Trương Lăng Nguyên cười nói, tâm trạng đặc biệt sảng khoái.
- Cũng khó trách được bọn họ, bình thường chỉ có thể xem trên màn ảnh TV mà bây giờ đột nhiên xuất hiện tại khu Hồng Liên chúng ta. Chính tôi ngày mai cũng phải xin chữ ký của bọn họ mới được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Bí thư Diệp, hay là tôi đi cùng anh đến hiện trường kiểm tra một chút, xem bên đó chuẩn bị thế nào rồi, có chỗ nào cần sửa sang thì anh cũng có thể đề xuất ngay để chúng ta bây giờ sửa lại vẫn còn kịp.
Trương Lăng Nguyên bây giờ hoàn toàn không xem thường Diệp Phàm nữa. Khi mới đầu, đồng chí Trương Lăng Nguyên còn hơi coi thường đồng chí Tiểu Diệp.
Cho rằng người thanh niên cướp mất vị trí của mình hoàn toàn không xứng đáng, lão Trương trong lòng không phục. Tuy nhiên sau khi nghe Phạm Đông Bằng miêu tả, đồng chí lão Trương lại hoàn toàn ủng hộ cách làm của đồng chí Diệp Phàm.
Dù sao cũng thật lòng muốn cùng Diệp Phàm kiến thiết khu Hồng Liên, bởi vì đồng chí lão Trương đã thấy được khả năng của Diệp Phàm: bản thân đấu với anh ta, căn bản là không biết tự lượng sức. Không thể không nói, đồng chí lão Trương còn biết tự lượng sức mình.
- Ha ha, anh nhiều việc, bên đó đang cần kiến thiết xây dựng, không cần thiết phải đi theo tôi. Chỉ mình tôi đi là được, cũng nên đi ra ngoài loanh quanh một chút rồi.
Diệp Phàm xua tay nói.
-Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh.
Trương Lăng Nguyên gật đầu, nhìn Diệp Phàm một cái, xin chỉ thị nói:
- Thưa Bí thư, vấn đề xả nước thải đến bây giờ vẫn còn chưa giải quyết xong. Bây giờ Vu Tây Dương của khu Đông Hồ đang bị đình chức, chắc là không trở lại được vị trí cũ nữa. Ở quận như rắn mất đầu, ai cũng không làm chủ được. Lúc này nếu chúng ta tăng cường lượng nước xả thải, phải chăng là có chút giậu đổ bìm leo, không hay lắm. Tôi không muốn mắc vào tiếng xấu đó, xin anh cho một một chủ ý.
Trương Lăng Nguyên thậm chí có vẻ hơi cung kính khi nói với Diệp Phàm những lời này.
Diệp Phàm vừa nghe đã hiểu ra ngay, ý tứ của đồng chí Trương Lăng Nguyên khi nhắc tới vị trí lãnh đạo khu Đông Hồ, không cần giải thích cũng đã quá rõ rồi.
Đồng chí lão Trương đang chăm chăm cái vị trí kia, đề xuất vào lúc này đơn giản hi vọng là mình có thể nói giúp vài lời trước mặt Bí thư Đoạn, đến lúc đó cũng có thể có tên trong danh sách đề cử của thành phố.
- Ha ha, tôi thấy việc này cứ như vậy đi. Lượng nước không cần gia tăng, cứ theo mức bình thường mà xả ra, hơn nữa sẽ phải cùng người đứng đầu tạm thời của khu Đông Hồ thương lượng một phen.
Hai bên thương lượng một biện pháp giải quyết dứt điểm vụ này. Còn bản thân chúng ta cũng phải tự xem xét lại xem có thể tự xử lý một phần ô nhiễm cục bộ hay không.
Chẳng hạn như có thể mượn cái đường ống lớn xả nước xuống phía dưới, như vậy cũng làm giảm nhẹ được áp lực xả nước vào sông Ngọc Diệp.
Còn nữa, xem khi hút nước còn có cách nào xử lý qua nước rồi mới hút lên được không.
