- Yêu thì yêu, yêu cũng là người đó. Cung Khai Hà nói - đúng rồi, cậu đã lựa chọn đội viên chưa?
- Có lẽ trong tổ đội viên cũng không nhiều đúng không? Diệp Phàm nghiêm túc.
- Ôi, ngoại trừ thường trú không thể rời khỏi đây, đồng chí Tây Môn Đông Hồng đã dẫn đi sáu đội viên chính thức, mà núi Xương Bối sắp xếp ở đó ba đội viên.
Hiện giờ trong tổ thật đúng là trứng chọi đá rồi. Lần này cậu đi trong tổ nhiều nhất có thể cung cấp năm đội viên rồi.
Diệp Phàm, đây là những người cuối cùng của Tổ đặc nhiệm A có thể đi ra ngoài. Cậu phải thận trọng, nhất định cậu phải đưa họ còn sống trở về.
Nếu không, Tổ đặc nhiệm A chúng ta liền nguy hiểm. Hoang đảo này cũng không hiểu đúng hay sai? Vẻ mặt Cung Khai Hà u buồn.
- Hoang đảo chắc chắn lấy được. Vì sao nước khác đều có người đi, có tổn thất thì cùng nhau tổn thất, tôi không tin họ không tổn thất về người.
Nếu chúng ta không đi, thứ tốt này cho bọn hắn chẳng phải là mất lớn sao. Đương nhiên, lần này thực không nghĩ đến.
Một hoang đảo, không ngờ vui lấp của chúng ta một nửa đội viên. Tổ đặc nhiệm A chúng ta thiếu chút nữa phải dốc toàn bộ lực lượng rồi. Kế Viên nhìn Diệp Phàm một cái đột nhiên cười nói - Nhìn sắc mặt của đồng chí Diệp Phàm, đi phái Lao Sơn hẳn là lấy được Hồng Phấn Thiên Yêu rồi.
- Đó là đương nhiên, Diệp Phàm tôi là người nào, Phấn hồng thien yêu, còn không phải dễ như trở bàn tay sao. Diệp Phàm tự cao rồi.
- đúng vậy, đúng vậy. Không thể tưởng tượng được Cung Khai Hà cũng nịnh bợ rồi. Tuy nhiên, lão Cung sau đó hỏi: - Đồng chí Diệp Phàm, Hồng Phấn Thiên Yêu này rốt cuộc là cái gì?
- Việc này, ha ha Diệp Phàm hơi xấu hổ.
- Khi nào thì cậu trở thành phụ nữ vậy? Kế Viễn cười nói.
- Muốn giữ bí mật có phải không? Tuy nhiên, Diệp Phàm ,đối với đất nước mà nói, không có bí mật gì phải bảo vệ đấy. Cung Khai Hà sắc mặt trở nên nghiêm túc. Xem ra, ông ta có lẽ đã có tính toán gì đó rồi.
- Một cô gái. Diệp Phàm nói.
- Một cô gái? Hai người bốn mắt thiếu chút nữa trừng thành chuông đồng rồi. Sau đó hai người này cười vang.
- Có gì kỳ lạ, thật ra chính là một cô gái còn trinh. Diệp Phàm trừng mắt nhìn hai lão già một cái, hừ nói.
- Đồng chí Diệp Phàm, cậu đúng thật là có phúc. Kế Viễn cảm thán nói, có vẻ như lão Kế cũng có chút hâm mộ. - Phúc cái gì, còn không phải vì đất nước sao. Diệp Phàm nói
- Vì đất nước, cậu chơi đùa con gái là vì đất nước? Đây là đạo lý gì vậy? Cung Khai Hà châm chọc nói.
- Đúng vậy, chơi đùa phụ nữ cũng là vì đất nước thì đồng chí Diệp Phàm đúng là thiên hạ đệ nhất. Tiếp tục chơi, tiếp tục. Kế Viễn cũng phối hợp cười nói.
- Sao lại không phải? Chơi đùa phụ nữ là vì để nâng công lực, nâng công lực không phải vì tổ sao. Vì tổ không phải là vì đất nước sao? Lần này tôi không có cách nào, nếu không là không yêu nước. Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Ha ha ha có lý. Kế Viễn cười.
- Nâng công lực, đúng rồi, nói về nâng công lực, cậu đã chiếm được Hồng Phấn Thiên Yêu. Mà phái Lao Sơn lại coi trọng cô ấy như thế, vậy lần này chắc chắn cậu có thu hoạch rồi đúng không? Cung Khai Hà đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đó là đương nhiên! Diệp Phàm nhìn hai người vẻ mặt khao khát muốn biết kết quả.
