Vấn đề quan trọng hơn chính là hai nghìn cán bộ công nhân viên chức sẽ đi đâu kiếm cơm?
Đây là một chuyện rất trọng đái đối với tập đoàn Hoành Không chúng tôi. Ở đây tôi hiểu rõ việc này.
Nói xin lỗi, tập đoàn Hoành Không chúng tôi hiện tình hình rất khó khăn. Nếu khoản này, ví dụ như phí sắp xếp và xây dựng mới nhà máy cùng với các chi phí mà tổng công ty bỏ ra.
Đó tuyệt đối không thể nào. Nhà máy Phi Không chỉ dựa vào tự thân mới có thể đi ra ngoài phát triển lớn mạnh đứng lên.
Diệp Phàm bình tĩnh thật sự, có lý có cứ.
- Tổng giám đốc Diệp đây là chuyện của tập đoàn Hoành Không các anh. Việc tương lai của nhà máy các anh không liên quan đến việc chúng tôi thu hồi đất.
Cũng không phải là chuyện quân khu chúng tôi quản lý. Việc này anh không cần nói với chúng tôi. Chúng tôi sẽ bồi thường đất cho các anh theo quy định của nhà nước.
Hơn nữa, xây dựng quốc phòng là việc lớn. Mọi xây dựng đều phải phục vụ cho xây dựng quốc phòng, phục phụ đất nước.
Đây là sự khác nhau của cái tôi và tập thể. Lợi ích của cá nhân phải phục tùng lợi ích của tập thể, mà lợi ích tập thể lại phục tùng lợi ích quốc gia.
Xây dựng quốc phòng không phải là chuyện của quân khu chúng tôi, là việc hệ trọng của nước cộng hòa.
Vừa rồi Tổng giám đốc Diệp cũng nói, nhà máy Phi Không của các anh ở trên địa bàn Việt Châu, càng hẳn phải ủng hộ quân khu Việt Châu xây dựng.
Cho nên hi vọng Tổng giám đốc Diệp có thể hiểu rõ lợi hại trong đó.
Lúc này Phó trưởng ban Bảo vệ quân khu Cung Tử Thu nói xen vào.
Lão già này nói vậy ý là cẩn thận. Ưu đãi không được ông ta nhắc đến, há mồm là xây dựng quốc phòng, ngậm miệng là quốc phòng là việc lớn, chụp mũ này rất lớn, có thể đè chết người.
- Ha ha, xây dựng quốc phòng chúng tôi hiểu rất rõ. Nhưng xây dựng quốc phòng cũng là vì an toàn quốc gia, nói về bản chất cũng là phục vụ cho nhân dân.
Đất đai chúng tôi cũng không phải không đồng ý cho các anh thu hồi, chúng tôi đồng ý nhưng các anh phải đưa ra được thành ý.
Giá đất phải được tính theo giá thị trường, ví dụ như bán đấu giá cũng đúng. Nhà xưởng máy móc thiết bị cùng phải được định giá.
Còn chuyển nhà máy đi đâu thì dù sao các anh cũng phải suy nghĩ cho chúng tôi.
Một loạt chuyện này không thể trong chiều hôm nay có thể quyết định được. Đó là một quá trình trường kỳ mà gian khổ.
Nếu không hai nghìn người không có cơm ăn là một chuyện lớn. Diệp Phàm tôi là Chủ tịch Hoành Không không thể nào nhìn hai nghìn cán bộ công nhân viên chức đến cả chỗ ở chỗ ăn cũng không có.
Hơn nữa, một khi nhà máy bị trưng dụng, chẳng khác nào lập tức cướp mất hai nghìn bát cơm, bọn họ ra đường ở đâu?
Lợi ích cá nhân phục vụ cho lợi ích tập thể nhưng đôi khi lợi ích tập thể cũng phải quan tâm đến lợi ích cá nhân có phải không?
Hai người này cùng là Phó phụ tướng, không thể tách rời.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, quan trọng là sắp xếp công việc cho hai nghìn cán bộ công nhân viên chức. Chỗ ăn ở dù sao cũng phải cho bọn họ một miếng cơm ăn.
Không có cơm ăn các công nhân sẽ không đồng ý. Các anh thu hồi đất vì xây dựng quốc phòng, nhưng cũng phải sắp xếp thích hợp cho nhà máy Phi Không có phải không?
Không thể nói các anh muốn làm gì thì chúng tôi lập tức rời đi, Phải hoàn toàn phục tùng điều kiện của các anh.
Trên đời này còn có pháp luật, làm gì đều phải theo pháp luật.
Nghiêm Phương Long cũng vẻ mặt nghiêm túc xen vào.
- Nói rất hay, chúng ta dựa theo pháp luật để bồi thường, những điều này đều có quy định, có căn cứ pháp luật.
