Anh xem người ta là đồng chí của cơ quan công an, mới hiểu biết tình hình, vậy mà anh vẫn còn bàn cái gì mà “vết thương nhẹ”.
Cho nên, tôi mới hỏi anh có phải là nhân viên của cơ quan hay không? Vụ án này còn chưa đến lượt anh phán xét tôi phạm tội làm thương nhẹ đâu.
May mà không để cho anh làm thẩm phán, nếu không thì những đồng chí này của chúng ta chắc không có đường sống mất.
Lang Phá Thiên mỉa mai nói.
- Tư lệnh Lang, anh có ý gì? Người ta bị anh đánh là thật, hơn nữa, chính xác là đã bị thương. Đã đến công an đẻ kiểm tra vết thương, chính là vết thương nhẹ. Hôm đó còn có mấy đồng chí nữa ở hiện trường, chẳng lẽ họ bị mù hết sao?
Tần Bộ không vui hừ nói.
- Anh chưa hiểu tình hình thì dựa vào cái gì mà đứng trước mặt tôi mồm năm miệng mười. Thứ nhất anh không phải là công an... Thứ hai, anh không phải là thẩm phán. Việc này là Chủ tịch Khổng đang xử lý. Anh lại xía vào chẳng phải là muốn chụp mũ người ta sao? Đồng chí Tần, cái mũ to thế này đồng chí sao đội thế nào cũng được, nhưng đừng chụp lên người tôi.
Lang Phá Thiên để mạnh cái bật lửa lên bàn suýt nữa thì phi như đạn vào trước mặt Tần Bộ.
- Bí thư Thái, thái độ của đồng chí Lang Phá Thiên như thế này là không được. anh xem, vẻ mặt của anh ta cứ đùa cợt như vậy, chẳng khác nào hành vi của kẻ lưu manh, dáng vẻ này không giống với một cánh tay của Quân khu tỉnh...
Tần Bộ tức giận đứng thẳng lên chỉ trích.
- Thái độ của Lang Phá Thiên tôi không được còn thái độ của Tần Bộ anh thì được chắc? việc này không liên quan đến anh, anh ở chỗ này làm gì?
Bí thư Thái người ta còn chưa mở lời, anh lại đi trước một bước, đây là thái độ gì? Chẳng lẽ anh còn lớn hơn Bí thư sao?
Những câu này của Lang Phá Thiên rất có hiệu quả.
Ngay lúc đó mặt của Tần Bộ liền đỏ lên, vội nói:
- Bí thư Thái, tôi không có ý đó, chỉnh là nóng vội muốn xem, tất cả đều vì thái độ quá kiêu ngạo của Lang Phá Thiên mà thành. Thực ra, tôi chỉ muốn nhắc nhở đồng chí Lang Phá Thiên một chút, chúng ta đều là đồng nghiệp đúng không?
- Chuyện này không tốt, vụ án của cơ quan công an thụ lý rồi, nếu nhắc nhở cũng không được. Dù sao thì sau khi nhắc nhở câu trả lời của đối tượng sẽ sai hướng, đối khi nghiêm trọng còn cso thể phản bác kiến nghị thành một loạt những sai lầm.
Khổng Đông Vọng chốt lại một câu.
Tần Bộ vừa nghe thấy nhất thời mặt càng đỏ hơn, hừ nói:
- Nghiêm trọng vậy sao? Đồng chí Đông Vọng, nói một chút không thể là nói bậy được.
- Tôi đang phá án, không nói bậy. Hơn nữa, trước mặt lãnh đạo tôi đâu dám nói bậy. Càng không phải là nói chuyện tào lao với vợ.
Dù sao Khổng Đông Vọng cũng có chút tức giận, biểu hiện trước mặt Lang Phá Thiên một chút cũng có thể truyền đến tai Diệp Phàm.
Bởi vì, Khổng Đông Vọng có thể cảm giác được hình như Diệp Phàm không ưa mình. Cho nên, tuy chuyện này khó xử nhưng Khổng Đông Vọng cũng phải kiến trì đến cùng.
- Được rồi, cậu cứ nghe là được rồi. Người ta đang hỗ trợ Khổng trợ lý xử án, anh cầm đèn chạy trước ô tô như vậy là không tốt. Sau này phải chủ ý một chút.
Thái Nhất Cương không hề khách sáo mà phê bình Tần Bộ.
- Tư lệnh Lang, chúng ta tếp tục, hôm đó sau khi bọn họ đến đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khổng Đông Vọng hỏi.
- Chuyện này nói thế nào nhỉ? Bọn họ vừa đến đã chỉ trích quân khi của chúng tôi. Nói quân khu chúng tôi phá hỏng khách sạn Xương Đô.
Hơn nữa, việc này hình như có liên quan đến Cục chống tham nhũng, đồng chí Lâm Thiệu Đông cũng đi cùng đến.
