Diệp Phàm cười, tiến về phía đó.
Hơn nữa, ánh mắt còn nhìn về phía vị trí trống lướt qua một lượt, ý tứ thì các ủy viên thường vụ ngồi ở đây đều hiểu, Mã Vân Tiền ông có phải muốn ngồi vào ghế của Bí thư Chu hay không, bằng không thì quản làm chi.
Lời vừa nói ra, Mã Vân Tiền kia lửa giận ngùn ngụt, đập bàn một cái, đặt mạnh chén trà xuống.
Thằng nhãi này lập tức nói châm chọc nói:
- Không phải tôi, là một số người khác đã sớm hiểu rõ tư vị kia rồi, là cán bộ Đảng, vô tổ chức vô kỷ luật khiến người ta giận sôi máu.
Một Bí thư Đảng ủy xã, mặc dù Bí thư Chu không phải nói rút lui là rút lui, nói gọi người thay thế là gọi người thay thế.
Đó là một bí thư xã, không phải Trưởng thôn, cần phải thảo luận tại hội nghị thường vụ huyện? Có vài đồng chí nghĩ quyền lực là thứ có thể dùng cho cá nhân, quyền lực quốc gia không phải là thứ cho người cầu tư lợi, cầu chính trị, cầu thanh danh.
- Ha hả, đúng vậy, quyền lực quốc gia không thể để người ta cầu tư lợi, mưu hưởng thụ tư bản, các vị ủy viên thường vụ ngồi đây đối với hiện tượng này đều căm thù đến tận xương tuỷ. Hiện tại ở huyện đã có cán bộ cá biệt thường xuyên làm chuyện này.
Diệp Phàm nhấn mạnh nói.
Lại "Thình thịch" vài tiếng, Mã Vân Tiền kêu lên:
- Chủ tịch huyện Diệp, mời anh nói rõ ra một chút, tôi dùng quyền lực quốc gia đi mưu hưởng thụ, mò tư lợi ở chỗ nào. Hôm nay, anh không nói ra căn nguyên, thì là vu khống, mà vu khống chính là phạm pháp, hừ.
Mã Vân Tiền kia cổ trướng lên đỏ bừng, chỉ vào mặt Diệp Phàm. Bởi vì lão Mã đột nhiên nghĩ tới mình, không để ý thể diện, từ chuyện đoạt xe ở phòng công an. Việc này cùng lời Diệp Phàm nói có chút ăn khớp.
Cho nên, Mã Vân Tiền không thể chịu đựng được hơn nữa, thằng nhãi này ỷ vào có Chu Phú Đức ở phía sau chống, bạo ngược quen thói, chưa từng chịu qua bị nói đểu như thế này.
Huống chi lại bị một đứa con nít ranh chưa dứt sữa, Chủ tịch huyện, moi móc, Mã Vân Tiền vốn xem thường Diệp Phàm cơ mà.
Cho rằng thằng ranh này đơn giản là nhờ may mắn, cho nên mới dám kiêu ngạo, ngông cuồng trực tiếp đến phòng Công an huyện cướp đi xe mà Diệp Phàm đã trực tiếp bố trí.
Diệp Phàm đương nhiên cũng có tức giận, chỉ có điều mình vừa mới tới, không nên nhùng nhằng với một ủy viên thường vụ. Cho nên, tạm thời nhịn, không để ý tới cái xe bị đoạt, đợi về sau có cơ hội sẽ trị thằng nhãi này sau, bằng không, không khác nào đem lời nói của mình xem như gió thổi bên tai.
Ai ngờ Mã Vân Tiền này càng ngày càng kiêu ngạo, căn bản là không xem mình ra gì. Chuyện xã Kim Đào liên quan gì đến y, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật, y không ngờ lại nhảy ra vung tay múa chân.
Hơn nữa, vừa rồi Ngô Đồng trưởng phòng Công an huyện vẻ mặt cay đắng nói thái độ Mã Vân Tiền quá cứng nhắc, thậm chí hống hách, yêu cầu Ngô Đồng lập tức thả Phan mặt rỗ vô điều kiện.
Đối với chuyện của Phan mặt rỗ, đến Chu Phú Đức cũng trầm mặc, phỏng chừng là đang bận tâm đến Diệp Phàm, Chủ tịch huyện.
Ngươi Mã Vân Tiền là cái thá gì, không ngờ bày dùng thân phận Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật giở mánh lới ra bắt buộc Ngô Đồng. Sau đó Ngô Đồng đành phải làm việc này, nói là liên quan đến đương sự, Chủ tịch huyện Diệp.
Nào biết Mã Vân Tiền một chút mặt mũi cũng không nể, lập tức há mồm mắng:
- Chủ tịch huyện Diệp, Hoàng tử phạm pháp cũng như dân, chẳng lẽ Chủ tịch huyện so với Hoàng tử còn lớn hơn sao? Thằng ranh cậu, đừng lấy lông gà làm lệnh tiễn (tên lệnh), Ma Xuyên không là thiên hạ của riêng ai, hừ.