Về phần xây dựng, phát triển sau này của nhà máy các anh, đấy không phải là chuyện chúng tôi quản lý.
Nói một cách đơn giản, như giải phóng mặt bằng đô thị, thường thường đều là tính theo mét vuông đất.
Không thể nói cuộc sống công việc sau này của người trong nhà đểu phải do đơn vị giải phóng mặt bằng chịu trách nhiệm có phải không?
Vừa rồi các anh đưa ra một loạt chuyện, có chút là làm khó dễ chúng tôi. Quân khu chúng tôi không phải là nhà trẻ còn phải lo chuyện ăn uống tè ị của các anh.
Chúng ta cũng không phải công ty để giúp các anh phát triển. Càng không phải là ngân hàng căn tin còn phải nuôi cơm có phải không?
Cung Tử Thu giọng sắc bén.
- Ha ha, phương án bồi thường của các anh chúng tôi đã nghiên cứu qua. Chẳng những không đưa nhà xưởng máy móc thiết bị của chúng tôi vào mà ngay cả bồi thường đất cũng thấp hơn giá thị trường.
Địa bàn của nhà máy Phi Không chúng tôi bây giờ giá đất ít nhất một mét vuông cũng trên mười ngìn đến hai mươi nghìn.
Mà các anh chỉ đưa ra chỉ năm nghìn. Ha ha, chẳng lẽ đây chính là cách các anh bồi thường theo quy định sao?
Hơn nữa nhà xưởng chúng ta không riêng gì một mảnh đất, còn có người, còn có nhà máy thiết bị.
Các anh có thể thu hồi đất nhưng tôi nghe nói quân khu các anh cũng có thu hồi những khu đất khác.
Đã thu hồi từ sớm. Đến bây giờ vẫn còn đang để không.
Diệp Phàm vừa đưa ra tài liệu.
- Ý của Tổng giám đốc Diệp là?
Trưởng ban Long nhìn Diệp Phàm.
- Rất đơn giản, vì quân đội chúng ta chịu thiệt thòi một chút cũng không sao. Các anh giao mảnh đất trước kia cho chúng tôi là được.
Nhà máy thiết bị gì chúng tôi cùng không đòi các anh bồi thường. Việc sắp xếp cho công nhân tự chúng tôi phụ trách.
Cũng là vì xây dựng quốc phòng, chúng tôi đồng ý hi sinh cái tôi cho sự nghiệp của đất nước. Hơn nữa, hiện giờ cảng quân sự các anh đã định ở bên này, mảnh đất ban đầu cũng không có tác dụng gì.
Cứ như vậy, dùng đất đổi đất, các anh còn có thể dùng tiền đền bù cho chúng tôi vào việc lớn xây dựng quốc phòng.
Như vậy một công đôi việc cớ sao mà không làm?
Diệp Phàm nói lời này rất đàng hoàng, thiếu chút nữa làm trưởng ban Long tức điên.
- Lời này mà Tổng giám đốc Diệp cũng có thể nói sao?
Một thượng tá không nhịn được nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Hả, chẳng lẽ tôi nói sai sao?
Diệp Phàm vẻ mặt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vị thượng tá kia.
- Tất nhiên là sai, tuy nhiên, Tổng giám đốc Diệp nói lời này tôi cảm giác Tổng giám đốc Diệp giống như một con sói.
Vị thượng tá giận dữ nói.
- Sói, ha ha, tôi rất cảm ơn vị thượng tá này có thể tưởng tượng tôi là Sói, nói thật tối là người thật sự rất thích Sói. Sói phương bắc này mạnh mẽ khí thế, so với “Tham Lang” phương nam có phải là chí khí hơn rất nhiều.
Diệp Phàm giọng lạnh lùng so sánh đám người kia với “Tham Lang”.
Bọn họ nghe nào không hiểu, vị thướng tá tính tình có lẽ khá nóng, tức giận đến mức đập bàn một chút đứng lên chỉ vào Diệp Phàm hừ nói:
- Anh nói ai là lang, còn là Tham Lang, anh giải thích rõ ràng chút.
- Làm càn!
Diệp Phàm đột nhiên đập bàn, nói:
- Đây là đâu, là phòng họp của nhà máy Phi Không thuộc tập đoàn Hoành Không.
Tập đoàn cơ điện Hoành Không là tập đoàn như thế nào, đồng chí Thượng tá, anh đi điều tra một chút.
Công ty của chúng tôi bắt đầu từ Bí thư Vệ Ngọc Cường chính là cán bộ cấp Phó tỉnh, làm Trợ lý Chủ tịch Tỉnh Thiên Vân.
