi thức quân đội lần nữa nói:
- Đã cản trở công việc của thủ trưởng rồi, xin mời thủ trưởng vào.
- Đồng chí thiếu tá, anh làm tốt lắm!
Diệp Phàm khích lệ một câu, lái xe đi vào.
- Biết là vị thủ trưởng nào xuống không?
Diệp Phàm hỏi Dương Trì.
- Vừa này tôi có hỏi thăm qua, nhưng không hỏi ra được.
Dương Trì nói.
- Thôi vậy!
Diệp Phàm xua tay, lái xe thẳng đến văn phòng của tham mưu trưởng Bộ tổng tham mưu Tống.
Diệp Phàm đã sớm nhìn thấy vài người phía đối diện đang đi đến, một người trong số đó hẳn là đồng chí thượng tá Mã Thăng Lâm thuộc ban Chính trị Bộ Tổng tham mưu. Người này lần trước từng bị mình giáo huấn cho một lần, bây giờ không biết gã sẽ xử lý thế nào đây.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm đi đến, Mã Thăng Lâm khẩn trương tiến lên vài bước, chào theo nghi thức quân đội nói:
- Xin chào thủ trưởng, Mã Thăng Lâm ban Chính trị xin hỏi thăm ngài.
Các đồng chí đi cùng Mã Thăng Lâm cũng hơi sửng sốt, dẫu sao nói thật lòng cũng không thể tin được người thanh niên sẽ tuổi này lại chính là thủ trưởng. Nhưng lãnh đạo của mình là đồng chí Mã Thăng Lâm đã gọi như vậy nên bọn họ cũng khẩn trương hành lễ theo nghi thức quân đội, nói xin chào thủ trưởng.
- Xin chào các đồng chí!
Diệp Phàm mỉm cười gật đầu.
- Thủ trưởng, bản kiểm điểm của tôi đã viết xong rồi, xin mời thủ trưởng xem qua.
Mã Thăng Lâm lập tức lấy từ trong cặp ra một tờ giấy.
Sau khi nhận xong, Diệp Phàm liền nhìn lướt qua, phát hiện không phải là nét chữ viết bằng tay, thực sự cũng không phải sao chép của người khác, viết khá thành khẩn.