Tất nhiên, việc này là Bí thư Đảng - quần chúng, chính là Vi Bất Lý đang âm thầm phá rối.
Thằng nhãi này đặc biệt thông minh, chính mình không tiện ra mặt, nhưng Tra Kế Cương Phó chủ tịch Địa khu lại bức ép. Bởi vì chuyện cây đào do Vi Bất Lý một tay xử lý, muốn nói cho rõ thì trong đó nguyên nhân khá phức tạp.
Cho nên, Vi Bất Lý đành phải ra cái chủ ý quèn, đem việc này đổ lên đầu Mã Vân Tiền, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật.
Khi nhận được điện thoại của Tra Chủ tịch Địa khu, lão Mã tất nhiên là khá kích động. Bởi vì Tra Phó chủ tịch Địa khu cùng Địa ủy Vương Triều Trung Chủ tịch Địa khu quan hệ khá thân thiết.
Mã Vân Tiền vẫn luôn muốn kiêm nhiệm chức Trưởng phòng Công an huyện, cho rằng chỉ với cái chức Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật sẽ không đủ mạnh.
Hơn nữa gã tiểu tử Ngô Đồng này cũng không dễ nghe lời, có khi bị quật ngược thì chối bai bãi, khiến Mã Vân Tiền có chút xấu hổ.
Cho nên, Mã Vân Tiền đã sớm dòm ngó cái ghế của Ngô Đồng. Tuy nhiên, chuyện này Chu Phú Đức có cách nghĩ riêng của mình.
Lão Mã mượn danh đi lang thang gây tai họa, chuyện dính dáng đến vài cô gái con nhà đàng hoàng Chu Phú Đức cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không xảy ra sự cố thì có thể bãi bình tất cả.
Nếu để y kiêm chức Trưởng phòng Công an huyện, quyền lực càng lớn, thằng nhãi này khẳng định càng không e dè ai, muốn làm gì thì làm. Đến lúc đó chuyện không thể vãn hồi, Chu Phú Đức thật không muốn thấy như thế.
Hơn nữa, Mã Vân Tiền người này ngoại trừ chơi gái ra, bản lĩnh khác một chút cũng không có, bảo y kiêm luôn vị trí Trưởng phòng Công an huyện, cả huyện chắc sẽ đại loạn.
Phỏng chừng phá án, bắt phạm nhân… những chuyện tốt này thằng nhãi này một chuyện cũng không làm được, nhưng lái xe cảnh sát đi chơi gái thì làm thường xuyên.
Cuối cùng, Mã Vân Tiền không ngồi trên chức Trưởng phòng Công an huyện được. Bởi vậy, sau khi nhận được điện thoại của Phó chủ tịch Địa khu Tra, lão Mã kích động vô cùng, thầm nghĩ đông không sáng thì đi sang phía tây sáng, rời xa Chu Phú Đức mày, ông đây không tin mình không có cơ hội ngốc đầu lên.
Thằng nhãi này đương nhiên cũng nghĩ rằng muốn chứng minh năng lực một chút, bằng không, vẫn luôn bị đám người Chu Phú Đức xem như rác rưởi, mắt nhìn châm chọc rất khó chịu.
Làm người, đều vì mặt mũi, sĩ diện, gã ngốc cũng không ngoại lệ. Tất nhiên, thằng nhãi này không hề nghĩ ngợi, liền gật đầu đồng ý chuyện cứu Phan mặt rỗ.
Bởi vì lão Mã nghĩ thông qua Tra Phó chủ tịch Địa khu, sẽ dựa hơi Chủ tịch Địa khu Vương, về sau nếu điều tới địa khu, hoặc kiêm chức Trưởng phòng Công an huyện cũng có chỗ dựa.
Ai ngờ, lão Mã tối hôm qua tại chỗ của Trưởng phòng Công an huyện Ngô Đồng, chạm phải cái đinh không vừa. Ngô Đồng cắn răng nói là việc này có dính tới Chủ tịch huyện Diệp, nên y không dám mở miệng, liền không dám phóng thích Phan mặt rỗ.
Ngô Đồng nói rất có lý, việc này có quan hệ đến Chủ tịch huyện Diệp, hắn nào dám thả người. Việc này rõ ràng cái mũ quan của mình so với Chủ tịch huyện Diệp còn kém vài bậc.
Mã Vân Tiền sau khi bị cưỡng bức, không có cách nào khác phải rời khỏi phòng Công an huyện. Việc này lại không giống chuyện cướp xe, chẳng lẽ lại từ tay cảnh sát trực tiếp cướp chìa khóa thả Phan mặt rỗ ra.
Lão Mã tuy nói trình độ văn hóa không nhiều lắm, chỉ học hết lớp ba tiểu học, sau nhờ mua được cái bằng đại học từ xa, lăn lộn chốn quan trường bao năm.
