Tiêu Sắt Nhất nói.
- Cứ thoải mái đi, tôi tự sẽ có cách.
Tiêu Dương Thiên khoát tay, thấy hai người này có chút không hiểu, bèn nói:
- Trước đây trong khi khảo sát tôi có phát hiện ra một tình huống. Nhất Diệp đại sư của phái Nga Mi lại ở trong Hồng Diệp Bảo. Hơn nữa, bà ta tỏ ra rất thân thiết đối với Hồng Tà. Trước kia chúng ta không quen biết Hồng Tà, cũng không bận tâm lắm, hiện tại ngẫm lại liệu trong này có vấn đề hay không?
- Đúng rồi, Nhất Diệp đại sư là sư thúc của chưởng môn phái Nga Mi, được Tử Y Thần ni rất sủng ái. Bà ta là người xuất gia, tại sao lại ở cùng chỗ với Hồng Tà chứ? Ở đây liệu có vấn đề gì hay không?
Tiêu Sắt Nhất hưng phấn lên.
- Đúng vậy, chỉ cần Diệp Phàm không âm thầm quấy rối thì chúng ta cũng không cần thiết phải nói ra chuyện này. Còn nếu ngược lại, chúng ta cũng sẽ vạch mặt hắn ra. Đến lúc đó, phái Nga Mi nhất định sẽ không để yên cho hắn đâu. Các môn phái lớn rất chú trọng thể diện, thể diện quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Tiêu Dương Thiên gật đầu nói.
- Phái Nga Mi thì làm gì được Diệp Phàm chứ? Hai lão già dưới tay của hắn vô cùng lợi hại đấy.
Tiêu Thanh Hồng có chút nghi ngờ.
- Ha Ha, Thanh Hồng, cô không hiểu rồ. Tử Y Thần ni là ai? Bà ta là một nhân vật vô cùng lợi hại, cũng ngang ngửa sư phụ của cô đấy.
Tiêu Dương Thiên cười nói.
- Có thể đánh lại hai lão già kia không?
Tiêu Thanh Hồng còn có chút do dự.
- Thực lực tương đương nhau, hai lão già kia là người tàn phế, nếu đôi chân hoàn hảo thì còn tương đương, đằng này, người tàn phế thì sao đánh lại được Tử Y. Ngay cả khi hai lão liên thủ thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tử Y. Đáng tiếc sư phụ của cô lại là người khá oái oăm, bình thường chẳng thèm quan tâm đến chuyện gì vả, ngay cả khi tình cảnh chúng ta như thế này thì ông ấy cũng không thèm để ý. Tôi cũng nghi ngờ ông ấy liệu có còn là người của phái Hoa Sơn nữa hay không, võ nghệ lợi hại để làm gì?
Tiêu Dương Thiên có chút bất mãn.
- Sư phụ không phải không quản chuyện, mà là ông ấy không thèm làm những chuyện phàm tục. Ông ấy nói rồi, chỉ trừ những chuyện lớn đe dọa đến sự tồn vong của môn phái ra, còn những chuyện khác thì đừng có đến tìm ông ấy. Hơn nữa chuyện xảy ra lần trước chúng ta cũng có chút không thỏa đáng. Nếu sư phụ biết phỏng chừng còn bị ăn mắng. Nếu hai lão già kia thực lực ngang ngửa với trưởng lão, chẳng lẽ Tử Y Thần ni đã đột phá lên giai đoạn “Niệm khí” rồi hay sao?
Tiêu Thanh Hồng có chút không hiểu những điều này.
- Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nghe sư phụ nói mình đã đột phá lên “Niệm khí”.
- Nha đầu ngốc, bán niệm khí không được sao? Đừng có coi thường bán niệm khí nhé. Một cao thủ bán niệm khí có thể nhẹ nhàng hạ ba cao thủ tiên thiên đại viên mãn. Hai lão già tàn phế kia liên thủ lại cũng không phải đối thủ của Tử Y. Ngẫm lại mà xem, Tử Y là người cổ lỗ sĩ, rất chú trọng danh tiết của môn phái. Nếu để cho bà ta biết đệ tử mà mình ưu ái nhất là Nhất Diệp sư thái lại ở cùng chỗ thân thiết với Hồng Tà như vậy, thì sẽ mang lại hậu quả như thế nào?
