Diệp Phàm không khỏi bất mãn, trong lòng nghĩ lẽ nào lại có người muốn chơi tôi, bày ra mấy trò quỷ này. Năm ngoái được phát tiền thưởng và tiền trợ cấp, năm nay tôi vừa đến đã không có tiền thanh toán, vậy không phải là mất mặt cho Chủ nhiệm phòng Đốc tra văn phòng trung ương tôi đây quá sao?
- Lĩnh từ phòng tài vụ, nhưng, mấy hôm trước Chủ nhiệm Phương đến phòng tài vụ giục tiền. Các đồng chí nói năm nay văn phòng chi tiêu vượt mức, cho nên, cuối năm đành phải nợ tiền lại.
Phong Nhất Tú nói.
- Chuyện quái gì vậy!
Lúc này Phó chủ nhiệm phòng đốc tra, Triệu Ngược hừ lạnh một tiếng. Làm cho ai nấy cũng nhìn cô chăm chú. Diệp Phàm cũng nhìn cô.
- Tuyệt đối không có chuyện này, tôi thấy các đồng chí phòng khác hôm qua vẫn vui vẻ nhận tiền thưởng cuối năm gì đó.
Hơn nữa, các đồng chí bên Phòng thư ký được lĩnh rất nhiều. Phải được bảy tám trăm gì đó. Còn có một thùg quà tết nữa.
Cả đám bọn họ ai nấy đều khiêng không nỗi, sau đó, còn phải cùng nhau thuê xe để chở về nữa, dùng cả một chiếc xe lớn để chứa đấy. Người ta đúng là có phúc quá mà!
Triệu Ngọc có vẻ oán giận nói.
- Có việc này?
Diệp Phàm tức giận hỏi Phong Nhất Tú.
- Đúng là có, bên phòng thư ký nhận được nhiều nhất. Bên Phòng cán bộ hưu trí còn có tranh chữ với lịch nữa. Chắc hẳn là cũng không dưới hai, ba nghìn đâu. Nhưng, đến phiên Phòng đốc tra chúng ta hỏi tiền thì các đồng chí Phòng tài vụ lại nói không có tiền. Sau đó, tôi có đích thân đi một chuyến, tìm Chủ nhiệm phòng tài vụ đồng chí Trần Chấn Đông
Chủ nhiệm Trần vẻ mặt khó xử, sau đó bị tôi truy hỏi, bèn bảo tôi cứ nghĩ cách đối phó trước. Sang năm sẽ cấp lại tiền cho chúng ta.
Phong Nhất Tú nói.
- Nghĩ cách, nghĩ cách gì đi? Cái này, năm nào cũng có, dựa vào cái gì mà nói chúng ta nghĩ cách, cái này không phải là ức hiếp phòng Đốc tra chúng ta sao?
Lúc này, chủ nhiệm Vu Quý Phát thở phì phò nói. Diệp Phàm hiểu, lão này tâm tư không tốt. Lão liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói:
- Đương nhiên, Chủ nhiệm Diệp vừa tới, thật sự không thể nào nghĩ được các gì khác cả. Thật sự chẳng làm gì được thì tôi đề nghị thế này, nghe nói chủ nhiệm Diệp còn phải về quê ăn tết, không thể nào làm lỡ việc của anh ấy, chi bằng cứ để tiền ấy năm sau hẵng lấy được không?
Lão già này ra vẻ tốt bụng tháo gỡ giúp Diệp Phàm, nhưng kỳ thực, mọi người đều hiểu. Nói như vậy ý là đáng tránh chủ nhiệm Diệp không có bản lĩnh, vừa mới đến đã bị người ta ức hiếp. Ngay cả mọi người cũng phải chịu oan ức theo.
- Haha, không kịp rồi, tôi gọi điện thoại cho Chủ nhiệm Trần một chút.
Diệp Phàm vẻ mặt bình tĩnh, còn cười cười, lấy điện thoại gọi cho chủ nhiệm phòng tài vụ Trần Chấn Đông,
- Chủ nhiệm Trần, tôi là Diệp Phàm chủ nhiệm phòng Đốc tra. Nghe nói phòng tài vụ không có tiền nên tiền thưởng tết của phòng Đốc tra phải tự bỏ ra trước đúng không?
Giọng Diệp Phàm rất ngọt ngào, dù sao, cũng đang hỏi chuyện thần tài của văn phòng trung ương mà.
- Ờ, năm nay dùng tiền nhiều quá, nên bây giờ cũng hết ngân sách rồi. Chủ nhiệm Diệp, rất xin lỗi. Trong tài khoản hiện chẳng còn khoản tiền nào nhàn rỗi, nếu không, tôi giữ lại làm gì.
Trần Chấn Đông bình tĩnh nói.
- Tiền nhàn rỗi,vậy không phải là vẫn còn tiền sao, tiền đó không nhàn rỗi à?