Thuần túy mà nói, tuy nói người này thiếu kiến thức pháp luật, nhưng một chút kiến thức thì vẫn hiểu được. Tất nhiên, Trưởng phòng Công an huyện bên kia bị làm mất mặt, nên đem toàn bộ tức khí thả lên Diệp Phàm, người khởi xướng chuyện này.
Lão Mã cho rằng, con đường quan lộ, tài lộ bản thân đi qua, rất có khả năng bị Diệp Phàm chặt đứt. Bằng không, lão Mã hôm nay sẽ không phát hỏa tức giận như thế. Vừa rồi Diệp Phàm đã chạm trúng chỗ đau của y.
- Á, ha hả, Chủ nhiệm Mã, tôi chỉ là chỉ vào một vài hiện tượng trong xã hội, cũng không nói tên nói họ. Tuy nhiên, chuyện này chính ông tự kéo mình vào, tôi cũng không có gì để nói, đúng không? Bản thân tôi chỉ muốn nói, chuyện này chỉ là hư cấu, xin đừng tưởng thật mà giật mình, ha hả...
Diệp Phàm điềm tĩnh cười, vẻ mặt rất vô hại.
Các ủy viên thường vụ khác tất cả đều cười nghiêng ngã, cười đến mức khó chịu, một đám đều nói thầm: "Cậu tuy nói không chỉ tên nói họ, nhưng việc này vừa vặn ăn khớp với lão Mã, hơn nữa cậu lại đang tranh chấp với lão Mã, không phải chỉ y thì chỉ ai? Không thể tưởng được người thanh niên này, nhìn qua có vẻ như chưa dứt sữa, bộ dáng trông rất vô hại, nhưng mồm mép, công phu lại không thua kém ai. Lão Mã là tên giảo hoạt, không ngờ lại bị hắn chơi, thật đáng buồn cười...
Biểu hiện của Diệp Phàm, khiến cho các ủy viên thường vụ đang có mặt tự dưng tận đáy lòng thấy chút lành lạnh, thằng ranh này, ăn ngay nói thẳng. Không giống biểu hiện nông cạn vô hại trên mặt.
- Cậu không phải nói tôi thì nói ai? Không phải chỉ là một chiếc xe tàn sao? Bố trí ông đây thế sao? Ông đây là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật huyện, cũng là công an, dùng xe hoàn toàn chính đáng.
Mã Vân Tiền bị Diệp Phàm làm cho hồ đồ, miệng luôn xưng 'ông đây' này nọ.
Một âm thanh vang lên, Diệp Phàm gõ vào mặt bàn một tiếng, hừ nói:
- Mã Vân Tiền, anh nói rõ ràng cho tôi, anh là ông đây của ai?
Diệp Phàm mặt trầm xuống, thằng nhãi này quá kiêu ngạo, không ngờ lại ông đây này ông đây nọ gầm rú, không thể nhịn được.
Cho nên, Diệp Phàm cố ý nổi điên, chính vì muốn chọc giận Mã Vân Tiền. Diệp Phàm cho rằng Mã Vân Tiền là người ăn nói không suy nghĩ, có lẽ có thể từ miệng y nghe ra được chuyện phức tạp phía sau của huyện Ma Xuyên.
- Chủ nhiệm Mã, nhỏ giọng lại, bỏ đi.
Trưởng ban Tôn Minh Ngọc ngồi đối diện nhíu mày, nhìn Mã Vân Tiền, tính khí thổ phỉ của y lại bạo phát.
Đây là nơi nào, là phòng họp hội nghị thường vụ huyện, không phải cái chợ cho lũ đàn bà chanh chua chửi đổng nhau. Hơn nữa, hôm nay việc này rõ ràng là do Mã Vân Tiền khơi mào.
- Ông đây chính là ông nội mày.
Mã Vân Tiền điên rồi, mắng xong một tiếng liền đứng lên, chân hung hãn sải ra, hướng về phía Diệp Phàm mà đá.
Tuy nhiên, lão Mã vận khí không tốt, vừa mới từ trên ghế xoay qua, phỏng chừng do chân đứng còn chưa.
Phịch một tiếng, cả người lẫn ghế dựa ngã nhào ra khoảng hai mét hơn, càng léo hơn chính chiếc ghế dựa khi ngã vừa vặn thế nào mà nện lên bắp chân và bụng của Mã Vân Tiền.
- Ôi.
Kêu lên một tiếng, Mã Vân Tiền đau điếng người, ngồi gần y là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phương Viên khẩn trương đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
- Sao thế này Chủ nhiệm Mã, sao không cẩn thận như vậy, nhanh lên, tôi đỡ anh đứng lên.
"Thằng nhãi này cũng thật sự là, mất mặt quá, đau có một chút mà la như heo bị giết. "
Cái ủy viên thường vụ khác tất cả trong lòng đang nói thầm, chê cười lão Mã.