Tiêu Dương Thiên cười âm hiểm nói.
- Không thể ngờ được sư phụ lại lợi hại như vậy, phái Hoa Sơn bị người ta bắt nạt thảm như vậy, tôi phải về nói chuyện với sư phụ một chút. Tuy nhiên, tôi sẽ chú ý cách nói chuyện.
Tiêu Thanh Hồng vẻ chắc chắn nói.
Tiêu Sắt Nhất và Tiêu Dương Thiên liếc nhìn nhau, hiểu ý mỉm cười.
Tiêu Thanh Hồng vừa đi, Tiêu Sắt Nhất liền cười nói:
- Vẫn là Thanh Hồng nói.
- Nói xem Tiêu Thu Sơn sẽ báo thù cho đệ tử hay không? Tuy nói đám người Diệp Phàm không trực tiếp gây hại tới cô ấy, nhưng đánh vào bộ mặt của môn phái chúng ta thì cũng đồng nghĩa với việc đánh vào bộ mặt của chưởng môn mà, đúng không?
Tiêu Dương Thiên cười nói.
- Đó là đương nhiên, từ sự cưng chiều của Tiêu Thu Sơn đối với Thanh Hồng từ trước đến giờ, tuy nói không trực tiếp đánh tới, nhưng âm thầm trừng trị Diệp Phàm một chút có lẽ vẫn có. Tôi muốn xem bộ dạng gặp đen đủi của hắn. Tuy nhiên, việc này vẫn phải chờ chúng ta mang cây Tuyết Nham về rồi trừng trị thì tốt hơn. Đến lúc đó, Diệp Phàm chúng ta đã lợi dụng xong thì cũng đến lúc để hắn gặp đen đủi. Phái Hoa Sơn chúng ta không cho phep bất cứ kẻ nào coi thường, ai dám động vào chúng ta thì kẻ đó phải trả giá.
Tiêu Sắt Nhất cười nói.
- Việc này nếu như diễn ra vào thời gian trước khi đi Nhật Bản thì càng tốt hơn.
Tiêu Dương Thiên lắc đầu nói.
- Nói cụ thể xem.
Tiêu Sắt Nhất có chút không rõ.
- Tiêu Thu Sơn làm, không liên quan gì đến hai chúng ta cả. Hơn nữa, Tiêu Thu Sơn là nhân vật thần bí của Hoa Sơn chúng ta. Ngoài Thanh Hồng và hai người chúng ta ra thì chẳng ai biết ông ta cả. Hơn nữa, không phải chúng ta đang bị thương nặng hay sao? Ngay cả phòng khoa học quân sự cũng không thể nghi ngờ chúng ta, chúng ta không thể động thủ, chẳng có liên quan gì đến chúng ta cả, có đúng không?
Tiêu Dương Thiên cười nói.
- Hay lắm, nhưng như vậy nếu như Diệp Phàm đánh cho tàn phế thì người ta căn bản sẽ không nhắc đến chuyện hợp tác nữa. Tuy xóa sạch sự nghi ngờ đối với chúng ta, nhưng cũng sẽ mất đi người hợp tác cùng.
Tiêu Sắt Nhất nói.
- Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, cho nên, vẫn là đi Nhật Bản về rồi động thủ thì hơn. Đến lúc đó phải vạch kế hoạch cẩn thận. Khi Tiêu Thu Sơn động thủ thì hai chúng ta ở nước ngoài hay đi du lịch đều được. Đến lúc đó, chỉ cần bộ phận giám sát sân bay nói không biết là được. Vả lại, có lẽ người có thù với Diệp Phàm hẳn là không ít.
Tiêu Dương Thiên nói.
- Khó nhất chính là chúng ta không có cách nào để biết được ý tưởng của Tiêu Thu Sơn. Đừng nói là ông ấy định hạ thủ đối với Diệp Phàm khi nào, mà ngay cả kiến nghị cũng không dám nói. Bởi chẳng khác nào tự chuốc vạ vào thân. Lão già này tính tình cổ quái lắm…
Tiêu Sắt Nhất nói.
- Ừm, đây đúng là một vấn đề, chỉ có thể từ từ mà làm thôi.
Tiêu Dương Thiên thở dài.
- Thực ra có nghĩ được một cách, mấu chốt là ông có dám làm hay không?
