Mục lục
Quan Thuật - tác giả Cẩu Bào Tử (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đập xe, chính là hắn ta bắt đã bắt sếp Đới, đập vỡ bát cơm của chúng ta.

- Đúng, đúng. Đập chết bọn chơi đểu này đi, chúng ta cần phải ăn cơm.

Ngay lập tức có mấy người xông lên, cầm lấy gậy tiến về hướng chiếc xe Audi mà Diệp Phàm đang ngồi trong đó.

Binh binh …những âm thanh chói tai vang lên, Diệp Phàm nhanh chóng mở cửa xe, kéo Kiều Viên Viên ra ngoài, sau đó xuất chiêu quay chân đá, một âm thanh rung chuyển cả đất, Kiều Viên Viên bị Diệp Phàm đẩy ra ngoài đám đông.

- Mẹ kiếp, Cục trưởng đánh người rồi, giết người rồi, các anh em đội xây dựng số 1 Ngư Đồng chúng ta không để anh em của chúng ta bị ăn hiếp được, xông lên…

Những âm thanh hùng hồn vang dậy, đoàn người thứ hai lại tiếp tục xông lên, sau những tiếng binh bang, chiếc xe Audi của Diệp Phàm đã biến thành đống sắt vụn.

- Bảo vệ Cục trưởng.

Điền Thất Hòa hô to, cùng mấy người nữa xông ra.

Éo éo éo….

Tiếng còi cảnh sát reo lên, mấy chiếc xe tiến đến, hàng trăm quân lính cầm theo súng trên xe nhảy ra, ngay chốc lát đã bao vây quanh Diệp Phàm.

- Lô tư lệnh, ở đây có những tên côn đồ cố ý tấn công chính quền, đã có nhiều cảnh sát bị trọng thương, tôi nghi chúng là đội bắt cóc, bắt lại cho tôi.

Diệp Phàm vung tay lên, quyết đoán truyền mệnh lệnh.

- Bắt!

Tư lệnh Lô An Cương không một chút do dự, vung tay ra hiệu, hàng trăm quân lính hùng mạnh như hổ lao ra ngăn lại bọn thợ xây đó, tất cả đều giơ hai tay ra đầu hàng.

- Còng tất cả những người đã hành hung lại .

Diệp Phàm nhắc Điền Thất Hòa.

- Còng hết, không phải khách khí với những kẻ bắt cóc này.

Điền Thất Hòa đã đỏ mắt ra mệnh lệnh, gần 30 cảnh sát mang còng ra còng bọn chúng.

Khi đã ra tay thì không hề khách khí gì cả, bởi vì quân lính đều cầm súng đứng chặn hết rồi, vì thế mà đám công nhân đều bị dọa sợ hết vía, chỉ còn cách ngoan ngoãn đưa hai tay ra để bị còng, số người bị còng lên tới hơn trăm người.

- Những máy móc này đều là công cụ gây án, giữ tất cả lại.

Âm thanh của Diệp Phàm được truyền đi xa thông qua chiếc loa phóng thanh bán dẫn.

Không lâu sau, cảnh sát các huyện cùng chuông báo động nhanh chóng có mặt, có đến hàng trăm cảnh sát, uy phong thế trận quân lính khiến tất cả kinh sợ.

Lô tư lệnh ra lệnh cho mọi người lặng lẽ rút khỏi hiện trường.

Công tác thẩm vấn lập tức được triển khai, Diệp Phàm dùng các biện pháp cưỡng chế mạnh mẽ, cứng rắn để áp chế xuống.

Chính quyền thành phố đã yên tĩnh trở lại, mấy nhân viên vệ sinh đang rửa những vết ố máu.

Một phụ nữ trẻ cười nói :

- Cục trưởng Diệp thật uy phong, ngày trước Cục trưởng Trịnh đến nhận chức gặp đội công nhân số 1 cũng không dám đặt mông xuống, chỉ là nói thôi, chứ đâu dám ra tay. Nhưng Cục trưởng Diệp còn mời được cả quân đội đến, nói bắt là bắt.