Chỉ có Diệp Phàm hiểu được, Mã Vân Tiền ngã sấp xuống tuyệt đối là do Phương Viên đồng chí làm, bởi vì Phương Viên ngồi ở trên Mã Vân Tiền, Mã Vân Tiền khi quay người lại, Phương Viên đúng lúc giơ chân ra, với công phu luyện hơn 10 năm, phỏng chừng xuống tay cũng không nhẹ.
Lão Mã tất nhiên đúng lúc bị ngã sấp xuống, hơn nữa, Phương Viên vì tăng thêm chút thương tình với lão Mã, cố ý giơ tay ra ấn mạnh xuống chiếc ghế bị ngã, lực ấn của Phương Viên tuyệt đối hơn ba bốn trăm cân (cân TQ ~ 0,4kg).
Mã Vân Tiền tuy nói dũng mãnh, nhưng chân y dù sao cũng không phải thép đúc, huống chi chiếc ghế dựa điêu khắc kia khá nặng, bị đè như vậy, Mã Vân Tiền kia thấy bắp chân lập tức sưng to lên như chân heo.
Hơn nữa, Phương Viên cũng vô cùng căm hận thằng nhãi Mã Vân Tiền này, bởi vì Phương Viên nghe Xa Tuyết Liên nói là thằng nhãi Mã Vân Tiền này thường xuyên chạy tới chỗ cô ta quấy rầy cô.
Đã sớm muốn giáo huấn lão già này. Hôm nay chọn được thời cơ, đáng đời cho Mã Vân Tiền, xui xẻo.
Hơn nữa, tay chân của cao thủ như Phương Viên, trong phòng hội nghị này ngoại trừ Diệp Phàm với đôi mắt ưng có thể nhìn thấy, những người khác, một chút cũng không cảm nhận được, còn thực sự nghĩ rằng lão Mã bị chính mình do không cẩn thận mà ngã ghế, đập lên người làm bị thương chính mình.
- Lão Mã, sao lại thế này, chân ông sao sưng to như vậy?
Lúc này, Chu Phú Đức vừa đi vào phòng họp, nhìn thấy trường hợp này hơi loạn. Mã Vân Tiền còn ngồi ở ngầm, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phương Viên đang giơ tay đỡ, các ủy viên thường vụ khác toàn bộ vây quanh lại, bên trong tám phần là vui vẻ vì người khác gặp họa.
- Bí thư Chu, thằng bé Diệp Phàm chơi xỏ, cố ý hãm hại tôi.
Mã Vân Tiền chĩa ngọn giáo về phía Diệp Phàm.
- Nói cho đàng hoàng Chủ nhiệm Mã, cái gì mà thằng bé, đó là Chủ tịch huyện Diệp, hừ, đứng lên nhanh đi, đi bôi chút thuốc, về sau chú ý chút, chẳng còn thể thống gì.
Chu Phú Đức mịt mờ quét nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, trong miệng giáo huấn Mã Vân Tiền, cảm thấy thằng nhãi này thật sự là khó nâng đỡ như A Đẩu, mất mặt hết chỗ nói.
- Tôi không đi, hôm nay việc này không giải quyết, tôi sẽ không để yên cho thằng ranh này.
Mã Vân Tiền không ngờ nổi khùng.
- Còn chê mất mặt thế chưa đủ có phải hay không? Dìu y đi ra ngoài.
Chu Phú Đức mặt nghiêm lại, ra hiệu bảo thư ký làm.
Thư ký của Chu Phú Đức khẩn trương vào giúp đỡ Mã Vân Tiền đi lấy thuốc, lão Mã còn muốn giải biện, tuy nhiên vừa thấy Chu Phú Đức hùng hổ phát cáu, trong lòng cũng không dám kêu than, cúi đầu đi ra lấy thuốc.
- Hừ, tôi hy vọng một số đồng chí về sau chú ý một chút, nơi này là phòng họp của cả huyện, các ngươi nhìn cờ Đảng đi, quốc kỳ cũng đang nhìn chúng ta. Chúng ta đều là đảng viên, là cán bộ Đảng, là lãnh đạo của huyện Ma Xuyên này, không phải vô lại ở đường phố.
Chu Phú Đức chỉ đoán thôi cũng có thể đoán được, phỏng chừng là Mã Vân Tiền ngu ngốc đi chọc đồng chí Diệp Phàm, sau đó do không chiếm được cảm tình, bản thân còn bị ngã ở gầm bàn. Đánh nhau thì hẳn là sẽ chưa đến mức, vì dù sao ở hiện trường có mặt nhiều ủy viên thường vụ như vậy, không lẽ nào lại ở chỗ này trình diễn võ thuật.
Nói những lời này ra tất nhiên cũng có ý cảnh cáo Diệp Phàm trong đó, chỉ có điều không chỉ tên, nói họ mà thôi. Dù sao Mã Vân Tiền kia bị mất mặt quá lớn, các ủy viên thường vụ ngồi ở đây đều hiểu được, Mã Vân Tiền là người hầu trung thành nhất của mình. Người hầu bị mất mặt thì người chủ tất nhiên cũng chẳng hơn gì.