Xử lý tận gốc nguyên nhân gây ô nhiễm thì đối phó với vấn đề sông Ngọc Diệp cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Chúng ta cũng phải suy bụng ta ra bụng người, suy nghĩ đến lập trường của các đồng chí khu Đông hồ phải không nào?
Diệp Phàm cười nói.
-Tôi lập tức đến khu Đông hồ thương lượng với Chủ tịch quận Tịnh Hương một chút về việc này.
Trương Lăng Nguyên tuy nói không nhìn thấy dấu hiệu nào thể hiện sự đồng tình của Diệp Phàm, nhưng hiện tại là trong thời kỳ nhạy cảm, phải ra sức làm việc cho Diệp lão đại mới được. Bằng không, khi Diệp lão đại mà có cách nghĩ của riêng mình thì bản thân mình đây cũng không có đất diễn rồi.
“Gan của lão Trương quả không bé ...”, nhìn theo bóng dáng Trương Lăng Nguyên, Diệp Phàm hừ lên một tiếng, đang định ra ngoài thì bất ngờ nghe được tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
- Mời vào!
Diệp Phàm đáp.
Cánh cửa nhẹ nhàng hé ra, Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn lướt qua.
-Thưa Diệp... Diệp Bí thư... Tôi...
Phó phòng văn phòng Đảng ủy Công an tỉnh Lý Ngọc đang căng thẳng, miệng thầm thì, trên tay còn cầm một cái hộp lớn có vẻ rất nặng.
Hôm nay cô nàng Lý Ngọc cũng không mặc trang phục cảnh sát mà là một chiếc sườn xám hiện đại. Điểm xẻ tà của chiếc sườn xám chỉ trên đầu gối một chút, không giống với chiếc sườn xám của Triều Thanh xẻ tà lên tận trên đùi non. Đây chính là điểm hấp dẫn của trang phục sườn xám.
Màu sắc của sườn xám có xu hướng chuyển sang gam màu lạnh, những hoa văn chìm nhẹ trên nền xanh lá mạ là nổi lên sự sang trọng, còn phong cách cổ xưa thì thích sáng bóng.
Bởi vì chiết eo lưng nên càng tôn vòng eo thon của Lý Ngọc. Thân hình Lý Ngọc cũng không phải thuộc dạng gầy guộc như cây sào tre, ngực to vừa phải không lớn quá cũng không nhỏ quá. Thật ra vì chiết eo lưng nên vóc dáng cơ thể của cô trở nên bắt mắt hơn nhiều, nhìn liếc qua sẽ thu hút ánh mắt của đàn ông dừng lại trên bộ ngực nhô lên khá cao của cô.
Mà bộ sườn xám làm lộ ra da chân của cô và đôi giày da màu xanh lục nhạt, tự nhiên làm cho người ta có cảm giác tươi mát, dễ chịu. Lý Ngọc làm trà đạo cách ăn mặc trang điểm của cô rất phù hợp với thân phận của mình.
Đôi mắt của cô rất lớn, trong veo, sáng long lanh. Hai mí mắt to khiến người ta tương đối thoải mái, thậm chí còn chìm đắm trong đôi mắt đó.
Thấy Diệp Phàm đang đánh giá mình mà không mở miệng, hai má Lý Ngọc không khỏi từ từ đỏ lên như bông hoa mai, trông như một bức tranh Nga Mi khẽ rùng mình, cái miệng nhỏ nhắn cong lên một chút không nói thành lời.
- Cách ăn mặc và trang điểm này rất đẹp, rất hợp với trà đạo, ha ha ha. Cô Lý Ngọc, xin mời ngồi.
Diệp Phàm cười cười thú vị.
Trong lòng Lý Ngọc có chút khinh bỉ, thầm tự hỏi một câu: “Ánh mắt của Bí thư Diệp này thật đáng khinh, chẳng lẽ anh ta thật sự là kẻ háo sắc? Mình có phải là dê rơi vào miệng hổ rồi không?”
Tuy nhiên, Lý Ngọc vẫn kiên trì ngồi một chỗ trên ghế sô pha kê sát tường.
- Trong hộp chắc hẳn đựng dụng cụ pha trà?
Diệp Phàm quay sang liếc nhìn chiếc hộp tinh xảo một cái, cười nói.
- Vâng, đây là phần thưởng đặc biệt của ban Thành ủy cho tôi sau khi đạt giải thưởng, nghe nói là còn được chế tạo bằng loại ngọc như ngọc Hòa Điền. Nước trà khi được rót vào ấm trà sẽ tỏa ra mùi hương nhẹ, kết hợp với độ mềm mại của vân ngọc sẽ càng làm người ta hiểu rõ được sự tinh túy của trà đạo.
Vừa nói đến trà đạo, Lý Ngọc đã hưng phấn trở lại, cảm giác căng thẳng cũng giảm bớt đi nhiều, nhìn Diệp Phàm một cái, khẽ cười nói:
- Bí thư Diệp, chi bằng tôi bây giờ biểu diễn cho anh xem nghệ thuật pha trà đích thực.
-Ha ha, y phục này của cô chắc là khi mặc vào thi đấu sẽ vất vả lắm phải không?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Vâng, lúc đó là nhà nước đặt may, còn phải bỏ ra mười nghìn tệ. Sau khi rinh được giải thưởng về, Bí thư Lý nhất thời cao hứng liền đem tặng bộ y phục này cho tôi.
Lý Ngọc có chút ngại ngùng nói.
- Đúng lúc lắm, tôi ở đây vừa có một người bạn tốt tặng cho ít lá trà. Cô pha thử xem, đến ngày mai xin mời cô Lý Ngọc biểu diễn trà đạo với các vị khách quý. Đến lúc đó phải nhờ vào cô rồi.
Diệp Phàm cười nói, đứng lên đến trước tủ chén lấy ra một ống tre chứa lá trà.
Lý Ngoc rửa dụng cụ pha trà một cách thuần thục, mở ống tre ra, dùng một thìa nhỏ cẩn thận, đặt trước mắt nhìn múc ra từng thìa một, lại cẩn thận đưa lên mũi ngửi thử rồi bỗng nhiên sửng sốt, dáng vẻ như không dám tin, còn vươn một ngón tay lấy một lá trà bỏ vào miệng ngậm thử trong chốc lát.
Lúc này, Lý Ngọc vẻ mặt càng kinh ngạc, dáng vẻ không chắc chắn, hỏi:
-Bí thư Diệp, loại trà này không phải là Đại Hồng Bào của núi Vũ Di đấy chứ?
-Cô thật tinh mắt, điều này cũng cũng có thể nhìn ra được.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
-Đúng là thật sao!
Lý Ngọc đứng lên, đang ngây người ra, chăm chăm nhìn Diệp lão đại.
- Sao thế?
Diệp Phàm cố ý hỏi, nhìn Lý Ngọc một cái, cười nói:
- Không phải là một chút lá trà sao? Có đáng để cô sững người nhìn tôi như thế không, là có ý gì đây?
-Cái này, tôi từng được nhìn thấy qua ở trận tranh tài. Nếu tôi đoán không sai thì đây chính là Đại Hồng Bào chính hiệu, cũng không biết là lá trà đời thứ mấy được hái xuống. Anh nhìn xem, loại trà này có vẻ xoắn chặt chẽ, màu xanh nhạt tươi thắm vừa phải, sau khi ngâm xong sẽ chuyển màu da cam sáng, mà lá trà sẽ có màu giữa màu đỏ và xanh, điển hình của lá trà là màu đỏ rất đẹp mắt. Mà chất lượng ưu việt của Đại Hồng Bào chính là nằm ở chỗ có mùi hương thơm nồng như mùi của hoa lan, hương thơm dễ chịu mà kéo dài, đậm đà rõ ràng.
Lý Ngọc nói đến trà có vẻ rất am hiểu.
- Ha ha, cô biết quả không ít! Nói tiếp đi!
Diệp Phàm cười nói.
- Được, tôi sẽ nói những gì mà tôi nghe được.