- Tăng lên nhiều hay ít? Cung Khai Hà giọng có chút run sợ.
- Ha ha Diệp Phàm cười thần bí, không đáp, phải để hai lão già này nghẹn một hồi mới được.
- Đồng chí Diệp Phàm, công lực của cậu cao hay thấp liên quan đến việc lần này đi hoang đảo có thành công hay không. Liên quan trực tiếp đến việc điều phối nhân viên trong tổ. Tôi hi vọng cậu không cần nói dối. Cung Khai Hà lôi đại nghĩa ra.
- Đúng vậy rồi, mau nói đi, đừng gây sức ép hai lão già chúng tôi. Người già không chịu được áp lực dấy. Kế Viễn nói trắng ra.
- Ha ha, cao hơn đồng chí Xa Nhất Đao một chút. Đùa hai lão già này đủ rồi, Diệp Phàm cũng liền mở miệng.
- Cao hơn một chút? Không thể tưởng tượng được Cung Khai Hà và Kế Viễn hai người đột nhiên đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm, bốn mắt lộ vẻ không thể tin.
- Cậu chắc chắn? Cung Khai Hà còn muốn xác nhận một chút.
- Đó là đương nhiên. Diệp Phàm nghiêm chỉnh gật đầu.
- Việc này. Cung Khai Hà run rẩy môi, nửa ngày nghẹn không nói nên lời. Hơn nữa, Diệp Phàm khiếp sợ phát hiện, mắt Cung Khai Hà không ngờ ngân ngấn nước.
Kế Viễn không ngờ cầm giấy lau trên bàn chấm nước mắt.
- Ngại quá, ngại quá, bụi bay vào mắt rồi. Cung Khai Hà còn muốn che dấu.
- Khóc cứ khóc đi, dấu gì lão Cung. Ông xúc động vì đất nước, đồng chí Diệp Phàm có thể đột phá đến bán Tiên thiên, đây là chuyện may mắn, cũng là vinh quang của Tổ đặc nhiệm A chúng ta, rất vui, rất vui. Kế Viễn kích động nói.
- Đúng là tôi xúc động rơi nước mắt. Tổ đặc nhiệm A chúng ta cuối cùng cũng có cao thủ Bán tiên thiên rồi.
Sẽ không còn chịu sự tức giận của Sói biển. Vui quá, hôm nay thật vui. Lão tính, mang đến một chai Mao Đài thì sao? Cung Khai Hà kích động nói, đi lòng vòng trong phòng sau đó nói
- Còn nữa, cho Diệp Phàm một hòm thuốc lá, một hòm rượu, xem như là phần thưởng, phần thưởng.
- Bộp, bộp Kế Viễn cũng vui vẻ gật đầu, sau đó cũng là vẻ mặt cay đắng nói - Lão Cung, đây là vui hơi quá, nhưng kho không có trữ hàng hả?
- Một chút cũng không có? Cung Khai Hà nhíu mày.
- Tôi lừa anh làm gì? không tin anh gọi đồng chí Diệp Phàm đến kho xem. Lão Kế tôi lần này cũng không phải là tiểu nhân, thật sự là không có. Kế Viễn thiếu chút nữa trợn mắt.
- Đã không có thuốc lá thì rượu cũng phải cấp, như vậy dù sao cũng để cho tôi đến chỗ Chủ tịch báo cáo chuyện này, thuận miệng mang một chút về là được. Cung Khai Hà khoát tay áo.
- Bước tiếp theo cậu định làm gì, khi nào thì xuất phát? Bên chỗ tập đoàn Hoành Không tôi có thể sắp xếp cho cậu lý do để nghỉ. Cung Khai Hà nói.
- Trận chiến Hoang đảo đáng sợ nhất là hang dưới lòng đất rất thần bí, cũng không biết có tồn tại nhân tố gì không.
Bởi vậy tôi muốn trang bị vũ khí lạnh tốt nhất. Tôi muốn lấy Can Tương Phi Đao về, còn có Huyết Trích Tử cũng muốn mang về.
Mấy ngày nay tôi muốn đi làm vài chuyện, một khi chuẩn bị tốt liền xuất phát. Còn chuyện nhân viên, tôi thấy, Trương Ẩn Hào ở tổ Khoa học năng lượng tránh không được.
Bởi vì cậu ta xuất thân trên đảo, kinh nghiệm nhiều hơn chúng ta một chút.