Diệp Phàm không hé răng, róc rách một tiếng, bản thân châm một điếu Hồng Tháp Sơn hút. Dù sao Chu Phú Đức là xếp lớn ở Ma Xuyên, hiện tại công tác của hắn còn phải cần y ủng hộ, không nhất thiết vì mấy câu nói mà chống lại y. Hơn nữa, Mã Vân Tiền đích xác đã bị giáo huấn, hắn là người thắng cuộc thì phải đại lượng một chút thì sẽ không có ai nói được gì.
Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, ngồi im lặng, Chu Phú Đức cũng ngồi vào chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực số 1 điêu long của mình. Nghe nói trước kia Mã Hồ Tử thường xưng y là Hoàng đế một phương của Ma Xuyên, cho nên, đến ghế rồng cũng đặt làm để ngồi.
Tất nhiên, Mã Hồ Tử bảo người ta khắc ghế rồng chỉ có thể nói là cực thổ sơn tái hóa, kích thức nhỏ không nói, hình dáng ghế rồng cũng được điêu khắc dài như rắn bốn chân. Hiện tại mắt rồng đã không còn, trở thành một hình tượng được xứng danh là rắn mù.
Tất nhiên, tròng mắt kia không phải do bản thân gã tự mình làm mất, mà là bị người khác làm. Bởi vì mắt rồng ban đầu được khảm bằng một viên lục bảo thạch, lớn như trứng bồ câu vậy đó, phỏng chừng có giá trị rất xa xỉ, bị người ta trộm mất cũng là chuyện bình thường.
- Các đồng chí, bắt đầu cuộc họp đi.
Chu Phú Đức ném chiếc cặp da lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói, là hừ nói chứ không phải nói bình thường. Bởi vì Chu bá vương tức khí chưa tiêu.
Các ủy viên thường vụ vẻ mặt đều mờ mịt, không biết Bí thư Chu này trong hồ lô rốt cuộc bán là thuốc gì, bởi vì không biết nội dung cuộc họp.
Chu Phú Đức này cho tới bây giờ đã hống hách quen rồi, họp hội nghị thường vụ chỉ là hình thức, trước giờ chỉ tuyên bố một vài chuyện, mọi người làm ra vẻ có nghi vấn, hỏi và nghị luận vài câu, xem như tượng trưng cho quyền dân chủ, có thảo luận qua.
Hội nghị thường vụ của huyện Ma Xuyên, kỳ thật so với bày bàn ăn ở hậu viện nhà Chu Phú Đức cũng không kém nhau bao xa. Chu Phú Đức khi uống quá chén sẽ ở trước mặt cấp dưới thân tính, tỷ như Mã Vân Tiền, thở dài nói:
- Từ xưa, hào kiệt vốn cô đơn, không tìm ra một đối thủ để có thể cùng bọn họ đối địch.
Kỳ thật, đó chính là sự cô đơn của cao thủ mà thôi.
Từ khi Chu Phú Đức tại vị, Chủ tịch huyện Giang trước kia thật ra có cùng y đối đầu vài lần, trong một năm thời gian này bởi vì Ma Xuyên không có Chủ tịch huyện, chuyện lớn chuyện nhỏ ở huyện tất cả đều do Chu Phú Đức đồng chí hừ hừ vài tiếng định liệu. Hội nghị thường vụ thật ra có thường xuyên mở, chỉ có điều họp hay không họp thì cũng giống nhau cả thôi, hội nghị thường vụ kỳ thật đã biến thành cuộc họp thông báo.
Thường thì sẽ thông báo cho các vị ủy viên thường vụ ai đảm nhận Bí thư Đảng ủy xã, ai bị tước mũ quan, ai đảm nhiệm chức trưởng phòng, đại loại như thế. Ở huyện, thậm chí có người truyền tai nhau rằng Chủ tịch huyện tiền nhiệm chính do bị Chu Phú Đức xử lý nên mới thế.
Tuy nhiên, có một hiện tượng quái dị, có lúc Bí thư Đảng - quần chúng Vi Bất Lý cãi lại vài câu, tung ra vài bổ nhiệm nhân sự cá biệt, quỷ dị chính ở chỗ Chu Phú Đức giống như vì cân bằng mối quan hệ, sẽ sắp ra vài vị trí phân công quản lý công tác Đảng cho Vi Bất Lý.
Những người khác, đừng mong mò được chút quyền nào lên người. Trước kia, lão oan gia của Chu Phú Đức, cũng chính là Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc sẽ đứng ra cùng lão Chu đại chiến mấy chục hiệp. Mỗi lần như vậy, ban đầu người luôn chống lại Chu Phú Đức là Vi Bất Lý đồng chí lập tức quay đầu ngọn giáo, hai người hợp lực trong phút chốc đã áp chế được Phó chủ tịch huyện Phương.