Còn tuyên bố là vụ án này Cục công an của thành phố đã điều tra xong đưa đến Viên kiểm sát rồi. Cái này căn bản là nói nhảm thôi.
Chuyện này bọ họ vẫn là người đầu tiên đến hỏi về người phụ trách của Quân khu thành phố, điều tra xong từ lúc nào vậy?
Năng suất làm việc vủa Cục công an thành phố chúng ta hiệu quả vậy sao? Không hỏi đương sự mà đã mang tài liệu chuyển cho Viện kiểm sát sao?
Lang Phá Thiên hừ lạnh nói:
- Hơn nữa, người phụ trách Cục chống tham nhũng Lâm Thiệu Đông giới thiệu làm gì? Chẳng lẽ Lang Phá Thiên tôi tham ô nhận hối lộ sao?
Mặc dù tôi có như thế cũng không đến lượt Lâm Thiệu Đông anh ta can thiệp vào có phải không? Chẳng lẽ các đồng chí trong ban Kỉ luật của Tỉnh ủy không đi làm sao?
Có thì cũng không đến lượt đồng chí trong Cục chống tham nhũng đến trước mặt tôi hung hăng, làm càn. Như thế không được, đừng để cho ngày mai Cục chống tham nhũng thành phố lại xuống quản lý Tỉnh ủy chúng ta.
- Chuyện này tôi đã hiểu, khách sạn Xương Đô bọn họ là đến Cục công an thành phố báo án. Hơn nữa cục công an cũng đã lập án rồi.
Nhưng, chính xác là chuyện này mới bắt đầu điều tra, đương nhiên là vẫn chưa hiểu hết tình hình quân khu rồi.
Còn nói về phần chuyển hồ sơ sang Viện kiểm sát, chuyện này là không có căn cứ. Tôi cũng không hiểu là sao đồng chí Lâm Thiệu Đông lại nói đến Cục chống tham nhũng.
Chuyện này rất không thực, là Cục chống tham nhũng đang kéo lá cờ làm việc tư sao? Là một đảng viên, nguyên tắc về tính giai cấp để đi đâu rồi?
Chuyện anh ta nói dối tôi sẽ thông báo lên đồng chí phụ trách Viện kiểm sát là có điều kì cục.
Khổng Đông Vọng biết trong lòng Diệp Phàm có chút không thoải mái.
Cho nên, bây giờ đành phải biểu hiện tốt một chút. Hơn nữa, ông ta cũng từ hành vi của Diệp Phàm mà cảm thấy được thực lực của hắn. Đương nhiên cái bánh bích quy này không thể đảm đương nổi mà đành phải vội đi theo bước chân của Diệp Phàm.
- Trợ lý Khổng, thẩm vấn thì thẩm vấn đi, ông nói những cái đó làm gì? Chuyện này có phải lạc đề rồi không?
Tần Bộ vừa nghe thấy liền vội ngăn chuyện này lại.
- Đây là có liên quan đến vụ án, đương nhiên là phải hiểu cho rõ ràng rồi đúng không? Hơn nữa, còn có cả quan hệ đế Lâm Thiệu Đông và Lâm Lý Thăng bị đánh nữa đúng không?
Khổng Đông Vọng nói:
- Tư lệnh Lang, anh nói tiếp đi.
- Thực ra về chuyện đập hỏng khách sạn của bọn họ tôi cũng có biết qua, chuyện này đúng là có nguyên nhân của nó.
Lang Phá Thiên vừa nói đến đây, Tần Bộ nói chen vào:
- Đồng chí Lang Phá Thiên, trợ Lý Khổng hỏi anh chuyện đánh người. Chuyện này, và chuyện khách sạn có phải là hai chuyện khác nhau không?
- Sao lại thành hai chuyện khác nhau được, là Lâm Lý Thăng đến hỏi mới dẫn đến như vậy. chuyện này đương nhiên là nói rõ ràng rồi. Thế này đi, về chuyện đập hỏng khách sạn tôi lập tức gọi cho đồng chí phụ trách hiện trường đến nói.
Lang Phá Thiên vừa nói xong liền cho thư kí đi gọi.
- Tư lệnh Lang, ngườ phụ trách đội xe vân chuyển vật phẩm lúc đó là đại tá Mã Hán. Vừa may anh ta đang ở trong quân khi, để tôi đi gọi!
Trần Lượng nói.
Không lâu sau, Mã Hán đã đến tay và đầu quấn đầy băng gạc.
- Đồng chí Mã Hán, anh ngồi xuống, đây là...Họ muốn hiểu một chút về tình hình công trường xây dựng hôm đó bị phá.
Anh phải thực sự cầu thị nói rõ cho đồng chí Bí thư Thái nghe, không được nửa điều giả dối.
Lang Phá Thiên nói xong, chuyển người giới thiệu nói:
- Vị này là đồng chí Mã Hán, trong chi đội đóng quân ở núi Xương Bối của chúng ta.
Còn đồng chí Mã Hán chính là người phụ trách chính hôm đó. Chuyện này, Bí thư Thái vừa xuống dưới, vẫn chưa rõ tình hình?
Lang Phá Thiên biết, Thái Nhất Cương vừa mới biết chuyện này. Bởi vì, mỗi vị đến Việt Đông đều có chuyện bí mật liên quan đến cấp trên Tư lệnh quân khu.
Đến lúc đó, cần giúp gì thì có thể liên lạc lên trên. Nhưng việc này chỉ giới hạn trong 2 cơ quan, 2 bên không ai biết bí mật thực sự của núi Xương Bối. Còn Lang Phá Thiên rất thông minh, lôi cả Thái Nhất Cương vào.
- Việc này cấp trên giao xuống, tôi biết.
Thái Nhất Cương gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn Tần Bộ với vẻ nghi ngờ.
Còn Khổng Đông Vọng biết một điều, bởi vì trước kia y làm Giám đốc sở công an, y hiểu bí mật thực sự của núi Xương Bối có Mã Hán và Lang Phá Thiên.
Mà cấp trên giao cho, Thái Nhất Cương vừa mới nói là bí mật căn cứ quân sự của quốc gia. Bí mật không thể tiết lộ được.
- Lúc đó, quân khu chúng tôi cần gấp một khoản quân tư vì để phục vụ cho một nhiệm vụ bí mật.
Nhưng, điểm mấu chốt của chuyện này lại xảy ra vấn đề. Xe vận chuyển quân tư vừa mới đến bãi Yến Nguyệt thì phát hiện có người vây chiếm con đường.
Hơn nữa, bên trong còn có đấy thé, cát và đá, bên cạnh còn có mấy cái máy xúc ầm ầm đang di dời, giải phóng mặt bằng.
Tôi cảm thấy bực bội, di dời và phá bỏ như thế chẳng khác nào người ta đang phá hủy sơn trang Yến Nguyệt.
Đương nhiên, chuyện này không có liên quan đến tôi. Chúng tôi vội đi qua nhưgn lai có người đến chắn đường.
Hỏi ra thì mới biết đó là bảo vệ của khách sạn Xương Đô. Đây là xe phục vụ quân sự sao có thể để bọn họ dính vào được.
Tôi ra lệnh lôi đám người cản đường ra nhưng có mấy người không nghe lời đành phải gọi người ra cưỡng chế.
Chúng tôi phát hiện, nếu là từ trên đường đến thì không thể nào. Vậy mà đống sắt, thép kia chồng chất như núi, nếu phái chuyển thì mấy ngày mới xong?
Không còn cách nào khác, bên kia lại thúc giục. Chúng tôi thấy, vì chỗ vật tư này dù có bị trọng thương vẫn phải đích thân mình vận chuyển đi.
Hẳn là các anh cũng hiểu được sự quan trọng của chỗ vật tư đó. Nếu không đưa đến nơi hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên, chùng tôi dành phải bắt tay vào làm từ chỗ dễ nhất. Bởi vì khi thông đường, đành phải xử lý một phần luên quan đến khách sạn Xương Đô.
Về phần khách sạn Xương Đô, vi phạm nghiêm trọng chiếm đường quân dụng chuyện này chúng ta đã có đăng trên báo quân khu Việt Châu.
Quân khu đã phái các đồng chí ra bảo vệ cũng hiểu tình hình lúc đó. Việc này cũng không thể tráchc chúng tôi được, là bọn họ chiếm đường quân dụng, còn chúng tôi không có cách nào khác mới làm như vậy.
Hơn nữa, vì thông đường, chúng tôi đã bị chậm cả nửa tiếng đồng hồ. Suýt nữa gây ra chuyện lớn. Những điều hôm nay tôi nói đều là chuyện cơ mật quân sự, hy vọng mọi người nghe xong tuyệt đối không được truyền ra ngoài.
Nếu không, truy cứu không ai chịu được tránh nhiệm đâu.
Vẻ mặt của Mã Hán nghiêm túc, nhìn Lang Phá Thiên suýt nữa thì cười phá lên.
- Đại tá Mã, chuyện này hình như có chút không thật. Nếu như đường chỗ bái Yến Nguyệt không thông, sao các anh không đi đường khác. Thành phố Việt Châu lớn như vậy, đường cũng nhiều như vậy không thể không có con đường khác đi đến núi Xương Bối đúng không?
Tần Bộ hỏi.
- Bộ trưởng Tần đang nhậm chức ở Mặt trận thống nhất có phải không?
Mã Hán hỏi với vẻ đen tối.
- Đúng vậy, chuyện này, có quan hệ đến câu hỏi của tôi sao?
Tầm Bộ cảm nhân được Mã Hán không có ý tốt