- Bắt là đúng, nếu không chúng biến chính quyền thành phố này thành vườn rau nhà chúng nó mất, đến thì đến rồi đi thì đi như một điêu dân.

Người phụ nữ khác thêm vào.

- Thực ra, bọn họ đều bị lừa cả, loại người như Đới Chí Quân có đáng để họ liều mình như thế không? Hắn chỉ là hạng cặn bã, không nói đến việc lừa đàn bà, mà hắn thích đánh ai thì đánh, loại người đó phải cho vào tù, còn phải mời người bức hắn…

Người phụ nữ lúc trước chửi mắng.

- Hư, đáng bị bắt.

Người phụ nữ lúc sau lên tiếng, bực tức ấn cái chổi xuống sàn quét mạnh.

- Hừ, không ngờ lại giám giật dây quân đội bắt người, to gan lớn mật, quân đội có thể tùy tiện điều động được sao?

Hà Trấn Nam trầm ngâm nói.

- Vâng, hơn nữa lại còn bắt cả đám mấy chục người, thật đúng là quá đáng. Nếu trên tỉnh mà biết thì to chuyện rồi. Nhìn từ góc độ khác có thể thấy Lô An Cương là cùng một giuộc với Diệp Phàm, hắn không sợ bị mất cái chức của hắn. Sau này, có thể liên kết với Diệp Phàm. Ngày trước hắn ta không tham gia vào hội nghị thường vụ, sau này nói không tham gia.

Khang Văn Sinh có chút lo lắng.

- Việc này có chút kỳ lạ, Diệp Phàm dựa vào cái gì có thể khiếnTư lệnh Lô ủng hộ hắn ta như thế, còn dám điều động cả quân đội. Nếu không có gan dạ thì chắc chắn không làm được việc này,

Trưởng ban thư ký Thành ủy Giang Ly Ly có vẻ khâm phục.

- Có thể bên trên đã nắm được nhược điểm gì của hắn ta, lần này Lô An Cương phải được dạy cho một bài. Nếu có thể trở lại vị trí cũ trong quân đội thì tốt.

Khang Văn Sinh thản nhiên nói, liếc nhìn Hà Trấn Nam rồi lại nói:

- Bí thư Hà, chúng ta có nên tuyên truyền giúp họ không?

- Không cần.

Hà Trấn Nam không biểu lộ cảm xúc gì nói.

- Việc lần này là do ai tổ chức?

Diệp Phàm hỏi Lỗ Đông Phong. Đội trưởng Điền Thất Hòa âm trầm chạy tới.

- Có chuyện gì gấp vậy?

Diệp Phàm nhíu mày, dự cảm có chuyện gì không hay xảy ra.



- Vợ chồng Phạm Tiếu Lâm của công ty Kim Kỳ lại thay đổi lời khai, nói rằng không muốn tố cáo Đới Chí Quân nữa.

Điền Thất Hòa phẫn nộ nói.

- Vì sao?

Diệp Phàm nhìn Điền Thất Hòa:

- Có phải đã xảy ra chuyện gì không?

- Khi nãy trước của chính quyền thành phố, vì lực lượng cảnh sát không đủ, tôi thấy tình hình rất cấp bách, Cục phó Vi và mấy người đều bị thương, mà có 4 cảnh sát canh giữ vợ chồng Phạm Tiếu Lâm nhưng sau 24 giờ thì chuyển ca, nên tôi…

Điền Thất Hòa chần chừ.

- Lại động vào chính quyền có phải không?

Diệp Phàm căng thẳng, lạnh lùng nói.

- Vâng, lúc đó tình trạng nguy kịch quá, nên…

Điền Thất Hòa cũng bắt đầu đỏ mặt.

Nhưng Diệp Phàm đã nhanh chóng nhắc nhở, nghiêm khắc nói :

- Anh làm gì thì làm, vợ chồng nhà Phạm Tiếu Lâm vốn là sợ Đới Chí Quân trả thù nên chúng ta phải đảm bảo an toàn cho họ.