Sau vài lần như vậy, Phương Hồng Quốc quyết định câm miệng không nói nữa, bởi vì có nói cũng chỉ là tự rước lấy nhục, chi bằng không nói tốt hơn.
Phương Hồng Quốc thường vào những lúc như thế này hung hăng thầm nghĩ: "Lão Chu ơi lão Chu, mày, con mẹ nó, tình trường thất ý quan trường đắc ý, Bố mày tuy nói là có được đàn bà trên tay, nhưng lại tình trường đắc ý quan trường thì thua đến gần như tuột cả quần. May mắn là về phương diện đàn bà mày còn non tay, Nguyệt Linh cuối cùng đã đi theo bố mày. Mày, thằng ranh con, chỉ còn biết nhìn theo mà thèm thuồng, đồ chó Nhật. Thân thể của Nguyệt Linh kia thuộc về Phương Hồng Quốc bố mày, tên chó Nhật mày đừng mơ được chấm mút gì.”
Diệp Phàm hiểu được một chút về nội dung hội nghị, bởi vì đêm qua Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương có thông báo và đề cập qua, muốn kêu hắn vạch ra kế hoạch bước đầu, tất nhiên là kế hoạch về quá triển kinh tế cả huyện.
Tuy nhiên, thấy Chu Phú Đức không mở miệng, Diệp Phàm cũng giả ngu theo.
Nhìn tất cả mọi người ai cũng ngồi thẳng lưng lên cả , trong tay cầm bút, nhìn chằm chằm vào mình. Cảm giác tự hào trong Chu Phú Đức tự phát, thầm nghĩ, con mẹ nó, nhiều người như vậy toàn bộ không nên xem ông đây một mình hát hí khúc, ông đây không hé răng thì các người toàn bộ đều đực mặt ra. Cùng cổ đại sơn Đại vương so thì có gì khác biệt, ông đây là sơn Đại vương ghánh chính phủ trên vai.
Thằng nhãi này rất hài lòng, bản thân gật gật đầu, đang muốn mở miệng nói ra đề tài thảo luận của hội nghị, tuy nhiên, một thanh âm chói tai phát ra trước mặt y, hỏi:
- Bí thư Chu, hôm nay họp gì đây? Bàn chuyện gì?
Thanh âm này Chu Phú Đức đương nhiên là quen thuộc, ngoại trừ tên chó Nhật Phương Hồng Quốc cướp đàn bà của ông đây ra thì còn có ai?
Cảm thấy hôm nay thằng nhãi Phương Hồng Quốc này im lặng hồi lâu, chắc lại nghĩ ra trò gì nữa đây, có phải muốn thừa cơ hội Chủ tịch huyện mới là Diệp Phàm chưa hiểu tình hình, vào lần mở hội nghị thường vụ đầu tiên làm rối loạn nội dung quy tắc ngầm?
Trong mắt Chu Phú Đức cho rằng, đây là một hành vi khiêu khích nghiêm trọng. Là Phương Hồng Quốc đang tìm kiếm cơ hội, thổi kèn ra tín hiệu khai chiến với mình. Gió thổi không lâu, thế cục này tuyệt đối phải áp chế.
Bằng không, đợi khi Phương Hồng Quốc tìm ra được chút gì bên trong, liên kết với tân Chủ tịch huyện Diệp thì toi.
Chợt, thằng nhãi này nhíu nhíu mày, hừ nói:
- Tôi hy vọng một vài đồng chí trong cuộc họp phải chú ý đến hình tượng của chính mình, chú ý đừng làm rối loạn quy củ của đảng. Chú ý đừng lên tiếng làm loạn khi lãnh đạo còn chưa phát biểu, thật không tốt, và thật không ổn.
Nói xong, lơ đãng trừng mắt nhìn Phương Hồng Quốc liếc mắt một cái, ý tứ nói tên chó Nhật ngươi muốn sinh sự à, tuyệt đối không thể đâu nhé.
- Ha hả... Tôi muốn hỏi Bí thư Chu một chút, các vị ủy viên thường vụ có mặt, theo nguyên tắc, quy định tổ chức của Đảng, ai cũng có quyền biết trước nội dung hội nghị thường vụ trước khi bắt đầu, có phải hay không?
Nếu thuộc chuyện cơ mật thì không bàn luận đến. Tôi nghĩ, hẳn là quốc gia cũng không có nhiều đại sự cơ mật chờ một huyện nhỏ như chúng ta mở hội nghị thường vụ để thảo luận.
Nếu trước khi họp tất cả mọi người không ai biết được nội dung như thế nào thì tham chính nghị sự ra sao? Sao thể hiện được tính dân chủ của đảng? Lui mười ngàn bước nói, chẳng lẽ khi chúng ta không biết nội dung, hỏi một chút về đề tài thảo luận của hội nghị là trái với nguyên tắc của tổ chức, là làm rối loạn quy củ đảng sao?
Vậy chúng ta khác nào là câm điếc cả, còn gì là hội nghị thường vụ?
Phương Hồng Quốc giọng điệu khá sắc bén, thẳng hướng mà phóng về phía Chu Phú Đức.
Vì đợi giờ khắc này, Phương Hồng Quốc đã chuẩn bị từ lâu rồi. Nếu không nắm bắt lấy cơ hội, hội nghị thường vụ đầu tiên vẫn sẽ làm theo lệ cũ thì về sau muốn lật ngửa ván cờ sẽ gặp khó khăn.
Mặc dù là lần này khơi dậy không được bao nhiêu sóng gió, thì ít nhất cũng có thể khiến cho Chu Phú Đức để lại ấn tượng không tốt trong lòng tân Chủ tịch huyện Diệp, một hình tượng ngang ngược hống hách.
Hơn nữa, chuyện về tân Chủ tịch huyện Diệp, Phương Hồng Quốc cũng có nghe nói qua, mấy ngày nay vẫn luôn cân nhắc bản thân có nên kết giao cùng hắn hay không, nếu song phương có thể hợp tác vui vẻ, tất nhiên là rất tốt rồi.
Đương nhiên, Phương Hồng Quốc cũng hiểu được việc này không thể nóng vội, tuy nhiên, cơ hội lần này khá tốt. Vừa rồi đã thành công khi xảy ra chuyện Chủ tịch huyện Diệp đại chiến cùng Chủ nhiệm Mã. Mã Vân Tiền là đồng lõa của họ Chu, nếu có thể khiến Chủ tịch huyện Diệp từ việc xích mích với họ Mã chuyển sang ghét lây Chu Phú Đức thì phỏng chừng có thể để lại chút ấn tượng trong đầu Chủ tịch huyện Diệp.
Lúc ban đầu, sau khi nghe nói tới đồng chí Diệp Phàm, vừa nghe tới tuổi tác Phương Hồng Quốc rất là thất vọng. Thầm nghĩ một thằng nhóc chưa dứt sữa thì có khả năng làm được gì.
Tuy nhiên, mấy ngày hôm trước, thấy được biểu hiện của Chủ tịch huyện Diệp khiến cho Phương Hồng Quốc mở rộng tầm mắt. Chủ tịch huyện Diệp đúng là người dám nói dám làm. Chẳng những chi tiền rộng tay, hơn nữa khi chưa có sự đồng ý của Chu Phú Đức không ngờ dám lấy tước mũ quan của Phan mặt rỗ, rất bản lĩnh.
Diệp Phàm lớn mật hành động, khiến Phương Hồng Quốc mạnh tay dấy lên chiến hỏa, khiến cho lão Phương quyết định bí quá hoá liều, hôm nay tại hội nghị thường vụ khai pháo, thử thái độ Chủ tịch huyện Diệp một chút.
Tuy nhiên, Diệp Phàm không mắc mưu, vẫn không hé răng, chỉ đang âm thầm xem náo nhiệt. Tuy nhiên, lời của Phương Hồng Quốc đã nói trúng vào tâm lý của các ủy viên thường vụ có mặt, mọi người mặt ngoài tuy không có phản ứng gì, kì thực trong lòng đã sớm oán đất than trời.
Chu Phú Đức cũng rất giảo hoạt, đương nhiên hiểu được ý tứ trong đó, lập tức chuyển biến chiêu thuật, không ngờ dùng chiêu thức nhu khắc cương, không dùng bá đạo đè người.
Thằng nhãi này cố ý nhìn Phương Hồng Quốc liếc mắt một cái, miệng ha hả cười nói:
- Hồng Quốc đồng chí, hôm nay bởi vì có chuyện đặc thù phát sinh, chủ yếu là mời đồng chí Diệp Phàm tới nói chuyện cùng mọi người về kế hoạch chấn hưng nền kinh tế của huyện chúng ta của hắn đó mà.
Đồng chí Diệp Phàm trước đó cũng đã nói, ý tưởng của cậu ta còn chưa thành thục, cho nên, hôm nay, cuộc họp hội nghị thường vụ này không có tính chính thức khi thảo luận về hoạch họa kế hoạch.
Thảo luận dân chủ, ngồi đây đều là lãnh đạo trung tâm của huyện chúng ta, tôi tin rằng chỉ cần hiệp sách hiệp lực, nhất định sẽ làm cho nền kinh tế của huyện đi lên.
Huống chi, đồng chí Diệp Phàm đến huyện của chúng ta chỉ mới được một tuần, thời gian đích thật là có chút gấp gáp, bảo cậu ta phải đưa ra một kế hoạch đầy đủ đúng là không có khả năng.
Chúng ta cũng không phải là thần tiên, chỉ là người phàm mắt thịt, ăn ngũ cốc hoa màu mà sống. Tuy nhiên, tôi tin tưởng rằng Chủ tịch huyện Diệp sẽ nghĩ ra cách tốt nhất, thay đổi hoàn toàn tình trạng nghèo khó của huyện chúng ta.
Mấy ngày nay, Chủ tịch huyện Diệp đi tuần qua một vòng, khẳng định đã thu hoạch được kha khá, hưởng ứng của quần chúng cũng rất tốt, làm được vài việc lớn, nghĩ đến cái mà quần chúng suy nghĩ, gấp với cái dân chúng gấp.
Tháo dỡ dãy phòng học có nguy cơ bị sập, vì có thể khiến cho dân chúng có thêm thu nhập, nghĩ ra việc dùng trợ cấp đổi lấy cây đào của dân chúng.
Hơn nữa, đối với một số cán bộ cấp dưới không nghe lời, Chủ tịch huyện Diệp cũng đã xử lý rất thỏa đáng, tôi rất vui mừng, ha ha... Hiện tại, xin mời Chủ tịch huyện Diệp phát biểu một chút về ý tưởng của mình.
Chu Phú Đức nói xong, trong đầu đắc ý không ngừng, thầm nhủ: "Mày muốn đấu với ông mày à, còn non tay lắm. Muốn kéo Chủ tịch huyện Diệp cùng nhập bọn, ông đây đầu tiên tâng bốc hắn lên tận mây xanh, sau đó tính sau. Không phải chỉ một cái ghế Bí thư Đảng ủy xã sao? Ông đây hôm nay đem quyền của vị trí này phân phối giao cho Diệp Phàm, xem tiểu Phương mày có thể nảy sinh ra thêm mánh lới gì?”
Chu Phú Đức không tiếc lời ca ngợi, lập tức khiến các ánh mắt trong phòng hội nghị đờ đẩn.
Vốn cho rằng Chu Phú Đức phỏng chừng sẽ phê bình Diệp Phàm xử sự khinh suất, nhúng tay can thiệp vào quyền nhân sự, chi tiền vô lối, không có quan niệm tổ chức và đủ thứ khác nữa.
Ai ngờ Chu Phú Đức không lên tiếng, một câu phê bình cũng không. Đối với cách nói như thế, đồng chí Diệp Phàm cho là bản thân có còn ý kiến muốn phát biểu thì cũng không thể nào mà nói nổi.
Chu Phú Đức biểu hiện quỷ dị đương nhiên khiến cho tất cả các ủy viên thường vụ có mặt có cảm giác quỷ dị, thậm chí có thề nói đó là loại cảm giác rất mới mẻ.
Lần lượt mịt mờ quan sát Chủ tịch huyện Tiểu Diệp, không biết là Chủ tịch huyện Tiểu Diệp còn con nít này có thủ đoạn gì hay không.
Đích xác quỷ dị, bởi vì Chu Phú Đức luôn mạnh mẽ, cứng rắn quen rồi, khi thấy y có thái độ như thế các ủy viên thường vụ thậm chí còn phỏng đoán, chẳng lẽ lời đồn kia là thật?
Chủ tịch huyện Tiểu Diệp do đích thân bí thư Địa ủy Trang Thế Thành tự mình điểm tướng, hơn nữa rất được trọng dụng, là ngôi sao chính trị mới lóe sáng ở Đức Bình.
Cho nên, đến tên trùm Ma Xuyên bí thư Chu Phú Đức cũng có chút kiêng kị, kiềm chế về một chút cho chắc.
Tuy nhiên khi nghĩ lại, mọi người lại cảm thấy có chút gì không thể. Nghe đồn Chu Phú Đức đi lên nhờ Vương Triều Trung, Chủ tịch Địa khu tiến cử, nếu thực như vậy, Vương Triều Trung chính là hậu thuẫn lớn phía sau Chu Phú Đức.
Nếu không phải là Vương Triều Trung thì tuyệt đối sẽ không phải là Trang Thế Thành, bởi vì ông chủ lớn họ Trang cũng chỉ mới đến đây vào năm trước, còn Chu Phú Đức đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy Ma Xuyên đã nhiều năm, từng trải qua đại biến cố của hai vị Chủ tịch huyện khi trước.
Dòng suy nghĩ lung tung lộn xộn này khiến Phương Hồng Quốc nhất thời thấy có chút phức tạp, cảm nhận được hội nghị thường vụ hôm nay phỏng chừng sẽ không có kịch hay để diễn.
Nếu đổi lại, hôm nay chính mình ngồi ở vị trí của Diệp Phàm, tuyệt đối sẽ tâng bốc Bí thư Chu một chút. Người ta đem quyền lực toàn bộ trao vào tay mình, mặc tình mà làm càn.
Đến Phan mặt rỗ là nhân vật số một của xã Kim Đào cũng bị Diệp Phàm nhúng tay xử lý, đó là chuyện mà tất cả các nhân vật số một đều kỵ, đều vào danh sách tên của một số đồng chí không nghe lời của Chu Phú Đức, tất nhiên người không nghe lời đương nhiên chính là chỉ tên Phan mặt rỗ xui xẻo rồi.