Cho nên, đồng chí thượng tá, “súng” này của anh chỉ vào người nào? Chỉ vào Diệp Phàm tôi sao? Diệp Phàm tôi là Ban Tổ chức cán bộ Trung ương bổ nhiệm, Ban Tổ chức cán bộ tỉnh Thiên Vân quản lý hưởng thụ cấp bậc Thứ trưởng, Quyền bí thư kiêm Chủ tịch tập đoàn Hoành Không.
Không cần nói anh, ngay cả Trưởng ban bảo vệ võ trang của tập đoàn Hoành Không chúng tôi đồng chí Chiến Vân Cương là đại tá chính tông, trực thuộc trung đoàn cảnh sát có vũ trang tỉnh Thiên Vân quản lý trực tiếp đấy.
Cho nên, ngồi xuống cho bố, phản thiên hay sao?
Diệp Phàm rất tức giận lạnh lùng nhìn chằm chằm vị thượng tá kia. Lúc này vị thượng tá kia cảm thấy Tổng giám đốc Diệp này hình như có thay đổi. Hắn dường như là một pho tượng không thể địch lại nổi.
Việc này, tất nhiên là khí thế đẳng cấp 12 của Diệp Phàm bức ra công kích đồng chí Thượng tá.
Thượng tá sửng sốt, không ngờ không tự chủ được liền ngồi xuống.
Mông đụng phải ghế lập tức phản ứng, mặt lập tức đỏ lên.
Muốn đứng lên nhưng lại có vẻ lúng túng, nhất thời đứng cũng không được ngồi xuống cũng không xong. Vừa lúc mông chạm ghế, khom người.
- Rất xin lỗi Tổng giám đốc Diệp, đồng chí Dương Thiết Thanh vừa rồi hơi quá một chút.
Long Học Tiến vội vàng ba phải.
Hắn đương nhiên cũng biết cấp bậc của tập đoàn Hoành Không, biết có thể ngồi lên vị trí này có phân lượng nhất định, huống chi người này trẻ tuổi như thế có lẽ là xuất thân từ gia đình quyền quý.
Người như thế tuy nói không có nhiều năng lực nhưng nhà người ta ở đó, không nên đắc tội.
Cho nên, thấy thượng tá Dương Thiết Thanh còn xấu hổ không có phản ứng, Trưởng ban Long mặt nghiêm nói
- Đồng chí Thiết Thanh, lập tức kính lễ với Tổng giám đốc Diệp.
- Dương Thiết Thanh cúi chào Tổng giám đốc Diệp, thủ trưởng khỏe.
Dương Thiết Thanh cắn răng nghiêm một nghiêm. Mặt y cũng xanh mét rồi.
- Ừ, ngồi xuống đi.
Diệp Phàm khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh, dường nhừ chính mình chịu thẹn.
Lúc này, Khổng Ý Hùng ghé sát vào tai Diệp Phàm nói một hồi, Diệp Phàm gật gật đầu, Khổng Ý Hùng đi ra ngoài.
Không lâu, bước vào một cảnh sát giám sát cấp 3. Mấy người Trưởng ban Long có chút tức giận, trong lòng tự nhủ, anh gọi cảnh sát cấp 3 đến hù dọa dân chúng có phải không?
- Báo cáo Bí thư Diệp, Phó giám đốc Sở kiêm người phụ trách Cục Công an thường trú tại tập đoàn Hoành Không Bao Nghị đến chào ngài.
Bao Nghị nghiêm một cái, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Phàm chào theo nghi lễ cảnh sát. Y mặc quân phục, thân hình cao lớn có vẻ rất cao to lực lưỡng.
- Anh đến thật đúng lúc đồng chí Bao Nghị.
Diệp Phàm cười ha hả, bốn tay thân thiết bắt tay nhau hỏi:
- Việc này cấp trên còn chưa báo với tôi, chẳng lẽ ban bảo vệ đã bỏ chạy rồi hả?
Diệp Phàm có chút buồn bực, việc này nhất định là Thiết Chiêm Hùng đột nhiên tập kích. Tuy nói lúc trước Diệp Phàm đã nói qua việc này với anh ta, nhưng Bao Nghị đến nhanh như thế thật ra làm cho Diệp Phàm bất ngờ.
Hơn nữa, có lẽ là Thiết Chiêm Hùng cũng muốn cho Diệp Phàm một chuyện ngạc nhiên vui mừng cho nên trước đó cũng không thông báo cho Diệp Phàm.
Tuy nhiên, đồng chí phụ trách sở Công an tỉnh Thiên Vân không thông báo cùng Diệp Phàm việc này cũng không được.
Dù sao Cục Công an tập đoàn Hoành Không là tiếp nhận công việc của ban bảo vệ võ trang. Việc này quan trọng, có lẽ còn phải Hội nghị thường vụ tỉnh mới có thể quyết định.