Tiêu Sắt Nhất hỏi.
- Cách gì?
Tiêu Dương Thiên hỏi lại.
- Chúng ta vào nhà lao một thời gian, thời gian dài như vậy, một ngày nào đó Tiêu Thu Sơn sẽ động thủ thôi.
Tiêu Sắt Nhất nói.
- Không nên không nên, nếu để người ngoài biết hai chúng ta đã từng vào nhà đá, thì từ nay về sau đừng có nói đến chuyện lăn lộn ở TQ nữa.
Tiêu Dương Thiên lập tức phản đối.
- Cũng phải, chỉ có thể từ từ nghĩ cách thôi.
Cuối tháng 8, danh sách thành viên ủy ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không đã được công bố. Tập đoàn Hoành Không hôm nay rất náo nhiệt.
Không những người phụ trách công tác quản lý tổ chức của một bộ hai tỉnh đến, mà ban Tổ chức TW cũng cử đồng chí Kim Thụ Duowg xuống.
Đối với việc Kim Thụ Dương xuống lần này Diệp Phàm cảm thấy rất bất ngờ, bởi vì trước đó không nhận được tin tức nào. Kiều gia cũng không nói đến chuyện này.
- Các đồng chí, trước kia công bố danh sách thì tôi xin thông báo quyết định bổ nhiệm của ban Tổ chức TƯ.
Kim Thụ Dương nhìn xung quanh một cái, rồi tuyên bố quyết định bổ nhiệm
- …Bổ nhiệm đồng chí Nhậm Thời Mãn làm Bí thư Đảng ủy Ủy ban Quản lý Khu kinh tế Hoành Không…
Nhất thời, mấy trăm cán bộ phía dưới ồ lên.
Ngay cả Diệp Phàm cũng thấy bất ngờ. Đồng chí Nhậm Thời Mãn này là người ra sao, trước đây Diệp Phàm chẳng có chút thông tin gì cả.
- Tiếp theo tôi sẽ tuyên bố quyết định bổ nhiệm đối với một đồng chí khác, đó chính là đồng chí Diệp Phàm…TƯ đảng, Quốc vụ viện quyết định bổ nhiệm đồng chí Diệp Phàm làm Ủy viên Đảng ủy, Phó Chủ tịch tỉnh Thiên Vân, kiêm nhiệm Phó Bí thư Đảng ủy, Chủ nhiệm Ủy ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không, cấp bậc là Phó tỉnh. Được hưởng tất cả đãi ngộ có liên quan…
Nhất thời, tiếng vỗ tay trong hội trường như sấm dậy, không khí như thể được đốt nóng lên. Các đồng chí phía dưới đứng cả dậy. Đồng chí Lam Tồn Quân còn há hốc miệng mà vỗ tay, bởi vì quá kích động, kích động đến mức cảm giác không đủ oxy để thở, nên phải há miệng ra để thở vậy.
Bao Nghị, Khương Quân, Ngũ Vân Lượng, Khổng Ý Hùng cũng như vậy.
Kiều Báo Quốc sắc mặt lại có chút mất tự nhiên, nhưng không dừng vỗ tay. Tuy có chút ganh tị, nhưng dù sao cũng là em rể mình thăng quan.
Còn Dương Chí thăng sắc mặt xanh mét, như không tin vào lỗ tai mình.
- Bí thư Dương, đồng chí Diệp Phàm được bổ nhiệm anh không vui à?
Tân Bí thư của Địa khu Giang Hoa – đồng chí Mộc Thành Chương bất âm bất dương cười nói.
- Vui chứ, đương nhiên là vui rồi.
Dương Chí Thăng hừ một tiếng, rồi cũng vỗ tay.
Cố Hữu Toàn và Ô Vân Sơn giống như vừa được vớt từ bể nước ra vậy, tiếng vỗ tay cũng rất “đặc biệt”.
- Điều này sao có thể, ông nói đúng không lão Ô?
- Không thể hiện tại cũng biến thành có thể, vốn mọi người tưởng rằng sự giới thiệu của tỉnh Thiên Vân đối với Diệp Phàm chỉ như một chiếc bánh vẽ, vậy mà…Ông xem bộ dáng của Diệp Phàm trên kia mà xem, hình như ngay cả bản thân cậu ta cũng không biết?
Ô Vân Sơn nói