Đây chính là một trong những tia hy vọng của vụ thảm án 88 này, có lẽ vẫn còn manh mối nữa, anh xem, anh đã làm những gì rồi?

- Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì, nếu không chỉ có thể là đã ra tay, chứ hai vợ chồng đó sao lại thay đổi, anh đã hỏi cho rõ ràng chưa?

- Xin cục trưởng cứ trách phạt tôi, tôi đã không làm tròn nhiệm vụ.

Điền Thất Hòa vốn rất tin tưởng được điều về đây làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhưng không ngờ lại làm chuyện ngu ngốc như vậy, anh rất hối hận, rồi nói:

- Tôi đã hỏi rồi, nhưng họ không nói, chỉ cười vẻ chua xót, chúng tôi cũng đã kiểm tra hai người họ không bị thương chút nào.

- Vương Triều quay lại đây chưa, bảo anh ta đi hỏi xem sao.

Diệp Phàm chỉ tay nói.

- Anh ta đang về, vẫn chưa xử lý xong vụ bện Dương Điền, nghe nói là có mười mấy người bị thương, nhưng không tổn thất đến tính mạng. Hai thôn chỉ vì nước và đánh nhau, thật là kỳ quái. Một thôn là Thượng Hải, còn một thôn là Hạ Hải, thực ra cách nhau không xa chỉ là vùng thượng du và hạ du, cách nhau một khe suối.

Lỗ Đông Phong nói đến đây thì tạm dừng.

- Kỳ quái ở chỗ nào?

Diệp Phàm hỏi

- Nghe nói lượng nước ở khe suối đó không đủ cung cấp cho cả hai thôn dùng. Quái lạ là ở chỗ hôm trước khe suối đột nhiên sáng lấp lánh.

Ngày trước khe suối khoảng mấy chục mét nhưng hiện giờ chỉ còn lại 7,8 mét, sườn suối dần dần hiện ra, sắp thành cái mương nhỏ rồi.

Vấn đề này rất nghiêm trọng, nước chính là nguồn sống, dùng để uống, để sử dụng hàng ngày, để trồng hoa màu, tất cả đều không thể tách rời nguồn nước.

Cho nên người ta mới tranh giành nước. Hai thôn đều ra sức chuẩn bị các thiết bị hút nước từ bên thôn kia về.

Việc này cũng khó trách bọn họ, vì dự báo thời tiết có nói mười mấy ngày nữa thậm chí cả tháng sẽ không có mưa, trời nắng khô.

Nhân dân hai thôn chỉ sợ trời sẽ không mưa, đến lúc đó nước không có mà uống thì thật thảm.

Lỗ Đông Phong nhíu mày nói.

- Thế nước chảy đi đâu, đã điều tra rõ ràng chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Theo như Cục trưởng Vương nói, ở hạ du hai thôn có một cái đê ngăn nhưng thấp chỉ khoảng 5 – 6 mét, chỉ dùng chứa nước rất đơn giản.

- Có lẽ là được xây dựng vào những năm 80, đã rất cũ rồi, nhưng cũng vẫn còn rất kiên cố. Chỉ có điều sáng hôm qua mới phát hiện ra sườn khe suối, sau đó nhân dân mới nhanh chóng cho người đi điều tra xem có phải bị rò nước không.

- Kết quả điều tra đã phát hiện ra một lỗ hổng rộng chừng 5 mét ở đê. Mặc dù hiện nay đang dùng đã tảng để lấp vào nhưng nước vẫn chảy đi nhanh.

Rất khó chứa đầy được nước. Cộng thêm gần đây lượng mưa ít, dưới lòng suối không còn nhiều nước nữa để có đủ nước chảy lên trên, vì vậy mới xảy ra chuyện tranh chấp, đánh nhau kia.

Lỗ Đông Phong nói.

- Không phải có người cho nổ hay cố ý phá ra chứ?

Điền Thất Hòa hỏi.

Cũng không loại trừ khả năng này, gần đây cũng hay xuất hiện chuyện lỳ lạ, toàn là một đống những chuyện lạ.

