Tổng giám đốc Hồ Thế Lâm hiện tại cũng mới 36 tuổi.
Vào lúc 25 tuổi tiếp nhận sản nghiệp giấy Thái Hưng từ trong tay cha mình, dùng 12 năm liều mạng đánh cược.
Tài sản 500 vạn từ 11 năm trước phát triển đến hiện tại đã có tập đoàn mô hình lớn gồm mười mấy công ty con và mấy nhà máy.
Tổng tài sản của hắn đã đột phá đến 2 tỉ, tổng tài sản của tập đoàn đạt đến 3,8 tỉ.
Giám đốc Hồ là một tài năng, tiến sĩ kinh tế học, nhưng kỳ lạ là từ khi 23 tuổi kết hôn đến nay toàn sinh con gái, người vợ Liễu Mãn Xuân 15 năm qua đã sinh hạ ba vị thiên kim tiểu thư.
Cho đến 8 năm trước mới sinh hạ một bé trai mập mạp, tên là Hồ Trọng Chi.
Ý tứ chính là hi vọng trong nhà có thể một lần nữa sinh thêm một đứa con trai, tuy nhiên nguyện vọng này của Giám đốc Hồ thật sự không có cách nào thực hiện vì người vợ đó sau khi sinh hạ đứa con cuối cùng là Hồ Trọng Chi thì không thể sinh con được nữa.
Lúc ấy Hồ Thế Lâm nghĩ, dù sao đã có một đứa con trai duy nhất duy trì hương hỏa của Hồ gia như vậy cũng thỏa mãn rồi, hơn nữa tình cảm của Hồ Thế Lâm và vợ y vô cùng tốt, cũng không có ý nghĩ sẽ lấy vợ khác trong đầu.
Nhưng trời giáng vận rủi, ba năm trước mẹ của Hồ Thế Lâm dẫn theo cháu trai tới chùa Kim Quang ở núi Lạc Hà, tỉnh Thủy Châu dâng hương, truyền thuyết sau khi dâng hương trên chùa Kim Quang, có thể thực hiện nguyện vọng.
Uống nước thánh khai quang thì có thể khiến người ta càng thêm thông minh.
Dĩ nhiên những chuyện này chỉ là tin đồn, tin thì linh, không tin thì không linh.
Hồ Trọng Chi cũng dâng hương, dập đầu.
Nước thánh cũng uống, nhưng sau khi quay về lại trở nên ngớ ngẩn. Ài….
Nam Cung Hồng Sách vừa nói đến đây, Diệp Phàm đã thất thanh hỏi:
- Ngớ ngẩn, tại sao lại thế?
- Chuyện này tôi cũng không biết chính xác, người nhà họ Hồ còn tưởng là không biết có phải đã chọc giận thần linh ở chùa Kim Quang, vội vàng chạy tới chùa Kim Quang tốn một số tiền lớn, cũng bỏ ra hai trăm vạn đặc biệt mời trụ chì Tuệ Minh đại sư cúng bái hành lễ, cuối cùng vẫn không có tác dụng.
Nam Cung Hồng Sách cũng lắc đầu.
- Có phải là ‘nước thánh’ trong chùa có chứa loại độc tố giống như thủy ngân gì không?
Diệp Phàm hỏi.
- Lúc ban đầu, người nhà họ Hồ cũng suy đoán như vậy, đặc biệt còn tới chùa Kim Quang xin nước thánh mang đi xét nghiệm.
Kết quả không có chất độc gì, hơn nữa hương khói của chùa Kim Quang vô cùng thịnh vượng.
Hàng năm đều có mười mấy vạn người đến thăm nơi đó, cầu nước thánh để uống, từ trước đến nay không có người nào uống vào trở nên ngớ ngẩn.
Nhân viên kiểm nghiệm nói nước thánh của chùa Kim Quang hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn loại nước dùng để uống, hơn nữa là nước suối tự nhiên rất chất lượng.
Nam Cung Hồng Sách vẻ mặt cũng nghi hoặc khó hiểu.
- Chuyện này thật sự có chút khó hiểu.
Diệp Phàm suy nghĩ một chút, cũng không nghĩ ra cho nên hỏi tiếp:
- Triệu chứng của Hồ Trọng Chi như thế nào?
- Cũng không có triệu chứng gì, khi mới đầu, người có vẻ ngu ngơ, không thích nói chuyện, một tháng sau còn không nói được mấy câu, chẳng khác gì người câm.