Lý Ngọc vừa nói vừa pha trà, hai đôi bàn tay trắng nõn như đang biểu diễn ảo thuật rất đẹp mắt và nhịp nhàng ...
-Thời cận đại, chúng ta được nghe nói nhiều về chuyến thăm Trung Quốc của Nixơn. Khi đó, chủ tịch nước từng tặng cho ông ta hai gói Đại Hồng Bào. Nixơn ngầm có chút trách cứ chủ tịch keo kiệt đem tặng đồ vật chẳng ra gì. Sau này thủ tướng biết được, cười với Nixơn nói nhẹ nhàng:
- Chủ tịch đã đem nửa giang san dâng tặng, cũng từng có trong điển cố.Nixơn từ đó kính nể hơn hẳn.
Vì sao Đại Hồng Bào lại quý giá như vậy, chủ yếu là ở chỗ sản lượng của nó cực ít, qua nhiều nhiều thế hệ đều là sản phẩm trà cống vua, đến nay vẫn duy trì giá trị. Hiện nay còn sáu cây trà tồn tại, sản lượng trà hàng năm chỉ được bảy tám lạng, đem bán cho Trung ương nhà nước nửa cân, trong tỉnh chỉ còn lại hai ba lạng chè. Nghe nói chuyên dùng cho đại hội đường nhân dân tỉnh Phúc Kiến, chỗ còn lại chuyên dùng để tiếp đãi tổng thống nước ngoài, vân vân.
Mà chế biến Đại Hồng Bào, từ chăm sóc, đến hái trà, chế biến trà, bảo quản trà đều được làm bằng máy móc với quy trình sản xuất được giám sát nghiêm ngặt, cẩn thận, hạn chế thời gian. Cảnh sát có vũ trang phải tham gia giám sát khi hái Đại Hồng Bào, quá trình chế biến cũng được giám sát chặt chẽ bởi cảnh sát. Đại Hồng Bào, có người giám sát chăm sóc quanh năm không rời nửa bước, phụ trách trông coi bảo vệ trà ...
Diệp lão đại chỉ nghe thôi cũng cảm nhận được mùi thơm rồi.
- Nói như vậy, trà của tôi vô cùng quý hiếm rồi.
Diệp lão đại bình tĩnh cười nói.
- Đương nhiên quý hiếm rồi, thực ra bây giờ chỉ còn lại sáu cây trà Đại Hồng Bào đời đầu thôi, những cây này đều được nhà nước bảo vệ, sản lượng trà hàng năm không đủ một kilôgam, hơn nữa chỉ dùng để nghiên cứu, căn bản là không lọt ra thị trường được.
Còn loại trà Đại Hồng Bào mà chúng ta mua được trên thị trường đã trải qua bao nhiều đời lai tạo, giá cả cũng không phải rẻ. Tuy nhiên trên thị trường, tình huống thật giả lẫn lộn còn nhiều, bất luận loại trà gì cũng đều mạo nhận là Đại Hồng Bào, thật giả khó phân biệt.
Đại Hồng Bào chính hiệu, nếu là của cây đời thứ hai thì giá bán trên thị trường cũng gần hai mươi nghìn nửa cân, hơn nữa có rất ít, rất khó mua được. Bình thường đều chỉ cung cấp cho các vị lãnh đạo cấp cao thôi.
Lý Ngọc nói, liếc mắt nhìn trộm Diệp Phàm rồi ngừng lại không nói nữa.
-Cô muốn hỏi chỗ trà này là của đời thứ mấy phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi biểu diễn trà, kỳ thật, tôi cũng đặc biệt thích trà.
Lý Ngọc thành thật gật đầu.
- Ha ha, lần trước đến thủ đô có một vị lãnh đạo tiện tay đưa cho tôi.
Diệp Phàm thản nhiên nói một câu.
Sau khi thưởng thức trà xong, Diệp Phàm cười nói:
- Lý Ngọc, dẫn cô đi gặp mặt mấy đại minh tinh, có muốn gặp họ chút không?