Việc đánh nhau tranh giành nước đã gây chú ý quân đội cảnh sát, ngay sau đó chính quyền thành phố xảy ra chuyện.

Trong khi đó vợ chồng Phạm Tiếu Lâm lại thay đổi lời khai. Những việc này thoáng qua tưởng như không có quan hệ gì nhưng, trong đó lại nói lên cái gì đó.

- Tôi nghĩ, tất cả việc này xảy ra có phải đều là vì mục tiêu chung nào đó.

Lỗ Đông Phong phân tích.

- Hừ, chỉ có một mục tiêu duy nhất đó là Đới Chí Quân.

Diệp Phàm lạnh lùng nói, rồi đột nhiên lên tiếng :

- Nói Cục trưởng Vương nhất định phải tìm cho ra nguyên nhân mà vợ chồng Phạm Tiếu Lâm sửa lời khai. Nếu không Đới Duy Cường sẽ ngáng chân chúng ta mất.

Sơn trang Đông Ba của thành phố Ngư Đồng lừng danh cả thành phố, sơn trang có diện tích lớn, chiếm cả một quả núi, còn bao gồm cả các rừng cây ở dưới, đường vòng quanh núi đều là chủ sơn trang Quản Phi tự bỏ tiền ra làm.



Để khai thông đường quốc lộ, Quản Phi dã cho xây dựng những con đường xi măng còn rộng hơn cả đường cấp hai, dài khoảng 3,4 mét. Có thể thấy Quản Phi là người có tiền.

Sơn trang Đông Ba thuộc Ngư Đồng giáp ranh với thành phố Hải Châu, điều rất kỳ lạ ở đây là đầu ngọn núi mà sơn trang Đông Ba nằm trên không ngờ lại là đường ranh giới giữa hai thành phố Ngư Đồng và Hải Châu.

Hướng bắc tiếp giáp với thành phố Bột Thủy, nằm trên địa bàn tiếp giáp ba tỉnh, điều này rất có lợi cho thương gia làm ăn kinh tế của vùng này.

Nơi này là nơi Quản Phi nghỉ ngơi và tiếp các vị khách cao quý. Đương nhiên, thực chất đây cũng là một sơn trang để nghỉ ngơi, giải trí, cũng có xây dựng vài biệt thự sang trọng.

Chỉ có những quan chức được sự đồng ý của Quản Phi mới có tư cách đến đây hưởng thụ, và đều phải chấp hành theo thẻ hội viên.

Nếu như Quản Phi không thích người nào, có bỏ ra bao nhiêu tiền thì cũng không thể bước chân vào sơn trang được. Thực ra, sơn trang Đông Ba như một trường phái riêng.

Cổ phần dưới Quản Phi là tập đoàn Dương Điền, thực ra Dương Điền không phải chỉ có một công ty mỏ ở Ngư Đồng mà nó có cả n công ty con. Đương nhiên, nghe nói, nơi kiếm tiền được nhiều nhất chính là mỏ đồng ở Ngư Đồng đây, trụ sở tổng của tập đoàn Dương Diền là ở thành phố Việt Châu.

Nới về phần tài sản của Quản Phi có bao nhiêu cũng có rất nhiều thông tin khác nhau, người thì nói ông ta có ít nhất 10 con số 0, còn có người nói 10 con số 0 là đương nhiên nhưng trước 10 con số 0 là con số 6 nghĩa là 60 tỷ.

Quản Phi thường cưỡi ngựa xem hoa, đi lướt qua xem xét tình hình các công ty con, còn ba phần thời gian thì thì nghỉ ngơi tại Sơn trang Đông Ba, ngày ngày đều rất náo nhiệt.

Hiện giờ trong phòng tầng 3 của Quản Phi đang có mấy người ngồi trong đó. Quản Phi dường như đang nằm trên chiếc ghế đi văng lớn.

Cái ghế đi văng này rất lớn, được thiết kế giống như chiếc giường, vừa có thể nằm, vừa có thể ngồi, mang phong cách cổ xưa, tao nhã. Nghe nói chiếc ghế này là sản phẩm cổ, nhân vật Lý Hồng Chương nổi tiếng thời nhà Thanh đã ngồi lên.