Sau đó không lâu lại kêu ầm ĩ là đau đầu, người nhà họ Hồ cầu danh y khắp nơi, từ Hoa Hạ đến Châu Âu, đều chữa qua rồi.
Tiền tiêu tốn đoán chừng có thể giúp nhà máy giấy Lâm Tuyền các anh xây dựng lại một lần nữa.
Nói đến đây Nam Cung Hồng Sách lại thở dài.
- Lẽ nào nói thật sự có bệnh, hơn nữa còn là bệnh phức tạp nghi vấn khó chữa? Diệp Phàm cũng hết sức hiếu kỳ.
- Nhưng các chuyên gia trong nước và ngoài nước đều nói không có bệnh, có lẽ là cháu bé trúng gió gì đó thôi.
Não bộ cũng kiểm tra qua, không thấy có vấn đề gì, là một người rất bình thường, thật sự là kỳ lạ.
Sau này Hồ Thế Lâm trở nên có chút quái lạ, vì để chữa bệnh cho con trai, tức giận mở một hiệu thuốc bắc tên là Tề Xuân Đường ở Thủy Châu, nói là để kết bạn với y dược, quen biết nhiều hơn với một số cao nhân ẩn thế của Hoa Hạ chúng ta, nói không chừng còn có thể chữa khỏi căn bệnh quái ác cho con trai.
Nhưng sắp ba năm trôi qua rồi cũng không quen biết được một cao nhân nào.
Chuyện kỳ quái lại xuất hiện, Tề Xuân Đường mà y ngẫu hứng mở ra vốn chính là một hiệu thuốc bắc nhỏ lâu đời được y sang tay, trải qua ba năm phát triển rất mạnh mẽ.
Từ một hiệu thuốc bắc nhỏ vốn chỉ có hơn 100 vạn, cuối cùng lại phát triển thành một trong mấy hiệu buôn thuốc lớn nhất của Thủy Châu chúng ta, bây giờ còn có một số lão trung y nổi tiếng ngồi ở phòng thuốc, chỉ bán thảo dược trung y.
Tư sản của Tế Xuân Đường đã đạt đến hơn ba ngàn vạn, chuyện này thật sự cất giấu một số mệnh khiến người ta khó hiểu.
Sự nghiệp Hồ Thế Lâm ngày một phát triển, tài nguyên cuồn cuộn nhưng mỗi ngày vẫn sống không vui vẻ vì đứa con trai ngớ ngẩn đã trở thành một khối tâm bệnh cực lớn của y.
Gần đây người vợ của y là Liễu Mãn Xuân có ý kêu y lấy vợ khác, cũng chính là nói đồng ý ly hôn, nhưng Hồ Thế Lâm là người rất trọng tình cảm, có chết cũng không chịu.
Nói là gia nghiệp sau này sẽ do ba cô con gái duy trì, Liễu phu nhân cũng thường xuyên đau lòng rơi lệ, đặc biệt là Hồ lão thái thái.
Sự dày vò chịu đựng trong lòng ba năm nay, người bình thường không thể nào cảm nhận được.
Gần đây ngày nào cũng chạy tới chùa Kim Quang, ăn chay niệm Phật, chỉ để cầu xin cho cháu trai có thể tỉnh táo trở lại, đáng tiếc là ông trời không thương xót!
Nam Cung Hồng Sách lắc đầu thở dài.
- Ý tứ của Nam Cung tiên sinh là kêu tôi đi thử xem sao?
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng vậy! Nếu chứng bệnh phức tạp của Cẩm Thần cũng có thể giải quyết, chứng tỏ Diệp tiên sinh là một cao nhân, hoàn toàn có thể đi thử xem.
Thuật châm cứu của anh vô cùng thần kỳ, tôi nghĩ chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho Hồ Trọng Chi, nhà máy giấy Lâm Tuyền của các anh có thể được cứu rồi.
Hồ Thế Lâm là đại gia trong ngành giấy, cho dù một nhà máy bỏ đi cũng có thể cứu sống
Sắc mặt của Nam Cung Hồng Sách tốt hơn một chút, nghĩ đến có thể giúp đỡ Diệp Phàm một chút, sự bất an trong lòng cũng giảm đi một chút.
- Nhưng Diệp tiên sinh, tôi cũng phải giao hẹn với anh.
Bởi vì Hồ Thế Lâm là người cực kỳ không thích nhắc đến chuyện của con trai, chuyện này tôi chỉ có thể lén lút nói với anh, nếu như trực tiếp đến nói với y, đoán chừng y sẽ lập tức trách móc tôi, thậm chí không làm bạn bè nữa.
- Tại sao lại như vậy?
Diệp Phàm khó hiểu.
- Có lẽ là đầu óc chịu kích thích vì chuyện của con trai, cho nên tính cách trở nên quái dị.
Hơn nữa trong ba năm nay, những thầy thuốc được gọi là thần y lui tới Tế Xuân Đường thử sức cũng tới mười mấy người rồi, nhưng thành quả khiến người ta rất tiếc nuối, không có ai chữa khỏi bệnh cho con trai y.
Tiền cũng tiêu tốn không ít, hiện tại vừa nghe nói đến thần y, Hồ Thế Lâm đã cảm thấy đau đầu, cho rằng toàn bộ đều là hạng lừa gạt.
Vì thế tôi cũng không dám giới thiệu, nhưng chú Hồ lúc nào cũng ở Tế Xuân Đường, nhà y có mấy ngôi biệt thự, nhưng y thích nhất là ở trong hiệu thuốc, cậu nói có kỳ lạ không.
Y sợ nhìn thấy thần y, tựa hồ giống như mắc phải bệnh sợ thần y, nhưng vừa quay về nhà, ngày ngày lại thò đầu trông ngóng thần y bỗng nhiên xuất hiện.
Chỉ riêng việc suy tính hơn thiệt như vậy khiến người ta dày vò hơn nhiều lần! Ha ha ha.
Nam Cung Hồng Sách nhắc tới chuyện này cũng có chút nhức đầu.
- Không sao, chỉ cần có đầu mối, tôi sẽ trực tiếp tới Tế Xuân Đường.
Diệp Phàm cười cười, nhưng cũng không ôm quá nhiều hy vọng, chỉ là cảm thấy tò mò, cũng muốn đi thăm dò xem sao, căn bệnh của Hồ Trọng Chi rất đáng nghi ngờ.
- Nhưng Diệp tiên sinh không nên nói thẳng ra, tốt nhất nghĩ cách giở trò khiến y tự nhiên bị hấp dẫn thì tốt hơn.
Nam Cung Hồng Sách gợi ý.
Khoảng 2 giờ, Nam Cung Hồng Sách và quản gia Nam Cung Đông Điều, hai người cùng với Diệp Phàm đi tới một chỗ bí mật.
Nghe nói đây là một ngôi nhà cũ của nhà Nam Cung, đã có lịch sử gần 300 năm, nằm trên núi Tiểu Long của thành phố Thủy Châu.
Ngọn núi này gọi là núi cũng có chút hơi quá, một suờn núi nhỏ cao từ mười thước đến hai mươi thước, độ dốc bằng phẳng, nhưng xung quanh toàn là cổ thụ cao lớn, giữa các cây lại chen lấn nhiều đóa hoa dại, có vẻ vô cùng thanh tịnh và đẹp đẽ, diện tích khu vực cũng là tương đối lớn.
Phía sau sườn núi nhỏ là dòng sông Trúc Giang cuồn cuộn tuôn chảy, cách mặt sông cao đến 30 thước.
Phía trước là một loạt nhà lầu bốn tầng, mở ra một loạt đến hơn 40 cửa hàng mặt tiền.
Muốn tiến vào nhà cũ của nhà Nam Cung vẫn cần phải vượt qua cổng vòm của một cửa hàng trong đó mới được.
Thiết kế của ngôi nhà này rất kỳ lạ, nhìn bên ngoài chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một loạt nhà lầu cửa hàng toát ra mùi cổ xưa nồng nặc, còn mái ngói của ngôi nhà cũ khi gió thổi nhẹ, nhánh cây khẽ hở ra mới có thể lộ ra một chút, rất kín đáo nên cũng không thu hút sự chú ý của mọi người.
Sau khi có một ông già mở cổng vòm, đám người Diệp Phàm chạy xe thẳng vào trong, một con đường nhỏ lát đá giống như một dải băng bao quanh ngọn núi nhỏ, không lâu sau đã lái đến đỉnh núi Tiểu Long.
Phía trên trong bóng cây thấp thoáng một ngôi nhà kiểu Tứ hợp viện, trong những miếng gạch xanh cổ xưa còn chen lẫn những viên đá màu trắng sữa.
Lại gần nhìn, không có nhiều lắm những viên đá có tác dụng điểm xuyết, vẫn là ngọc thạch hạ đẳng, chưa qua mài dũa, vô cùng thô ráp, sờ lên tay, cảm nhận ram ráp, nhưng vô cùng nhẵn mịn, không hề gây sướt sát. Trên mái ngói có một số thực vật giống như địa y, rêu xanh hình lông bám lên, ngay cả trên gạch cũng có.
Tứ hợp viện vô cùng rộng lớn, dài rộng ước chừng 40 thước.
Một tấm bảng cổ màu trắng được làm bằng gỗ Thiết Hạch mang màu sắc cổ xưa, vô cùng hiếm thấy, phía trên có ghi “Đàn Mộc Hồng Thiết Lang”, tuy nhiên chỉ hiện ra một góc, còn toàn bộ đã bị lĩnh đỏ che kín rồi, có lẽ là vẫn chưa hoàn tất sửa chữa, Diệp Phàm cũng không nghĩ nhiều.
“Két két!”, đẩy cửa lớn ra, bên trong còn có một thế giới khác, chẳng trách nhìn bên ngoài lại lớn như vậy.
Kiến trúc ban đầu của ngôi nhà này là bốn tầng lầu gần như hình vuông.
Bốn phương hướng Đông, Tây, Nam, Bắc đều có một loạt dãy nhà ba tầng nhỏ, vây quanh ở giữa là một cái ao nhỏ hoa sen tĩnh mịch.
Nói nhỏ cũng không nhỏ, ao nhỏ ở trung tâm tầng bốn dài rộng đến gần 20 thước, cũng không phải là hình tứ phương theo quy tắc, mà là theo thế hình tứ giác.
Nam Cung Hồng Sách dẫn Diệp Phàm đi dạo một vòng, đứng trên hành lang rộng hai thước của ban công bao quát nhìn xuống dưới ao sen, lại nhìn thấy một rễ cây nhỏ hình râu quai nón bên cạnh ao, khiến hắn có chút cảm giác như ở trong thời phong kiến.
“Giống như là kiếp trước vậy”, trong lòng Diệp Phàm đột nhiên toát ra một câu nói như vậy.
- Nam Cung tiên sinh, vừa rồi ông nói ngôi nhà này sắp có 300 năm lịch sử rồi, nhưng sàn nhà trên lầu dưới lầu hình như toàn bộ đều là nền đất dùng xi măng đổ lên, mặc dù nói phía trên xi măng là đá hoặc gạch cổ, nhưng sàn nhà này tôi vẫn có thể là nhìn ra.
Diệp Phàm có chút nghi hoặc.
- Ha ha, tầng là tầng cổ, lịch sử 300 năm là thật, thậm chí còn lâu hơn, nhưng ba năm trước bị nhà tôi phá đi toàn bộ, dựa theo hình dáng nhà cũ xây dựng lại như mới.
Nhưng gạch và đá này cùng với cửa sổ trổ hoa đều là những vật được dỡ xuống trong ngôi nhà cũ, chỉ là hiện tại đã được gia công qua, lợi dụng công nghệ hiện đại phòng mối, phun nước sơn xử lý bảo quản hơn một trăm năm đương nhiên cũng không có vấn đề
Nam Cung Hồng Sách lộ vẻ tự hào.
- Công trình này tương đối to lớn, đoán chừng còn đắt hơn rất nhiều so với xây một ngôi nhà mới!
Trong lòng Diệp Phàm giật mình, khi dùng kỹ thuật hiện đại xây dựng lại một ngôi nhà xưa, nhân lực, vật lực và tài lực còn đắt hơn nhiều so với xây một ngôi nhà mới.
- Đúng vậy! Chí ít là đắt hơn hai lần so với xây một ngôi nhà mới.
Trải qua lần xây dựng như vậy, mùi vị cổ xưa trong ngôi nhà cũ vẫn không biến mất, hơn nữa lại có cả tính thoải mái của ngôi nhà hiện đại, thưởng thức cả hai kiểu cuộc sống.
Quản gia Nam Cung Đông Điều cũng rất biết cách nói chuyện.
“Kỳ lạ! Mục đích của Tổng giám đốc Nam Cung là gì? Lẽ nào chính là dẫn mình tới xem ngôi nhà cổ to lớn này.
Tòa nhà đúng là rất đẹp, đáng tiếc không phải là thứ mình có thể có, đoán chừng giá trị của nó cũng phải mấy trăm vạn!”.
Trong lòng Diệp Phàm cũng mơ hồ đoán được một chút đầu mối, lẽ nào Tổng giám đốc Nam Cung có ý định là…Vừa nghĩ đến đây, lại quay về bên cửa.
- Diệp tiên sinh, hôm nay đặc biệt mời ngài đến đây để kéo vải đỏ, cầu may mắn.
Nam Cung Hồng Sách mỉm cười đưa một cây trúc cực dài, mời Diệp Phàm kéo tấm vải đỏ trên cánh cửa để khánh thành ngôi nhà cũ của hắn.
- Chuyện này nếu tôi làm sợ rằng không hay lắm, Nam Cung tiên sinh đến kéo thì vẫn tốt hơn.
Diệp Phàm vội vàng từ chối, có chút mùi vị ngại ngùng.
- Diệp tiên sinh, anh là đại ân nhân của nhà Nam Cung chúng tôi, nếu không có anh, Cẩm Thần có lẽ đã vĩnh viễn ngủ say rồi.
Cho nên chuyện kéo vải nhất định phải do anh.
Nam Cung Hồng Sách rất là thành khẩn, không có một chút làm bộ nào.
- Ha ha, được rồi, hôm nay tôi đang rất cao hứng, nhân tiện tăng thêm một chút không khí cũng thú vị.
Diệp Phàm mượn cây gậy trúc, cũng không từ chối nữa, nhắm đúng tấm vải đỏ che phủ trên biển, vừa nhấc gậy trúc tấm vải đã giống như cờ đỏ bị kéo xuống.
Lúc này quản gia Nam Cung Đông Điều sớm đã sắp xếp xong bảy tám người nổ pháo, nhất thời tiếng bánh pháo đại tạc, trong làn khói bừng bừng Diệp Phàm nhất thời ngây người ngạc nhiên.
Trên tấm biển ở cửa có điêu khắc mấy chữ lớn cứng cáp, tự nhiên đơn giản, lại phóng khoáng, mang phong cách vô cùng cổ xưa, Sở Thiên Các, Diệp Phủ.
Quan trọng là hai chữ “ Diệp phủ “ ở phía sau.
Hai chữ này là nguyên nhân quan trọng khiến Diệp Phàm ngây người, hiện tại cuối cùng cũng hiểu ra, tại sao Nam Cung Hồng Sách nhất định muốn mình kéo biển, căn bản chính là kêu mình tự treo biển nhà của mình.
- Nam Cung tiên sinh, chuyện này là…
Diệp Phàm ấp úng nói được nửa câu.
- Bắt đầu từ bây giờ, căn nhà cũ này chính là của Diệp tiên sinh.
Diệp tiên sinh cũng không cần từ chối, đây là thứ ngài đáng có được.
Con trai tôi Nam Cung Cẩm Thần chính là thế hệ mới tương lai của nhà Nam Cung, có lẽ sau này sẽ trở thành người cầm lái mới của nhà Nam Cung.
Ban đầu khi nó ngủ mãi không chịu tỉnh dậy, cả nhà chúng tôi đã hứa trước bài vị của lão tổ tông rằng ai có thể cứu sống Cẩm Thần thì người đó chính là đại ân nhân của nhà Nam Cung, dòng tộc của Hồng Sách tôi ở nhà Nam Cung xin lấy ngàn vạn tư sản để cảm tạ.
Ngôi nhà cũ này mặc dù nói có lịch sử hơn 300 năm, kỳ thực là vừa mới xây dựng lại, bao gồm toàn bộ núi Tiểu Long và một loạt 40 cửa hàng trước mặt.
Một năm trước khi hoàn thành, hao tổn 600 vạn, cho nên tôi vẫn có lời! Xin Diệp đại sư hãy nhận lấy.
Tôi tin rằng Diệp tiên sinh là cao nhân, chắc chắn là quân tử coi trọng hứa hẹn, ngài sẽ không để Nam Cung Hồng Sách tôi trở thành người không giữ lời chứ.