Người khác chính là đồng chí Nhân Bàng, công việc của anh ta tạm thời do đồng chí Phá Thiên thay mặt.
Tôi và Vương Nhân BÀng phối hợp vẫn rất ăn ý. Cuối cùng chính là đồng chí Bao Nghị ở Cục công an Hoành Không.
Đồng chí đó tuy nói không phải là đội viên chính thức của Tổ đặc nhiệm A nhưng năng lực trinh sát rất mạnh.
Diệp Phàm nói.
- Được, cứ làm theo cậu. Còn bọn họ, tôi cho người liên hệ là được. Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.
Diệp Phàm đi nhanh về Hồng Diệp Bảo, hắn phải về chơi với Viên Viên và hai đứa bé.
- Đên đây, để cha bế một chút. Diệp Phàm về Hồng Diệp Bảo chơi với con gái một chút.
- Đừng lóng ngóng chân tay dọa cục cưng của chúng ta. Râu anh rậm không thể làm thế, con còn nhỏ, da hỏng thì làm sao? Kiều Viên Viên tức giận giơ tay ngăn Diệp Phàm.
- không thể chơi với con thì anh chơi với bà xã vậy. Diệp Phàm nháy mắt cười hôn tiểu thư Viên Viên một cái.
Mặt Kiều Viên Viên đỏ lên, oán trách đẩy tên không biết lễ nghĩa, vô liêu sỉ sang một bên.
Vì em và con, anh nhất định phải sống trở về. Lúc này Diệp Phàm đang nghĩ thầm trong lòng.
Lão Kế, có lẽ tôi và ông có thể nhìn thấy một cao thủ Tiên Thiên ở Tổ đặc nhiệm A chúng ta. Cung Khai Hà xúc động nói.
- Ừ, với tốc độ tăng lên kinh khủng của hắn, tôi thấy tiến vào cảnh giới Tiên Thiên là chuyện sớm hay muộn thôi. Có lẽ thời gian không còn xa, trước bốn mươi tuổi hắn tất sẽ tiến vào Cảnh giới Tiên Thiên. Tuy nhiên, dù là mười năm, chúng ta chẳng lẽ không thể sống đến? Kế Viễn cười nói.
- Ha ha, không khó lắm, Cung Khai Hà gật đầu.
- Tổ trưởng Cung, lần này anh báo cáo với Chủ tịch không thể không nhắc tới rồi. Đồng chí Diệp Phàm tuy nói trẻ tuổi nhưng hắn rất có năng lực.
Có thể hay không đặc biệt một lần, cấp bậc này có phải cũng phải thay đổi rồi không. Nếu không năng lực người ta cao lên.
Chúng ta không thể cho hắn đồ vật này nọ. Cứ như vậy sẽ làm cho các đồng chí tức giận. Kế Viễn đề nghị.
- Tôi cũng có ý này, chỉ có điều, ôi.. tuổi của hắn là điểm quyết định quan trọng. Nếu tính năm sinh hắn mới 30 tuổi. 30 tuổi là trung tướng kia chẳng phải khiến tất cả các tướng quân đều xấu hổ sao. Cung Khai Hà cũng khá buồn bực.
- Cứ để cho bọn họ như thế đi, dựa vào cái gì không cho Diệp Phàm trung ướng? Với năng lực của hắn, với cống hiến của hăn với đất nước thì phải sớm được phong rồi.
Bản thân hắn không cần những cái này, nhưng cũng không có nghĩa là đồng chí Diệp Phàm không nghĩ đến việc lên trung tướng.
Đối với hắn mà nói, thật không công bằng đấy. Ông xem, dù là bên chính quyền, hiện giờ hắn cũng là cán bộ cấp Thứ trưởng.
Tổ chúng ta có phải cũng phải đuổi kịp điểm này không? Kế Viễn có chút không phục.
- Lão Kế, đừng nhìn những cái đó, đôi khi so với đao chém trực tiếp anh còn hung hăng hơn rồi.
Cái gì nói là lời nói đáng sợ. Trong lịch sử nhiều cô gái xinh đẹp chết vì lời nói.
Nhiều đồng chí không rõ chân tướng, bọn họ không thể biết được cống hiến của đồng chí Diệp Phàm đối với đất nước.
Bởi vì, chúng ta làm việc không nói ra ngoài. Cung Khai Hà thở dài.
- Đa số đồng chí không biết nhưng, vài đồng chí quan trọng nên biết có phải ki? Chẳng lẽ bọn họ cũng sợ lời nói. Kế Viễn ngôn từ sắc bén.