Quản Phi là người rất khâm phục Lý Hồng Chương, ông ta cúng học tập thói quen của Lý Hồng Chương. Ví dụ như trên chiếc bàn của ghế đi văng ông ta có bày một bộ chiếc đĩa bằng bạc, trên chiếc đĩa khắc rồng bay phượng múa, và có một chú gà trống đã quay vàng ươm nằm trên chiếc đĩa, chú gà này rất to phải đến 5 kg, chắc chắn là một chú gà trống.

Lý Hồng Cương là người Hợp Phì tỉnh An Huy, người ta gọi ông là Lý Trung Đường hay Lý Hợp Phì. Ông là người sáng lập và thống soái của quân đội, là một trong những người quan hệ ngoại giao thời đó, là trọng thần thời Mãn Thanh, ông là Tổng đốc kiêm Đại thần ngoại giao Bắc Dương, là đại học sĩ điện Văn Hoa.

Thủ tướng Nhật Bản Itou coi ông là người duy nhất thời nhà Thanh có lòng kiên trì, và là người tranh đấu mạnh nhất thế giới. Theo Trứ Hữu Lý Văn Trung Công toàn tập.

Trên bàn cơm của nước Anh có rất nhiều nghi lễ, như khi ăn gà rán thì phải dung dĩa ấn xuống, dùng dao cắt gà, sau đó ấn dao vào miếng thịt rồi đưa lên ăn.

Mà năm 1896 Lý Hồng Chương sang thăm nước Anh, nhận được sự tiếp đón nhiệt tình của nước bạn, ông ta dùng tay cầm gà ăn khiến mọi người đều kinh ngạc, nhưng vì tôn trọng nên cũng học theo. Sau này người Anh ăn gà rán không nhất thiết phải dùng dao.

Quản Phi cũng học theo ông ấy, ăn gà không cần phải dùng dao hay đũa, mà dùng tay cầm luôn. Những người ngồi phía dưới cũng không dám không làm theo, cũng phải học theo, tất cả đều cầm thịt gà lên ăn.

Đương nhiên, Quản Phi không phải là người lỗ mãng, ông là người tốt nghiệp Đại học Yale nổi tiếng của Mỹ trở về. Hơn nữa lại cũng được dào tạo tại trường Yến Kinh của Trung Quốc, thậm chí có thể nói Quản Phi là người có bằng cấp, là thành phần tri thức.

Khi này, một người trung niên lão thành bỏ cái chân gà xuống, bên cạnh có một cô gái hầu xinh đẹp mặc bộ quần áo như trong cung, cẩn thận lau miệng cho ông ta.

Ông ta tiện tay véo một cái vào mông cô gái nói:

- Chủ tịch Quản, Đới Chí Quân đã bị lùngt vài ngày rồi, có nên tìm cách đưa hắn ta ra không. Dù sao hắn ta cũng là Phó chủ tịch một công ty con của tấp đoàn Dương Điền chúng ta mà, tập đoàn chúng ta không thể để mất người này.

Ông ta là Tào Dục, Phó chủ tịch tập đoàn Dương Diền, là người gần gũi bên Quản Phi. Nghe nói cũng rất có uy thế ở Kinh thành.

- Không phải vội, Chí Quân đương nhiên có người đưa ra không cần chúng ta phải ra tay.

Quản Phi thản nhiên liếc nhìn Tào Dục nói.

Đối với Tào Dục, Quản Phi cũng như nhiều người khác đều có thể đoán ra Tào Dục có uy thế Kinh thành lại là họ Tào chẳng có gì là lạ khi ông ta có thể thành đệ tử nhà họ Tào ở Bắc Kinh.

Kỳ thật không như thế, chỉ có Quản Phi biết Tào Dục mặc dù họ Tào nhưng không hề có chút quan hệ nào với nhà họ Tào dưới quyền Tào Đức Mộng ở Bắc Kinh.