Diệp Phàm vừa nghe đã biết Trần Chấn Đông này có quỷ ý gì đó. Không hề nói không có tiền, mà nói không có tiền nhàn rỗi. trong này chắc chắn có mưu mẹo gì đó.
- Đương nhiên, Văn phòng trung ương không thể không có đồng nào rồi. Nếu phải chiêu đãi các lãnh đạo, chẳng lẽ bảo người ta ăn không khí à?
Khoản tiền này đã định trước rồi, không thể cấp cho ai được, tuyệt đối không thể lộn xộn . Mặc dù là lãnh đạo tạm thời không cần, chúng tôi cũng không dám chuyển tiền đi lung tung.
Đương nhiên, nếu Chủ nhiệm Diệp thật sự muốn động đến khoản tiền này, tôi cũng có thể chuyển đến trước.
Trần Chấn Đông ra vẻ quan tâm nói với Diệp Phàm:
- Nhưng mà thôi, nếu lãnh đạo lúc nào đó cần dùng gấp, không biết Chủ nhiệm Diệp lúc đó có thể lập tức đưa lại cho chúng tôi không?
Lão già này thật đúng là âm hiểm, muốn chơi tôi, Diệp Phàm trong lòng cười lạnh một tiếng, hừ nói:
- Đó là khoản tiền các người vốn phải cấp cho Phòng đốc tra chúng tôi, còn cần phải trả lại hay sao?
Nếu có cần trả lại thì cũng không phải là chuyện của một chủ nhiệm như năm. Cuối năm, không thể để các đồng chí phòng Đốc tra trương mắt nhìn các đồng chí phòng khác lãnh tiền tết, còn chúng tôi thì nghỉ tết với hai bàn tay trắng được.
Hơn nữa, có vài đồng chí đi công tác, ngay cả tiền xe còn chưa cách nào chi trả kìa? Đây là những chi tiêu bình thường, đâu phải là khai báo lung tung đúng không nào?
Diệp Phàm giọng điệu dần dần cứng rắn, mạnh mẽ lên.
- Cái này, nếu anh không thể trả lại kịp lúc, tôi cũng không có cách nào khác. Khoản tiền này tuyệt đối không được động vào. Hay là, các anh cứ bỏ tiền ra trước đi, sang năm tôi nghĩ cách bù lại cho các anh.
Trần Chấn Đông thái độ rất sắt đá.
- Vậy cũng được, muốn chuyển thì chuyển.
Diệp Phàm thản nhiên hừ giọng rồi gác máy. Giờ phút này, đương nhiên toàn thể đồng chí đều nhìn chằm chằm Diệp Phàm rồi. Có vài đồng chí đương nhiên trong mắt sẽ hiện lên một tia vui vẻ vì người khác gặp họa. Dĩ nhiên, thấy Diệp Phàm gặp họa một số đồng chí trong lòng vô cùng vui vẻ.
- Haha, chủ nhiệm Trần nói không có tiền, bảo chúng ta cứ bỏ ra trước, chỉ có thể làm thế thôi. Phòng tài vụ cũng đang có khó khăn. Chúng ta đều làm việc chung, đều là đồng nghiệp trong văn phòng trung ương, các đồng chí phải thông cảm cho nhau đúng không nào?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn mọi người thản nhiên cười nói. Tuy nhiên, chắc hẳn hơn 10 đồng chí ngồi đât hơn một nửa là lộ tia khinh bỉ không cần che giấu.
- Chủ nhiệm Diệp, nếu không được thì chi phí công tác 10 ngày trước bỏ ra vẫn chưa thanh toán cứ để từ từ đi. Tất cả mọi người đều là đồng nghiệp, hẳn là nên thông cảm cho nhau. Quà tết, không thấy không cần phát, phần của tôi cũng không cần.
Lúc này bí thư Đảng uỷ kiểm tra kỷ luật Ngô Xương Lâm rộng lượng nói.
- Đúng vậy đúng vậy, của tôi tạm thời cũng chưa cần thanh toán đâu. Sang năm thanh toán luôn một thể, nên phân ưu với lãnh đạo đúng không nào.
Đồng chí Vu Quý Phát cũng lên tiếng. Nghe hai người họ nói vậy, các đồng chí khác đương nhiên cũng đồng ý để sang năm hẵng tính.
- Các đồng chí rất hiểu chuyện! Tôi đại diện phòng Đốc tra cảm ơn mọi người.
Diệp Phàm vẻ mặt mỉm cười tỏ vẻ cảm tạ, đột nhiên nói tiếp:
- Đương nhiên, cuối năm, các phòng khác có, chúng ta cũng không thể kém được.
Vất vả cả một năm rồi, những cái này không thể thiếu được. Quà tết, dù không lớn nhưng cũng có ý nghĩa riêng.
Mọi người đương nhiên không thể buồn chỉ vì mấy đồng tiền hoặc mấy món quà tết. Tôi hiểu mọi người, nhưng, cuối năm cũng phải có chút lộc đúng không nào.
Cho nên, quà tết, không những phải phát, mà phải thật náo nhiệt mới được, để năm sau mọi người ai cũng gặp may đúng không nào?
Tuy nhiên, Diệp Phàm vừa nói xong, mọi người ai nấy cũng nhìn hắn chằm chằm.
Diệp Phàm cũng không già mồm cãi láo, nói:
- Hôm mới đến nhận chức có làm quen với Cục trưởng Cục cảnh vệ Lang. Cậu ấy cũng hào sảng lắm. Nghe nói, kinh phí bên Cục cảnh vệ khá dư dả, để tôi bảo anh ấy tạm thời chuyển qua trước một ít.
Nói xong, không chờ mọi người có phản ứng, Diệp Phàm nhấc máy, nói:
- Cục trưởng Lang, là tôi, Diệp Phàm phòng Đốc tra đây!
- Xin chào Chủ nhiệm Diệp, nghe nói các anh từ Giang Đô mới về à, điều tra xong chưa? Chuẩn bị tết mà không được yên, các anh cực khổ quá, haha!
Lang Phá Thiên hỏi, mỉm cười hai tiếng.
- Vẫn chưa xong, nhiều việc quá, vẫn chưa điều tra được hết. Nhưng thứ trưởng Trần Thiên Hòa đã chỉ thị sang tháng ba, tháng tư mới điều tra tiếp. Lãnh đạo cũng thông cảm cho sự vất vả của các đồng chí bên dưới, tôi cũng mừng lắm.
Diệp Phàm nói.
- Cũng đúng, có nhiều việc quá mà.
Lang Phá Thiên hừ giọng nói.
- Cục trưởng Lang, có thể thương lượng với anh một chút được không?
Diệp Phàm đi vào chủ đề.
- Thương lượng, thương lượng cái gì?
Lang Phá Thiên nói thẳng. Kỳ thật, Diệp Phàm đã sớm gửi tin nhắn cho tên này, nói thẳng đề xuất, giờ hai tên này chỉ đang cùng nhau diễn trò mà thôi.
- Là thế này...
Diệp Phàm kể lại mọi việc.
- Ừ...
Lang Phá Thiên trầm ngâm trong chốc lát mới nói:
- Chủ nhiệm Diệp, cục cảnh vệ chúng tôi còn chút tiền, nhưng đều là chi phí chuyên dùng để bảo vệ an toàn cho lãnh đạo.
- Khoản tiền phụ trách an toàn cho lãnh đạo, vậy khoản tiền này không dùng linh tinh được. Vậy thôi, cục trưởng Lang, cảm ơn anh nhé, cứ coi như tôi chưa nói gì.
Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc, khẩn trương nói
- Thế này đi, tôi chuyển qua cho các anh một ít dùng tạm vậy. Dù sao cũng cuối năm rồi, cũng ít ra ngoài, khoản tiền này tạm thời chưa dùng đến, khi nào cần gấp tôi sẽ gọi điện báo cho anh.
Lang Phá Thiên nói.
- Vậy cảm ơn! À, bên tôi phải trả tiền lãi cho các anh mới đúng, cái này, cũng là làm khó các anh mà.
Diệp Phàm tỏ vẻ cảm tạ.
- Không cần tiền lãi đâu, đều là nhân viên của Văn phòng trung ương, giúp đỡ nhau một chút là việc nên làm mà.
Không thể ngờ Lang Phá Thiên lại khách khí như vậy, khiến cho các đồng chí phòng Đốc tra đều phải suy nghĩ.
Mấy phút sau, đồng chí phòng tại vụ của cục Cảnh vệ trung ương gọi điện nói đã chuyển cho phòng tài vụ phòng Đốc tra văn phòng trung ương 1 triệu.
- Tốt lắm tốt lắm, mượn được tiền rồi, Chủ nhiệm Phong, phát thưởng như tiêu chuẩn của phòng thư ký.
Diệp Phàm vẻ mặt mỉm cười nói.
- Cái gì, mượn tiền bên Lang Phá Thiên?
Trần Chấn Đông đương nhiên cũng có cắm người ở phòng Đốc tra văn phòng trung ương, chỉ vài phút sau là nhận được điện thoại, tên nhãi này sợ đến mức cả hai tay đều đổ mồ hôi.
- Ừ, đúng vậy. Chủ nhiệm Phong của phòng Đốc tra văn phòng trung ương đã đi mua quà tết rồi. Nói mọi người đợi một chút, khoảng nửa tiếng sau là có.
Giọng nam trong điện thoại nói.
- Mẹ nó!
Trần Chấn Đông không kìm được mắng 1 câu, có chút nghi ngờ:
- Lang Phá Thiên trước nay đều đi đến một mình, sao lại đưa tiền cho Diệp Phàm.