Mà Tào Dục nghe nói có quan hệ thân thiết với Thủ tướng Diệp Toàn Sâm, nhưng rốt cuộc có quan hệ than thiết thế nào thì Quản Phi vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng được.

Đương nhiên Quản Phi cũng biết, Tào Dục và Phó Thủ tướng Diệp có quan hệ không phải thân thiết lắm, nhưng có chút quan hệ thì chắc chắn có.

Đương nhiên, dù Quản Phi cũng không kỳ thị người, vẫn tton trọng ông ta. Là cánh tay thứ hai của Tập đoàn Dương Điền, Tào Dục cũng đóng một vai rất quan trọng.

Tập đoàn Dương Điền có mấy Phó chủ tịch đều là những người có lai lịch ưu thế rõ ràng, cũng có thể những người này là các thiếu gia quyền quý của tỉnh Việt Đông.

- Ha ha, anh Tào, sự việc đằng sau của Chí Quân chẳng nhẽ anh không hiểu sao? Anh ta đã xuất chiêu thì cái chính quyền nho nhỏ của Ngư Đồng có thể làm được gì?

Cuối cùng không chừng lại mang cả kiệu để rước Đới Chí Quân về. Hiện nay, có thể Chí Quân trong cục cảnh sát Ngư Đồng lại đúng ấy.

Ăn chơi, hưởng lạc tất cả chúng đều là vờ vịt thôi, những ngày này có thể thoải mái hơn anh và tôi sao?

Hơn nữa, bọn họ chẳng lẽ lại dám giày vò hành hạ Chí Quân?

Tào Dục thản nhiên nói trước mặt một thanh niên tuấn tú. Anh ta là Cao Cương, nghe nói là có uy thế về quân đội, là người thứ ba quan trọng của tập đoàn Dương Điền. Anh ta chưa đến 30 tuổi, thật là tuổi trẻ tài cao.

Ha ha ha

Lời nói của Cao Cương khiến mọi người có một trận cười, tất nhiên là lộ rõ vẻ đáng khinh

Tuy nhiên, người con gái ngồi dưới Tào Dục thanh lịch, xinh xắn là Miêu Thanh Mi , chưa đến 30 tuổi, là Phó chủ tịch tập đoàn Dương Điền là người chấp hành.

Cô có khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu thẳng, lông mày của cô có chút kỳ lạ không ngờ màu sắc xanh ấy lại phù hợp với tên của cô ấy đến thế.

Lúc này mọi người ngồi đây đều cười chỉ có mình Miêu Thanh Mi không lên tiếng, cô giữ nét mặt nghiêm túc, dường như có chút không vừa lòng.

- Thanh Mi, sao thế? Ai dám trêu chọc cô?


Quản Phi liếc nhìn cô 1 cái, hỏi, ông ta đã nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Mi.


- Mọi người đều nói Đới Chí Quân ở trong cục cảnh sát Ngư Đồng hưởng thụ, nhưng tôi nghe có thông tin anh ta ở đó rất thảm. Mấy ngày trước Chủ tịch Đới đích thân đến Ngư Đồng, có thể là cùng nói chuyện với Diệp Phàm. Nhưng kết quả không được hài lòng cho lắm, không có cách nào đưa Đới Chí Quân ra.


Miêu Thanh Mi tương đồi cao ngạo, lạnh lùng như tảng băng nói.


Mặc dù Quản Phi là người tính toán, tuy không có cách nhìn tốt đẹp gì với cô nhưng điều quái lạ là Miêu Thanh Mi không có ý kiến gì với Quản Phi.


Mà Quản Phi từ nhỏ tới lớn không dám dùng sức, về phương diện này nói ra có chút ý vị. Khiến mọi người không biết rằng Quản Phi rõ ràng thích Miêu Thanh Mi, muốn lên giường cùng cô, nhưng kết quả là Quản Phi không thể hiện gì.


Khi đó mọi người muốn đi bắn cung, ai biết được Quản Phi là một trong những kẻ có khả năng thắng, ngoại trừ người có tên “ Thanh Lang” thản nhiên nói:


- Các anh thử đi, không liều nữa, hừm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK